Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 125

Phùng Diệp lại dùng sức siết mạnh cổ tay Trần Nhân Nhân. Nhìn thấy cô ta đau đớn đến mức mặt mày méo mó, anh ta cười đắc ý: "Tao ra tay giết nó thì sao? Nhưng cuối cùng, chẳng phải mày cũng dùng dị năng của mình đốt nó thành một cục than đen ư?"

"Tất cả là do anh ép tôi!"

Cơn đau khiến Trần Nhân Nhân hơi khom lưng, cô hận đến nghiến răng ken két.

"Đúng vậy, tao chính là tàn nhẫn, tuyệt tình. Cho nên, Trần Nhân Nhân, đừng hòng chạy trốn, càng đừng có ý định phản bội tao nữa!"

Phùng Diệp cười một cách tàn bạo: "Không thì, tao sẽ lột sống từng lớp da thịt trên người mày, chặt đứt tay chân, biến mày thành một quái vật không tay không chân, chết không toàn thây!"

Nói rồi, Phùng Diệp buông cô ta ra, quay trở lại bàn, tiếp tục ăn uống ngấu nghiến.

Trần Nhân Nhân loạng choạng dựa vào tường, cả người rã rời. Cổ tay cô ta đau rát khủng khiếp, gần như không thể chịu đựng được. Nước mắt vừa trào ra khỏi hốc mắt đã nhanh chóng bốc hơi.

Giờ ngay cả quyền được khóc, cô ta cũng không còn.

Thế giới tận thế, phòng của Lục Viễn Chu.

Giang Như Ý, Lục Viễn Chu, Trần Nguyên, Lâm Tuyền và Chu Khôi ngồi cùng nhau, thảo luận về vụ cướp siêu thị vừa xảy ra.

Vẻ mặt ai cũng nặng trĩu.

"Cô nói người phụ nữ đó là Nhân Nhân, con bé còn sống?"

Trần Nguyên nhận được tin này, không biết nên vui vì em gái còn sống hay nên giận vì nó lại đi thông đồng với Phùng Diệp làm chuyện xấu. Hai người không chỉ ngang nhiên cướp siêu thị mà còn giết người, thật là tội lỗi!

Giang Như Ý và Lục Viễn Chu ngồi đối diện. Cô nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm.

"Hẳn là cô ấy. Tuy không thấy mặt, nhưng thân hình và dị năng đều trùng khớp."

"Tôi đã đánh giá thấp tên Phùng Diệp này." Lục Viễn Chu nói.

Không ngờ hai người không chết, Phùng Diệp lại còn kiếm được súng đạn, chuyện này có chút rắc rối rồi. Tục ngữ nói hay lắm, người khác tích trữ lương thực, tôi tích trữ vũ khí, hàng xóm chính là kho lúa của tôi. Phùng Diệp lại là một tên tiểu nhân hèn hạ, hắn ta ở thế giới kia quả thật như sói vào chuồng cừu!

"Hai người họ cướp xong siêu thị thì mất tích, cảnh sát cũng không tìm thấy."

Giang Như Ý nói với mọi người về tình hình bên kia: "Hơn nữa, họ có dị năng, điều này thực sự khiến chúng ta rất khó bắt được họ trong thế giới thực."

Lời cô nói khiến Lục Viễn Chu cũng phải nhíu mày. Tình cảnh biết rõ đối phương đang hoạt động khắp nơi nhưng lại khó ra tay tóm gọn quả thực rất bực bội.

"Bọn họ đã lộ diện, chắc chắn sẽ xuất hiện lần nữa."

Lục Viễn Chu nói với giọng kiên quyết: "Tôi phải tìm ra bọn họ. Sống thấy người, chết thấy xác."

Mặc kệ hai người có trốn giỏi đến đâu, dù có chạy đến chân trời góc bể, anh cũng phải bắt được họ!

Trở về từ thế giới tận thế.

Giang Như Ý ngồi trước máy tính, cẩn thận viết một bức thư. Lá thư ghi lại chi tiết về Phùng Diệp và Trần Nhân Nhân ở tận thế cũng như dị năng của họ, sau đó cô in ra.

Đến lúc vạn bất đắc dĩ, cô tính gửi nặc danh bức thư này cho Cục Cảnh sát. Chỉ mong các chú cảnh sát tin tưởng và điều tra kỹ lưỡng. Cô chỉ có thể làm được bấy nhiêu.

Giang Như Ý lại lái xe đến công ty một chuyến. Công ty hiện tại đã có quy mô, văn phòng có vài chục vị trí làm việc, những người khác đang chạy công việc bên ngoài.

"Giang tổng."

Giám đốc bộ phận mới tuyển Hà Thanh thấy Giang Như Ý đến thì vội vàng đứng dậy chào hỏi. Hà Thanh là người được Trần Chí giới thiệu cho Giang Như Ý. Năng lực làm việc của anh rất mạnh, đáng tin cậy, đã giúp đỡ cô chủ rất nhiều.

"Ừm, anh cứ ngồi đi."

Thái độ gần gũi của Giang Như Ý khiến Hà Thanh càng thêm thoải mái. Đặc biệt khi thấy Giang Như Ý còn trẻ, là phụ nữ mà lại là sếp của họ.

"Giang tổng, chúng ta đã tìm được một công ty xây dựng nằm trong top 10 cả nước, là doanh nghiệp nhà nước với thực lực vững chắc."

"Họ đưa ra mức giá hợp lý và cam kết hoàn thành toàn bộ công trình trong vòng hai năm."

"Hai năm quá chậm. Tốt nhất là hoàn thành xong trong nửa năm, muộn nhất là một năm!"

Giang Như Ý suy nghĩ: "Còn về giá cả, có thể tăng thêm cho họ một chút."

Sở dĩ cô chốt công ty này là vì tốc độ xây dựng của họ thuộc hàng nhanh nhất trong nước.

"Vâng, tôi sẽ đàm phán lại với họ." Hà Thanh trả lời.

Dù sao đây cũng là dự án đầu tư vài trăm triệu. Hiện tại đã có bản vẽ, chỉ cần làm theo thiết kế. Việc yêu cầu đối phương đẩy nhanh tiến độ chắc không phải vấn đề. Hơn nữa, anh cũng được mở mang tầm mắt! Trước đây anh chưa bao giờ tự tin đến thế, làm việc với một bà chủ giàu có thật là sướng!

"Tốt lắm! Đương nhiên chất lượng cũng không được lơ là." Giang Như Ý dặn dò.

"Vâng, Giang tổng. Tôi sẽ theo dõi toàn bộ quá trình, đảm bảo dự án sớm được triển khai!" Hà Thanh cam kết.

Giang Như Ý hài lòng gật đầu. Cô biết năng lực làm việc của Hà Thanh rất tốt, lại tốt nghiệp đại học danh tiếng. Mọi việc còn lại cứ giao cho Hà Thanh đàm phán, mục đích cô đến đây chỉ là để ký tên.

Buổi tối, Giang Như Ý trở về thôn Giang gia.

Trong bóng đêm, không khí ẩm ướt, mang lại cảm giác hơi lạnh lẽo. Mọi thứ rất yên tĩnh, nên âm thanh đột ngột phát ra từ phía sau trở nên chói tai.

Giang Như Ý nhíu mày.

Có người theo dõi?

Cái cảm giác bất an ập đến từ khắp mọi phía. Đoạn đường tối đen này, đèn đường đã hỏng mà không ai sửa. Nghe nói gần đây, nạn bắt cóc phụ nữ và trẻ em ở khu vực này rất manh động, bất kể là phụ nữ hay trẻ con, chỉ cần lọt vào mắt xanh của bọn buôn người thì đều khó thoát.

Giang Như Ý mở điện thoại, ánh sáng màn hình phản chiếu một bóng dáng. Dù ánh sáng yếu ớt, nhìn không rõ, nhưng cô lờ mờ nhận ra đó là hình bóng một người.

Trong lòng cô hoảng hốt, lập tức quay người lại, nhưng phía sau lại trống không.

Quay đầu lại, Giang Như Ý cảm thấy tim đập thình thịch. Cô nhìn quanh, không thấy ai.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác?

Không, không đúng! Cô vừa rồi rõ ràng đã thấy một bóng người chớp nhoáng!

Giang Như Ý đột nhiên bình tĩnh lại. Cô bật chuông điện thoại, giả vờ có cuộc gọi đến và nghe máy.

Sau đó, cô nói rất lớn tiếng: "Mấy anh cứ đứng đợi tôi ở phía trước đi, tôi đến ngay đây."

Vừa nói, cô vừa bước nhanh hơn. Lần này, cô cảm thấy người phía sau không còn theo kịp nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục đi.

Nhưng rất nhanh, cô lại nhận thấy điều bất thường.

Dưới ánh trăng, một bóng đen đột nhiên vụt qua trước mắt cô.

"Ai?!"

Giang Như Ý nheo mắt, cảnh giác nhìn về phía góc tường nơi phát ra âm thanh. Âm thanh đó lúc đứt lúc nối, như tiếng r*n r* khe khẽ.

Giang Như Ý dựng tai lắng nghe cẩn thận, cuối cùng cắn môi, rón rén đi về phía đó. Cô bật đèn pin điện thoại, nhìn thấy ở đó hình như có một con mèo đang nằm.

Chẳng lẽ chủ nhân của tiếng bước chân theo dõi cô bấy lâu nay lại là một con mèo nhỏ?

Giang Như Ý bước tới, nhẹ nhàng chọc con mèo, nhưng nó không nhúc nhích. Cô nghi hoặc, cẩn thận đưa tay sờ vào, trong lòng lạnh toát: Lạnh lẽo, cứng đờ.

Chết rồi?!

Vậy tiếng động vừa rồi là từ đâu?

Đang còn thắc mắc, một giọng nói từ trên đầu cô truyền xuống: "Mỹ nữ, lại gặp mặt!"

Tôn Báo nhả ra một làn khói thuốc, nhếch môi để lộ hàm răng vàng ố.

Bình Luận (0)
Comment