Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 147

Sao con bé chết tiệt này lại biết mình đang nghĩ gì vậy?!

Lâm Phân Phương giật mình quay đầu, trừng to mắt nhìn Giang Như Ý, mặt mày như vừa thấy ma.

Vẻ mặt kia, chẳng khác gì gặp quỷ!

【 Con bé này bị sao thế? Không lẽ trúng tà thật rồi à? 】

Giang Như Ý chỉ yên lặng đứng đó, nhìn lại bà bằng nụ cười nhàn nhạt.

“Thím hai, đi chậm thôi kẻo vấp. Nếu tin có ma quỷ thật, thì ra chùa thắp hương cho yên tâm nhé.” Nghe vậy, da đầu Lâm Phân Phương tê dại, cả người nổi da gà.

Thật sự thấy ma rồi!

Đầu óc bà ta ong ong, mặt trắng bệch, chẳng nói chẳng rằng, xoay người chạy một mạch ra xa, vừa chạy vừa suýt ngã.

Nhìn cảnh đó, Giang Như Ý không nhịn được bật cười.

Không ngờ năng lực đọc tâm — vốn chẳng mấy hữu ích trong mạt thế — ở thế giới này lại dùng tốt đến thế!

Bố Giang đứng bên, thấy Lâm Phân Phương hoảng hốt chạy đi, ngạc nhiên hỏi: “Em dâu bị làm sao thế? Chạy như bị ai đuổi vậy?”

Mẹ Giang liếc qua một cái rồi thản nhiên đáp: “Chắc về vội nấu cơm thôi.”

Bà kéo tay con gái: “Như Ý à, lát nữa mẹ nấu canh dê nhé, ăn xong rồi hẵng ra ngoài.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.” Giang Như Ý cười tươi, vui vẻ đi theo mẹ vào trong.

Tối nay cô có hẹn với Phó Bác Vũ để bàn chuyện hợp tác, nhưng món canh dê của mẹ thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.

Dù sao bây giờ cô ăn bao nhiêu cũng chẳng sợ mập.

Cùng lúc đó...

“Phó tổng, anh thật định mời Giang Như Ý tham gia chương trình tổng hợp của công ty sao?” Phương Uyển ôm một chồng tài liệu, vừa đi vừa cố theo kịp bước chân của Phó Bác Vũ.

Trong lòng cô ta vừa ghen vừa tức. Rõ ràng bằng tuổi nhau, vậy mà Giang Như Ý đã mở công ty riêng, giờ còn chuẩn bị tiến vào giới giải trí. Còn cô ta thì vẫn chỉ là trợ lý nhỏ nhoi.

Ngày xưa đi học, Giang Như Ý có gì hơn cô ta đâu. Giờ thì cái gì cũng hơn.

Càng nghĩ càng không cam lòng, Phương Uyển bực bội nói: “Cô ta có gì đặc biệt đâu chứ? Thật không biết lấy gì ra mà đòi tham gia dự án lớn như thế…”

“Câm miệng!” Giọng Phó Bác Vũ lạnh như băng. Anh ta dừng bước, quay lại nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Giang tiểu thư là đối tác quan trọng của công ty. Nếu cô còn dám nói năng bất kính, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

Một ánh nhìn đủ khiến Phương Uyển lạnh sống lưng.

“V… vâng, tôi biết rồi.”

Cô ta cúi đầu, không dám nói thêm nửa lời. Dù được sếp tín nhiệm, cô ta vẫn hiểu rõ, trước mặt người có tiền, người làm thuê như cô ta chẳng là gì cả.

Nhưng trong lòng vẫn ấm ức. Cái con Giang Như Ý đó, lần trước khiến mình mất mặt trước Phó tổng, chuyện này nhất định không xong đâu!

Hai người không nói thêm gì nữa, một trước một sau bước vào con hẻm nhỏ phía trước.

Tiếng “lộp cộp” vang lên giữa con hẻm vắng, âm thanh nặng nề và kỳ lạ khiến không khí bỗng chốc căng thẳng.

Phó Bác Vũ lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, bước nhanh hơn.

Nhưng đã muộn.

Từ đầu hẻm, hơn chục gã đàn ông vạm vỡ đột ngột lao ra, tay ai cũng cầm ống thép.

Nhìn là biết bọn này chẳng có ý tốt.

“Phó tổng… chuyện gì vậy? Họ là ai thế? Giờ phải làm sao?” Phương Uyển hoảng hốt, run rẩy hỏi, giọng đã lạc đi.

“Báo cảnh sát! Mau gọi cảnh sát!” Phó Bác Vũ nghiêm giọng nói nhỏ. 

Hôm nay anh ta đi gấp, không mang vệ sĩ, một mình sao địch lại đám người này. Nhưng chưa kịp bấm số, điện thoại trong tay Phương Uyển đã bị giật phăng, ném xuống đất.

“Hừ, còn định báo cảnh sát hả? Nhát gan thế?”

Tên côn đồ cười khẩy, ghé sát vào mặt cô ta.

“A—! Đừng lại gần tôi!!” Phương Uyển hét lên, hoảng loạn lùi lại sau lưng Phó Bác Vũ.

Anh ta vẫn bình tĩnh nhìn quanh, trong đầu nhanh chóng phân tích. Bọn này rõ ràng được thuê đến, đám xã hội đen chuyên đi “xử lý” người theo đơn đặt hàng.

“Nói đi, ai sai các người đến?”

Tên cầm đầu cười lạnh: “Phó tổng gan to thật. Bị vây như thế mà vẫn bình tĩnh thế này. Quả không hổ là dân làm ăn lớn.”

Hắn hất cằm ra hiệu: “Các anh em, ra tay đi. Cẩn thận một chút, đừng đánh chết — chỉ cần phế là được.”

Phó Bác Vũ khẽ cười, giọng trầm thấp: “Hay lắm, còn biết chừa cho tôi nửa mạng.”

Anh ta giơ điện thoại lên, hét lớn: “Điện thoại của tôi có chế độ báo cảnh sát tự động. Cảnh sát sắp tới rồi, các người còn không mau biến thì đừng hòng chạy thoát!”

Nhưng đám người kia chẳng mảy may sợ hãi, vẫn vung ống thép lao tới.

Ngay lúc ấy —

Một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Ơ, sao ở đây náo nhiệt thế?”

Giang Như Ý vừa đi vừa ung dung tiến lại, vẻ mặt như đang xem kịch.

Cô liếc qua một lượt, hỏi: “Cướp à?”

“Bắt cóc?”

Rồi gật gù: “À, đánh thuê.”

Phó Bác Vũ và Phương Uyển đồng loạt sững sờ.

Giang Như Ý đột ngột xuất hiện khiến Phó Bác Vũ hoàn toàn không kịp phản ứng… và ngay sau đó, cô nghe được giọng nói trong đầu anh ta:

【 Loại tình huống này mà Giang tiểu thư dám đứng ra… mỹ nhân cứu anh hùng sao? Ừm, cũng cảm động đấy. 】

【 Có điều, dũng cảm thì có, nhưng chắc đầu óc không đủ dùng. 】

【 Khoan, sao đám đánh thuê kia nhìn cô ấy như muốn nuốt sống vậy?! Bộ khí chất tổng tài của mình không còn sức hút à?! 】

Giang Như Ý: “…”

Đúng là tổng tài, suy nghĩ cũng khác người thật.

Bình Luận (0)
Comment