“Tôi không phải cầm đầu đâu, chỉ là một tên hương chủ tép riu trong bang thôi! Người thật sự có quyền còn ở trên cơ tôi mà!”
Tên đại hán run rẩy, giọng lạc cả đi.
“Tôi chỉ là thằng vô dụng, xin cô tha cho tôi với…”
Nhìn bộ dạng hắn bây giờ, chẳng còn chút thể diện nào. Mấy tên đàn em hắn mang theo thì nằm lăn lóc khắp nơi, đều bị Giang Như Ý đá bay ngất xỉu. Còn hắn… giờ chỉ còn lại một mình, chẳng khác gì tư lệnh quang côn – một chỉ huy trụi lủi, mất sạch quân.
Giang Như Ý không buồn để tâm đến lời cầu xin ấy. Cô khoanh tay, bình tĩnh quay sang Phó Bác Vũ, giọng thản nhiên: “Người ta nhắm vào anh mà. Anh xử lý đi.”
Phó Bác Vũ gật đầu, chậm rãi bước đến trước mặt tên kia.
“Về nói với cấp trên của mày, bảo hắn truyền lại nguyên văn lời tao cho ông chủ của hắn. Nếu còn dám giở trò nữa, tao sẽ tự tìm tới, khiến hắn biến mất khỏi thành phố này, nghe rõ chưa?”
“Rõ! Tôi nhất định sẽ nói lại! Nhất định!” Tên lực lưỡng gật đầu như giã tỏi, trông như vừa được sống lại. Thấy hai người không quan tâm nữa, hắn vội bò dậy, vừa lăn vừa bò chạy mất hút.
Phó Bác Vũ cúi xuống nhặt cây ống thép trên mặt đất, thử bẻ một cái. Ống thép cứng như đá, không nhúc nhích chút nào.
Anh ta quay sang, tròn mắt nhìn Giang Như Ý: “Trời ạ, cô thật sự bẻ cong được cái này à? Sức cô phải khủng khiếp lắm!”
Ngay cả vài gã cao to hợp sức, chưa chắc làm được như thế.
Giang Như Ý bật cười: “Đúng vậy, nhờ có chút bản lĩnh nên tôi mới dám xen vào chuyện của người khác. Không có ba phần bản lĩnh, ai dám leo núi Lương Sơn chứ?”
Phó Bác Vũ nghe thế cũng bật cười: “Hèn gì.”
“Phó tổng, anh không bị thương chứ?” Phương Uyển lúc này mới hoàn hồn, chạy đến bên anh ta, lo lắng nhìn từ đầu đến chân.
“Không sao.” Phó Bác Vũ đáp, rồi nhẹ nhàng đẩy cô ta sang một bên.
Phương Uyển thấy anh ta cứ nhìn về phía Giang Như Ý, trong lòng dấy lên cơn ghen. Cô vội mở miệng: “Phó tổng, anh nói xem bọn này là ai vậy? Có cần trói lại hỏi cho rõ, xem ai đứng sau không?”
Phó Bác Vũ lắc đầu: “Không cần. Loại này chỉ là tay sai chuyên nghiệp, nhận lệnh làm việc, ngoài nhiệm vụ ra thì chẳng biết gì đâu.”
Anh ta nói không sai, càng ít người biết thân phận kẻ đứng sau, thì càng khó lần ra manh mối.
Phương Uyển cắn môi: “Vậy… chúng ta rời khỏi đây thôi?”
“Ừ.” Anh ta gật đầu, rồi nhìn sang Giang Như Ý: “Giang tiểu thư, cô đi cùng chúng tôi chứ?”
“Được.” Giang Như Ý đáp gọn.
Dù sao họ cũng đã hẹn gặp nhau ở khách sạn bên kia ngõ, nếu không cô đã chẳng đi ngang qua đây mà “vô tình” cứu người.
Phương Uyển không ngờ Phó Bác Vũ lại mời Giang Như Ý đi cùng. Cô ta định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì đã nghe anh ta nói tiếp: “Hôm nay cô cũng bị hoảng sợ rồi, về nghỉ trước đi. Không cần theo tôi và Giang tiểu thư nữa.”
“... Vâng.” Phương Uyển gượng cười, lòng đầy không cam tâm.
Rõ ràng người thừa thãi ở đây là cô ta. Nhưng nhìn quanh, thấy “hiện trường thảm án” với mấy gã nằm la liệt, cô ta cũng chẳng dám ở lại lâu, đành run rẩy rời đi.
Giang Như Ý và Phó Bác Vũ nhanh chóng ra khỏi con hẻm, băng qua con đường lớn, rồi cùng nhau bước vào một khách sạn sang trọng.
Nhưng cả hai không biết, ở góc đường phía sau, có hai bóng người đang lén lút theo dõi.
“Thấy chưa, tôi nói không nhầm mà! Người vừa đi vào chính là Giang Như Ý!” Đàm Phỉ hất cằm về phía khách sạn.
“Anh có biết người đàn ông đi cùng là ai không? Là Phó Bác Vũ, người thừa kế tập đoàn Phó Thị nổi tiếng đấy!”
Cô ta cười khẩy: “Bảo sao dạo này Giang Như Ý đột nhiên có tiền, hóa ra là được đại gia bao!”
Trần Chí nhíu mày: “Có thể là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm cái gì chứ? Đã cùng nhau vào khách sạn, còn hiểu lầm gì nữa?” Đàm Phỉ bĩu môi, rút điện thoại ra chụp lại cảnh hai người.
“Lần này để xem cô ta còn chối kiểu gì!” Giọng Đàm Phỉ đầy hả hê, khiến Trần Chí thấy chói tai.
Anh ta vẫn luôn thích Giang Như Ý. Vì cô, anh bỏ lỡ nhiều cơ hội, cố gắng học cách quan tâm, học cách lấy lòng cô. Nhưng cô chưa từng đáp lại. Cô nói chỉ xem anh là bạn.
Dù vậy, anh vẫn không thể ngừng thích cô. Giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh tràn đầy hụt hẫng.
Nhưng rồi vẫn cố chấp nói: “Tôi không tin cô ấy là người như vậy. Có thể… cô ấy có nỗi khổ riêng.”
Anh vẫn muốn tin cô, tin rằng người anh thích là trong sạch, kiêu ngạo, không phải loại phụ nữ ham vật chất.
Đàm Phỉ cười lạnh: “Anh đúng là ngây thơ. Tôi sớm nghi cô ta rồi. Giờ bị bắt quả tang vào khách sạn với đàn ông, còn gì để nói nữa?” Rồi cô ta hạ giọng, giọng đầy kích động: “Nếu anh không tin, vậy đi bắt gian cùng tôi! Tận mắt nhìn, rồi xem anh còn bênh nổi không!”
Trần Chí nhíu mày: “Bắt gian” nghe thôi đã thấy nực cười. Hai người họ có tư cách gì mà làm vậy? Nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu: “Được.”
Nếu đây thật sự là sự thật, anh cần biết rõ. Anh muốn tự mình nghe, tự mình xác nhận, để còn biết phải quên đi như thế nào.
…
“Khách sạn này là của nhà anh à?” Giang Như Ý nhìn trần nhà đầy đèn pha lê lấp lánh, khẽ chậc lưỡi.
“Đúng là giới nhà giàu, xa hoa thật đấy.”
Phó Bác Vũ cười: “Ừ, tập đoàn Phó Thị chúng tôi sở hữu khá nhiều khách sạn hạng sang như thế này.” Anh ta vừa nói vừa dẫn cô đến khu phòng khách VIP.
Giữa lúc ấy, một luồng “tiếng lòng” vang lên bên tai Giang Như Ý:
【Nghe nói có khách sạn khác nhân viên từng lấy khăn tắm của khách để lau chậu rửa.】
【Chắc mình lười chút cũng không ai phát hiện đâu nhỉ?】
Giang Như Ý khẽ rùng mình. Khăn tắm… lau chậu rửa? Ghê thật đấy!
Cô liếc sang nơi phát ra “tiếng lòng”, bắt gặp một nhân viên phục vụ đang dùng giẻ bẩn lau ly rượu và tách cà phê, xong còn đặt lại y nguyên mà chẳng rửa hay khử trùng gì cả.
Cảnh tượng đó khiến cô suýt nghẹn thở.
【Trời đất ơi, thế này mà gọi là khách sạn cao cấp sao?】
Cùng lúc ấy, Phó Bác Vũ cũng nhìn thấy. Khuôn mặt anh lập tức đen lại như đáy nồi.