Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 162

Dư Ngọc Dao không quên nhiệm vụ mà bố cô ta đã giao phó khi cô ta ra khỏi cửa. Nhiệm vụ của cô ta là đại diện cho thành lũy sinh tồn Thủ đô đi liên hôn với Lục Viễn Chu.

Trai đẹp ven đường chỉ nên ngắm nhìn thôi. Tuyệt đối không thể lưu luyến.

Dù sao, còn chưa gặp mặt mà đã tặng cho Lục Viễn Chu một màu xanh lục (cắm sừng) thì không hay lắm.

"Có một chuyện cần nói cho cô biết trước."

Lúc này, Thạch Thịnh Hoa bên cạnh đột nhiên nói: "Bên kia lại có Zombie tới."

Dư Ngọc Dao: "..."

Đại ca, lời nhắc của anh quá "sớm" đi.

Dư Ngọc Dao oán trách liếc nhìn Thạch Thịnh Hoa một cái. Cái vẻ mặt đầy rẫy oán khí kia, còn Zombie hơn cả Zombie!

Sau đó, cô ta quay đầu nhìn về phía Thạch Thịnh Hoa chỉ, Zombie đen kịt gầm rú đang kéo đến chỗ họ.

Quả thực đáng sợ! Khiếp vía!! 

"Còn ngẩn người làm gì? Chạy mau lên!"

"Chờ tôi với!"

Hai người la hét chạy về phía trước. Phía sau là một đám Zombie nhe nanh múa vuốt

Chiếc xe sắt lăn bánh qua đống phế tích hoang vu của mạt thế.

Trời đã sáng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, chiếu nghiêng lên khuôn mặt Giang Như Ý đang ngủ say.

Lục Viễn Chu nhịn không được nhìn đến ngẩn ngơ. Lông mi dài của cô, giống như cánh bướm mềm mại, khẽ rung rinh, vừa đáng yêu lại vừa mê hoặc.

Ánh mắt anh lướt xuống, dừng lại ở đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô. Cổ họng anh căng cứng, không kìm được nuốt nước bọt.

Giang Như Ý uể oải tỉnh lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng rực của anh.

Cô ho nhẹ một tiếng: "Em không biết anh còn có sở thích lén nhìn em ngủ?"

Lục Viễn Chu xấu hổ quay người đi, hai tai đều đỏ bừng. Tim anh đập thình thịch, người luôn bình tĩnh tự chủ như anh cũng không khỏi hoảng hốt.

"Không, anh chỉ là, chỉ là..."

"Chỉ là gì?" Giang Như Ý nổi lên ý trêu chọc anh, đứng dậy lại gần ghế xe của anh hỏi.

"Chỉ là anh..."

Lúc này Lục Viễn Chu vừa lúc quay đầu lại. Môi Giang Như Ý cứ thế nhẹ nhàng chạm vào môi anh, giống như cánh bướm lướt qua, để lại một luồng cảm giác điện giật.

Công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc. Chẳng qua, cảm giác lần này lại khác biệt.

"Ách, em không cố ý!" Ánh mắt Giang Như Ý lập tức không biết đặt vào đâu, tim đập như muốn nhảy ra ngoài, cô thậm chí có thể nghe rõ tiếng thùng thùng.

Lục Viễn Chu không nhịn được v**t v* đôi môi vừa bị Giang Như Ý vô tình chạm tới, khóe miệng khẽ cong lên.

"Chúng ta hiện tại đến đâu rồi?" Giang Như Ý hơi xấu hổ, vội vàng chủ động mở lời.

"Phía trước chính là căn cứ." Lục Viễn Chu nói.

"Ồ, em ngủ lâu thế à?" Giang Như Ý vươn vai, lại nghĩ đến chuyện không gian: "Chẳng lẽ lần này em không vào được không gian là vì khoảng cách với anh quá xa sao?"

"Cũng có khả năng là vừa lúc trùng hợp với lúc không gian nâng cấp." Lục Viễn Chu nói cho Giang Như Ý về tình huống anh quan sát được bên này. Lúc đó không gian dường như có hai tầng đang chảy gấp khúc, nghĩ là đang nâng cấp tiến hóa.

"Như vậy à..." Nghe Lục Viễn Chu nói xong, Giang Như Ý cái hiểu cái không hiểu gật gật đầu. Ngày thường cô rất ít quan sát không gian vườn rau, đều là đi lại xuyên qua, hoặc là vận chuyển vật tư.

Nhưng cái không gian này sớm không tiến hóa, muộn không tiến hóa, cố tình lại tiến hóa ngay lúc cô bước vào mạt thế. Thật sự là biết chọn thời điểm.

Giang Như Ý trở lại thế giới của cô đã là buổi chiều. Cô mở cửa sau vườn rau bước ra, lại phát hiện trong nhà trống không, không có một ai?

"Ủa? Bố mẹ đâu, giờ này không phải đã sớm phải về nhà rồi sao?" Giang Như Ý lẩm bẩm, nhíu mày.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Hỏng rồi, cô đột nhiên mất tích một ngày một đêm. Bố mẹ có thể lo lắng đi tìm cô?

Cô vội vàng khóa chặt cửa sau, bước nhanh về phía phòng khách.

Vừa đi về đến cửa chính, bà Thôi hàng xóm bên cạnh nhìn thấy cô, đột nhiên gọi lớn một tiếng.

"Như Ý, sao con mới về? Mau lên, mẹ con bị tai nạn xe!"

"Cái gì! Sao lại bị tai nạn xe?" Giang Như Ý nghe mẹ mình bị tai nạn xe cộ, tim sợ đến đập thình thịch. Vội vàng hỏi: "Bà Thôi, bà biết mẹ con hiện đang ở bệnh viện nào không?"

"Hình như là Bệnh viện Nhân Dân 1."

Nghe được địa điểm, Giang Như Ý vội vàng khóa cửa chạy đến bệnh viện. Khi lái xe, cô phát hiện chiếc xe của mình không có trong sân, nghĩ bố đã lái nó đến bệnh viện, cô cũng không để ý, liền lái chiếc xe của bố Giang vội vãra khỏi thôn.

Đến Bệnh viện Nhân Dân 1, Giang Như Ý hỏi thăm, cuống quýt chạy tới phòng cấp cứu tầng hai.

Không gian hành lang ngột ngạt, không khí dường như không lưu thông, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng, trên tường cuối hành lang, một chữ "TĨNH" to lớn vô cùng bắt mắt.

Ở đó, cô nhìn thấy bố Giang. Ông cô độc đứng ở cửa phòng cấp cứu, giờ phút này dường như già đi mười tuổi lập tức.

"Bố." Giang Như Ý gọi một tiếng, lập tức vội vã chạy đến bên bố Giang.

"Như Ý à, con cuối cùng cũng về rồi." Sắc mặt bố Giang trắng bệch, nhìn thấy Giang Như Ý đến, một người đàn ông không kìm được đỏ hoe hốc mắt.

"Bố, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mẹ con sao lại bị tai nạn xe?" Giang Như Ý sốt ruột dò hỏi.

"A!" Bố Giang thần sắc tối sầm, đang định nói gì đó, nhưng rất nhanh bị người khác cắt lời.

"Như Ý à, con cũng tới rồi?"

Lúc này, chú hai Giang Hữu Điền cùng thím hai Lâm Phân Phương và bà nội Giang đều tới. Nhìn thấy Giang Như Ý, thím hai Lâm Phân Phương oán trách nói: "Trong nhà xảy ra chuyện lớn thế này, con bé này chạy đi đâu?"

"Thôi đi, đừng nói mấy chuyện đó, chị dâu sao rồi?" Giang Hữu Điền kéo Lâm Phân Phương nhiều chuyện một cái, rồi nhìn về phía anh cả Giang Kiến Quốc.

"Vẫn còn trong phòng cấp cứu chưa ra. Chỉ là, tình huống lại rất không khả quan."

Bố Giang vẫn luôn lo lắng nhìn phòng cấp cứu, không ngừng cầu nguyện mẹ Giang có thể bình an vô sự.

Đèn đỏ phía trên cửa phòng cấp cứu có chữ "Phòng Cấp Cứu" sáng lên. Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây.

Không biết qua bao lâu, đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu cuối cùng tắt. Bố Giang thấy thế lập tức ba bước làm hai bước vội vàng đi tới cửa chờ, Giang Hữu Điền, Lâm Phân Phương và bà nội Giang cũng chăm chú nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

Cuối cùng, theo tiếng "Cạch", cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ cấp cứu với vẻ mặt mệt mỏi bước ra, trên mặt phủ đầy một lớp mồ hôi mỏng!

"Bác sĩ, thế nào rồi? Mẹ tôi rốt cuộc thế nào?" Giang Như Ý vội vàng kéo bác sĩ, gấp gáp hỏi.

Giang Hữu Điền, Lâm Phân Phương và bà nội Giang đồng loạt nhìn về phía bác sĩ cấp cứu, ánh mắt còn ngó vào bên trong. Bố Giang đã chờ sẵn ở cửa muốn đi vào xem, nhưng bị y tá đi ra phía sau ngăn lại.

"Các vị là người nhà bệnh nhân?" Giọng bác sĩ cấp cứu khàn khàn, lộ ra sự mệt mỏi.

"Đúng vậy, tôi là con gái bà ấy, mẹ tôi thế nào rồi?" Giang Như Ý nói.

"Tôi nói thật cho các vị biết, tình hình bệnh nhân không khả quan, các vị phải chuẩn bị tâm lý."

"Triều Hồng, Triều Hồng cô ấy..." Bố Giang đứng cạnh cửa nghe xong, thân mình loạng choạng, lùi lại hai bước, y tá phía sau vội vàng đưa tay đỡ ông.

"Các vị đừng sốt ruột trước đã, tính mạng bệnh nhân tạm thời không guy hiểm." Bác sĩ cấp cứu an ủi một tiếng, lại thở dài: "Chỉ là, bệnh nhân tuy sống sót, nhưng chưa tỉnh lại."

"Chưa tỉnh lại? Ý là sao?" Giang Như Ý hỏi.

Bình Luận (0)
Comment