Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 177

Không ngờ trước mắt Dư Ngọc Dao đột nhiên tối sầm! Một chiếc áo thun nam giới từ trên trời giáng xuống, trùm kín đầu cô bé.

Giọng Lâm Tuyền vang lên đầy thiếu kiên nhẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Đồ đàn ông đáng ghét.

Dư Ngọc Dao kéo áo xuống, phát hiện Lâm Tuyền đã mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng. Cô bé tức giận đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh ta, ném chiếc áo lại.

Lâm Tuyền đưa một tay ra đón lấy.

“Sao cô dậy sớm thế?”

Tuy giọng điệu anh ta hơi gắt, nhưng động tác lại nhẹ nhàng, đặt chiếc áo gọn gàng bên cạnh ghế.

“Không ngủ được.”

Dư Ngọc Dao ngồi xuống cạnh Lâm Tuyền, dây váy ngủ không cẩn thận bị ghế vướng một chút, để lộ bờ vai trắng nõn. Lâm Tuyền ngừng động tác, liếc nhìn cô bé, khóe môi khẽ cong.

“Tôi là người quân tử đấy nhé, cô đừng có mơ tưởng quyến rũ tôi!”

“Cút đi!” Dư Ngọc Dao cười mắng một câu, cầm lấy bản đồ trên bàn xem.

“Chúng ta sắp đến Quảng Xuyên rồi à?”

Lâm Tuyền trả lời: “Ừ, băng qua thị trấn Cảnh Tú này, nếu thuận lợi thì giữa trưa có thể đến Quảng Xuyên.”

Dư Ngọc Dao gật gù.

“Quảng Xuyên là một thành phố lớn hạng nhất, dân cư đông đúc, chắc chắn zombie cũng không ít.”

“Nếu em lỡ hắt xì một cái, thì nhất định là vì anh đang nhớ em...” Giọng hát ngọt ngào vang lên bên tai.

Dư Ngọc Dao quay đầu lại, thấy là Giang Như Ý đang bưng bữa sáng tới.

“Bữa sáng tới rồi đây, mọi người muốn ăn gì?”

“Oa, hôm nay em muốn ăn xôi gà lá sen!” Dư Ngọc Dao nhảy cẫng lên.

“Tôi muốn ăn bánh bao thịt! Ừm... thêm một ly sữa đậu nành nữa.”

Lâm Tuyền vừa lái xe vừa giành nói trước.

“Tôi cũng giống vậy.” Thạch Thịnh Hoa thò đầu ra từ khu vực tắm rửa, vừa đánh răng vừa nói.

“Để anh giúp em.” Lục Viễn Chu sải bước tới, nhận lấy khay từ tay Giang Như Ý.

...

Ăn sáng xong, nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại mọi thứ, cả đoàn tiếp tục lên đường.

Lần này, Lục Viễn Chu lái xe.

Giang Như Ý ngồi cạnh anh, hỏi: “Quảng Xuyên lớn lắm hả? Em chưa từng đi qua.”

“Ừ, rất lớn.” Lục Viễn Chu nói: “Nhà cô anh ở Quảng Xuyên. Hồi nhỏ anh hay đến nhà cô chơi, nhưng giờ... không còn cơ hội nữa.” Anh có điều chưa nói hết, Giang Như Ý cũng hiểu.

Những người thân của anh, hẳn là đã chết hoặc đã biến thành zombie rồi. Sau câu nói của Lục Viễn Chu, không khí trong xe hơi trầm lắng.

Thế giới đột nhiên trở nên như vậy, không ai mong muốn. Chỉ có thể nói nhân gian không phải tịnh thổ, ai cũng có nỗi khổ riêng.

“Nếu có thể... anh thật sự muốn thay đổi thế giới này, để con người có thể bắt đầu lại cuộc sống bình thường.”

Anh thật sự hy vọng thế giới này có thể trở nên hòa bình, ổn định.

Giang Như Ý nhìn anh: “Em tin anh làm được. Có cả em nữa, em nhất định sẽ giúp anh!”

“Ừ! Chắc chắn rồi.” Khóe môi Lục Viễn Chu khẽ nhếch, ánh mắt nhìn Giang Như Ý ẩn chứa một dòng cảm xúc ấm áp.

Chờ thế giới này ổn định, hòa bình. Khi đó, anh sẽ sang không gian của cô sống!

Motorhome tiếp tục chạy.

Càng tiến vào gần thành phố, trên đường đi có thể thấy một số ngôi nhà đã bị cát hóa. Không ít ô tô bị bỏ lại nằm rải rác, lốp xe đã rơi ra, lăn lóc cách đó không xa. 

Trong một số xe còn có bộ xương khô, nhìn thì có vẻ nguyên vẹn, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn thành tro bụi.

Dọc đường đi, trên mặt đất đều là các xác khô. Chúng có hình thái khác nhau, dường như mỗi xác đều chứa đựng một bí mật kinh hoàng hơn bất kỳ kịch bản nào.

Vẻ mặt Lục Viễn Chu trầm tư, đang định quay sang nói gì đó với Giang Như Ý, thì bị một người phụ nữ gầy gò đột ngột xuất hiện phía trước làm giật mình.

Đã không kịp phanh.

May mắn là kỹ thuật lái xe của anh rất tốt. Anh thực hiện một cú drift ngoạn mục, dừng xe ngay bên vệ đường, để lại cho người phụ nữ bị dọa ngã xuống đất một làn khói xe.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Như Ý nhíu mày, tận thế rồi mà cũng có người ăn vạ sao?

Sắc mặt Lục Viễn Chu cũng không tốt, anh vừa suýt chút nữa đụng phải người phụ nữ kia.

“Anh xem tình hình thế nào.” Vì cửa sổ motorhome đều có rèm che riêng tư, người ngoài không thể nhìn vào trong.

Giang Như Ý từ từ hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài: “Cô là ai?”

Vừa mới ở rất gần cái chết, người phụ nữ gầy yếu kia hẳn đã bị dọa sợ. Mặt cô ta tái xanh, không nói nên lời. 

Lúc này, hai người đàn ông chạy tới. Một người đỡ người phụ nữ đang ngồi bệt giữa đường dậy, người đàn ông đeo kính còn lại tiến đến nói chuyện với Giang Như Ý.

Cửa sổ xe chỉ mở một chút.

Người đàn ông đeo kính chỉ có thể nhìn thấy mỗi Giang Như Ý. Anh ta thấy cô gái trước mặt vẻ mặt lãnh đạm, khi không nói lời nào toát ra khí chất cao quý, lạnh lùng.

Người đàn ông đeo kính khá kinh ngạc, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng mờ ám.

“Thật sự xin lỗi, đó là em gái tôi. Vì bị zombie dọa sợ quá nhiều nên đầu óc không còn minh mẫn, mới không cẩn thận va chạm với cô, thành thật xin lỗi.” 

Giang Như Ý đánh giá mấy người này.

Cô tinh ý nhận thấy, khi người đàn ông đeo kính nhắc đến từ “em gái”, sắc mặt người phụ nữ gầy gò hơi thay đổi, cơ thể cũng run rẩy rất nhẹ.

Cô khẽ nhíu mày; “Không sao.”

Giang Như Ý không muốn dây dưa quá nhiều với mấy người này. Cô định kéo cửa sổ lên, bảo Lục Viễn Chu lái xe đi tiếp, nhưng lại bị người đàn ông đeo kính ngăn lại.

“Mỹ nữ, tôi thấy cô đang chạy về phía Bắc, có phải định đi Quảng Xuyên không?” Người đàn ông đeo kính chắn trước đầu xe, bắt đầu thuyết phục. Ngụ ý là muốn Giang Như Ý cho họ đi nhờ ba người, tiện đường cũng có thể hỗ trợ nhau.

Trong xe, Lục Viễn Chu lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đeo kính một cái, mặt đã lộ vẻ khó chịu.

Người đàn ông đang đỡ người phụ nữ gầy gò lúc này đẩy cô ta lên, cả ba cùng đứng trước đầu xe, nhìn chằm chằm Giang Như Ý. Xem ra là định giở trò ăn vạ không chịu đi.

Lục Viễn Chu nheo mắt lại, quyết định hạ cửa sổ bên mình xuống: “Ai nói với các anh, cô ấy đi một mình?”

Sự xuất hiện đột ngột của Lục Viễn Chu khiến ba người lạ mặt trước mặt đồng loạt biến sắc.

Người đàn ông đeo kính đứng ở trước sững sờ một chốc, sau đó như bừng tỉnh, ánh mắt lướt qua lại giữa Lục Viễn Chu và Giang Như Ý, vẻ mặt mờ ám.

Người phụ nữ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Viễn Chu, sắc mặt hơi khựng lại, ngay sau đó như vô tình muốn tiến về phía anh, nhưng nhanh chóng bị người đàn ông đứng cạnh kéo lại. Đối diện với ánh mắt cảnh cáo hung ác của người đàn ông, cô ta rụt rè cúi đầu xuống. Giang Như Ý thu hết mọi chuyện vào mắt, nhưng không nói thêm gì.

Lúc này, người đàn ông đeo kính lại mở lời: “Tôi còn đang thắc mắc sao mỹ nữ lại dám một mình bôn ba, hóa ra là đã có người bầu bạn.”

Giang Như Ý liếc anh ta một cái, vẻ mặt hờ hững: “Có chuyện gì thì nói nhanh, chúng tôi đang vội đi.”

Người đàn ông đeo kính không vòng vo nữa: “Cô xem, chúng tôi cũng muốn đi Quảng Xuyên. Nếu tiện đường, cô cho chúng tôi đi cùng đi.”

Anh ta vừa nói vừa tháo ba lô sau lưng ra, mở ra cho hai người xem.

“Trong ba lô tôi còn có một ít thức ăn quý giá. Nếu các cô đồng ý, tôi có thể cân nhắc chia cho các cô một ít.”

Giang Như Ý liếc vào trong ba lô. Thấy bên trong là mấy gói thức ăn cho chó đã bị mốc meo, biến chất.

Cô lập tức cạn lời: “Không cần! Anh cứ giữ lại mà ăn đi!”

Bình Luận (0)
Comment