Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 193

Lâm Tuyền nghe Dư Ngọc Dao kể xong giấc mơ, chỉ khẽ bật cười: “Em đúng là ngốc thật đấy, như trẻ con. Chuyện trong mơ mà cũng tin à?”

Anh ta nghiêng đầu, nụ cười tự tin hiện rõ trên gương mặt có chút mệt mỏi: “Đội trưởng Lục mạnh như vậy, ai làm gì được anh ấy chứ?”

Dư Ngọc Dao vẫn cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, giọng nhỏ hẳn đi: “Nhưng em có linh cảm… không yên chút nào.”

“Không sao đâu.” Lâm Tuyền trấn an: “Anh ấy nói sẽ quay về trước tối mà.”

Cô im lặng, mím môi, ánh mắt vẫn thấp thoáng lo lắng. Lâm Tuyền nhìn cô, rồi bất ngờ nắm tay kéo đi.

“Anh làm gì vậy?” Dư Ngọc Dao hoảng hốt, cố giật tay lại: “Đừng kéo, trông đáng sợ lắm đấy!”

Anh ta dừng ở góc hành lang, hơi cúi đầu, gương mặt bỗng căng thẳng: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì?” Cô nhìn anh, khó hiểu.

Lâm Tuyền hít một hơi thật sâu, rồi nói thẳng: “Anh thích em.”

Không khí bỗng im bặt. Dư Ngọc Dao tròn mắt, đứng sững như tượng: “…Anh nói gì cơ?”

Thấy cô chưa phản ứng, Lâm Tuyền lại nói, lần này chậm rãi hơn, từng chữ chắc nịch: “Anh thích em. Thích thật lòng.”

Cô vẫn chưa dám tin, tim đập loạn nhịp. Trong mạt thế hỗn loạn này, ai còn dám nói chuyện tình cảm? Vậy mà anh ta lại thẳng thắn như thế.

“Anh không cần danh phận, không cần lý do. Chỉ cần được ở cạnh em thôi.” Giọng anh khàn đi, mắt vẫn nhìn cô đầy kiên định.

Một giọt nước mắt lăn xuống gò má Dư Ngọc Dao. Cô lao tới ôm chầm lấy anh, giọng nghẹn ngào: “Anh điên thật đấy… nhưng em cảm động lắm.”

Lâm Tuyền hơi sững người, rồi khẽ ôm lại, tay anh siết chặt bờ vai nhỏ bé trong vòng tay.

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Anh khẽ cười, giọng trầm ấm: “Anh chỉ sợ mình nói muộn quá thôi.”

Dư Ngọc Dao ngẩng lên, đôi mắt trong veo long lanh nước. Cô mím môi, ngại ngùng cười: “Em cũng thích anh.”

Câu nói nhẹ như hơi thở, nhưng khiến trái tim anh gần như ngừng đập.

Anh bật cười khẽ: “Vậy bây giờ em là bạn gái của anh nhé.”

Cô gật đầu, cười trong nước mắt: “Ừ, còn anh là bạn trai của em.”

Hai người nhìn nhau, nụ cười hòa tan mọi sợ hãi, trong khoảnh khắc, thế giới dường như bình yên trở lại. Nhưng chưa kịp chạm môi, một âm thanh lạ vang lên từ căn phòng cuối hành lang.

“Ư… ưm…” Âm thanh mơ hồ, như tiếng người bị bịt miệng. Cả hai cùng giật mình, quay phắt về phía đó.

“Gì vậy?”

“Không phải… zombie chứ?”

Lâm Tuyền cau mày, kéo Dư Ngọc Dao ra sau: “Cứ để anh xem.”

Anh ta đưa tay, sức mạnh băng tràn ra, khóa sắt đông cứng rồi vỡ vụn.

“Rầm!”

Cánh cửa bật tung, hơi lạnh tràn ra.

Bên trong tối đen, mùi ẩm mốc và máu tanh nồng nặc.

“Cẩn thận.” Dư Ngọc Dao khẽ kéo áo anh, giọng run run. Cô vừa cúi xuống thì cảm thấy có thứ gì đó nắm lấy ống quần mình.

“A!!!” Ngọn lửa bùng lên trong tay cô, chiếu sáng căn phòng và rồi cô nhìn thấy người đó.

“Thịnh Hoa?!”

Trên nền xi măng lạnh, Thạch Thịnh Hoa nằm co quắp, khuôn mặt trắng bệch, môi tím tái. Một tay anh ta vẫn gắng giữ lấy ống quần cô, run rẩy không buông.

Lâm Tuyền lập tức cúi xuống kiểm tra. “Không có vết thương… chỉ là kiệt sức.”

Anh ta vội lấy một thanh socola từ túi, nhét vào miệng Thịnh Hoa: “Còn sống thì ăn đi, không thì anh đút đấy.”

Một lát sau, Thạch Thịnh Hoa mở mắt, hơi thở yếu ớt.

Giọng anh khàn đặc, đứt quãng: “Ngăn… ngăn Lục Viễn Chu… và Giang Như Ý lại… đừng để họ đến khu khoa học kỹ thuật ngoại thành…” Nói dứt, mắt anh ta trừng lên rồi lịm đi, bàn tay đang nắm lấy Dư Ngọc Dao cũng rơi xuống đất.

Không khí đông cứng lại.

Hai người nhìn nhau, tim cùng thắt lại.

Giấc mộng của Dư Ngọc Dao, có lẽ không chỉ là mơ. Một điềm gở đang thật sự bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment