Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 88

Nhìn vẻ mặt ghen tị của Trần Nhân Nhân, Mã Hoa nhíu mày. Chẳng lẽ, người tên Như Ý này chính là người phụ nữ trong không gian của Lục Viễn Chu mà anh ta từng gặp? Cô ta lại có thể đi vào mạt thế ư?

Thật thú vị!

Thật sự quá thú vị!

Cùng lúc đó, Giang Như Ý hắt hơi liên tục.

"Hắt xì! Ai mắng mình vậy!"

Đến một nhà hàng, Giang Như Ý đỗ xe lại. Lần trước cô đến nhà bố mẹ ruột, tưởng rằng chuyện đã kết thúc. Không ngờ hôm nay lại nhận được một cuộc điện thoại từ Trương Phúc Kiến - bố ruột của cô.

Trương Phúc Kiến nói có chuyện quan trọng muốn bàn với cô, bảo cô đến nhà hàng ăn một bữa. Hơn nữa, trong điện thoại, ông ta còn đảm bảo chỉ cần cô đến lần này, về sau sẽ không bao giờ tìm cô nữa. Vừa hay hôm nay không có việc gì, Giang Như Ý cũng muốn xem xem họ lại giở trò gì, nên cô mang theo thái độ hoài nghi, đến nhà hàng mà ông ta đã nói.

Vừa bước vào, cô đã thấy Trương Phúc Kiến đang thập thò. Thấy cô, mắt ông ta sáng rực: "Như Ý à, con cuối cùng cũng đến rồi! Mau ngồi, mau ngồi!"

Ông ta kéo Giang Như Ý vào phòng riêng, ngồi xuống ghế.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Giang Như Ý hỏi.

"Đừng vội, đừng vội. Lát nữa con sẽ biết."

Trương Phúc Kiến nói lấp lửng rồi nhìn quanh. Lúc này, dường như ông ta thấy ai đó, dặn Giang Như Ý chờ một lát rồi vội vàng đi ra ngoài.

Khi ông ta rời đi, điện thoại để trên bàn rung lên, một tin nhắn hiện lên.

"Con bé Giang Như Ý đã đến chưa?"

Màn hình điện thoại không khóa, dù có tấm chắn chống nhìn trộm, nhưng với thị lực của Giang Như Ý, cô vẫn liếc mắt một cái đã thấy được nội dung tin nhắn. Thấy tên mình, Giang Như Ý tò mò cầm điện thoại lên xem.

Ngay sau đó, lại liên tiếp nhận được mấy tin nhắn: "Nhất định phải làm nó đồng ý cuộc hôn nhân này. Thằng đó là đại ca xã hội đen khét tiếng, đặc biệt có tiền, chỉ riêng 1 triệu hắn đưa cho tao là đã không lỗ rồi, gả con Như Ý cho hắn không phải là lỗ đâu."

Giang Như Ý nhíu mày, cố nén giận đọc tiếp.

"Đại ca này một năm trước tao kết bạn ở sòng bạc, lúc đó có người tiền hô hậu ủng trông rất khí phách."

"Nghe đồn hắn tính tình nóng nảy, tính cách quái gở, đảm bảo có thể dạy dỗ con bé chết tiệt này ngoan ngoãn."

"Dù sao thì mặc kệ nó có đồng ý hay không, tiền sính lễ đã nhận rồi, nếu nó không chịu, cứ để thằng đó đi tìm nó đòi tiền, dù gì chúng ta cũng không thiệt hại gì!"

"Nếu nó đồng ý thì càng tốt. Thằng đó có tiền có thế, sau này còn có thể giúp thằng Tiểu Bảo một tay, dù sao anh rể giúp đỡ em vợ là chuyện hiển nhiên!"

Giang Như Ý đọc từng dòng tin nhắn, máu nóng dâng lên. Thật là tính toán quá hay!

Chẳng mấy chốc, Trương Phúc Kiến vội vã quay lại. Giang Như Ý buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn.

Trương Phúc Kiến không phát hiện ra điều gì bất thường. Ông ta trở lại chỗ ngồi, cười hề hề đánh giá Giang Như Ý: "Con gái của bố càng ngày càng xinh đẹp! Như Ý à, lát nữa bố giới thiệu cho con một người bạn."

Ánh mắt Giang Như Ý thâm thúy nhìn chằm chằm ông ta. Cô đột nhiên ngẩng đầu, cười tươi: "Được thôi."

Trương Phúc Kiến càng hưng phấn: "Như Ý thật hiểu chuyện. Người bạn này không tầm thường đâu, con gặp hắn nhất định sẽ rất vui."

Giang Như Ý nhìn khuôn mặt cười đầy ẩn ý của ông ta, ánh mắt sáng như đuốc, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Tôi nhất định cũng sẽ khiến ông rất vui!

Rất nhanh, Trương Phúc Kiến đã đợi được mục tiêu của mình.

Từ xa, Giang Như Ý đã nhận ra người đó - anh Hắc. Chính là đại ca xã hội đen đã mua miếng ngọc cổ của cô lần trước.

Thấy anh ta, Trương Phúc Kiến lập tức niềm nở đón chào. Anh Hắc đi theo sau Trương Phúc Kiến, vừa đi vừa nghe điện thoại, miệng không ngừng chửi bậy, tức giận và hung tợn trông rất đáng sợ.

Đến trước cửa phòng riêng, anh ta cất điện thoại vào túi, liếc Trương Phúc Kiến một cái: "Con gái ông tốt nhất phải xinh đẹp như lời ông nói. Đừng có lừa tôi như cái thằng rác rưởi kia!"

Vừa nói, anh ta đang định đẩy cửa phòng.

"Cót két!" Cửa tự mở.

Anh Hắc lập tức trợn tròn mắt, đứng sững tại chỗ.

Giang Như Ý, với dáng người như một mỹ nhân bước ra từ cuộn tranh cổ, từ từ bước ra khỏi phòng. Khuôn mặt diễm lệ của cô dần hiện rõ dưới ánh đèn.

Anh Hắc lập tức hóa đá, một lúc lâu sau anh ta chớp mắt vài cái, ngơ ngác nhìn Giang Như Ý. Dường như không ngờ lại gặp cô ở đây.

Giang Như Ý đẩy cửa phòng ra rồi quay trở lại chỗ ngồi.

Trương Phúc Kiến cười tươi, kéo anh Hắc vào, bảo anh ta ngồi đối diện với Giang Như Ý. Ông ta đứng lên, vẻ mặt phấn khích: "Đây là con gái tôi, thế nào? Không tồi chứ!"

Giọng điệu đầy vẻ khoe khoang, khiến Giang Như Ý cảm thấy ghê tởm. Giới thiệu xong, ông ta vỗ vai Giang Như Ý, cười nhẹ nhàng, thì thầm vào tai cô: "Đây là đối tượng xem mắt mà bố mẹ sắp xếp cho con. Nếu thành, sẽ có 1 triệu tiền sính lễ đấy!"

"Sính lễ người ta đã đưa trước rồi, bố đã giữ giúp con. Con phải ở chung với người ta thật tốt."

Giang Như Ý tức giận sôi máu, hừ lạnh một tiếng: "Ông tính toán hay thật! Nhưng ông không nghĩ sao, tiền sính lễ của tôi mà đến lượt ông giữ sao?"

Giọng Giang Như Ý không nhỏ, sự phẫn nộ trong lời nói ai cũng có thể nghe thấy.

Anh Hắc nhướng mày, liếc Trương Phúc Kiến một cái, ngồi xuống ghế. Anh ta gác một chân lên đùi kia, khuỷu tay chống đầu gối, lạnh nhạt lên tiếng: "Như Ý, đây là bố cô à?"

"Anh... anh Hắc, hai người quen nhau sao?" Trương Phúc Kiến kinh ngạc.

Cả hai người đều không để ý đến ông ta. Giang Như Ý chỉ trả lời anh Hắc một câu: "Ông ta không phải bố tôi. Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ bố con từ lâu rồi!"

"Đã cắt đứt quan hệ mà còn dám bán con gái để cầu vinh?" Anh Hắc hừ lạnh.

Trương Phúc Kiến bị ánh mắt lạnh lùng như dao của anh ta làm cho hoảng sợ: "Không, không phải. Không thể nói thế được. Con bé dù có chết, vẫn là con gái tôi. Đó là sự thật không thể thay đổi..."

"Mẹ kiếp! Mày nguyền rủa ai đấy!"

Anh Hắc dùng một cú đá thẳng vào ngực ông ta. Trương Phúc Kiến nằm trên sàn r*n r*, không hiểu chuyện gì xảy ra: "Anh Hắc?"

Giang Như Ý liếc nhìn, không nói gì.

Anh Hắc đột nhiên đứng dậy, cầm lấy cái lọ hoa trên bàn đi về phía cửa: "Cút ra đây."

Chân Trương Phúc Kiến run rẩy, nhưng không dám không nghe lời, đi theo anh Hắc ra ngoài. Giang Như Ý ngồi yên, thong thả cầm một miếng bánh kem trên bàn lên ăn.

Không ngờ, bánh kem lại rất ngọt.

Khoảng hơn mười phút sau, anh Hắc quay lại. Chiếc lọ hoa trong tay anh ta đã vỡ một nửa, đầu ngón tay còn đang rỉ máu. Giang Như Ý nghiêng đầu nhìn qua, Trương Phúc Kiến không quay lại. Cô không hoảng hốt, bình tĩnh hỏi: "Anh đã làm gì ông ta?"

Anh Hắc ngồi xuống, rút một bao thuốc lá ra, châm một điếu.

"Đập vỡ đầu." Anh ta nói nhẹ như không.

"Chưa chết chứ?"

Anh ta chuyển ánh mắt sang Giang Như Ý: "Cô cũng tàn nhẫn đấy."

Bình Luận (0)
Comment