Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 27


Lục Điềm Điềm không nghe thấy nhưng cô cũng biết, chắc chắn Lục Thanh sẽ nói, lấy về nhà nhiều cỡ nào, lọt vào chén bọn họ cũng chỉ được một chút mà thôi.Đã hai ngày Ny tử không gặp Điềm Điềm, rất nhớ Điềm Điềm: “Điềm Điềm, cậu có khỏe hơn chút nào chưa? Mình vẫn luôn nghĩ tới cậu nhưng bà nội cậu không cho mình vào thăm.”Lục Điềm Điềm gật đầu.

Ny tử đã đứng ra làm chứng cho cô, bà nội cho Ny tử vào nhà mới là lạ.“Điềm Điềm, nhiều rau dại như vậy cậu đào được ở đâu thế? Mấy anh mình còn không tìm thấy đâu.” Ny tử hưng phấn hỏi.“Suỵt, đừng nói bọn mình cho cậu, cậu cứ nói là cậu đào, đào sau núi, biết chưa?” Lục Điềm Điềm nói nhỏ.Ny tử hoảng sợ, dùng ngón tay chọc nhẹ lên trán Điềm Điềm: “Cậu con nhỏ chết tiệt này, không muốn sống nữa sao?”Lục Điềm Điềm mím môi cười.


Chờ khi bỏ đầy rau dại vào sọt của Ny tử rồi, khi chuẩn bị rời đi, cô lại lặng lẽ nhét vào tay Ny tử một quả trứng gà.Ny tử nhìn thấy trứng gà đen đen, biết ngay là bọn họ đã nướng chín.

Đoán chừng bọn họ tìm thấy ổ trứng gà rừng.Nhìn trứng gà trong tay, Ny tử cười tươi, Điềm Điềm thật tốt.


Sau đó cô ấy đeo sọt lên chạy về phía nhà, hôm nay có thể kêu mẹ nấu vài món viên tròn ăn.Lục nãi nãi đang vênh mặt chờ mấy người Lục Điềm Điềm trở về, trong lòng suy nghĩ nếu rau dại tam phòng đào không nhiều hơn đại phòng với nhị phòng, vậy hôm nay có thể tiết kiệm mấy phần lương thực.Lục Điềm Điềm là người đầu tiên xông vào viện: “Bà, bà, chúng cháu về rồi, bà xem hôm nay chúng cháu hái được nhiều rau dại lắm đây, chắc chắn là nhiều hơn đám Đại Ny nha.”Sắc mặt Lục nãi nãi rất khó coi, làm như hai bên thân thiết lắm vậy, cứ như mình yêu thương nó lắm, con Điềm Điềm này bệnh tới ngu si rồi đúng không?Thò đầu nhìn qua, sắc mặt Lục nãi nãi lại càng khó coi hơn.

Nếu hỏi bọn họ đào có nhiều không? Thì đúng là không nhiều thật, nhưng vẫn nhiều hơn đại phòng với nhị phòng một chút.“Gọi hồn hay sao? Chút rau dại như vậy mà mày nói nhiều, mày bị mù sao?” Lục nãi nãi mắng thẳng mặt.Sắc mặt Lục Đại Minh và Lục Thanh đều khó coi, nhưng chẳng ngờ Lục Điềm Điềm lại không để ý chút nào, vẫn tươi cười như trước.“Bà, đúng là chút rau dại này không nhiều thật, nhưng chẳng lẽ chị Đại Ny đào được nhiều hơn cháu ư?”“Bà, rau dại chị ấy đào được để đâu vậy, mau cho cháu xem thữem.”Lục nãi nãi bị nghẹn, cũng không biết nên nói thế nào mới tốt, nhưng vẫn cứng miệng trả lời: “Xem cái rắm, tao nói nhiều hơn là nhiều hơn.”Vừa lúc Lục lão gia tử là Lục đại lang, Lục nhị lang, Lục tam lang cùng vác cuốc đi vào.“Còn chưa tới cửa đã nghe bà quang quác chửi người, mỗi ngày đều chửi ầm lên, bà không biết mệt sao?”Lục lão gia tử không nhịn được nói.Lục Điềm Điềm chạy nhanh tới bên cạnh Lục tam lang, chỉ vào cái sọt của mình với mấy anh trai, nói:“Cha, con khó khăn lắm mới đào được số rau dại này, thế mà bà nội nói con đào chẳng nhiều bằng chị Đại Ny.”Lục nãi nãi: “…”Tam lang liếc nhìn cái sọt của Điềm Điềm, lại nhìn sọt của Đại Ny, một đạp đạp đổ cái sọt của Đại Ny, lại cười lạnh một tiếng rồi dẫn theo Lục Điềm Điềm về gian nhà.Lục Thanh với Lục Đại Minh, Lục Tiểu Minh đều ngơ ra, Điềm Điềm dám tố cáo, cha cũng thật lợi hại.Ba người bị tam nương đẩy một cái mới kịp phản ứng, vội vàng chạy theo vào nhà..

Bình Luận (0)
Comment