Hạ Hiểu Lan đứng lên, Trần Khánh vẫn ngây ngẩn nhìn theo, thím tư Trần giao tiếp khá nhiều với Hạ Hiểu Lan liền trêu ghẹo hắn:“Sao, muốn cưới vợ rồi?”“Thím tư, không thể nào!”May mắn Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan đều không ở, Trần Khánh vội vàng biện giải.Thím tư Trần cười hắc hắc “Chú tư lúc bằng tuổi cháu, con cũng đã sinh rồi! Muốn cưới vợ cũng không mất mặt!”Trần Khánh đỏ bừng mặt, biết các thím trong thôn đều thích trêu ghẹo các thanh niên trẻ tuổi, kỳ thật cũng không có ác ý.Trần Khánh chậm rãi bình tĩnh lại “Cháu còn phải đọc sách nữa, không thi đậu đại học thì sẽ không tìm đối tượng”Đại học không dễ thi đậu.Việc thi đại học cũng mới khôi phục lại có mấy năm, những năm tạm dừng thi đại học kia, học sinh bỏ bê việc học tập, lão sư bỏ bê việc dạy học, trình độ giáo dục của cả nước đều lùi lại.
Mấy năm trước bắt đầu khôi phục thi đại học, lực lượng giáo viên rất ít, không đủ để chi viện cả nước, những nơi giống như huyện An Khánh, số lượng học sinh có thể thi đậu khoa chính quy mỗi năm rất là ít.Trần Khánh chính là người phải thi lại.Hắn còn phải cạnh tranh với những người thi năm sau, cạnh tranh với những người đã học lại hơn hai năm.Năm nay cả nước tổng cộng có 167 vạn người tham gia thi đại học, trúng tuyển 39 vạn người, tỉ lệ có vẻ rất cao, cứ 100 thí sinh thì có 23 người có thể thi đậu đại học, Trần Khánh còn có thể thi rớt, thành tích thật sự không tốt.Kỳ thật tỉ lệ trúng tuyển này cũng có uẩn khúc, thi đại học khôi phục vào năm 1980, các thí sinh không thể thông qua “Dự khảo” trước khi thi đại học, thì dù là học sinh khóa này hay người học lại cũng đều không có tư cách báo tên tham gia kỳ thi đại học chính thức! Mà dự khảo, đã loại bớt 60% thí sinh, lúc này mới có tỉ lệ trúng tuyển 23 này.Huyện An Khánh chỉ là một huyện nhỏ của tỉnh Dự Nam, Dự Nam là một tỉnh lớn, có nhiều thí sinh thi đại học, suất trúng tuyển đại học ít nên cạnh tranh rất thảm thiết.Dưới tình huống như vậy, học sinh nông thôn có thể thi đậu đại học, thật đúng là lông phượng sừng lân mà.
Cho nên Hạ Tử Dục mới quý giá, cho nên sau khi Trần Khánh thi rớt liền không chút do dự nào chọn học lại.Hoặc là có thể thi đậu đại học hoặc là về nhà làm nông dân, Trần Khánh chỉ có hai lựa chọn này.Thời buổi này, dù là sinh viên cao đẳng cũng được phân phối công việc, đại học chuyên khoa cùng khoa chính quy càng không cần phải nói, chỉ có học sinh tốt nghiệp cấp ba là bị kẹp ở nửa vời, như là bị mẹ kế nuôi.Người có hộ khẩu thành trấn, không thi đậu đại học còn có thể vào xưởng làm công nhân, Trần Khánh không có lựa chọn nào khác.Nghe hắn nói đến thi đại học, thím tư Trần cũng không dám nói giỡn nữa.Trần Khánh là mầm đọc sách nhà chú Đạt, nếu vì lời nói bậy của cô mà làm hỏng tâm tư đọc sách của thằng bé này, đừng nói Trần Vượng Đạt có phản ứng gì, chú tư Trần cũng sẽ không bỏ qua cho cô.Nghĩ đến thi đại học, tâm tư phấn hồng của Trần Khánh cũng phai nhạt chút.Hắn ăn cơm xong định về nhà đọc sách, nhưng nhớ tới thỉnh cầu lúc nãy của Hạ Hiểu Lan, liền kiên nhẫn chờ Hạ Hiểu Lan.Hạ Hiểu Lan cũng để ý chuyện này, khi tiếp khách xong liền chạy ra nói chuyện với Trần Khánh.Thì ra điều Hạ Hiểu Lan muốn hỏi chính là chuyện thi đại học.“Cô muốn tham gia kỳ thi đại học sang năm?”Trần Khánh rất giật mình, hắn cho rằng Hạ Hiểu Lan sẽ luôn làm hộ cá thể chứ.“Đúng vậy, nhưng mà tôi chỉ mới học cấp hai, không biết có thể nhảy lớp trực tiếp học lớp 12 không, Trần Khánh ca, anh giúp tôi hỏi trường học được không?”Tuổi của Hạ Hiểu Lan không có vấn đề, rất nhiều thí sinh khóa này đều lớn tuổi hơn cô, chứ đừng nói đến những người học lại.Nhưng việc thi đại học đã khôi phục được mấy năm rồi, hiện tại đa số mọi người sẽ học xong cấp ba rồi mới tham gia thi đại học.Hạ Hiểu Lan tốt nghiệp cấp hai xong, đã 2-3 năm không động tới sách vở rồi, thành tích lúc còn đi học cũng không tốt, bây giời lại lập tức muốn tham gia thi đại học.Trần Khánh không muốn đả kích sự tích cực của Hạ Hiểu Lan, có chí tiến thủ đương nhiên là chuyện tốt.“Tôi trở lại trường học sẽ hỏi thăm giúp cô, dù cho có thể nhảy lớp, khẳng định cũng phải làm bài kiểm tra”Trần Khánh không muốn đả kích Hạ Hiểu Lan, liền nói trước câu kia, để Hạ Hiểu Lan chuẩn bị tâm lý trước.
Thấy Hạ Hiểu Lan có chút khó xử, đôi mắt long lanh lấp lánh kia, có sự động lòng người khó nói thành lời, Trần Khánh nổi lên lòng thương tiếc, không khỏi buột miệng thốt ra:“Tôi cho cô mượn trước một bộ sách cấp ba nhé, cô thử xem trước đi, nhỡ may trường học yêu cầu kiểm tra, thì cô cũng có sự chuẩn bị”“Được, thật sự rất cám ơn anh, Trần Khánh ca!”“Không, không khách khí”Trần Khánh nói xong liền chạy, giống như có chó đuổi theo phía sau vậy.……Hạ Hiểu Lan đã từng tham gia thi đại học.Khi đó thành tích học tập của cô cũng không kém, thi đậu đại học tuy rằng không phải top10 trường tốt ở đời sau, nhưng cũng là trường học có tiếng.Vốn dĩ cô có thể lấy được thành tích tốt hơn nhưng cha mẹ qua đời sớm nên cô vừa đọc sách còn vừa phải nhọc lòng học phí và sinh hoạt phí.
Không thể đặt toàn bộ tâm tư vào việc học, nên chỉ có thể đăng ký vào một trường không cao không thấp.Thảm hại hơn chính là không có người tư vấn cho cô chọn chuyên ngành, lúc đó cô chọn một chuyên ngành ít được lưu ý và có học phí rẻ nhất, sau khi tốt nghiệp đi làm rất khó khăn, khiến cho cô không thể không bắt đầu làm từ nhân viên bán hàng, đi rất nhiều đường vòng mới có thể phấn đấu thành quản lí cấp cao của công ty đa quốc gia.
Cũng không có biện pháp nào, cô thi đậu đại học năm 95 thì năm 1996 nhà nước hủy bỏ chính sách sinh viên tốt nghiệp đại học sẽ được phân phối công tác, sau khi Hạ Hiểu Lan tốt nghiệp đại học chỉ có thể tự tìm đường ra.Hạ Hiểu Lan tính toán tham gia thi đại học năm 1984, nhưng cô còn không nhớ nổi đề thi đại học năm 1995 mà mình thi, huống chi là đề thi 11 năm trước? Nếu sớm biết có chuyện trọng sinh này, cô khẳng định sẽ cố gắng nhớ kỹ tất cả những bộ đề thi mà năm đó cô xem qua!Sau khi Hạ Hiểu Lan trọng sinh, đã cố gắng không nhớ lại những chuyện đời trước.Thế giới này, đúng là cùng một thế giới với đời trước.
Ít nhất lãnh đạo quốc gia, các bối cảnh cũng chưa thay đổi.
Vậy ở thế giới này, có phải hay không cũng có một cô khác đang sinh hoạt?Nguyên chủ năm nay 18 tuổi, sinh năm 1965.Cô sinh ra năm 1977, năm nay mới 6 tuổi, bằng tuổi của Đào Đào, nếu dựa theo quỹ đạo của đời trước, cha mẹ cô đã qua đời, cô đi theo thân thích sinh hoạt.Trong lòng Hạ Hiểu Lan bỗng nhiên có một loại xúc động, cô hẳn là nhanh chóng đi xem, nếu có thể tìm được “chính mình” thì cô sẽ cố gắng chăm sóc nhiều một chút!Buổi tối Lưu Phân cất kỹ giấy ly hôn của mình, Hạ Hiểu Lan khuyên mẹ cả ngày, Lưu Phân thoạt nhìn rất tự nhiên.“Về sau con vào trong thành bán hàng, để mẹ đi thu lươn cho, chúng ta sớm kiếm đủ tiền, cũng xây một căn nhà”Nông dân đều phải dựa vào ruộng đồng để ăn cơm, chuyện Hạ Hiểu Lan nói đi Thương Đô sinh sống vẫn chưa có bóng dáng gì.
Trần Vượng Đạt lại đáp ứng sẽ dời hộ khẩu của hai mẹ con từ thôn Đại Hà trở về, lạc hộ ở thôn Thất Tỉnh và sẽ phân đất cho hai mẹ con.
Nói vậy chắc muốn phê cho hai mẹ con một khối đất nhỏ để xây nhà cũng không khó.Có nhà có ruộng, mới tính có gốc rễ của chính mình, Lưu Phân đều không rảnh để lo lắng chuyện ly hôn có mất mặt không, trong đầu cô đều là hai mẹ con sơm kiếm đủ tiền, sớm một chút có được căn nhà của chính mình.Đó là nhà của cô, không cần xem sắc mặt của người nhà chồng.Không cần mỗi khi nói chuyện đều phải nói nhỏ sợ có người nghe thấy.Lưu Phân ngẫm nghĩ như vậy liền tràn ngập chờ mong.Hạ Hiểu Lan không muốn cãi cọ với mẹ, để mẹ cô có việc làm cũng khá tốt, nắng gắt cuối thu đã không quá nóng nữa, bây giờ đi thu lươn cũng chỉ là vất vả phải chạy đi chạy lại thôi.“Vậy để con đưa mẹ chút tiền”Hạ Hiểu Lan lấy toàn bộ tài sản của mình ra.Lúc đầu cô chỉ có 70 khối làm tiền vốn.Làm buôn bán hơn 10 ngày, số tiền chi ra lớn nhất là 10 khối mua cặp sách cho em họ Đào Đào, sau đó là bị 3 tên lưu manh quấy rầy làm vỡ một ít trứng.
Bán trứng bình quân một ngày kiếm được 10 khối, mới đi trong thành bán được hai lần lươn, mỗi lần lợi nhuận đều trên 20 khối.
Mua một chút gia vị về nhà cũng không đáng bao nhiêu tiền, ngẫu nhiên mua chút thịt thì cũng chỉ tốn 2, 3 khối.Hạ Hiểu Lan tuyệt đối không keo kiệt, nhưng cô dùng chút tiền trinh để kiếm đồng tiền lớn, cả vốn lẫn lời, trên người bây giờ còn có 156 khối.
Đây là còn chưa tính số lươn cùng trứng gà hiện tại chưa bán ra, ngày mai cô sẽ mang tới Thương Đô thị gần 60 cân lươn, 300 quả trứng gà.Tổng tài sản vượt qua 200 khối.Năng lực chịu nguy hiểm vẫn là quá kém, Hạ Hiểu Lan chỉ để lại cho mình 50 khối, dư lại đều giao cho Lưu Phân.“Giá mua vào không vượt qua 9 mao một cân là chúng ta sẽ có lợi nhuận.
Con thấy chờ đến cuối tháng, là có trả lại tiền cho cậu”Hiện tại đã có khả năng trả tiền, nhưng Hạ Hiểu Lan vẫn muốn có nhiều tiền vốn một chút, cô còn muốn mua một chút hàng hóa từ trong thành mang về quê bán.Lưu Phân nghe con gái tính toán lợi nhuận, đã rất kinh ngạc, hơn mười ngày mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy, là do tiền quá dễ kiếm… Hiểu Lan cũng quá vất vả, người mẹ như cô cũng không thể kéo chân sau..