"Mẹ thật tốt!"
Mạnh Dao từ tận đáy lòng rất thích bà mẹ chồng này.
Nhất thời kích động, cô dang tay ôm lấy bà còn hôn bà một cái.
Đối với phản ứng quá khích của mình, cô lập tức lấy tay che miệng, chỉ còn đôi mắt tròn xoe lộ ra bên ngoài.
Xong rồi, hành vi khác người này của cô không biết có dọa đến mẹ chồng không nữa?
Lưu Thúy Hoa không phòng bị đột nhiên bị hôn một cái, đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó là có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.
Bà lắc đầu cười cười, điểm điểm Mạnh Dao đang ngượng ngùng như một đứa bé.
"Con nha, trước đây lúc nào cũng buồn rầu, làm mẹ còn tưởng là đứa an tĩnh, không nghĩ tới con lại hoạt bát như vậy a!"
Đôi mắt linh động của Mạnh Dao chuyển động, nhanh chóng thả tay xuống, cái miệng nhỏ chu lên, "Mẹ nói không đúng, con lúc nào chả an tĩnh, chỉ có ở trước mặt mẹ mới như vậy thôi!"
"Con a!"
Lưu Thúy Hoa vốn định chọc trán cô, thấy tóc mai của cô rơi xuống, liễn duỗi tay giúp cô vén ra sau, mặt mày ôn nhu.
"Cái con khỉ này!"
"An tĩnh cũng được, hoạt bát cũng tốt, chỉ cần vui vẻ là được!"
"Đây là nhà của con, con muốn thế nào, thì như thế đó, nếu ai dám nói con, con nói cho mẹ, mẹ liền đi thu thập bọn họ!"
Lưu Thúy Hoa đối với Mạnh Dao còn hơn cả con dâu, thậm chí còn tốt hơn cả con gái ruột.
Mạnh Dao lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, ngoan ngoãn đáp ứng: "Cảm ơn mẹ!"
Có Lưu Thúy Hoa làm chỗ dựa, chuyện kiếm tiền của cô có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đi?
Chỉ là cô còn chưa mở miệng, Lưu Thúy Hoa lấy từ trong túi lá thư mà Kỳ Văn Diệp đưa lúc nãy, ở trước mặt cô run run.
"Nhìn thử xem, mỏng như tờ giấy, mẹ dám cá với con, chồng con khẳng định là chỉ gửi tiền!"
Nói rồi không chờ cô đáp lại, trực tiếp mở lá thư ra.
Quả nhiên bên trong chỉ có mấy tờ tiền lớn bé, đến một chữ cũng không có.
Lưu Thúy Hoa tức giận, liền mắng to, "Có cốt khí, không hổ là con trai tôi, có bản lĩnh thì con đừng có về nhà!"
Nhưng nói vừa xong, thì nước mắt bà liền rơi lách tách, làm Mạnh Dao thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Mẹ, mẹ đừng khóc a, đều là Kỳ Bác Ngạn sai, chờ anh ấy về, mẹ đánh anh ấy cũng được, mắng anh ấy cũng được, chúng con không cản mẹ, hiện tại mẹ khóc, anh ấy cũng không biết, không phải phí nước mắt sao?"
Nhất thời cảm xúc của Lưu Thúy Hoa: "....."
Nước mắt bà vẫn rơi, nhưng miệng lại mắng, "Con cái đứa nghịch ngợm này, chỉ biết chọc mẹ vui vẻ! Còn không để cho mẹ khóc một chút?"
Lưu Thúy Hoa luôn kiên cường, lúc chồng bà qua đời bà cũng không rơi nước mắt, nhưng giờ phút này vì con trai không về mà nước mắt rơi lã chã.
Cảm xúc tốt hơn, mới cảm thấy mất mặt, bà lấy tay hung hăng lau nước mặt.
Cuối cùng, bà lấy tay che mắt lại không chịu thả ra.
"Bà già này sống cả đời, số lần khóc cũng không quá một bàn tay, tất cả đều liên quan đến thằng hai, chờ nó về, con xem mẹ có lấy cây đánh nó!"
Mạnh Dao an tĩnh ngồi bên mẹ chồng, nghe bà nói, mỗi câu mỗi chữ đều tràn ngập yêu thương đối với Kỳ Bác Ngạn, mà đau lòng cho bà.
"Mẹ, mặc kệ Bác Ngạn vì cái gì không chịu quay về, nhưng trong lòng anh ấy nhất định cũng nhớ mẹ, mẹ cần phải sống tốt!"
Nghe Lưu Thúy Hoa khóc, Kỳ Văn Diệp chạy vào trong bếp, chẳng qua thời điểm tới cửa, Lưu Thúy Hoa đã được Mạnh Dao an ủi, cho nên cậu không tiến vào.
Cậu đứng ở cửa vặn vặn đầu ngón tay, mấp máy môi, một bộ tâm sự nặng nề.
Lưu Thúy Hoa lau khô nước mắt, dứt khoát đem tiền đưa cho Mạnh Dao.
"Cầm đi, nó tuy rằng không quay về, nhưng vẫn gửi tiền về nuôi vợ, coi như còn chút lương tâm!"
+
Mạnh Dao: "......." Trùm cuối có thể nhớ đến vợ ở nhà? Đừng nói giỡn!
Đây là gửi tiền về cho mẹ chồng Lưu Thúy Hoa mà!