Mạnh Dao đội mũ đi ra cửa.
Cô đã ăn một miếng bánh lót bụng nên đi đường cũng có sức lực hơn.
Cầm rổ đồ ăn hướng ra đồng, lúc này, ở nông thôn toàn là đường đất.
Hai bên đường có mấy tán cây Dương Diệp, đã sang thu, những chiếc lá rụng sẽ được người trong thôn gom về trữ để nhóm lửa cho mùa đông lạnh giá.
Ở thời đại này, người ta rất ít dùng than đá, ở nông thôn thì không cần phải tốn tiền củi lửa, mọi thứ đều có sẵn, nên mọi người rất ít khi bỏ tiền ra mua than đá.
Hiện tại đang là mùa thu hoạch, người trong thôn rất ít, Mạnh Dao đã đi được hơn nửa thôn nhưng chưa gặp người nào.
Bất quá, chỉ mới đi tới đầu thôn, liền nghe được có tiếng người cãi nhau.
Mạnh Dao vừa mới nghe âm thanh cãi nhau, trong lòng liền "lộp bộp" một tiếng.
Nhón mũi chân lên nhìn qua, quả nhiên là bóng dáng quen thuộc, còn ai ngoài chị dâu Ngô Ái Trân của cô.
Chị đang bóp eo, quào tay, giống như con gà trống hiếu chiến, thấy ai cũng chạy tới đá.
Mạnh Dao nghe đằng sau thấy ai chửi ra câu má nó, liền quay đầu lại, tính toán can ngăn.
Cô còn chưa tới gần, thì mẹ chồng đã khiêng cây cào, hùng hổ chạy tới.
Tư thế kia, giống như muốn đi giết người.
"Mẹ a!!!"Ngô Ái Trân vừa thấy mẹ chồng đến liền lập sợ hãi kêu mẹ, co giò lên bỏ chạy.
Chị dâu chạy, mẹ chồng đuổi, cứ dùng cây cào phóng ra phía trước, thề muốn đánh chết đứa con dâu này.
"Đứng lại, còn chạy đúng không? Để tôi xem chị chạy đi đâu? Lời tôi nói chị không bỏ vào lỗ tai phải không?""Mẹ, việc này không phải lỗi của con, là bà già kia, là bà ta không biết xấu hổ giành đồ của con, không phải con sai a!"Lưu Thúy Hoa mới chạy xong, mặt mũi đỏ tía, nghe Ngô Ái Trân nói, lập tức lấy cây cào chạy đến chỗ bà già kia, câu chuyện nháy mắt liền thay đổi.
"Bà Triệu, đây là bà không đúng rồi, đã một đống tuổi còn giành đồ của mấy đứa nhỏ, có mất mặt hay không chứ?""Ai đoạt đồ của con dâu bà, con mắt nào của bà nhìn thấy? Con dâu của bà nói cái gì là cái đó sao?"Bà Triệu cũng không phải đèn đã cạn dầu, gương mặt đầy nếp nhăn đang nhao nhao cãi lại với Lưu Thúy Hoa.
Bà mang rổ ra đây đào rau dại, mùa này rau dại đúng xanh non.
Chị dâu Ngô Ái Trân cũng không chịu thua, gân cổ lên cãi, "Chính tôi nhìn thấy trước, mẹ, nếu không tin mẹ nói chị Hoa đi, còn có thím Trương, hai người đều ở bên cạnh, chứng kiến tất cả.
"Bị gọi tên, chị Hoa cùng thím Trương nhìn nhau.
Hai người đúng là ở bên cạnh, nhưng chuyện này không biết phải nói thế nào cho đúng?Sự tình là như thế này:Bà Triệu ra mương đào rau dại, vốn dĩ cỏ dại mọc nhiều nên che mất củ khoai lang, Ngô Ái Trân đi trên đường tinh mắt thấy được liền hô lên, bà Triệu quay người liền đem khoai lang bỏ vào rổ của mình.
Hai người như vậy liền cãi nhau, bà Triệu nói mình cũng thấy được, hơn nữa là mình tìm thấy trước.
Bà Triệu ở gần đó, nên bà nói cũng có lý.
Chuyện đã như thế này, bà Triệu nói mình có lý, các cô cũng không thể nói gì.
Mạnh Dao ở bên cạnh nghe khóe miệng cũng giật giật, chỉ vì một củ khoai lang mà cãi đến mức độ này,!.
"Mẹ!"Mạnh Dao đến gần, mọi người không ai chú ý, đến khi cô mở miệng liền làm mọi người hoảng sợ.
"Nha, là ai vậy ta? Chẳng lẽ tôi hoa mắt sao? Tiểu thư khuê các nhà chúng ta thế mà ra cửa!"Ngô Ái Trân mở miệng đầy âm dương quái khí, bĩu môi khinh thường nhìn Mạnh Dao.
Quan hệ chị em dâu cũng không thể nói là tốt.
Một người thì hiếu chiến, không thích chịu thiệt; một người thì lười đến cửa cũng không bước ra, sống cùng với nhau, mâu thuẫn cứ nảy sinh mâu thuẫn.
Mạnh Dao từ ngày gả đến nhà chồng, một việc cũng chưa từng làm, cả ngày đều ăn không uống không.
Ngược lại mẹ chồng và chị dâu cả ngày đều bận rộn, tuy rằng bực bội, nhưng việc cần làm đều phải làm.
Mạnh Dao lập tức tủm tỉm cười lấy lòng, kêu: "Chị dâu!"Ngô Ái Trân: "!!.
"Mặt trời mọc ở hướng Tây à?.