Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 35

Mãnh hổ sặc sỡ nằm cạnh giường bệnh dùng chính sinh mệnh lực của mình để giúp phi thú nhân khôi phục, chuyện này để quản gia gánh vác trách nhiệm cũng không vượt quá phạm vi.

Francis lúc này đã khỏe hơn nhiề u, lại rảnh rỗi, nghiêng người nhìn thú hình uy mãnh nằm dưới sàn nhà, trong giọng nói mang ý đùa cợt: ―Tôi thật sự rất vinh hạnh đó, ai da ~~~~~‖ chân dài vươn từ trong chăn ra, bàn chân linh hoạt không nặng không nhẹ cọ cọ lên lưng lão hổ.

Henry đột nhiên khôi phục hình người, sạch sẽ lưu loát ngồi nghiêm túc trên ghế, ―Xem ra ngài đã khỏe hẳn rồi.‖ Sau một loạt động tác mà vẫn không rối một cọng tóc nào.

Francis cười nhìn người ta, sau đó xốc chăn trên người ra, để lộ thân thể đơn bạc ra ngoài, ―Nóng quá.‖

Henry nhìn về hướng khác, ―Ngài còn đang phát sốt, thỉnh đắp chăn lại.‖

Francis không thèm quan tâm chút nào mà từ từ đem chăn đắp kín một lần nữa, lại ở trong chăn lột đồ ném ra, cánh tay lõa lồ nhẹ nhàng vẽ một đường, cái áo rơi xuống dưới chân Henry, ―Như vậy sẽ không nóng nữa.‖

Henry nhặt lấy cái áo xếp lại bên cạnh cậu, cả quá trình không chút bối rối, nhưng mà sắc mặt có hơi cương cứng.

Tâm trêu đùa của Francis nổi lên, cậu không tin Henry vẫn có thể mặt không đổi sắc, cho nên kế tiếp càng làm càn quấy đem quần dài ném ra luôn.

Henry vẫn như cũ xếp quần lại để bên người cậu, nhìn đồng hồ một cái rồi nói: ―Thời gian thăm bệnh đã hết, tôi phải đi, thỉnh ngài nghỉ ngơi để chóng khỏe.‖

Francis nghĩ nế u giờ cậu lột chăn ra thì có thể kéo được cái mặt nạ chắc chắn của thú nhân kia xuống không, sau đó lại ngẫm lại, thôi quên đi, thời gian còn nhiều, chậm rãi chơi đùa mới thú vị.

Cánh tay vốn xích lõa bên trong chăn lại có thêm một cái tay áo, hóa ra Francis trong chăn căn bản là không chỉ mặc một bộ đồ.

Henry biết mình bị người ta trêu chọc, nhưng vẫn duy trì phong độ ứng phó, gật đầu ý muốn tạm biệt.

Tiếng đóng cửa vang lên, Francis không thú vị xoay người đi, thật không vui chút nào!

Ngồi trên xe ngựa, Henry nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra, khôi phục lại sự bình tĩnh mọi khi.

Ng ải Phàm biết Francis bị bệnh thì không những không đồng tình mà còn cảm thấy người đó chỉ là đấu không lại nên làm thế, một vấn đề bé tẹo thế kia mà cũng nhập viện, còn kinh động đến Garlock đại nhân và Henry, dựa vào cái gì chứ? Xa xa nhìn thấy Á Lai và Garlock, vội vàng đi qua.

Á Lai tiễn Garlock đến cổng, ngẩng đầu nhìn người ta, trong mắt có sự rối rắm và do dự.

Garlock lo lắng hỏi: ―Sao vậy?‖ Á Lai lắc đầu, ―Không có chuyện gì, chỉ là tôi muốn hôn anh một cái, nhưng mà có hơi ngượng.‖

Khóe miệng Garlock cong lên, hắnđương nhiên thích Á Lai chủ động, tim bắt đầu đập thình thịch, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh, ―Không cần vội, tôi chờ em.‖ Thong thả chạm nhẹ miệng mình vào môi Á Lai.

―Á Lai!‖

Garlock nh ịn không được mắng một tiếng trong lòng, khó có được Á Lai chủ động như vậy thế mà bị quấy rầy, nhìn thấy rõ người tới là ai, từ trên cao nhìn xuống, hơi lạnh nói: ―Ngải Phàm?‖

Ngải Phàm không nhịn được run rẩy, thanh âm run nhẹ trả lời: ―Tôi muốn Á Lai giúp tôi chuẩn bị cho hội diễn.‖

Á Lai ngượng ngùng nói: ―Thật có lỗi, tôi đã đáp ứng Francis trướ c rồi.‖, bởi vì nhờ ―công lao‖ của ymà người ta phải nằm viện nên cho dù có muốn lấy máu ythì ycũng cho.

―Tạisao?‖ Ngải Phàm khó nhịn được tức giận, ―Trong mắt anh nó quan trọng hơn tôi sao?‖

Á Lai nhíu mày, những lời này của Ngải Phàm quá ngây thơ, ―Chẳng qua là thứ tự trước sau thôi, nếu tôi đã đáp ứng cậu trước thì sẽ không đồng ý với cậu ấy.‖

Ng ải Phàm chui vào sừng trâu (không chịu tỉnh ra, bế tắc), ―Ý anh là, chậm hơn người ta một bước là lỗi củatôi sao? Hừ, không có anh, mình tôi vẫn có thể thắng!‖

M ấy học viên vốn muốn đi ngang qua đều đi đường vòng. Garlock cũng nghe ra phần nào, nhìn theo bóng dáng Ngải phàm, quan tâm hỏi:―Sao vậy? Em gặp phải phiền phức sao?‖ hắncũng không coi trọng vị phi thú nhân ngoài có gia thế cũng chẳng có ưu điểm nào khác này.

Á Lai biết Garlock quan tâm mình, cười nói: ―Tôi ổn mà, chỉ là Ngải Phàm và Francis mượn cơ hội ở hội diễn tiến hành quyết đấu vũ đạo một lần, luận bàn với nhau thôi, cùng nhau tiến bộ, đó là chuyện tốt.‖

Garlock lại suy nghĩ sâu xa, căn dặn: ―Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải đúng lúc nói cho tôi biết đó.‖

Á Lai biết ơn gật đầu, nhưng đối phương vẫn chưa định rời đi.

Garlock thấy y bất động, sắc mặt âm trầm lại, ―Vừa rồi chưa hôn xong.‖

Á Lai nói: ―Vừa rồi là do tôi ấm đầu, hiện tại tỉnh táo lại thì thấy đó không hợp lễ tiết, với lại xung quanh còn có người mà?‖

Garlock hung hăng hôn lên hai má Á Lai, ―Trở về đi, chú ý an toàn.‖ Thật muốn thân mật với Á Lai thêm một chút nữa.

Á Lai há hốc miệng, xoay người bước đi, đại quý tộc còn ngây thơ hơn cả Ngải Phàm!

Thật sự là người không muốn thấy thì sẽ thấy, Kathy hận đến mức đạp in hai dấu chân lên thân cây đại thụ mới kiên quyết rời đi.

Y bi ết mình và Garlock đại nhân không có khả năng, nhưng y vẫn không phục, dựa vào cái gì lại có một tên phi thú nhân thấp hèn xuất hiện làm Garlock đại nhân điên đảo tâm thần?

Bu ổi tối, Henry ngâm mình trong bồn tắm lớn để giảm bớt mệt mỏi tích tụ suốt một ngày, thân thể ngâm trong nước ấm dần dần trầm tĩnh lại, suy nghĩ lại càng rõ ràng.

Anh không phủ nhận rằng hành động mờ ám lúc sáng của Francis làm tâm anh sinh ra bối rối, vì công việc mà tình cờ gặp được nhiều loại phi thú nhân, đương nhiên còn có loại lớn mật hơn cả Francis, nhưng mình luôn có thể ứng phó tốt.

Nhưng phi thú nhân Francis lạ i tạo cho người ta cảm giác như một khối thủy tinh trong suốt, nhưng càng tiếp cận càng cảm thấy được sự ma sát của hạt cát, càng làm cho người ta mê mang, càng muốn biết rõ thứ mờ ảo bên trong đó là gì.

Cùng thờ i gian, Francis mất ngủ nằm trong phòng bệnh nhìn về phía bóng đêm, cậu cảm thấy được rằng gần đây cậu có chút khác thường, sao lại luôn có cảm giác muốn phân cao thấp với thú nhân kia, cũng đã nhiều năm như vậy, cậu rõ ràng đã gặp qua nhiều thú nhân âm trầm, nhưng mà mình vẫn không kiếm ra được tật xấu của vị quản gia Henry kia.

Nghĩ nghĩ, cậ u lại nghĩ đến Á Lai, Á Lai là người dù đối mặt với ai cũng bảo trì một vẻ mặt như cũ, phi thú nhân như vậy mới có tư cách đứng bên trụ cột đế quốc Garlock đại nhân, bởi vì Á Lai sẽ không phải là thứ ngáng chân mà là bình thường ôn hòa nhưng khi cần thiết sẽ đem thực lực ra trợ giúp.

Francis đột nhiên cười, mình cản chân ai đây, mình trợ giúp ai đây?

Sáng sớm hôm sau, vốn không thể nào ngủ ngon nên Francis không muốn bị cái mùi khó ngửi của bệnh viện làm cho ngu đầu nữa.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa cho cậu, thấy cậu còn có chút sốt nhẹ nên kê một ít thuốc dặn đi dặn lại cậu rồi mới để cậu đi.

Đêm qua trời có đổ một cơn mưa, nhưng mà trút chưa đủ, cho nên thời tiết không những không mát mẻ hơn mà càng oi bức, vì thế Francis có chút chóng mặt.

Cách đó không xa, Kathy tình cờ ngang qua biết đây là cơ hội của mình, nói với Mạch Kì bên cạnh mình vài câu, hai người nhìn nhau cười xấu xa.

V ẫn thường lui tới, Mạch Kì luôn phải làm chân chạy vặt cho Kathy, nhưng gần đây Lặc Tư bảo truyền ra tin tức, Luân Ân Đại nhân sẽ mau chóng cầu hôn nó, cho nên nó thãt sự quá đỗi vui sướng, cảm thấy mình không uổng công nhẫn nại chiếu cố Kathy như người hầu, lấy Kathy làm trung tâm nhiều năm nay. Luân Ân đại nhân dù có chút yếu đuối, nhưng mà diện mạo không tồi, phía sau gia tộc lại có địa vị, so với mình gia đình xuất thân từ thương nhân tốt hơn nhiều.

Đi đượ c một nửa cầu thang, Francis thấy một đám học viên ôm đạo cụ đi qua sát người cậu, bỗng nhiên người nhiều như vậy, cậu càng không thoải mái, chuẩn bị dựa người vào tay vịn.

B ỗng nhiên, có một bàn tay hướng về phía người cậu, người chen chúc, chân cậu lảo đảo một cái, phản ứng cực nhanh vận dụng thân thủ linh hoạt nhanh chóng xoay người đứng vững.

Nhưng mà, vẫn có người ngã xuống lầu, tóc hồng, Á Lai?! Nguy rồi, do mình né ra nên Á Lai đỡ vào khoảng không, mưa còn chưa khô nên bậc thang rất ẩm ướt.

Ng ải Phàm đột nhiên lại gần Francis, vẻ mặt khó hiểu cùng thất thố, những người xung quanh nhanh tản ra, bởi vì có người tự cho là đúng nói mình thấy rõ ràng, rõ là Ngải Phàm muốn đẩy Francis xuống cầu thang, cũng không lạ gì, hai người này trở mặt với nhau ai cũng biết rồi, thật đê tiện! Nhưng mà Á Lai có lòng tốt muốn chạy lại đỡ Francis, kết quả không đỡ được người ta còn bị té, quả là người tốt!

―Ngải Phàm, Ngải Phàm. . . . . . Francis. . . . . Á Lai. . . .‖ Xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán.

Ngải Phàm là người bị luận tội đầu tiên, cảm giác bị người khác hiểu lầm khiến cậu không nhịn được phát run, giải thích không được oan khuất của mình.

Kathy và Mạch Kì lậ p tức liếc nhìn nhau, vốn muốn hãm hại Ngải Phàm xô Francis xuống lầu, hai vũ đạo sư quyết đấu lưỡng bại câu thương, bất quá giờ Á Lai là người ngã xuống thì càng tốt, phải nói là quá tốt.

Á Lai vì khi ngã có kĩ xảo hộ thân nên cũng không có xảy ra chuyện lớn gì, lúc này đã đứng lên rồi.

―Á Lai, anh không sao chứ?‖ Francis lo lắng không thôi, từ lúc chào đời đây là lần đầu cậu sinh ra loại cảm xúc này.

Henry bước nhanh đến nói với Francis: ―Đi lên.‖ mãnh hổ sặc sỡ hiện ra.

Francis ôm ngang Á Lai cùng nhau ngồi trên lưng mãnh hổ, cùng đi về phía bệnh viện.

——————————
Bình Luận (0)
Comment