Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 112



Bình thường khi một người gặp phải tình huống kiểu này, người đó nhất định sẽ rơi vào cảnh "tiến thoái lưỡng nan", nếu giả vờ lờ đi, mặc kệ không để ý, thì rất dễ bị miệng lưỡi người đời đồn thổi, còn nếu để Lam đi giúp đỡ, vậy thì khó đảm bảo hắn không tiếp tục dây dưa.

Nhân loại và dị tộc, "thụ thụ bất thân" (không thể tiếp xúc gần gũi), tuy nhiên lại có thể "tương thân" (tiếp xúc thân mật) với dị tộc đã có bạn đời? Trình Hiểu âm thầm cười lạnh, nhưng trên gương mặt không hề có bất cứ một biểu cảm nào, cậu tiến lên trước, mục đích tới đây lần này của cậu rất rõ ràng và hiển nhiên cậu cũng không định thay đổi nó.

"Anh Trình Hiểu..." Tên thanh niên híp mắt, nhưng thật ra hắn vẫn luôn quan sát bốn phía, im lặng thu hết thảy hành động của mọi người vào mắt, rồi sau đó run rẩy ú ớ thành câu: "Anh không muốn, phải không?"

Trình Hiểu khẽ nhún vai, từ chối cho ý kiến.


"Thật, thật xin lỗi, tôi không nên lỗ mãng nói ra đề nghị đó, thật xin lỗi". Hắn vâng vâng dạ dạ, run lẩy bẩy lùi về sau: "Còn nữa, tôi xin anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn chân thành bày tỏ sự áy náy của mình, chứ không hề có ý nói anh ích kỷ, tuyệt đối không có!"

Hắn càng lùi càng mất thăng bằng, cuối cùng tại một điểm mù của nhóm dị tộc, hét lên rồi trượt chân, bày ra dáng vẻ đẹp đẽ chậm rãi ngã xuống đất.

Bậc thang ở đây không hề bằng phẳng, tư thế ngã của hắn tựa như bị ai đó đẩy, vì để giảm mức độ thương tổn mà phải nghiêng người, đưa tay ra để chống đất, thấy chân Trình Hiểu cách mình không xa, hắn liền thuận thế nghiêng người, rồi vô lực ngã xuống, như thể không biết làm gì hơn ngoài việc khuất phục dưới "dâm uy" của cậu.

Trình Hiểu nhíu mày, trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, cậu khẽ lách người một cách vô cùng tự nhiên.

Tên thanh niên té nhào, rồi lăn thẳng xuống từng bậc thang, đầu hắn sau khi đập đi đập lại mấy bận, thì lấy một tư thế vô cùng tiêu chuẩn - hình chữ "đại" (大) mà đáp đất.

Trong mắt mọi người, ngay cả việc hắn ngã như thế nào cũng không rõ, nhưng khoan nói đến điều này, tất cả đều nhìn thấy sau khi Trình Hiểu tùy ý nhích người sang bên cạnh, tên thanh niên kia chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên dựa vào không khí, rồi lập tức mất trọng tâm, cả người lăn xuống, ngã sấp như chó ăn phân, ai da thật là xui xẻo mà.

Tên thanh niên đau đến mức khó thở, chân hắn nhất định đã bầm tím cả rồi, cánh tay cũng nóng hừng hực, nói không chừng còn chảy máu!


Tên khốn nhân loại nham hiểm đó, hắn khẽ hạ mi che dấu sự âm độc dưới đáy mắt, sau khi bật ra một tiếng than đau, hắn liền hoàn toàn im lặng, làm ra vẻ không muốn chỉ trích sai lầm của đối phương, chỉ âm thầm nhẫn nại, lâu lâu lại nhỏ giọng nghẹn ngào, tựa như tiếng kêu yếu ớt của mèo con, khiến lòng người ngứa ngáy.

Ngước mắt lên, một đôi ủng được chà rửa hết sức sạch sẽ xuất hiện, cho dù có té, hắn cũng sẽ nắm chặt mọi cơ hội và mục tiêu, để biến sự bất lợi thành lợi ích tối đa nhất.

"Lam, Lam đại nhân... Hức, hức, em đau quá... Đau quá đi." Hắn nâng tay, lau nhẹ gò má của mình, nhưng mi mắt vẫn khẽ rũ, khóc đến "lê hoa đái vũ" (như hoa lê trong mưa), hai mắt ngấn lệ tựa như sóng nước lăn tăn.

"Là do em vô ý, thật sự đó, cầu xin ngài đừng trách anh Trình... anh ấy không hề cố ý đẩy em đâu." Hắn định kéo áo ngoài của mình lên, nhưng lại làm nó trượt thấp hơn, khiến gần nửa người đều lộ ra trong gió rét.

Quần áo dính đầy bụi đất đương nhiên không hề đẹp mắt, nhưng sau khi cởi xuống, làn da trắng nõn tinh tế kia cũng rất đáng nhìn, hơn nữa cái cằm nhọn, ngũ quan xinh xắn, mái tóc mềm mượt, càng tăng thêm vài phần quyến rũ động lòng người.

"Cái tên vô dụng kia, mày đang nói bậy bạ gì đó hả, mau bò dậy mặc quần áo đàng hoàng vào, rồi bọn tao dẫn đến bác sĩ." Người dị tộc lớn tuổi nhìn về phía tên nhân loại đang khóc lóc kể lể, ra chiều oan ức lắm trước mặt, trong lòng dần mất kiên nhẫn.

Bạn đời của Lam đại nhân cái gì cũng chưa làm, tại sao lời nào từ miệng hắn nói ra cũng nghe như có ý khác vậy.


Tên thanh niên dường như bị dọa đến ngẩn ra, hắn sững sờ chớp mắt rồi ngẩng đầu lên, thì phát hiện người đứng trước mặt không phải là Lam.

Hắn khiếp sợ nhìn người dị tộc lớn tuổi đang tỏ vẻ khinh bỉ mình, tại sao lại thế, trong nháy mắt xảy ra sai lầm đó, hắn đã tính toán tốt góc độ, theo lý thuyết, lúc này hắn phải ngã đến trước người Lam mới đúng!

Quay đầu lại, hắn tìm kiếm bóng dáng Lam trong đám người, nhưng lại nhận ra, không biết từ bao giờ anh đã đến bên cạnh tên nhân loại khốn kiếp kia, dường như còn đang ân cần hỏi han gì đó.

Rõ ràng người ngã xuống là hắn!






Bình Luận (0)
Comment