Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 38



Phong tát một cái thật mạnh lên mặt Ninh Ân.

Một búng máu phun ra, người kia bị đánh đến choáng váng không thể thốt nên lời, chậm rãi từ trên tường trượt xuống, tay chân xụi lơ ngã ra đất.

Dị tộc lạnh lùng đi tới, xốc người Ninh Ân lên, vứt đến trước mặt người đang ngồi trên ghế chủ sự kia.

"Ô... Phong..." Ninh Ân thất kinh ngẩng đầu nhìn đối phương, hắn sợ đến mức quên cả cơn đau trên người, liều mạng bò đến ôm chân dị tộc đang bỏ đi, hắn nức nở cầu xin: "Em không hề cố ý, em không ngờ tên đó lại ngu xuẩn như vậy, thế mà thất thủ..."

Đúng vậy, nếu chưa từng thất bại, hiện tại hắn đã là đại công thần, Ninh Ân không cam lòng nghĩ.

Đều là do Trình Hiểu, cái thứ tiện nhân đó có tài đức gì mà vận khí lại tốt như vậy, ngay cả mãnh thú cũng không giết chết nó được!

"Bằng mặt mà không bằng lòng, tôi đã từng nói qua, cậu phải ở yên trong phòng không được rời đi nửa bước." Giọng dị tộc lạnh băng, mặt không chút thay đổi đá văng gã ra.

"Khụ, em xin lỗi... Khụ, em, em cho rằng mình có thể thành công, nên mới gạt anh ra tay trước, nếu sự việc thuận lợi mới báo để mọi người cùng vui." Ninh Ân khóc đến rối tinh rối mù, gã đã mượn danh nghĩa của đại nhân, ra lệnh cho một tên thủ hạ khống chế mãnh thú, thậm chí còn tiêu hết tiền bạc thuê thêm tên nhân loại kia, không ngờ rằng...

Trình Hiểu, mày đáng chết!

"Theo ý cậu nói, là cậu đang nghe theo lệnh tôi mà làm sao?" Hắn lạnh lùng nhìn Ninh Ân đang không ngừng thổ huyết rồi từ tốn lên tiếng.

Giống như bắt được phao cứu sinh, Ninh Ân vội vàng bắt ép cơ thể cử động, tỏ vẻ mềm mại, nhỏ nhẹ cầu xin: "Đại nhân, em xin lỗi, em chỉ không quen nhìn tên nhân loại đê tiện kia, nó dựa vào cái gì mà đứng bên người Lam đại nhân, em, em đều là vì ngài mà suy nghĩ!"


"Suy nghĩ cho tôi?!" Người đàn ông khẽ nhếch môi cười, hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, hắn cười đến gập cả thắt lưng, nâng Ninh Ân lên.

"Đại, đại nhân..." Ninh Ân có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức thề son thề sắt tỏ rõ lòng trung thành của mình: "Ngài yên tâm, lần sau em tuyệt đối sẽ không thất bại, em hiểu rất rõ con người Trình Hiểu, nó chỉ là một tên sợ chết, đến một đòn còn chẳng chịu nổi!"

"Phải, cảm ơn em." Dị tộc thản nhiên nói, trong mắt Ninh Ân trận cười kia bỗng dưng tràn ngập nguy hiểm: "Đáng tiếc, sẽ không có lần sau."

"Không, cầu ngài cho tôi thêm một cơ hội!" Ninh Ân run rẩy cả người, không thể đứng thẳng nổi nữa, gã không thể chết như vậy, gã làm sao có thể chết trước Trình Hiểu?!

Sợ hãi, không cam lòng, mờ mịt... Các loại tâm tình bắt đầu như sóng cuộc biển gầm bên trong Ninh Ân.

"Cậu nói vì tôi chẳng bằng nói vì Lam?" Hắn liếc nhìn trò hề của gã rồi đột nhiên mở miệng.

"Tôi... Không, đại nhân, tôi không có gì với Lam hết, tôi thật tâm... Ah!" Ninh Ân cúi đầu nhìn về phía bụng mình, cơn đau lan nhanh ra, một hạt mầm màu xanh lục bị cứng rắn nhét vào.

Vẻ mặt người kia như thường rút ngón tay thon dài trắng nõn của mình ra, người hầu đứng quanh đó nhanh chóng đi đến tiếp lấy, dùng khăn lụa tốt nhất lau đi vết máu đen trên đầu ngón tay ấy.

"Không cần cậu ra tay." Phong nhíu mày, thờ ơ nói.

"Không có gì." Thanh niên phất tay cho người hầu lùi lại, rồi tự mình ngồi xổm xuống đất, nói với Ninh Ân đã không còn khống chế được tuyến nước bọt của mình rằng: "Đây là hạt giống cỏ bích hồng, nó là một loại thực vật biến dị, tôi đang muốn nghiên cứu kĩ, cậu vừa vặn là một vật thí nghiệm phù hợp, ngoan ngoãn báo đáp tôi đi."

Hai mắt Ninh Ân trợn tròn, cỏ bích hồng, loại cỏ độc này, đang sống ký sinh trên người gã, hấp thu chất dinh dưỡng, sẽ nhanh chóng sinh trưởng thành thực vật biến dị...

"Không! Đại nhân, tha cho tôi đi! Tôi không muốn trở thành chất dinh dưỡng của cây... Ô ô... Cầu xin ngài!" Ninh Ân kinh hoảng thét lên, muốn nhào tới bên người dị tộc nhưng lại bị Phong trực tiếp tránh đi, tiện tay vứt đến góc tường.

"Xem ra ngươi cũng biết đặc tính của loại thực vật này, nghe nói, chúng nó thích sinh trưởng ở những nơi ẩm ướt, chật hẹp." Đôi mắt thanh niên kia trong suốt không chút cảm xúc, cứ như một vị tiên nhân anh tuấn, phóng khoáng, không nhiễm bụi đời vậy: "Nếu không kết trái, chúng nó sẽ không ngừng phát triển, tôi rất muốn nhìn thử có phải thật vậy không."

Ninh Ân tê liệt ngã xuống đất, hai mắt đảo quanh, thút thít nhìn về phía dị tộc đứng bên cạnh, đó là hy vọng duy nhất của gã, Ninh Ân lộ ra vẻ mặt sở trường của mình, một bộ "bạch liên hoa" thuần khiết, gã biết tên dị tộc này yêu mình, nhất định sẽ không bỏ rơi mình đâu!

Phong thờ ơ lạnh nhạt, đứng bất động như núi.

"Phong... Vì sao lại..." Ninh Ân phát hiện có cái gì đó đang động đậy trong bụng mình, không, gã, không được!

Dị tộc phất phất tay, ý bảo người hầu tha Ninh Ân xuống, nếu thanh niên kia muốn nhìn thấy kết quả thực nghiệm, vậy trước hết phải đề phòng Ninh Ân tự sát đã.

"Không, mau cứu em, Phong!" Ninh Ân vùng vẫy, gã khó tin nhìn bầu bạn vẫn đứng im bất động của mình, Phong không phải rất yêu gã sao, không phải vì gã mới tập kích thành sao, làm sao có thể... Tại sao có thể!

Ninh Ân chật vật quay đầu nhìn về phía Ninh Thụy đang ngây ngốc đứng bên kia, sợ đến không nói nên lời, đúng rồi, gã còn có con trai!

"Tiểu Thụy, mau, mau cầu xin cha của con để hắn tha cho mẫu phụ, nhanh đi!" Ninh Ân hoảng sợ la hét, hai mắt đầy tơ máu gào về phía con mình.

Ninh Thụy đứng nơi góc tường, nhìn gương mặt đầy nước mắt nước mũi của mẫu phụ, vẻ mặt dơ bẩn xấu xí như vậy, thật độc ác.

Tên nhóc khinh thường không thèm nhìn về phía đó nữa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cha từng nói qua sẽ đưa nó đến trường học tốt nhất, khi ấy nó sẽ trở nên nổi bật, căn bản là không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Sao nó lại có một mẫu phụ vô dụng như vậy, bỏ qua cha, quay lại với kẻ mà ngày xưa mình không hề thích, rồi lại đem mình tặng cho gia đình tên tiểu tiện chủng kia!


Ninh Ân lúc này mới hoảng sợ phát hiện, ngay cả con ruột của mình, cũng không muốn cứu mình, chỉ như thương hại mà liếc mắt nhìn một chút, rồi tỏ vẻ ghét bỏ, này, này...

"Trình Hiểu, tao sẽ không tha cho mày!" Ninh Ân nghĩ đi nghĩ lại, tất cả trách nhiệm đều đồ lên đầu Trình Hiểu, nếu không vì nó, mình sẽ không bị thành trục xuất, bây giờ còn trở thành vật thí nghiệm, không, gã không chịu, gã không cam lòng!

"Ngu xuẩn." Phong nhìn Ninh Ân bị kéo xuống, lạnh lùng nói.

Trừ bỏ việc oán hận Trình Hiểu, Ninh Ân chưa bao giờ suy xét tại sao mình thất bại, đúng là thứ vô dụng.

"Tôi không trách hắn làm việc thất bại." Thanh niên hờ hững cười nói: "Chỉ là, hắn không nên mơ ước thứ mà không bao giờ hắn có thể chạm tay tới."

"Cần tôi phái người ra tay không?" Phong vô vị nhìn báo cáo đưa tới: "Sẽ không lưu lại dấu vết."

Trong từ điển của hắn, không có hai chữ thất bại, cho dù là việc giết Trình Hiểu, cùng lắm hắn chỉ lo lắng việc có bị Lam nhìn ra hay không mà thôi.

"Không cần." Thanh niên một lần nữa ngồi lên chiếc ghế ở chủ vị, tự tại uống muốn hớp trà thơm: "Tôi không muốn mạo hiểm dù chỉ là một phần vạn, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu."

Phong nhíu mày, gật đầu: "Tôi sẽ xử lý."

Ninh Ân lưu lại vết bẩn này phải dọn dẹp sạch chút mới được... Sắc mặt Phong âm trầm, hắn đã bận rộn đủ thứ mà còn phải đi giải quyết rắc rối này.

Về đến khu nghỉ ngơi trên đường chính, sau khi Trình Hiểu bị lấy khẩu cung xong, cậu chả thèm quan tâm việc thành mình sẽ chèn ép vật tư bên kia thế nào liền thừa dịp trời tối đi ra hồ nước dự định tắm một phát.

Giặt sạch cái quần đầy máu tươi, Trình Hiểu từ từ đi xuống nước, cảm giác mát lạnh làm cậu vô cùng thoải mái, cậu giang hai tay ra cả người đều nổi trên mặt nước.

Bầu trời khuya vẫn đẹp như vậy, hoàn toàn không bị hoàn cảnh khủng bố ở trái đất ảnh hưởng, Trình Hiểu ngẩng đầu, mở to hai mắt, trong ánh mắt ấy tràn đầy những vì sao lấp lánh.

Tiếng gì? Thính lực nhạy bén của cậu nhanh chóng nghe thấy tiếng nước dao động, thế nhưng hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm.

"Ah!" Trình Hiểu bị một thứ gì đó ôm chặt ngang thắt lưng, giật mình uống phải vài ngụm nước.

Dị tộc từ đáy nước xuất hiện, không chút khách khí thưởng thức vòng eo mềm mại của người trong lòng, lòng bàn tay để ngay trên vùng bụng rắn chắc của đối phương.

"Sao anh lại ở đây?!" Trình Hiểu không khỏi kinh hãi, cậu cho rằng Lam đã đi nói chuyện với tên dị tộc dẫn đầu kia rồi.

Nhìn khí thế kia, không chừng còn phải đập nhau một trận ấy chứ.

"Tắm rửa." Dị tộc thản nhiên nói.

Anh tắm dưới đáy nước sao, Trình Hiểu câm nín, phương thức tắm của dị tộc đặc biệt thật...

Bởi vì vấn đề tư thế, thân thể cả hai dán chặt vào nhau, dường như dị tộc không hề muốn buông tay ra, Trình Hiểu nhất thời dựng tóc gáy.

Nếu đã tắm, thì sao chịu thả ông đây ra hả!

Cái thứ đang đỉnh đỉnh sau mông ông đây, vừa cứng rắn vừa nóng cháy, là cành cây hả? Còn có cái đầu tròn...


"... Anh không phải đến đây tắm sao?" Trình Hiểu nỗ lực kéo Lam về việc chính.

"Ừ, tiếp tục." Dị tộc nhìn cái gáy của người trong lòng, khóe miệng giương lên.

"Tiếp tục cái gì... Ô!" Trình Hiểu khinh bỉ nhìn dòng nước giúp người sau lưng mượn gió bẻ măng, cái thứ này cũng có hiệu quả làm trơn ghê nhỉ.

Có biết là lúc tắm rửa không nên phân tâm không?! Trình Hiểu hai tay để trên bờ, hai chân lại bị ôm lên, mông không có điểm tựa nên bất đắc dĩ đánh về phía trước.

"A!" Thật kịch liệt, Trình Hiểu không kiềm chế được rên lên.

Sau khi ăn uống no đủ rồi tắm rửa lại, Lam ôm Trình Hiểu trở về lều, cậu lộ ra bộ dáng lười biếng, làm mắt dị tốc khẽ híp lại.

"Chuyện kia giải quyết rồi?" Trình Hiểu không thèm để ý đến tên dị tộc cao to đen hôi kia, chỉ là sau khi chui vào tấm chăn ấm áp, tùy ý hỏi một câu.

Lúc nãy cậu chỉ tham dự hội nghị giữa hai bên mà thôi, còn cụ thể thế nào thì cậu vứt hẳn qua cho ban quản lý thành.

"Vu Thanh đã chết." Lam hờ hững nói.

"Hả?" Trình Hiểu nhíu mày: "Vậy mà chết rồi..."

Theo lý thuyết, Vu Thanh làm vậy tuy rằng rất đáng giận nhưng tội không đáng phải chết, dù sao đối phương cũng không phải chủ mưu, ngược lại Trình Hiểu cũng không muốn đối phương bị xử tử.

"Sợ tội tự sát." Lam nói ra kết quả mà mình điều tra được, che giấu gợn sóng nơi đáy mắt.

Sợ tội? Tên kia vừa hèn hạ vừa nhát gan, nhưng vẫn cầu xin cậu để được sống... Ngay cả người bạn kia của gã cũng có điểm khả nghi, đáng tiếc, họ không tìm ra được những manh mối khác.

Thủ đoạn của đối phương rất linh hoạt... Vẻ mặt Lam không chút thay đổi, anh vòng tay qua ôm cả chăn lẫn người vào lòng, lúc nãy ở trong nước, chẳng biết vì sao, nhìn ánh mắt tự nhiên, trong suốt của người này anh lại rung động.

Ban đêm nước khá lạnh, dị tộc không muốn bầu bạn của mình sinh bệnh dọc đường, nếu không tỷ lệ tử vong sẽ rất cao.

"..." Trình Hiểu không nói gì, ở mạt thế, mỗi ngày đều có người phải giãy dụa để sống sót, chỉ là mùi âm mưu ở đây rất nồng.






Bình Luận (0)
Comment