Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 49



"Phong đại nhân, Bạch thiếu gia, cậu ấy..." Dị tộc nhận được lệnh chạy về báo cáo khổ không thể tả, cậu cẩn thận quan sát sắc mặt Phong, thầm nghĩ, cái loại nhiệm vụ xui xẻo này sao lại rơi trên đầu mình chứ...

"Theo luật mà xử." Phong vứt báo cáo xuống đất, xoa xoa thái dương, đối với tên nhóc ấy, từ trước đến nay anh chưa từng trông chờ cái gì, cho nên anh càng không thể vì nó mà làm lung lay hệ thống pháp luật trong thành.

"Bạch chỉ vừa thành niên không bao lâu, xử sự chưa đủ chu đáo, cẩn thận tý cũng là bình thường." Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, không hề có ý tứ trách phạt Bạch.

Phong giương mắt, nhìn về phía thanh niên đang đi qua chỗ mình.

"Mộc đại nhân!" Tên dị tộc đến báo tin nhanh chóng lui sang một bên, đợi hai người thảo luận.

"Tuy rằng Bạch biết luật còn phạm luật, nhưng nể tình nó có chiến lực mạnh mẽ, vì thành trung tâm cống hiến rất nhiều, anh nên cho nó thêm một cơ hội để thay đổi."

Mộc Thanh nhặt báo cáo trên đất lên, ngồi vào cái ghế trên chủ vị, quan sát xung quanh, vẻ mặt thản nhiên, khóe môi gợi lên một nụ cười ôn hòa, tựa như một bề trên nhân từ.

Bạch thiếu gia có cống hiến gì cho thành hả? Dị tộc đứng bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Mộc Thanh đại nhân nếu đã lên tiếng, lần này chắc Bạch thiếu gia sẽ được tha.

"Tùy cậu." Phong nhíu máy, lạnh lùng nói rồi quay người rời đi.

Chỉ là một đứa con trưởng vô dụng thôi mà.

"Nghe nói ấu tể tên Khí là huyết mạch của anh?" Mộc Thanh giả vờ lơ đễnh nói ra.


Phong thoáng dừng lại, nghiêng người sang, ánh mắt sâu hun hút nhìn về phía Mộc Thanh, huyết mạch của dị tộc từ trước đến nay đều rất quý giá, tỷ lệ tử vong của ấu tể cũng không thấp, các gia tộc ít con cháu có thể quang minh chính đại nhúng tay vào vấn đề huyết mạch.

"Đừng nhìn tôi như thế." Thanh niên đừng lên, chậm rãi đi về phía Phong: "Tôi chỉ là...có chút ngạc nhiên mà thôi."

"Tôi sẽ giải quyết."

Mộc Thanh nhìn Phong rời đi không chút do dự, bóng lưng tựa như một lưỡi kiếm sắc bén.

Tuy rằng nhóc con tên Khí kia rất thân thiết với Trình Hiểu, nhưng mà, dù sao nó cũng chỉ là một ấu tể, không đủ để gây uy hiếp.

Mộc Thanh liếc mắt nhìn dị tộc vẫn đứng bên kia, lên tiếng: "Cậu biết nên làm thế nào rồi đó."

"Vâng, thuộc ra tuân lệnh, nhất định thuộc hạ sẽ mang Bạch thiếu gia an toàn trở về." Dị tộc khom lưng, từ từ lui ra, bị đại nhân nhà mình vô tình vứt bỏ thật là một việc hết sức đau lòng đó.

Cậu cũng chả muốn chùi đít dùm tên thiếu gia kia, hiển nhiên về việc này, Phong đại nhân bất đồng ý kiến với Mộc Thanh đại nhân... Việc này hình như không phải bắt đầu từ cái tên Tống Thời gì đó sao? Vừa khéo!

"Cái gì, răn dạy rồi thả ra vì vô tội?" An Vân và Trình Hiểu vẫn chưa rời khỏi phòng y tế của học viện đã nhận được tin này.

Nãy giờ chỉ mới hơn một tiếng, Lẫm và Khí đều đang điều trị bên trong phòng y tế, không ngờ phòng chấp pháp ở thành trung tâm ngay cả việc bắt giam Bạch để thẩm vấn cũng không làm, trực tiếp biến việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ hóa không.

"Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của cấp trên, chúng tôi cũng..." Tu có chút khó chịu, thế nhưng bây giờ cậu không thể trở về, lệnh của cấp trên như vậy, không biết vị đại nhân nào đã nhúng tay vào, dám ra tay đè việc này xuống.

Nhưng mà làm thế này, quả thật rất bất công, cậu sẽ tìm cơ hội tìm hiểu xem sao, có thể kéo một tên ngày thường âm thầm làm việc ác xuống ngựa là việc thoải mái vô cùng.

Thế nhưng bây giờ cậu không thể đi được...

"Chúng tôi không đồng ý!" An Vân nổi giận, mặc dù họ là người đến từ thành ngoài đến, nhưng đối phương giải quyết như vậy là không công bằng, bao che tội phạm, điều này làm họ cảm thấy lạnh tâm.

"An Vân, anh phải hiểu, tôi không đến đây để hỏi ý kiến anh." Tống Thời ngạo mạn nhìn An Vân, rồi liếc sang Trình Hiểu, nghe nói thân thủ của người kia không tệ... Thật đúng là nhìn không ra, nhất định là cậu ta luyện được khi tranh giành đồ ăn với chó hoang trong thùng rác.

Thật là quá đáng thương!

Tống Thời không nhưng những người khác dùng ánh mắt kính nể và kinh ngạc nhìn Trình Hiểu, mà là vẻ mặt khinh thường của người bề trên, dáng vẻ vô cùng mất kiên nhẫn.

Người trong thành đều ngu hết chắc? Đây là Bạch thiếu gia, con trai trưởng của Phong đại nhân đó! Đương nhiên ngài ấy sẽ không bị hỏi tội, đây là mạt thế chứ không phải thời cổ đại, những thứ cong cong quẹo quẹo kia không cần chỉ, mọi người đều có thể tự hiểu lấy...

Có đôi khi, quyền thế chính là mê người như vậy, Tống Thời thầm nghĩ, hắn chả quan tâm Lẫm và Khí bị thương nặng đến mức nào, chưa nhắc đến việc Bạch ra tay không thành, cho dù ngài ấy có giết hai đứa nhóc ngay tại chỗ thì kết quả cũng thế thôi!

Có vài người, thật chậm hiểu.

"Tôi sẽ không đồng ý đề nghị hủy bỏ án phạt Bạch của các người đâu!" An Vân vỗ bàn một cái, trực tiếp dọa Tống Thời hoảng sợ, cũng không phải con ruột của anh ta, kích động cái gì mà kích động, quả thật là đồ ngu.

"Việc này, sẽ không dừng lại ở đây." Trình Hiểu đang ngồi trên giường của Khí, cậu nhóc nhất thời còn chưa cử động được, chỉ có thể giữ cổ xoay ngang để mau chóng hấp thu thuốc.

Trình Hiểu ôm Lẫm đã băng bó xong vào lòng, mặc áo vào cho nhóc, đối phương trực tiếp đến phòng y tế như vậy, làm cậu tưởng họ định bồi thường cho hai nhóc... Đáy mắt Trình Hiểu dần trở nên lạnh băng.


Cái tên Tống Thời này, không hề có mặt tại hiện trường, nhất định có người đứng sau ra lệnh cho hắn ta làm vậy.

"Hừ, cũng mạnh miệng thật chứ." Tống Thời xem thường Trình Hiểu: "Tôi chỉ là người đến thông báo thôi, hủy án phạt đối với các anh cũng là việc tốt, khi báo cáo việc lên trên cũng thuận tiện hơn nhiều."

Dù sao việc này, cách thức xử lý Bạch tương đối hợp tình hợp lý, người bị hại lại không truy cứu thì phòng chấp pháp cũng sẽ mắt nhắm mắt mở...

"Tôi nhớ rõ, có rất nhiều nhân chứng ở đó."

Trình Hiểu híp mắt lại, trong những người chứng kiến sự việc hình như có dị tộc tên Tu kia, nhìn bộ dáng của đối phương, cậu đoán hẳn sẽ không đổi trắng thay đen.

Đương nhiên, cậu không định dựa hoàn toàn vào đối phương.

"Đừng có nằm mơ nữa, chứng cứ? Mấy cái thứ như máy quay phim chỉ có trong quá khứ thôi, anh đừng quên, người bị hại cũng không thể làm chứng, nếu các anh cố ý vu oan cho Bạch thiếu gia thì biết làm sao?" Tống Thời đâu vào đấy phân tích cho Trình Hiểu biết: "Về phần người... Các anh nghĩ sẽ có ai chịu đứng ra làm chứng cho các anh sao? Ai lại nguyện ý đi đắc tội với một vị đại nhân chứ!"

Tu nhún vai, cậu quả thật có thể làm chứng, thế nhưng còn tùy vào việc có phải Phong thật sự nhúng tay không đã... Theo lý thuyết, thì anh ta sẽ không làm vậy, nhưng ai là chỗ dựa của Bạch đây?

"Tôi từ chối." Trình Hiểu ngẩng đầu, khẳng định nói.

"Anh!" Tống Thời hít sâu một hơi, khinh bỉ nhìn chằm chằm Trình Hiểu: "Trình Hiểu, tôi không sợ nói cho anh biết, tôi chính là nghe lệnh của Mộc đại nhân mà đến, cho dù các anh kiện lên, có Mộc đại nhân ở đó, Bạch thiếu gia căn bản vẫn không xảy ra việc gì, cứ kiên quyết làm lớn chuyện gì vậy, các anh sẽ vô duyên vô cớ đắc tội với đại nhân, cần gì phải thế đúng không?"

"Mộc đại nhân?!" An Vân trợn tròn mắt, tại sao lại đụng đến vị quý tộc kia, anh vẫn chưa quên hoàn cảnh rầm rộ lúc đó ở cổng thành.

Tu cũng ngừng lại suy nghĩ, cậu vốn định kéo tên Tống Thời này ra ngoài rồi làm như không thấy để tránh quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của ấu tể, nhưng mà... Mộc Thanh? Là cậu ta sao...

Tống Thời bày ra vẻ mặt "tôi chỉ muốn tốt cho các anh thôi", tuy rằng hắn nhìn Trình Hiểu và An Vân rất không vừa mắt thế nhưng đây là lệnh của Mộc đại nhân, dùng hết khả năng giải quyết êm xuôi vụ này, nên việc xuống nước dụ dỗ là chẳng thể tránh được: "Dựa theo ý của Mộc đại nhân, chúng tôi sẽ bồi thường thích đáng cho mọi người, các anh cứ ra giá, đường nhiên, chỉ cần trong phạm vi hợp lý thì chúng tôi sẽ thỏa mãn hết."

Chỉ cần đối phương đồng ý là được, những việc còn lại, cứ nói đông nói tây, cò kè mặc cả chút cũng chẳng sao, dĩ nhiên, lỡ như, làm hắn không vui, thì đừng trách hắn uy hiếp, làm cho đối phương ngay cả một xu cũng không lấy được!

Trình Hiểu suy nghĩ một lát, nhưng không hề như Tống Thời tưởng tượng, cậu không định nhân cơ hội này công phu sư tử ngoạm.

"Giải quyết riêng?" Trình Hiểu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng.

"Thông minh!" Tống Thời thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy: "Không sai, chính là giải quyết riêng, anh cũng không ngốc, vậy kế tiếp, chúng ta cùng nhau nghiêm cứu hợp đồng thỏa thuận một chút..."

Việc này phải giải quyết thật ổn thỏa thì hắn mới có thể đến trước mặt Mộc đại nhân tranh công được.

"Tôi từ chối." Trình Hiểu khẽ nhếch miệng cười, cậu thấy một bóng hình cao to xuất hiện nơi cửa phòng.

Tống Thời hít ngược hơi vừa thở vào.

"Cái đồ không biết điều! Đã nói đi nói lại với anh rồi, dù cho nhân chứng vật chứng đều có đủ thì Bạch thiếu gia cùng lắm cũng chỉ nhất thời lỡ tay, không phải là việc gì lớn cả!" Tống Thời bị chọc giận, tiện tay cầm một tập báo cáo ném qua, tốt nhất là có thể đập bể đầu Trình Hiểu ra!

Răng rắc!

Gương mặt nghiêm túc của Tống Thời trắng bệch ra, ôm lấy cổ tay đã gãy của mình đau đến lăn lộn trên đất.


Lúc đến hắn có mang theo vài tên hộ vệ của Mộc Thanh, lúc này cả đám đều ngã trái ngã phải nơi cửa.

"Đây là anh đả thương nhân loại..." Tu bị sát khí tỏa ra ép lui về sau, anh nhìn chằm chằm vào dị tộc đang đi vào phòng y tế, khí thế trên người đối phương làm anh kinh hãi.

"Nhất thời lỡ tay." Lam lạnh lùng lên tiếng, cất bước đi về phía trước, nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Lẫm, nhíu mày.

"Cha, con không sao." Lẫm ngẩng đầu nói, vết thương trên người gần như đã hết đau, đương nhiên nhóc không thể khiến cha phải lo lắng.

Lam khẽ gật đầu, vết thương ngoài da đối với dị tộc mà nói không là gì cả, thế nhưng đối phương đúng là dám xuống tay với ấu tể của anh, ánh mắt Lam dần trở nên tối đen.

"Anh đã tới rồi." Trình Hiểu lên tiếng chào Lam, tiện thể gật đầu chào hỏi với Kinh đang lao đến phía sau.

Kinh lo lắng nhìn về phía bầu bạn và con trai, thấy cả hai bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi nhìn qua Lẫm và Khí thì lửa giận của anh trong nháy mắt lại bùng lên mạnh mẽ, ấu tể trong thành làm sao có thể để đám người đó khi dễ như vậy được!

Lam nhớ đến những gì người tới báo tin nói, Trình Hiểu đánh tên dị tộc tên Bạch kia đến hôn mê... Anh vươn tay, ôm lấy thắt lưng cậu, kéo vào lòng.

Trình Hiểu khó hiểu cúi đầu, dị tộc cầm lấy tay cậu, hình như đang kiểm tra gì đó.

Bên ngoài cũng không có gì đáng ngại, cùng lắm là tại khi nãy ra tay có chút tàn nhẫn nên ở xương ngón tay xước vài đường, thế nhưng tên dị tộc bị đánh kia hiển nhiên càng thê thảm hơn.

Đánh người làm sao tay lại không đau cho được, lúc trước cậu dùng nặng lực để đề cao lục cảm và thân thể, thời gian vẫn có hạn chế, nhưng so với lần trước siết cổ tên dị tộc xâm lược kia thì đã lâu hơn vài giây... Trình Hiểu mừng thầm, chỉ cần có thể biến đổi, thì cứ từ từ cải thiện là được.

Lam cầm lấy ngón tay cậu, trực tiếp đưa lên miệng, ánh mắt như xuyên thấu nhân tâm, đầu lưỡi nhạt màu cẩn thận, tỉ mỉ liềm từng chút trên tay Trình Hiểu.

Cảm giác trơn trượt đến từ đầu ngón tay làm đầu óc Trình Hiểu hiện lên một chữ "bẩn", họ đang đứng trước bàn dân thiên hạ đó! Đang bàn ngày ban mặt! Ý đồ bất chính!

Trình Hiểu dùng lực muốn rút tay ra nhưng lại phát hiện không chút suy suyễn: "Chờ lát nữa, về phòng rồi..."

Lam nheo mắt lại, từng góc cạnh gương mặt tựa như được khắc ra từ đá cẩm thạch, lạnh lùng, uy nghiêm cực độ, thế nhưng đầu lưỡi nhỏ bé tinh xảo kia...

Trình Hiểu hơi mất tự nhiên quay đi tránh khỏi ánh mắt của Lam, làm trò gợi tình thế này trước mặt mọi người, trái tim cậu có chút chịu không nổi!






Bình Luận (0)
Comment