Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 6



Người thanh niên với vẻ ngoài thanh tú vừa thấy Lẫm, đã kéo cậu kéo ra sau lưng mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trình Hiểu, giống như cậu là một con mãnh thú hung dữ nào đó vậy.

Trình Hiểu không giống như ngày xưa, vừa thấy Ninh Ân luôn được mọi người tôn trọng liền mắng chửi, mà cậu thản nhiên đứng dậy, từ từ đi về phía cậu ta.

"Trình Hiểu, tôi biết cậu không thích Lẫm, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cậu, cậu tại sao có thể ra tay ngoan độc như thế!" Thanh âm của Ninh Ân không nhỏ, rất nhanh đã tập trung sự chú ý của mọi người bên ngoài...

Cậu ta không gõ cửa đã xông vào thì thôi đi, thế mà còn có thói quen xấu là không chịu đóng cửa nữa chứ, Trình Hiểu im lặng nhìn vài gương mặt quen thuộc đang đi đến đây, mà những dị tộc khác không thể tùy ý đi vào nhà của những đồng tộc đã có bầu bạn, nhất là khi bầu bạn của dị tộc đó chỉ ở nhà một mình.

"Con lại đây." Trình Hiểu chả thèm liếc mắt nhìn Ninh Ân lấy một cái, chỉ thản nhiên nói với Lẫm.

"Trình Hiểu, cậu mà còn như thế, chúng tôi sẽ cùng kiện cậu để tước đoạt quyền nuôi dưỡng!" Một tên nhân loại chán ghét nhìn thoáng qua Trình Hiểu, việc đệ trình này Ninh Ân có từng đề cập sơ qua với bọn họ nhưng yêu cầu bọn họ đừng làm quá tuyệt tình...


"Đừng, Đỗ Phi cậu đừng như vậy, Lẫm dù sao cũng là con ruột của Trình Hiểu..." Ninh Ân cúi đầu, nhìn vết thương phía sau của Lẫm, âm thầm rơi lệ: "Tôi chỉ muốn khuyên cậu ấy một chút thôi, Lẫm, hay là đêm nay con về nhà tôi đi, vết thương kia không thể cứ mặc kệ thế được."

Trình Hiểu câm nín chả biết nói gì, chẳng lẽ hai tên kia không ngửi được mùi thảo dược trong không khí hử...

"Qủa nhiên, Ninh Ân vẫn là người rất thiện lương!" Gương mặt tròn tròn của Đỗ Phi, lúc này, đang thở phì phì, trừng mắt nhìn Trình Hiểu: "Con ruột cái thá gì, cậu ta với Tiểu Thụy thì còn tốt, đối với Lẫm căn bản là..."

"Lẫm." Trình Hiểu ngoắc ngoắc đầu ngón tay, chả thèm quan tâm đến ánh mắt mấy tên rỗi hơi kia.

Cậu không muốn tẩy trắng bản thân, vì dù sao sau này chắc chắn cậu sẽ không sống một cách ngây ngô dại dột như thế nữa, nhưng ít nhất cũng phải dọn dẹp sạch sẽ đám nhân tố không ổn định này.

Vẻ mặt cậu nhóc không chút thay đổi, rời khỏi vòng tay của Ninh Ân, đi về phía Trình Hiểu... Điều này làm cho đám nam nhân vây xem xung quanh nhìn mà lòng xót xa, thật là một đứa trẻ nghe lời, hơn nữa còn thông minh xuất chúng, là một nhân tài nổi bật trong lứa thiếu niên hiện nay, thế mà lại bị ngược đãi tàn bạo như vậy.

"Trình Hiểu." Một gã có vẻ ngoài khá thanh tú, vừa vào cửa cũng chỉ đứng im lặng quan sát nhịn không được lên tiếng: "Cậu định giải quyết việc này thế nào? Trình Thụy và Lẫm không quá hợp nhau, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả kì khảo hạch trưởng thành Lẫm cũng có thể trượt."

Lâm Diệp, cậu ta là con trai người quản gia của cậu, cũng là bạn thanh mai trúc mã, Trình Hiểu còn nhớ Lâm Diệp từng đối xử với cậu rất tốt, nhưng không biết từ bao giờ, bọn họ càng lúc càng trở nên xa cách... Khi xưa, Trình Hiểu luôn nghĩ mình giỏi giang hơn người, xem Lâm Diệp như nô tài mà sai tới sai lui, kết quả là sau này người ta kiếm được chồng là một dị tộc rất mạnh mẽ, trải qua cuộc sống không lo đói rét.

Năm năm trước Lâm Diệp vẫn còn giúp đỡ Trình Hiểu, nhưng sau vài lần bị hãm hại đủ điều, tâm của Lâm Diệp cũng dần lạnh, cậu ta biết dù mình có trả giá như thế nào, Trình Hiểu vẫn chỉ cảm thấy đó là điều đương nhiên... Có ai tự nguyện đi giúp đỡ một con sói vô ơn như thế không?

Thấy Trình Hiểu híp mắt không biết đang nghĩ ra chủ ý hư hỏng gì, Lâm Diệp cười lạnh, cố tình cậu ta lại là một tên ngốc như thế mới nói chứ!

Trình Hiểu nhún nhún vai, cậu nhớ tuy rằng Lâm Diệp từng nói sẽ không thèm quan tâm tới cậu nữa, nhưng trên thực tế cậu ta luôn thuyền xuyên đem một ít đồ ăn ngầm cho Lẫm, nhất là trong giai đoạn khan hiếm thức ăn kia... Này xem như một người mạnh miệng mềm lòng ha? Nhưng mà cho dù có kiên nhẫn bao nhiêu cũng bị cái tên không biết phân biệt phải trái như cậu mài mòn hết, cũng may cậu tỉnh ngộ không quá muộn.


"Hai đứa con trai quả thật rất khó để nuôi cùng nhau." Trình Hiểu ôm Lẫm vào lòng, không nhanh không chậm nâng cằm lên, thanh âm vững vàng nói: "Bác sĩ Ninh, cậu mang Tiểu Thụy về lại đi, tôi sẽ không ép buộc cậu để tôi nuôi thằng bé nữa."

Trình Hiểu cường điệu hai chữ "ép buộc", trào phúng trên khóe miệng chẳng thèm che dấu, Ninh Ân không khỏi nhíu mày.

Việc này làm cho cả đám nhìn một cách kinh ngạc, Trình Hiểu vậy mà buông tha cho Tiểu Thụy? Phải biết rằng cậu đã đem thằng bé đặt trên đầu quả tim để mà cưng chiều!

Trình Thụy nghe lời Trình Hiểu nói, có chút sững sờ, nhóc chuẩn bị bị trả về? Vậy đồ ăn vặt của nhóc, đồ chơi của nhóc chẳng phải đều để lại cho tên tiểu tiện loại kia!

"Không muốn, không muốn, mẫu phụ, người không cần con!" Trình Thụy bắt đầu lăn lộn trên mặt đất làm nũng: "Người bất công chỉ biết bênh vực tiểu tiện loại kia... Ô ô!"

Tiểu tiện loại?! Lâm Diệp cau mày nhìn Trình Thụy, những thứ này ai dạy thằng bé nói, nhỏ như thế đã biết mắng chửi người, vậy sau này thì sao.

Ninh Ân bóp bóp ngón tay mình, trừng mắt nhìn Trình Thụy, đứa nhỏ này, giờ phút mấu chốt lại tự lột sạch vẻ ngụy trang của cậu, lời này chỉ dựa vào nó mắng ra được sao!

"Chậc chậc, nếu không tiễn nó đi, con trai của tôi chẳng phải bị mắng thê thảm..." Trình Hiếu ngầm khen ngợi Trình Thụy, làm tốt lắm, tự tìm đường chết nha.

"Tiểu Thụy không phải cố ý đâu... Nhất định là có người xui khiến sau lưng." Ninh Ân ngẩng đầu, ánh mắt bao hàm thất vọng và đau thương nhìn Trình Thụy, giả vờ giống như rất thương tiếc khi đứa con nhà mình bị làm hư.

"Ninh Ân, đừng buồn, Tiểu Thụy tuổi còn nhỏ, nếu được người lớn dạy dỗ đàng hoàng thì sửa còn kịp." Đỗ Phi thấy dáng vẻ Ninh Ân như đang chịu đả kích lớn, nhịn không được an ủi.

"Đúng vậy, Đỗ Phi nói rất đúng, trẻ con rất dễ bị dạy hư, bác sĩ Ninh vẫn nên mang thằng bé về tự mình dạy dỗ đi, không cần để lại đây." Trình Hiểu thuận thế nói dồn vào, tựa như không nghe ra "người" trong lời nói của Trữ Ân là ám chỉ ai.


Lâm Diệp rõ ràng rất kinh ngạc với thái độ của Trình Hiểu, như mà như vậy cũng tốt, bọn họ không phải đều muốn giúp đỡ Ninh Ân đưa Tiểu Thụy về sao, hiện tại Trình Hiểu lại tự dưng thả người.

"Nói miệng không bằng chứng, Trình Hiểu, chúng ta vẫn là nên đi công chứng luôn." Lâm Diệp cũng nhìn thấu bản chất lật lọng, hư hỏng trước kia của Trình Hiểu, hy vọng cậu sau khi đưa Tiểu Thụy đi, sẽ đối đãi với Lẫm tốt hơn, dù sao đó cũng là đứa con trai duy nhất của cậu.

"Đi." Trình Hiểu gật đầu: "Lâm Diệp, về việc thức ăn lúc trước, rất cảm ơn cậu."

"..." Lâm Diệp kéo kéo khóe miệng, nhìn Trình Hiểu từ trên xuống dưới một lần, tên khốn này nhất định là ngủ không đủ giấc.

Trình Hiểu biết nếu cậu không thay đổi ấn tượng xấu về mình trong mắt mọi người, chỉ sợ sau này cuộc sống sẽ khó khăn, nhưng để xây dựng hình tượng lại lần nữa, phải tìm được một người để khai đao, thật vừa vặn, Lâm Diệp trúng đạn rồi...

Nhưng nói thì phải làm, Trình Hiểu cũng chẳng phải nói đùa cho vui, hai chữ "cảm ơn" cậu không định chỉ nói ngoài miệng cho có rồi thôi.

Xem mọi việc trong mắt, Ninh Ân nhìn thấy hai bọn họ kẻ xướng người họa, đem kế hoạch bày ra đã lâu của gã đánh vỡ, gã nheo mắt lại, che dấu đi sự không cam lòng nơi đáy mắt... Trình Hiểu gần đây uống lộn thuốc à, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, gã không nên nóng nảy nhất thời.






Bình Luận (0)
Comment