Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 95



Đường trở về rất thuận lợi, Trình Hiểu dần thả lỏng, không ngờ, hôm nay cậu lại phải chứng kiến những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi như vậy... Lỗ tai cũng bị bắt tiếp nhận không ít thứ tạp nham.

Vừa mới đến nơi dừng chân, sát biên giới khu vực trung ương, Táp liền xông tới, Lý Nhiên khoanh tay đứng bên cạnh, hiển nhiên là họ đã đợi ở đây rất lâu rồi, điều khiến bọn cậu ngạc nhiên là Hi và Chước cũng đang chờ bên ngoài.

Tốc độ hành quân của những quân đoàn tiên phong này không hề chậm, quân tự do cũng đã tập kết được một phần binh lực, Trình Hiểu liếc mắt quan sát mảnh đất trống đang tập trung khá nhiều dị tộc và nhân loại đằng kia, xoay người xuống khỏi lưng hung cầm.

Vốn Lẫm đang đứng cách đó không xa, vừa thấy Trình Hiểu xuất hiện, ngay lập tức liền chạy tới cạnh cậu, đầu tiên nhóc con âm thầm xem xét một cách tỉ mỉ tình hình thân thể của mẫu phụ, sau khi chắc chắn không ngửi thấy mùi máu, cậu nhóc mới ngửa đầu, nhẹ nhàng kéo góc áo Trình Hiểu, gọi một tiếng: "Mẫu phụ."

Ôi ngoan chết mất!

Cái dạ dày cồn cào vì bị Minh ghê tởm lúc ban nãy của Trình Hiểu nhất thời thoải mái hơn hẳn, cậu ôm lấy, hôn cái chóc lên mặt nhóc con, dường như Lẫm có hơi ngượng ngùng nên khẽ cúi đầu, nhưng vẫn tùy ý mẫu phụ của mình.

Tay chân không có gì bất ổn, cơ thể hoạt động bình thường, xem ra mẫu phụ thật sự không bị thương, Lẫm thầm nghĩ, dù sao thể chất của nhân loại cũng rất yếu, đôi lúc không thấy máu nhưng nội tạng bên trong lại bị thương tổn.


Khí đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ lanh lợi của Lẫm, lại quan sát ánh mắt yêu thương phát ra từ Trình Hiểu, đột nhiên cảm thấy mình đã cố gắng đúng hướng rồi, nhóc ta như được tiếp thêm động lực.

Lam thấy thế, ánh mắt vốn lạnh băng suốt dọc đường đi cũng dần trở nên ấm áp hơn khi nhìn sang một lớn một nhỏ đằng kia.

"Có bị thương hay không... Mọi việc tiến triển sao rồi?" Táp đánh giá Lam, từ độ tổn hại của quần áo anh có thể đoán được, bọn họ không hề đánh nhau.

Lam ra hiệu cho Tề Quân đưa xấp tài liệu tới, sau khi lướt sơ qua nội dung, Táp khẽ nhíu mày.

Xem như thuận lợi. Tề Quân cười cười, chỉ là khóe miệng có chút gượng gạo, lần đi đêm này, những thông tin thu thập được quả thật rất ngoài ý muốn.

Vào phòng ngồi xuống, sau khi nhóm nhân loại và dị tộc đều đã xem xét kỹ những nội dung được ghi trong tập tài liệu, ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ, chuyện năm đó đúng là do Minh vu oan Lam, nhưng lại vì có ẩn tình khác!

"Qủa là vậy, thế mà hắn còn có lá gan trực tiếp nhận tội!" Chước đập bàn, hận không thể tự mình đâm chết tên khốn nạn kia, chỉ thiếu chút nữa thôi là Lam đã phải chết tha hương rồi, có thể còn sống trở về xem như mạng lớn, dưới sự đuổi giết của cả bốn quân đoàn, Chước thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện lỡ như...

"Những oan ức mà Lam đại nhân đã phải chịu vài năm nay, không thể chỉ vì một lời xin lỗi mà bỏ qua được." Hi gật đầu, đồng thời cũng khinh bỉ những lời tự trách và ngụy biện của Minh, sự an toàn của Lam đại nhân là quan trọng nhất, ai thèm quan tâm đến việc tên kia sống hay chết.

Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của riêng họ, chứ không phải ý kiến chung của tất cả dị tộc, dù sao Minh cũng có tầm ảnh hưởng nhất định, mặc dù phong cách làm việc không giống Lam - khiến ai ai cũng kính sợ vì tài năng của mình, nhưng gã cũng không làm ra việc gì mất lòng dân khiến mọi người gièm pha.

Ba người được đề cử cho chức tổng chỉ huy, đều là những tướng lĩnh vô cùng xuất sắc được sàng lọc kĩ càng, nên đương nhiên không thể quá kém cỏi.

Táp âm thầm mắng Minh ăn cây táo, rào cây sung, rồi lại tiếp tục tập trung vào những thông tin quan trọng bên trong xấp tài liệu.

Qúy tộc cao cấp người Uy Nhĩ bị nhốt bên trong tầng ngầm đã vài năm, chuyện này bọn họ không hề hay biết gì cả, có rất nhiều vấn đề cần phải nâng cao cảnh giác, vả lại việc những quân lính cận vệ ưu tú đều bị giết sạch, khiến tình hình hiện nay càng thêm mù mờ.

Theo ý Minh thì hình như sáng mai gã định ra lệnh mở cổng chính, đón tiếp chúng ta vào khu vực trung ương, rồi công khai giải thích và đính chính chuyện năm đó trước mặt tất cả mọi người. Tề Quân xoa cằm, giọng nói trầm xuống, không hiểu sao lại nhớ đến cái tên Uy Nhĩ đang bị nhốt kia.

Tên quý tộc cao cấp bị bắt đó, có lẽ chính là chứng cứ tốt nhất để Minh tự bào chữa cho mình.

Dù thế nào thì cứ vào khu vực trung ương trước, sau đó giành lại chiếc ghế tổng chỉ huy, rồi điều tra những gì người Uy Nhĩ định làm... Trình tự này không sai được. Chước nhún vai, ngày xưa anh ta rất chướng mắt điệu bộ giả tạo của Minh, tuy nhiên đối phương hữu dũng hữu mưu (vừa có sức mạnh lại vừa có mưu trí), vẫn đủ năng lực để đảm đương vị trí ấy, khiến không ai có thể bắt bẻ được.


Hi liếc Chước một cái, ngày mai họ sẽ tiến quân hàng loạt, còn cần quan tâm thái độ của Minh hả, tuy rằng đã lấy được tài liệu, nhưng chưa chắc bên kia không có kế đối phó.

Táp và Tề Quân nhìn nhau, đều rơi vào im lặng.

Trình Hiểu đứng bên cạnh, khẽ xoa cằm, thoáng nhớ tới cuộc sống trước kia... Trên thực tế, ngoại trừ vụ thức ăn ổn hơn, thì tính nguy hiểm cũng chả kém cạnh là mấy nhể?

Mặt cậu không chút thay đổi, yên lặng quan sát, chăm chú lắng nghe cấp dưới của Lam thảo luận, anh nhìn qua, khẽ chớp mi, em ấy mệt rồi sao?

Nghĩ cũng phải, chuyến đi hôm nay rất vất vả, nên cơ thể phải chịu áp lực không hề nhẹ.

Lam vươn tay ôm lấy eo Trình Hiểu, hơi cúi đầu, ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói: "Em đi nghỉ trước đi."

Không, ông đây không muốn bò lên giường một chút nào hết.

Đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến, Trình Hiểu nhất thời nhịn không được mà ngáp một cái, hình như gần đây cậu rất dễ mệt mỏi.

Lam nheo mắt lại, kéo cậu về phía cửa, Lý Nhiên thấy thế cũng tiện đà đứng lên, anh ta đã biết được phần lớn nội dung trong tập tài liệu, cùng với kế hoạch sáng ngày mai, nên nếu không còn chuyện gì khác thì sẽ rời đi cùng Trình Hiểu.

Sau khi chào tạm biệt Lý Nhiên đang muốn đi xem tình hình của quân đội thành phố tự do, Trình Hiểu trở về phòng, gió đêm rất lạnh, Lẫm cố ý ở lại làm bạn với Trình Hiểu đêm nay, đã an tâm đi vào giấc ngủ, mỗi ngày trôi qua đều căng thẳng, chẳng biết bao giờ mới có thể được thả lỏng.

Trình Hiểu không hề hy vọng con mình sẽ lớn lên trong hoàn cảnh này, một lần, hai lần thì có thể xem như rèn luyện cơ thể và tinh thần, nhưng cứ tiếp tục vậy thì tỷ lệ bóp méo nhân cách sẽ lớn hơn...

Dù là ai thì cũng không muốn sống trong chiến tranh, nhuộm máu đồng bào, ăn bữa nay lo bữa mai.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trình Hiểu lập tức lăn lên giường, giang rộng hai tay, đón lấy ánh trăng dịu nhẹ, im lặng nhìn đầu ngón tay thon dài của mình, dị năng là thứ tốt, nhưng nếu chỉ có một mình cậu thì năng lực cũng chả đáng là bao.

Có thể sử dụng thì phải cố gắng rèn luyện, so với việc không có gì cả vẫn tốt hơn.

Việc cải tạo đất đã không còn nhiều trở ngại, có đất đai phì nhiêu thì sẽ trồng thành công cây nông nghiệp, điều này có thể giúp rất nhiều người thoát khỏi cảnh chết đói.


Trừ chuyện đó ra, hình như tác dụng của dị năng chỉ có thể chuyển đổi những vật cùng thuộc tính, Trình Hiểu lật người, híp mắt lại, chuyến đi ngày mai, nếu muốn khẳng định thành công hay thất bại ngay lúc này thì vẫn còn quá sớm.

Giấc ngủ hợp lý có thể là một trong những yếu tố quan trọng làm nên thành công, chỉ cần tỉnh táo thì dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào vẫn sẽ nhạy bén như cũ, còn ngược lại thì đầu óc sẽ mụ mị đi, đột nhiên Trình Hiểu cảm thấy bên cạnh lún xuống, một hơi thở nam tính bao vây lấy cậu.

"Ngủ rồi?" Giọng nói của Lam trầm thấp mà hấp dẫn, anh khẽ hôn lên lưng Trình Hiểu, rồi từ phía sau ôm lấy cậu, lồng ngực nóng bỏng của anh dán chặt vào cậu.

Da thịt ấm áp lộ ra ngoài, rắn chắc mà dẻo dai, Trình Hiểu dựa lưng vào cảm thấy rất thoải mái, cậu không tự chủ được ngã về sau cọ cọ vài cái, chậc, cảm giác này đúng là số một.

Thanh âm của Lam càng thêm trầm xuống, anh vốn tưởng rằng sau khi anh trở về, Trình Hiểu sẽ tìm cơ hội thổ lộ tâm tình của mình ngày hôm nay, ví dụ như sợ hãi, kinh ngạc, hay những nghi ngờ trong đầu...

Chí ít thì cũng hỏi một vài vấn đề liên quan, như sự tồn tại của tầng ngầm, hoặc những bằng chứng xác thực có được từ Minh, hay tình hình về cấp lãnh đạo của người Uy Nhĩ.

Không ngờ Trình Hiểu lại dứt khoát như vậy, trở về liền trực tiếp đi ngủ không nói năng gì, còn làm nũng.

Xem ra em ấy rất bình tĩnh... Lam thầm nghĩ, anh đưa tay lật đối phương lại, cắn lên môi cậu, sau khi xâm nhập thì mạnh mẽ chiếm cứ.

Ông trời chứng giám, Trình Hiểu tuyệt đối không hề biết cái động tác cọ nhẹ vào lò sưởi ấm tự nhiên của mình lại bị anh tưởng tượng thành làm nũng, cậu chỉ suy nghĩ theo bản năng, có đậu hũ mà không ăn thì quá lỗ vốn rồi.

Ai mà ngờ rằng tên này lại ảo tưởng như thế!






Bình Luận (0)
Comment