Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 36

CHƯƠNG 36. CẦU HÔN

Hôm sau, Cố Thanh bị một trận tiếng đập cửa gấp gáp làm giật mình tỉnh giấc.

Lo lắng ngồi dậy, Cố Thanh giãy dụa thân thể thong thả đứng lên, cậu nghe tiếng gọi của Tần Gia Bảo ngoài cửa.

“Bịch…”

Cố Thanh nặng nề rơi xuống giường, hai tay chống thắt lưng vô cùng đau nhức, thống khổ làm khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết lại, tuy rằng rất sạch sẽ, rõ ràng là đã thoa thuốc, nhưng vẫn còn cảm giác đau đớn khiến cậu khó chịu.

Ngoài cửa tiếng trẻ con đã biến mất từ lúc nào, Cố Thanh suy đoán hẳn là dì Trần ôm Tần Gia Bảo đi.

Dì Trần đã biết? !

Nghĩ tới đây, Cố Thanh lập tức kéo chăn trùm đầu, xấu hổ dâng đầy trong mắt, dự định giả làm đà điểu. Một đôi tay rắn như sắt ôm lấy thắt lưng, kéo cậu vào ngực người kia.

Chóp mũi là khí tức quen thuộc của người kia, tiếp xúc thân mật như vậy, khiến mặt Cố Thanh càng thêm nóng, chuyện nóng bỏng cuồng nhiệt đêm qua, bất giác lại hiện lên trong tâm trí, Cố Thanh cảm thấy cả người phát nhiệt.

Bàn tay to nhẹ nhàng chậm chạp xoa bóp thắt lưng đang tê cứng, Cố Thanh cảm thấy thoải mái, hừ nhẹ.

loading...

“Ngô…”

Chăn bông bị kéo xuống, Cố Thanh phát hiện hắn đã xoay người đè lên, đôi môi lại bị mãnh liệt cướp lấy, người kia bá đạo, cường thế luồn vào miệng cậu, tấn công mạnh mẽ, quét loạn khắp nơi, cuốn lấy lưỡi với vũ điệu triền miên, hút lấy mật dịch.

Có lẽ là vì trong phòng rất tối, không bị nhìn thấy, lại thêm nhiệt tình yêu đương vụng trộm, Cố Thanh không cự tuyệt hắn, trái lại chủ động vương hai tay ôm lấy cổ hắn, trúc trắc nhưng lớn mật chủ động đáp lại đôi môi nồng nhiệt của người yêu.

“Đừng, đau …”

Hai người vẫn khó tách ra, Cố Thanh mẫn cảm phát hiện dưới bụng có 1 thứ nóng bỏng xuất hiện, cảm giác thần kinh giật thót, sợ hãi nhanh chóng đẩy người kia ra, ra tay trước, giả vờ đáng thương cầu xin tha thứ, trong giọng nói mang theo nỉ non mềm nhẹ.

Tần Lực Dương thở dài, hắn đối với Cố Thanh toàn tâm tín nhiệm mình như vậy thật vô kế khả thi, hơn nữa hắn đêm qua đúng là đã mất lý trí làm bị thương người dưới thân, Tần Lực Dương chỉ có thể nỗ lực bình ổn dục hỏa, tay phải nhẹ nhàng xoa lông mày đang nhíu chặt, thương tiếc hôn nhẹ lên trán đối phương.

Chăn bị kéo ra. Nắng sáng xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng chiếu vào phòng, mang đến chút ánh sáng.

“Còn muốn ngủ tiếp một chút không?”

Tần Lực Dương ôm Cố Thanh, hỏi.

Chôn trong lòng Tần Lực Dương, Cố Thanh lắc đầu. Tối hôm qua tuy rằng nháo tới hừng đông, nhưng đã sớm có thói quen dậy sớm, Cố Thanh hiện tại thật không có buồn ngủ.

loading...

“Anh bảo dì Trần mang bữa sáng lên nhé?”

“Không nên!”

Cố Thanh đột nhiên thét lên, khiến Tần Lực Dương đang chuẩn bị gọi điện thoại lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của đối phương, rất nhanh hiểu được, biết Cố Thanh đang lo lắng và xấu hổ, trong lòng khẽ động, đưa tay kéo người ôm vào lòng, tiếp tục xoa bóp thắt lưng tê cứng của cậu.

“Em sợ à?”

“Sợ cái gì?”

Cố Thanh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tần Lực Dương, trong mắt đều là nghi hoặc, sau đó như nghĩ tới cái gì, trầm mặc một hồi, mới nghiêm túc trả lời,

“Em không phải người nhát gan, anh biết mà. Ánh mắt người ngoài thế nào, với em mà nói, em căn bản sẽ không quan tâm. Coi như tương lai có một ngày bị mọi người phỉ nhổ và chỉ trích, chỉ cần anh vẫn tin tưởng em, tiếp tục yêu em, em tuyệt đối sẽ không rời xa anh.”

Tần Lực Dương lẳng lặng nghe lời hứa của Cố Thanh, độ cong của môi càng ngày càng rõ ràng, lực của cánh tay không khỏi tăng thêm, như muốn đem người trong lòng thành báo vật mà khảm sâu vào thịt, dung nhập vào máu.

“Em nghĩ kĩ rồi à?”

Nhịn không được thử lần thứ hai? Hoặc là chỉ vì dỗ ngọt.

“Ân, nghĩ rất rõ ràng, em yêu anh, em nguyện ý đặt quan hệ nghiêm túc với anh, cùng nhau bình đạm sống cả đời. Nhưng…” Chuyện vừa chuyển, ngữ khí kiên định biến thành cảnh cáo sắc bén, “Anh cũng hiểu rõ em, em quyết không chấp nhận lừa dối, nếu như ngày nào đó anh không yêu em nữa, anh cứ nói thẳng ra, em tuyệt đối sẽ không dây dưa, sẽ mang theo chúc phúc mà rời khỏi, nhưng nếu anh lừa gạt phản bội em, dù cho chỉ có một lần, em nhất định sẽ không lưu luyến mà ra đi, em sẽ không hận anh, nhưng chúng ta vĩnh viễn chỉ còn là người xa lạ!”

“Ba…”

“A, đau!”

Cố Thanh nhíu mi lên án, thắt lưng bị lăn qua lăn một đêm lại bị hắn vỗ mạnh.

“Đây là giáo huấn, không được nói rời đi! Anh chỉ yêu em, chúng ta sẽ không có phản bội và lừa dối. Em phải tin anh!” Tần Lực Dương bá đạo mệnh lệnh nói, nhưng chỉ có hắn biết rõ, khi nghe Cố Thanh thổ lộ lúc nãy, chấn động trong lòng lớn bao nhiêu!

Tần Lực Dương lúc này mới hiểu được ấn tượng từ trước tới nay của hắn về Cố Thanh đều sai lệch, hắn cho rằng Cố Thanh là một cái hồ bình thản điềm tĩnh, nhu hòa ấm áp, am hiểu ý người; nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy, Cố Thanh là người kiêu ngạo, cậu có tôn nghiêm của mình, cậu có thể chịu đựng cuộc sống khổ cực, chịu đựng người khác không ngừng làm khó dễ, nhưng cậu quyết không cho phép người khác khiêu chiến điểm mấu chốt của mình, một khi đã đi quá giới hạn, cậu sẽ dùng chính hành động của mình nói cho người đó biết, cậu cũng có thể bạc tình!

Đối mặt với Cố Thanh như vậy, Tần Lực Dương không có tức giận, hay sợ hãi, chỉ cảm thấy càng yêu say đắm, hắn sẽ dùng cả đời nói cho Cố Thanh biết, hắn vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cậu, hắn tuyệt không cho phép chia ly xảy ra trên người bọn họ!

Cố Thanh nhìn hắn hồi lâu, thấy trong mắt đối phương đầy tình yêu, cười gật đầu.

“Cố Thanh…”

“Ân?”

“Chúng ta kết hôn đi!”

“Anh nói cái gì?”

Cố Thanh vẻ mặt khó tin nhìn Tần Lực Dương.

“Tuy rằng biết hiện tại cái gì cũng không chuẩn bị mà lại cầu hôn thật quá thiếu sót, nhưng anh thực sự chờ không được, Cố Thanh, gả cho anh, chúng ta kết hôn đi.”

Khóe mắt đã ươn ướt, mơ hồ, Cố Thanh nghẹn ngào, “Anh nói thật sao?”

“Ân! Chúng ta đi nước ngoài đăng ký, anh muốn sống với em cả đời, giống như những cặp vợ chồng bình thường, cùng nhau làm bạn, sau đó chậm rãi già đi, em nguyện ý không?”

Tần Lực Dương chưa bao giờ nói lời tâm tình, nhưng đối mặt với Cố Thanh, người vợ mà hắn yêu nhất, thì lại thốt ra rất tự nhiên, hỏi câu cuối cùng, thậm chí còn có chút khẩn trương và thấp thỏm.

“Em, em…”

“Ngô…”

Môi bị hắn lần thứ hai bắt tù binh, chờ đến khi thở không nổi thì mới được buông ra.

“Không thể cự tuyệt, anh không cho phép!”

“Ha ha…”(cười khúc khích)

Nhìn người đàn ông trước mắt tuy không được tự nhiên nhưng vẫn cường thế như trước, Cố Thanh nhịn không được cười ra tiếng, cậu sao có thể cự tuyệt, sao lại không đồng ý? Cậu vô cùng nguyện ý, tình yêu vốn chỉ là hy vọng xa vời hôm nay đã trở nên chân thật, hạnh phúc luôn khát vọng hôm nay đã gần trong gang tấc, cậu làm sao dám không muốn, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Nhưng hôn nhân không phải chỉ là chuyện của hai người, tuy rằng chiếm được sự ưng thuận của cha mẹ Tần Lực Dương, nhưng còn mẹ thì sao? Cậu có thể không lo đến cái nhìn của người ngoài, nhưng cậu không thể không quan tâm mẹ, Cố Thanh không thể làm 1 người ích kỷ chỉ quan tâm tới hạnh phúc của mình.

“Anh biết em đang lo lắng cái gì, nhưng em muốn vì vậy mà buông tay, rời xa anh sao?”

Cố Thanh trong ánh mắt toát ra sầu lo, Tần Lực Dương sao lại không nhìn ra, hắn không phải muốn khó xử Cố Thanh, hắn chỉ muốn gây áp lực thúc đẩy Cố Thanh mau chóng ra quyết định, không nên để lại hậu hoạn, do dự. Chỉ cần Cố Thanh có thể giữ vững quyết tâm, nguyện ý cùng hắn gánh chịu đau khổ và đêm tối. Khác với Cố Thanh đang lo lắng, Tần Lực Dương tin tưởng người mẹ hiền lành săn sóc người khác kia.

“Em sẽ không rời xa anh!” Cố Thanh lập tức nắm lấy cánh tay Tần Lực Dương, biểu đạt thực tâm, dường như cậu cũng đã rõ dụng ý của hắn, “Em sẽ nói rõ với mẹ.”

Tần Lực Dương kích động ôm vợ yêu trong lòng vừa hôn vừa cắn, trêu đùa: “Ân, qua vài ngày nữa, chúng ta đi đăng ký trước, có pháp luật thừa nhận và bảo hộ, hơn nữa hai ta hiện tại ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, mẹ tự nhiên sẽ đồng ý thôi.”

“Anh đây chính là tiền trảm hậu tấu, hơn nữa, hai người đàn ông, không nên nói gạo nấu thành cơm a!” Cố Thanh cười cãi lại.

Cố Thanh trong lòng rõ ràng, đi nước ngoài đăng kí kết hôn ở quốc gia không thừa nhận hôn nhân đồng tính như nước Z, căn bản không có hiệu lực gì, nhưng cậu không muốn giải thích. Một tờ hôn thú, hai người kí tên, không phải gông xiềng vững vàng buộc chặt tình nhân, mà là gia cố cho hạnh phúc lứa đôi, mặc dù không có hiệu lực pháp luật, Cố Thanh vẫn rất khát vọng.

“Ai nói không có thành cơm a, không phải là làm quá ít sao, thiếu chăm chỉ nỗ lực à? Sau này chúng ta làm một ngày một đêm, không phân biệt địa điểm cứ làm, nói không chừng em sẽ có một kết tinh ni.” Bàn tay đặt trên bụng Cố Thanh, trêu ghẹo nói, Tần Lực Dương xoay người lên, đem cậu đặt dưới thân.

“Cút! Tới địa ngục đi mà kết tinh!”

Cố Thanh dùng sức đẩy vật nặng trên người, giả vờ tức giận nói.

Tần Lực Dương cũng muốn đùa Cố Thanh một chút, hắn đâu nỡ để “vợ yêu” chịu khổ, nhưng đùa giỡn thật ra lại tăng chứ không giảm, hai người tuổi cộng lại cũng sắp quá nữa trăm cứ ở trên giường nháo đến quên trời đất.

“Cố Thanh, cùng anh đi kết hôn nha?”

“Nhẫn đâu?”

“Mẹ đã đem vòng ngọc gia truyền cho con dâu đưa em cất giữ, còn muốn nhẫn sao? Em thật là tham a!” Tần Lực Dương cười nhéo nhéo cái mũi thanh tú của Cố Thanh.

“Mặc kệ anh!”

“Cố Thanh, gả cho anh đi!”

“Anh phiền muốn chết, nói gả cái gì?”

“Chúng ta kết hôn a!”

“Xem biểu hiện của anh đã…”

“Cố Thanh, em phải gả cho anh, đừng … rụt rè nữa. Em nếu vẫn không đồng ý, anh sẽ…”

“Ha ha… Ha ha… đừng… nhột, nhột quá… A… bỏ tay, buông ra…”

“Lấy hay không lấy chồng?”

“Còn dám lắc đầu, nói mau, lấy hay không lấy chồng? Anh sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!”

“Ha ha… em… em gả… em gả còn chưa được sao…”

“Ngoan, thật nghe lời.”

Đối mặt thủ đoạn đê tiện như vậy của hắn, Cố Thanh khinh thường liếc mắt nhìn đối phương, trong mắt vẫn còn ướt, đó là tức giận, không phải vì cười!

“Vợ à, anh yêu em!”

“Ngô, đau…”

Trong phòng vang lên giọng nam đang nhẫn kêu đau và tiếng đập mạnh vào bụng.
Bình Luận (0)
Comment