Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 4

CHƯƠNG 4 – KHÔNG PHẢI MÂU THUẪN

Cha đối việc Hứa Kiệt đột nhiên xuất hiện trong nhà cũng không có hỏi nhiều, tôi tìm một cơ hội đem sự tình thẳng thắn nói cho ông biết tôi mong Hứa Kiệt có thể ở lại cùng chúng tôi.

Cha trầm mặc rồi nói: “Đây không phải là chuyện tốt, làm gia trưởng cũng không nguyện thấy con cháu của mình bị người chỉ trích. Con minh bạch ý của ba không?”

Tôi gật đầu nói: “Ba, con biết mình đang làm gì mà, Hứa Kiệt là một người tốt lắm.”

Cha vỗ vỗ vai của tôi, nói: “Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Hứa Khả thì không thấy ai được con đối xử tốt như thế, Hứa Kiệt tính tình rất tốt, là loại người biết báo ân. Con đã nói như vậy rồi, ba cũng không còn gì để nói. Làm người mà, ai chẳng có lúc khó khăn. Chỉ cần trong bụng con để ý, cậu ấy cũng nguyện ý lưu lại ở đây, hai ngày nữa cha sẽ kêu người tới sửa phòng khách, thế nhưng con phải giữ khoảng cách với cậu ấy.”

Tôi nghe xong mỉm cười, cha có một câu nói đúng, Hứa Kiệt cậu ấy đích thực là người biết báo ân.

Sau ngày đó, Hứa Kiệt liền ở lại nhà tôi, cậu vốn không muốn, cuối cùng tôi mở miệng nói muốn lấy tiền thuê nhà, cậu trầm mặc một lúc rồi đồng ý.

Tôi cùng cậu cùng tiến cùng xuất, đám bạn trong trường lại có chuyện mà đồn đại nói nhảm, diễn biến tới cuối cùng biến thành Hứa Kiệt hoành đao đoạt ái, tôi nghe xong chỉ cười không nói, Hứa Kiệt lại xin lỗi tôi, sau đó cậu đi tìm Hứa Khả để giải thích vài lần, tôi biết nhưng không nói thêm gì.

Chủ nhiệm lớp mấy lần muốn tìm tôi nói chuyện, bất quá thấy thành tích của tôi vẫn tốt, thầy đành đem lời nói nuốt trở về, dù sao tỷ suất lên lớp rất trọng yếu, thầy sẽ không để những chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của học trò, Hứa Kiệt bên kia lại rất gian nan, may mà cậu có thể chịu được, nói thật thì tôi bội phục cậu từ tận trong tâm.

Sau đó việc học thêm bận rộn, lời đồn đại có nhiều đến mấy rồi cũng bị quên lãng. Cùng Hứa Kiệt ở chung lại càng dễ dàng.

Tôi học tập không tồi, cậu cũng không kém, hai người có lúc tranh luận cũng sẽ mặt đỏ tới mang tai, hiệu quả so với lão sư dạy tốt hơn nhiều lắm.

Ngẫu nhiên chúng tôi cũng chơi game… Cha có lần uống rượu cùng Hứa Kiệt đã nói, ngoại trừ người nhà thì chỉ có hai người được tôi đối xử tốt như vậy, cho nên hai chúng tôi phải giúp đỡ lẫn nhau, Hứa Kiệt nghe xong vẫn luôn gật đầu. Kỳ thực cha đối Hứa Kiệt vẫn cảm thấy không mấy tự nhiên, bất quá nhìn chúng tôi chỉ là thảo luận học tập nên cũng không nói gì.

Mấy cuộc thi ở cấp ba cũng không phải mệt bình thường, lấy thi cử để tránh Hứa Khả cũng thật tốt.

Đầu tháng sáu, nhà trường tiến hành cho thi thử, có người nói là do mấy trường ở nội thành hợp nhau ra đề, nếu thế thì cũng không mấy lo. Thi đỗ rồi mà Hứa Kiệt vẫn có chút khẩn trương.

Ngày đó vừa lúc là sinh nhật Hứa Kiệt, cha tan ca sớm trở về làm cơm. Lúc ăn, Hứa Kiệt uống vài hớp rượu sau đó nước mắt tí tách rơi xuống, bộ dạng thế này thật giống như lúc cậu đứng ở trước mộ tôi.

Cha thấy được cũng chỉ quay sang mỉm cười với tôi, đau khổ nào ông cũng trải qua rồi, tôi nghĩ ông hẳn là người hiểu rõ nhất tâm trạng cùng đường bí lối này, chứ nếu không ông cũng không dễ dàng đồng ý lời đề nghị của tôi.

Nhưng tôi cũng biết cha không muốn tôi cùng Hứa Kiệt đi lại quá thân thiết, dù sao đồng tính luyến ái không phải thứ tốt, hơn nữa tôi đã bị dính lời đồn đại rồi, ông khẳng định cũng bị người hỏi qua chuyện này, chỉ là những lời này ông sẽ không nói đâu, chợt nghĩ tôi lại có chút áy náy với cha…

Nhưng tôi không hé răng, bởi vì thời gian sẽ chứng minh Hứa Kiệt thực sự là người tốt.

Tôi không an ủi Hứa Kiệt, có một số việc phải khóc lên mới khá hơn được, lúc muốn khóc cũng khóc không được, thực sự rất đau xót.

Hôm nay là ngày dán điểm của cuộc thi thử, tôi cùng Hứa Kiệt đi xem, cả hai chúng tôi đều đỗ, thành tích cũng không tệ lắm, bước vào top mười đấy.

Xem qua thành tích, tôi cùng Hứa Kiệt dự định đi mua vài quyển sách cùng đĩa CD trò chơi, không nghĩ quay người lại liền trông thấy Hứa Khả áo trắng tóc dài thướt tha.

Một hai tháng nay tận lực không gặp, lúc này thấy cũng không có cảm giác gì, nếu như phải nói ra, đó chính là hận ý vô danh.

Bạn tốt của cô ta, Lưu Quyên cùng cô ta đã xem xong danh sách, Lưu Quyên thấy tôi liền đẩy đẩy Hứa Khả, cười nói: “Kìa, bạch mã vương tử của bạn kìa.”

Hứa Khả ngẩng đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn mang theo mạt hồng nhuận, sau đó ánh mắt nhàn nhạt rời đi chỗ khác. Cô ta ở trước mặt tôi vẫn luôn lãnh thanh như thế, không để cho tôi hy vọng cũng sẽ không khiến tôi thất vọng.

“Đừng có xấu hổ nha, thật vất vả mới gặp được mà.” Lưu Quyên lớn tiếng nói to, chúng tôi rất nhanh trở thành tiêu điểm của, mọi người dùng các loại ánh mắt nhìn chúng tôi, chuyện tôi theo đuổi Hứa Khả tựa hồ toàn bộ trường học đều biết.

Nói thật thì tôi thật sự rất ghét cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như kẻ đang trần truồng này.

“Thi tốt không?” Hứa Khả bị Lưu Quyên đẩy lên trước mặt tôi, sau đó thoải mái nhìn tôi hỏi.

“Cũng không tệ lắm.” Đè xuống xung động muốn bóp chết cô ta, tôi lạnh lùng mở miệng nói, thành tích dán trên tường, chẳng lẽ còn muốn tôi tự nói?

Hứa Khả sửng sốt, đại khái là tôi chẳng bao giờ lãnh đạm với cô ta như thế, bất quá cô ta chỉ cười cười, đoan chính ân cần hỏi: “Cậu đã có trường học ngưỡng mộ trong lòng chưa vậy?”

“Còn chưa chọn xong.” Tôi đút hai tay trong túi quần, ngón tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay, chậm rãi nói.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Hứa Kiệt ở một bên đẩy tôi, nhỏ giọng nói: “Các bạn tâm sự đi, tôi đi mua sách nhé.”

Trước đây tôi ước gì có cơ hội này, hiện tại tôi một điểm đều không muốn cùng đứa con gái này đứng chung một chỗ, vì vậy mở miệng nói: “Cùng đi đi, còn phải về ôn tập lại nữa.”

“Hàn Hiểu cậu có ý gì hả.” Lưu Quyên nhìn không nổi nữa nên xông lên trước, tàn bạo trừng mắt nhìn tôi, nói: “Trước đây người theo đuổi Hứa Khả là cậu, hiện tại cậu đây là cái thái độ gì, lạt mềm buộc chặt a…”

Tôi cười khẽ, phải nói cái cách này là của cô nàng Hứa Khả chứ, lạt mềm buộc chặt, cái từ này đặt trên người tôi hoàn toàn không thích hợp.

“Quyên…” Hứa Khả nhăn mày liễu, thấp giọng hô, con mắt nhìn tôi dẫn theo một tia ủy khuất.

Tôi không thèm nói lại, phát hiện mình thật sự chán ghét quá rồi, người này, tất cả của cô ta đều không thể kích thích tâm tình của tôi, sẽ không bởi vì nước mắt của cô ta mà yêu thương, sẽ không bởi vì nụ cười của cô ta mà vui sướng…

Đối với tình cảm, đại khái đàn ông lãnh khốc hơn phụ nữ.

“Lúc đầu á… Hứa Khả bạn làm sao vậy?” Lưu Quyên hướng tôi gào thét, đột nhiên biến sắc đỡ lấy Hứa Khả, lo lắng hỏi. Hứa Khả bưng ngực, sắc mặt tái nhợt xấu xí.

Bệnh bao tử tái phát rồi chăng? Vào lúc này? Nhớ kỹ lần mà cô ta tái phát bệnh là giữa tháng năm mà.

Có phải vận mệnh đã bị thay đổi một chút rồi không? Tôi trong đầu nghĩ như vậy, Lưu Quyên hướng tôi quát: “Cậu chần chừ gì nữa, còn không mau đưa bạn ấy đi bệnh viện.”

Tôi lấy điện thoại cầm tay ra, gọi số 120, nói cho bọn họ biết địa chỉ rồi nhìn về phía Lưu Quyên nói: “Đừng có lay cô ấy, chờ bác sĩ tới sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện thôi.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, Lưu Quyên ở phía sau tôi chửi ầm lên, Hứa Kiệt đi theo tôi.

Ở Tân Hoa Thư Điếm chọn sách, Hứa Kiệt rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Hàn Hiểu, cậu cùng Hứa Khả có phải đã xảy ra mâu thẫu gì không?”

“Không có mẫu thuẫn nào nha.” Tôi tiện tay cầm một quyển tiểu thuyết, nhàn nhạt mở miệng nói.

“… Cậu, không thích cô ấy nữa rồi à?” Hứa Kiệt khiếp sợ nhìn tôi, sách trên tay rơi xuống mặt đất, khuôn mặt ôn nhuận dường như thấy quỷ vậy.

Tôi cười một tiếng, nói: “Chắc là vậy đi, việc học làm trọng.” Tôi cũng không muốn nói cho cậu chuyện tôi sống lại, không phải không tin tưởng cậu, chỉ là vô pháp mở miệng, những chuyện đã qua kia tựa như vết thương kết vẩy, tuy rằng bên ngoài rất tốt, thế nhưng bên trong chỉ cần động nhẹ vẫn đau như cũ.

Hứa Kiệt ừ một tiếng, khom lưng đem sách trên mặt đất nhặt lên.
Bình Luận (0)
Comment