Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 59

CHƯƠNG 59 – ĐẠI QUYẾT ĐẤU (2)

Ôm suy nghĩ u ám ngồi trước mặt Hứa Khả, sắc mặt tôi dù bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất muốn nổi điên lên, nếu không phải muốn xem xem trong tay cô ta có cái gì là nhược điểm của tôi, tôi thật đúng là một phút cũng không nguyện nhìn thấy cô ta.

Ngày hôm nay Hứa Khả vận một thân đồ trắng, tóc buộc rất tùy ý, giống hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta. Chỉ là lúc này kính râm được cô ta cài lên trên đỉnh đầu, thanh thuần ngày xưa giờ đây hơn phần quyến rũ. Cô ta thanh thản dùng thìa quấy cafe, cử chỉ rất ưu nhã, nếu cần dùng một câu để hình dung chính xác thì đó là mỹ nhân như ngọc.

Chỉ là khối ngọc này cùng tôi không liên quan gì cả, tục ngữ nói núi không động thì ta động, cô ta không nói thì tôi đành lên tiếng trước vậy: “Cô hẹn tôi ra đây không phải chỉ để tôi nhìn cô uống café chứ? Nếu như là vậy thì tôi đây không thể phụng bồi rồi.”

Nói xong tôi đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Hàn Hiểu, anh thật sự không quan tâm tới Hứa Kiệt sao?” Hứa Khả cũng đứng lên theo, cô ta nhìn chằm chằm tôi mà nói, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ mang theo tia sắc bén.

Tôi nhìn cô ta, nhướng nhướng mày, tính nói gì đó nhưng lại thôi không lên tiếng, chỉ là ngồi xuống thản nhiên nói với cô ta: “Hứa Khả, cô có vật gì muốn tôi xem thì đưa ra nhanh lên đi, thời gian của tôi rất ít ỏi.”

Hứa Khả cũng ngồi xuống, nhìn chằm chằm tôi, sau một hồi từ trong túi xách tinh xảo móc ra một tập ảnh chụp đưa cho tôi. Tôi nhìn vào chúng, hơn hai mươi tấm ảnh chụp đều là của tôi và Hứa Kiệt, thời gian xa nhất là khi lần đầu tiên tôi cùng Hứa Kiệt đi tham gia điển lễ Tinh Quang, gần nhất chính là tấm ảnh chụp khi hai chúng tôi hôn môi ở sân thượng Âu Dương gia.

Tùy ý lật xem hai cái rồi đem tất cả để lại trên bàn, nhìn Hứa Khả nhướng mày không nói.

“Hàn Hiểu, tôi vẫn luôn không rõ, lúc mà anh đang theo đuổi tôi vì sao thái độ đột nhiên cải biến nhiều như vậy?” Hứa Khả lấy tay quấy cafe, vành mặt hồng hồng nhìn tôi: “Trong một đêm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến anh đối xử với tôi như thế… phải nói chính xác là anh chán ghét tôi như thế? Thật giống như tôi không phải là người vậy ấy? Thật giống như tôi là kẻ thù của anh, tôi đã làm gì khiến anh hận thấu xương đến vậy, nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn luôn không làm rõ hết thảy điều đó là vì sao?”

Nhìn thân thể Hứa Khả run lên kích động, tôi hơi sửng sốt. Trong trí nhớ của tôi, cô ta vẫn luôn là hình dáng ưu nhã. Hồi trước khi tôi tới Hứa gia thôn đón Hứa Kiệt về nhà, bộ dáng cô ta uy hiếp tôi có chút kinh khủng khiến tôi cũng tăng thêm hai phần phiền chán với cô ta, nhưng cũng nghĩ cô ta chưa mất hết nét trang nhã. Lúc này loại biểu tình gần như có thể xưng là lên án này khiến tôi khựng người lại, cũng không nói được cái gì cả.

Cũng không phải là trong lòng tôi có cảm giác gì đó với cô ta, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, lúc đầu khi mới sống lại mình đã đem hết thảy oán hận đổ lên người cô ta có phải hay không là quá mức khinh suất rồi, cũng bởi vậy cô ta mới tích lũy nhiều oán hận cùng không cam lòng như thế này… Tôi nhớ kỹ kiếp trước tôi chết lúc tuổi 24, hôm nay tôi đã là 23, nghĩ tới đây không biết vì sao trong lòng tôi đột nhiên lo lắng, cảm thấy mình sắp tới cái tuổi kia thì chẳng có chuyện tốt lành nào xảy đến cả.

“Hàn Hiểu, nhiều năm như vậy rồi, chuyện này là cái dằm trong tim tôi bao lâu nay, tôi liều mạng muốn tới gần anh, thế nhưng anh cũng liều mạng tránh né tôi. Tôi chính là không rõ, những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Lẽ nào Hứa Kiệt tốt tới thế sao, tốt tới mức cho dù anh có biến thành đồng tính luyến ái khiến bao người ghét bỏ cũng muốn ở bên cậu ta?”

Hứa Khả quát lên với tôi, tôi nhìn cô ta như nhìn bệnh nhân tâm thần, tôi nghĩ bản thân đích xác quá mức võ đoán cùng tự cao rồi… Nhưng cuộc đời nếu như có một lần nữa quay lại, tôi vẫn sẽ đối xử với cô ta như cũ, chỉ vì tôi thực sự không muốn gặp cô ta, không muốn có dính dáng gì với cô ta nữa.

Cái gọi là gương vỡ khó lành, giữa tôi và cô ta cuối cùng cũng chỉ có thể thành nước giếng không phạm nước sông mà thôi.

Nghĩ tới đây tôi lại nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Hứa Khả, chuyện giữa tôi và cô không liên quan tới Hứa Kiệt, cô đã xem chúng tôi đây là đám đồng tính luyến ái nhìn không thuận mắt, vậy đừng tới quấy rối chúng tôi nữa.”

Hứa Khả nhìn tôi, mặt lúc trắng lúc xanh, hai tay nắm chặt thấp giọng nói: “Anh không thèm để ý tới việc những tấm ảnh chụp này sẽ truyền ra ngoài sao?”

Tôi nghe xong phì cười một tiếng, nhìn xa xa thản nhiên nói: “Nói thật cho cô biết, chuyện ở bên Hứa Kiệt tôi cũng không muốn gạt mọi người làm gì, cô muốn công khai thì cứ làm, tôi cũng chẳng ý kiến gì đâu.”

Hứa Khả vì lời nói của tôi mà bỗng nhiên mở to hai mắt, mang theo không thể tin tưởng. Tôi mỉm cười, lấy tay chống cằm thản nhiên nói: “Hứa Khả, có một câu nói rất hay, giới giải trí có bao nhiêu vẩn đục hẳn cô biết rất rõ, đừng tưởng rằng chỉ có cô mới có chứng cứ của người khác, cô bon chen đến bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi không cho là cô sẽ đơn giản hủy diệt chính mình như thế đâu. Cô cũng biết giới giải trí biến hóa trong nháy mắt mà. Đoạn đường từ ngôi sao vạn người chú ý rớt xuống thành một kẻ không ai hay biết chắc có rất nhiều người đi rồi, không thiếu chỗ cho một người là cô đâu, chỉ cần tôi muốn động thủ, Lý tổng kia cũng chẳng bảo vệ cô nổi.”

Sắc mặt Hứa Khả trắng bệch, tôi đứng dậy đem ảnh chụp thu hồi đút vào trong túi thản nhiên nói: “Góc độ của mấy tấm ảnh này không tốt cho lắm, lần sau cô nhớ tìm người chụp giỏi hơn, đống ảnh này tôi xin giữ lấy làm kỷ niệm.”

Nói xong tôi không nhìn Hứa Khả mà xoay người rời đi.

Rời khỏi quán cafe tôi gọi điện thoại cho học trưởng, nói xong tình huống thì học trưởng cũng ậm ừ vài tiếng rồi hỏi: “Vậy cậu định làm như thế nào?”

“Tìm người theo dõi Hứa Khả, nếu như cô ta có bất cứ động tĩnh gì thì đem ảnh chụp của cô ta với Lý tổng bán cho đám báo chí, cũng kiếm được một mớ.” Tôi miễn cưỡng nói.

Học trưởng ở trong điện thoại cười khẽ hai tiếng: “Hàn Hiểu, cậu không phải cũng không quan tâm tới việc chuyện tình cảm của cậu với Hứa Kiệt bị công khai sao? Đối phó như thế với một cô gái trẻ hình như không tốt cho lắm.”

“Học trưởng, em đem ảnh thân mật của anh với bác sĩ đưa cho báo chí được không?”

“Cậu dám, bảo bối nhà tôi sao có thể để người ta tùy tiện nhìn ngó.” Học trưởng hừ lạnh một tiếng: “Ai dám nhìn, tôi giết cả nhà nó.”

Tôi nhún vai cúp điện thoại, sau đó lái xe về nhà, dự định quay về nghỉ ngơi rồi hai ngày nữa mới đi làm… Dù sao đã có học trưởng mình đồng da sắt kia chống đỡ, có tôi hay không có tôi đều chẳng sao cả. Thừa dịp hai ngày rảnh rỗi này thì đi coi nhà cửa xem thế nào, bởi vì Âu Phong Minh mới mua một căn hộ ba phòng một sảnh cho cha ở, Hứa Kiệt suy nghĩ thật lâu cũng nói cậu muốn mua cho tôi một căn nhà… Cậu nói sao mà nghe như tôi đang được bao dưỡng vậy ấy, nhưng cũng không sao cả, mua mấy căn để đầu tư cũng không tồi.

Trên đường khi đang đợi đèn xanh đèn đỏ, tôi từ trong túi móc ra đám ảnh chụp, nói thật thì góc độ của ảnh chụp rất đẹp, hình dáng của tôi cùng Hứa Kiệt rất rõ ràng. Mắt Hứa Kiệt nhìn vào môi tôi rất nhu hòa, cũng rất thâm tình, tôi nhìn kỹ rồi nhẹ nhàng cười cười, lưu làm kỷ niệm đi. Suy cho cùng thì tôi và Hứa Kiệt rất ít khi chụp ảnh, một lúc được nhiều ảnh như vậy cũng coi như có lời rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, tôi nhìn một cái, là học trưởng. Trong lòng khựng lại, vươn tay nhận điện thoại lại không biết đó là chuyện gì, chẳng lẽ Hứa Khả thật sự tính đem đám ảnh này tung ra cho đám truyền thông sao? Cô ta là người ngu ngốc như thế sao? Bởi vì chỉ có ảnh chụp, tôi hoàn toàn có thể tố cáo là do cô ta ghép thành, là để phỉ báng tôi.

“Hàn Hiểu, cậu ở nơi nào?” Thanh âm học trưởng mang theo một tia lo lắng, anh nói: “Tới công ty một chuyến.”

“Làm sao vậy?” Đèn xanh sáng lên, tôi đạp chân ga phóng xe đi.

“Cậu cùng Hứa Kiệt lên TV rồi.” Học trưởng nói: “Không phải Hứa Khả, cô ta bây giờ vẫn còn ngồi ở quán cafe không nhúc nhích, nhưng trên TV đã công bố ảnh chụp của hai cậu rồi, cậu về trước rồi nói.”

“Em đã biết, em lập tức quay về công ty… Học trưởng em không qua đó nữa, em trực tiếp đi tìm Hứa Kiệt, sự tình như vậy rồi, em muốn ở cùng cậu ấy.”

Học trưởng hơi khựng lại, sau đó ở trong điện thoại ừ một tiếng, còn căn dặn tôi hai câu, tôi thu hồi điện thoại, lái xe đi tới chỗ Hứa Kiệt.

Kỳ thực tôi cùng Hứa Kiệt cũng không để ý tới việc có công khai tình cảm hay không, chỉ là những chuyện kế tiếp sẽ hơi phiền phức. Cuộc sống của Hứa Kiệt có khả năng cũng sẽ phát sinh biến hóa, thậm chí sự nghiệp cũng sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, tuy rằng cậu không ngại điều đó.

Nhưng nếu có khả năng, tôi vẫn không muốn cuộc sống của cậu bị người ta xoi mói. Đó cũng là nguyên nhân mà mới nãy tôi không cùng Hứa Khả lật mặt, chẳng qua hiện tại xem ra mọi chuyện thật sự quỷ dị rồi.

Lúc tới nơi thì chỗ đó đã bị vây đầy người, khi tôi đang muốn băng qua thì đột nhiên bị người kéo một cái. Tôi nhìn lại, là cha, ông nhìn tôi lắc đầu thấp giọng nói: “Đi theo ba.”

Tôi theo ông lặng lẽ đi vào hậu trường, may mà hiện tại ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào phía trước, đối với chúng tôi cũng không quá chú ý, tôi cũng chưa kịp hỏi vì sao cha xuất hiện ở đây.

Hậu trường cũng đang bật TV, bên trong là Hứa Kiệt quay mặt về phía màn ảnh, rất nhiều ký giả cầm ảnh chụp trong tay hỏi cậu về rất nhiều vấn đề loạn thất bát tao. Cậu vẫn chỉ đứng ở nơi đó, ánh mắt trầm tĩnh nhu hòa, tôi đột nhiên nghĩ rằng cậu có thể xuyên qua màn hình để nhìn thấy tôi.

Cách nghĩ này khiến tôi dừng bước, trong màn hình, Âu Phong Minh đang giận tới tím gan hỏi vặn lại đám ký giả, Hứa Kiệt ngăn cản hắn, sau đó quay mặt về phía ánh đèn máy ảnh chớp lóe, mỉm cười điềm đạm nói: “Mọi người im lặng đi, ảnh chụp là thật.”

Một câu nói khiến tất cả trầm tĩnh lại, sau đó có một cô gái hô lên: “Vậy anh thừa nhận mình là đồng tính luyến ái sao?”

“Đồng tính luyến ái?” Hứa Kiệt nhẹ nhàng dừng một chút, hướng màn ảnh lộ ra một tia tươi cười tuấn nhã: “Tôi chỉ thích mình anh ấy, nếu như đó là đồng tính luyến ái, vậy tôi đây chính là vậy.”

“…Vậy xin hỏi anh cùng anh Hàn Hiểu trong ảnh chụp đã gặp gỡ nhau như thế nào, sự kiện lần này có ảnh hưởng thế nào tới bộ phim mới của anh?”

“Anh ở trong giới giải trí cho tới nay đều không có scandal, là vì anh ta sao? Xin hỏi anh sẽ đối mặt với fan hâm mộ của mình như thế nào, cho tới nay anh đều lấy hình tượng trong sạch để thâm nhập nhân tâm. Anh có nghĩ tới hậu quả của lần xuất quỹ này không?” Một nam ký giả tiến lên hỏi chen vào.

Hứa Kiệt cười nhàn nhạt nói: “Tôi không truyền ra scandal thật là vì anh ấy, tôi không muốn để anh ấy không vui dù chỉ một chút. Về phần các fan hâm mộ, thành công ngày hôm nay của tôi đều nhờ sự ủng hộ của mọi người mà có, vì thế tôi chân thành cảm ơn. Thế nhưng tôi mặc dù là người của công chúng, nhưng cũng là một người bình thường, tôi không cảm thấy việc ở chung với người mình thích là phải gánh chịu hậu quả. Nếu như mọi người không thể thông cảm, tôi cũng không thể nói gì hơn, chỉ có một câu tôi nhất định phải nói, tôi thích Hàn Hiểu… Cả đời chỉ thích mình anh ấy.”

Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh xuống, mọi người trố mắt nhìn Hứa Kiệt, phảng phất như đây là lần đầu tiên nhận thức cậu vậy.

Rất nhiều năm sau tôi vẫn nhớ tới bộ dáng này của Hứa Kiệt, trên đầu cậu như có một vòng kim quang, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào màn ảnh, đôi mắt ẩn chứa đầy sắc bén, giống như là một con dao nhọn đâm thấu vào trái tim tôi vậy.

Ánh mắt của cậu hơi híp lại, cả người nho nhã như trúc, cậu nói: “Tôi thích Hàn Hiểu, cả đời chỉ thích mình anh.”

Tim tôi hung hăng co lại, đột nhiên nghĩ, lúc cần nói ra lời quan trọng thế này tôi phải đứng chung với cậu, mà không phải cách TV nhìn cậu, nghĩ tới đây tôi đứng thẳng thân thể xoay người rời đi.

Chỉ là mới vừa đi một bước, trong TV đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, nụ cười kia cực kỳ châm chọc, đánh vỡ tất cả yên tĩnh của mọi người vì câu tỏ tình mới vừa rồi của Hứa Kiệt.

Tôi dừng bước quay đầu lại, chỉ thấy cái tên mới vừa hỏi câu kia giơ mic lên cười nhạt hỏi: “Vậy xin hỏi Hàn Hiểu dành loại tình cảm gì cho anh?”

Hứa Kiệt khẽ nhíu mày nhìn về phía gã, khẳng định nói: “Anh ấy thích tôi.”

“Thế nhưng theo tin tức chúng tôi mới nhận được, anh là hoành đao đoạt ái, đoạt tới tình cảm. Theo tin tức chính xác của chúng tôi, hồi trung học chuyện anh là đồng tính luyến ái được truyền ra rất rộng rãi, khi đó tuy rằng cùng anh Hàn Hiểu đi lại rất gần, thế nhưng khi đó anh Hàn Hiểu còn có bạn gái, cũng chính là ngọc nữ Hứa Khả, anh cùng cô Hứa Khả lại là đồng hương. Hàn Hiểu khi đó thậm chí không cùng Hứa Khả chia tay. Sau đó lên đại học, anh Hàn Hiểu mới chiếu cố tới anh, xin hỏi có phải là thế này hay không?”

Vấn đề này là sao? Tôi hung hăng nhíu mày, trong lòng máy động, phía sau khẳng định có âm mưu, vấn đề càng ngày càng thêm xảo quyệt, bọn chúng đã dọn sẵn bẫy rập chờ Hứa Kiệt nhảy xuống, tôi vội vàng chạy ra ngoài. Hứa Kiệt có thể không hiểu, thế nhưng ở trong thương trường lâu rồi nên tôi đương nhiên biết điều này, tên ký giả này chỉ sợ là có người sai sử.

Còn chưa vọt tới trước đài, tôi nghe được thanh âm Hứa Kiệt nhẹ nhàng truyền tới: “Là như thế, thế nhưng…”

“Cảm tạ câu trả lời của anh, còn có một vấn đề, bốn năm trước anh ký hợp đồng với Lạc Địa Song, theo chúng tôi biết Hàn Hiểu là người thành lập đứng sau màn của Lạc Địa Song, xin hỏi, anh có thể ký hợp đồng với Lạc Địa Song là do có quan hệ với Hàn Hiểu sao? Quan hệ giữa anh cùng anh Hàn Hiểu đã xác định từ khi đó rồi sao?” Ở trước khi tôi xốc lên màn che sân khấu, lời tên ký giả kia nói lại tinh tường truyền vào bên tai.

Hứa Kiệt kinh hô một tiếng: “Cái gì?”

Tôi thấy rõ ràng mặt nghiêng của Hứa Kiệt đầy khiếp sợ cùng luống cuống, còn có mọi người mờ mịt, sau đó là càng điên cuồng đặt câu hỏi. Mỗi người như là điên lên rồi vậy, họ hướng Hứa Kiệt gào thét.

“Là thế sao? Hàn Hiểu là người phía sau màn của Lạc Địa Song…”

“Lẽ nào anh không biết thân phận của anh Hàn Hiểu sao?”

“Anh nói hai người yêu nhau, lẽ nào những chuyện này anh đều không biết được sao?”

“Quan hệ của anh với anh Hàn Hiểu chính xác là yêu nhau sao? Có tồn tại giao dịch khác hay không?”

“Được rồi…” Âu Phong Minh tiến lên đẩy mọi người, Hứa Kiệt đứng chôn chân ở nơi đó..

“Anh cùng Hàn Hiểu ở bên nhau là vì anh ta là tổng tài của Lạc Địa Song sao? Xin hỏi vấn đề này anh không tiện trả lời sao?”

Nhìn cậu bị mọi người bao quanh, tôi thu hồi tâm tư rối loạn, chậm rãi đi tới.

“A, là Hàn Hiểu…” Một nữ ký giả đang cúi đầu loay hoay sửa camera thấy tôi đột nhiên hô lên, mọi ánh đèn chớp đều hướng về phía tôi.

“Xin hỏi, Hứa Kiệt là được anh bao dưỡng sao?” Tôi mới vừa đi lên thì một người đàn ông đã hỏi, gã hỏi xong thì tất cả mọi người nhìn về phía tôi, tôi nhíu mày nhìn gã không lên tiếng. Gã hơi lui ra phía sau, con ngươi lóe ra bất định.

Thong thả tiến lên đem thân thể cứng ngắc của Hứa Kiệt kéo vào trong ngực, Hứa Kiệt nhìn tôi, trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin tưởng, lòng tôi đầy đau xót, thầm hận chính mình sao lúc đầu không nói rõ ra với cậu.

Nhưng lúc này tôi chỉ có thể nhìn cậu như thế, rất nhiều câu đều nói không nên lời, giải thích có khác gì che giấu, không thể biện luận, vươn tay khẽ vuốt mặt cậu, tôi quay về phía đám ký giả, nói: “Về chuyện này tôi xin giải thích một chút. Lạc Địa Song là do Thẩm tiên sinh thành lập, lúc đầu cũng chỉ là kéo tôi nhập bọn mà thôi. Tôi không nói qua chuyện này với Hứa Kiệt, về phần Lạc Địa Song ký hợp đồng với cậu ấy đều là vì năng lực của Hứa Kiệt. Mấy năm qua, mọi thành tựu cậu ấy đạt được mọi người cũng đều nhìn thấy, nếu như không có tiền đồ phát triển, Lạc Địa Song sẽ không bởi vì quan hệ mà mang về một kẻ vô dụng. Về phần bao dưỡng, trước khi Lạc Địa Song thành lập thì tôi đã cùng Hứa Kiệt qua lại. Lúc đó có thể nói là tôi bao dưỡng cậu ấy, bởi cậu ăn cậu ngủ cậu ở đều là từ tôi. Mọi thứ đều được viết rõ ràng trên giấy để tương lai cậu sẽ trả lại tiền. Nhưng hiện tại muốn nói bao dưỡng thì phải là cậu ấy bao dưỡng tôi, bởi vì cậu không biết thân phận của tôi cho nên vẫn luôn rất nỗ lực kiếm tiền. Đó cũng là chuyện không có biện pháp, mọi người đều biết, bây giờ tiền ăn tiền phòng đều tốn rất nhiều, cậu lại không muốn ủy khuất tôi, luôn nghĩ cho tôi tốt những thứ nhất. Cho nên tôi rất hưởng thụ loại bao dưỡng này, thậm chí cả đời đều không muốn cậu phát hiện được thân phận của tôi. Hơn nữa tôi biết bởi vì cậu thật sự yêu tôi, vô luận tôi bần cùng đến thế nào, ở trong mắt của cậu ấy, tôi vẫn là người cậu yêu nhất.”

Nói đến đây, tôi dừng một chút, nhìn qua những ánh mắt bát quái của mọi người rồi lại nói tiếp: “Về phần hoành đao đoạt ái thì càng thêm vô căn cứ. Chuyện tôi cùng Hứa Khả chia tay ở cao trung không ai không biết, ở đại học tôi càng không hề tiếp xúc với cô ta, còn bàn cái gì là đoạt ái. Hứa Kiệt cũng không phải người như vậy, nếu như tôi không tiếp nhận cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ chỉ lẳng lặng nhìn tôi, cũng sẽ không tiến tới để phá hư tình cảm của tôi. Cho nên, suốt đời này tôi không thể tìm được một ai ngốc như cậu ấy và yêu tôi chân thành như cậu ấy. Nếu như đây gọi là tình yêu giữa những người đồng tính, vậy tôi cũng là đồng tính luyến ái, chẳng sao cả.”

Nói xong tôi không nhìn đám truyền thông, mà là cẩn thận nâng mặt Hứa Kiệt lên, trước mắt bao người, ở trên môi cậu nhẹ nhàng hôn xuống, cúi người ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi Hứa Kiệt, anh vẫn để em một mình thừa nhận những chuyện này, xin lỗi.”

Trong trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên tôi không biết nên nói gì với Hứa Kiệt, không phải vì chuyện khác, chỉ vì yêu thương.

Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt long lanh trong suốt, dung nhan như bạch ngọc diễm lệ nói không nên lời, cậu khẽ mím môi, đột nhiên giơ tay tát tôi một cái.

Cái tát lướt qua mặt tôi khiến nó đau đớn ran rát… Tôi trầm mặc nhìn cậu, nếu như cậu muốn phát tiết, tôi sẽ không ngăn cản.
Bình Luận (0)
Comment