Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 38

Tô Nham ngày đó trở về như vậy. Về sau y lại rất hối hận, hối hận không đi đến trước mặt cha, chỉ cần đi qua cha có thể nhìn thấy y. Vì sao không đi qua, vì sao lại xoay người lại, đây không phải tự giận dỗi sao? Y vì thế hối hận rất lâu, nhưng mặc dù trong lòng hối hận, nhưng rốt cuộc vẫn không nhấc chân đến thành phố A lần nữa. Y chỉ đứng trong căn nhà thành phố C nghĩ như vậy mà thôi.

Bầu trời mây giăng kín, ánh dương quang vào khoảng ba giờ lại lén lút nhô đầu ra khỏi tầng mây.

Tô Nham đứng trước cổng hơn 10 phút, sau đó chậm rãi tháo mắt kính xuống, rời khỏi cửa hàng.

Tần Việt đi theo cha mẹ đến nhà Lương Khuê mới há mồm nói ra câu đầu tiên trong mấy ngày qua. Lúc mở miệng, cậu phát hiện môi mình như dính chặt, thiếu chút nữa cả câu đầu tiên cũng không thể nói ra .

“Anh họ.” Đơn giản hai chữ, cứng ngắc lại suy yếu.

Lương Khuê vươn tay ôm vai Tần Việt ngồi vào sofa, cười hì hì nói:“Em trở về mấy ngày sao không tìm anh chơi, suốt ngày trốn trong nhà làm gì?”

Tần Việt lơ đễnh nói:“Anh cũng không đến tìm em mà. À đúng rồi, Tô Nham đến thành phố A, anh biết không?”

Lương Khuê kinh nghi[1]:“Thật sự?”

“Không tin anh hỏi ba mẹ em, Tô Nham tới cùng em, giờ đại khái ở chỗ cha cậu ấy đó.”

Lương Khuê vọt đứng lên, cười ha hả nói:“Thật tốt quá, mau nói cho anh biết địa chỉ, anh đón cậu ấy tới chơi. Tô Nham thiệt kì quá, chạy tới thành phố A lại không nói cho anh.”

“Em không biết địa chỉ, tự anh gọi điện thoại hỏi đi.”

Lương Khuê trừng cậu vài lần, vội vàng bấm số điện thoại của Tô Nham.

Qua thật lâu Tô Nham mới nghe máy, thanh âm rõ ràng chưa tỉnh ngủ, lười biếng từ bên kia truyền đến.

“Cậu đang ngủ ở đâu?” Lương Khuê mắt nhìn đồng hồ báo thức, buổi sáng mười một giờ.

“Ưm…… Ha, tìm tớ có việc?” Tô Nham nằm trên chiếc giường mềm mại, xoa đầu tóc rối bời, mệt mỏi ngáp.

“Cậu ở đâu?” Lương Khuê nhíu mày hỏi.

“Khách sạn.” Tô Nham đứng lên tìm quần áo tắm.

“Không phải tìm cha cậu sao?”

“Không có.”

Không tìm được, hay là thế nào, Lương Khuê không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng không hiểu sao hắn vừa nghe chữ khách sạn lại rất mất hứng.

“Nói địa chỉ, tớ đi đón cậu tới nhà tớ.”

“Không cần, tớ trực tiếp đến sân bay, sắp đến giờ bay rồi.”

“Nhanh như vậy trở về sao?”

“Ừ.”

“Vì sao?”

“Trở về ăn tết.”

“……”

Lương Khuê nhanh chóng đuổi tới cổng khách sạn, liếc một cái liền thấy Tô Nham mang hành lý đơn giản, đứng trước khách sạn nọ.

Tô Nham đứng trên bậc thang, một thân áo gió, hơi ngửa đầu, ngóng nhìn biển quảng cáo trên cao ốc đối diện.

Người này không giống một thiếu niên học trung học, ý nghĩ này đâm vào óc Lương Khuê.

Nhưng mà, Tô Nham thật đẹp trai, Lương Khuê không khỏi cười đi về hướng Tô Nham.

“Nếu không đến tớ liền đi.” Tô Nham khẽ cười nói.

Lương Khuê vội vàng nhận sai:“Trong thành phố quản nghiêm, tớ không có bằng lái không tiện, cho nên tìm một chiếc xe máy. Đi theo tớ đi, đến nhà tớ ăn bữa cơm, chào hỏi cha mẹ tớ một cái. Việt Việt đã ở chỗ đó, cậu đừng vội về.”

Tô Nham quyết đoán lắc đầu:“Lần sau đi, thời điểm này lấy vé máy bay không dễ, để khỏi đổi tới đổi đi phiền toái. Cậu tiễn tớ đến sân bay không?”

“Không tiễn!” Lương Khuê tức giận nói.

Tô Nham mơn trớn mái tóc bị gió thổi loạn, mang hành lý trực tiếp đi đến ven đường: “ Sang năm gặp ha.”

“……” Lương Khuê nghiến răng nghiến lợi trừng Tô Nham đang ngoắc đón xe, nhưng nửa ngày không có một chiếc xe trống. Lương Khuê nhìn có chút hả hê nói:“Muốn đón xe trừ phi đi lên phía trước, tối thiểu hơn 10 phút à nghen.”

Tô Nham đi qua hắn, Lương Khuê cười đến dương dương đắc ý: “ Một bữa cơm mà thôi, buổi chiều tớ phụ trách đưa cậu đến sân bay.”

Tô Nham nhếch khóe miệng cười cười, đem túi hành lý treo vào sau xe máy. Chân dài duỗi ra chiếm đoạt vị trí lái xe máy, đề máy, nghiêng đầu nhìn về phía Lương Khuê trợn đến mắt sắp rớt ra:“Cho tớ mượn chạy, tớ sẽ đem xe đỗ ở sân bay, cậu nhớ qua lấy nghen.”

Xe máy chậm rãi chạy vài mét, Lương Khuê nhảy lên đuổi theo: “ Vương bát đản! dừng lại cho ông, tớ không cho cậu mượn, có bản lĩnh tự cậu đi về đi.”

Tô Nham không thèm nhìn, tiếp tục chậm rì rì chạy về phía trước. Người qua đường đều nhìn thấy Lương Khuê vểnh cái mông lên chật vật đuổi theo đằng sau, vừa chạy vừa chửi ầm lên.

Mắt thấy cảnh sát giao thông ẩn hiện cách đó không xa, Lương Khuê cắn răng một cái, phẫn hận nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe máy, thuận tay hung hăng thúc cho Tô Nham một cái:“Vượt qua đi! Đừng để bị chặn lại !”

Tô Nham lộ ra nụ cười của người chiến thắng, lớn tiếng dặn dò:“Ôm chặt eo tớ.” Nói xong, xe vèo một cái chạy ra ngoài. Lương Khuê ngồi phía sau sớm có phòng bị, nắm chặt Tô Nham mới không bị ngã chết.

“Mẹ cậu á! Đi nhầm hướng rồi, rốt cuộc cậu muốn đi đâu?”

“Sân bay.”

“Bên trái bên trái, cậu không xem biển báo giao thông à!”

“Gió thổi mắt đau……” Tô Nham thành thật thừa nhận.

Lương Khuê cười ha ha, cười đến thân xe đều run rẩy không thôi.

“Ha ha ha, tớ quên mang mũ rồi……”

“Cho nên rất buồn cười à?”

“……” Lương Khuê cẩn thận nghĩ, buồn cười cái rắm! Hắn tại sao lại quên mang mũ, còn không phải vì đến cho kịp, vội vàng nên quên mất .

“Vì sao nhất định phải vội vã về nhà?” Lương Khuê tiếc nuối truy vấn.

“Tớ thấy cha tớ .”

“Ừa?”

“Ổng không thấy tớ.”

“……”

“Tớ cảm thấy thành phố C tốt hơn thành phố A, muốn trở về.”

“……thành phố A còn có tớ mà. Tớ là ai ? tớ thân thiết hơn gần gũi cậu hơn cả cha cậu, cậu tới nhà tớ ăn tết đi mà, thành phố A rất vui.”

“Lương Khuê, mùa đông sang năm cậu có thể mời tớ, đến lúc đó tớ nhất định đáp ứng cậu.”

“Hứ, còn muốn sang năm à.” Lương Khuê khinh thường, ngẩng đầu, xuyên qua gương chiếu hậu, hắn trông thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Nham. Gió lạnh thổi tóc Tô Nham vù vù bay ra sau đầu, lộ ra cái trán cùng khuôn mặt rõ nét. Gió hiu quạnh cắt qua gương mặt, thêm vào vài phần hàn ý, Tô Nham mỉm cười trong rét lạnh, không hiểu sao làm cho người ta càng thân thiết vài phần.

Lương Khuê khép tay lại, vòng chặt qua thắt lưng Tô Nham, thân thể dán vào lưng Tô Nham:“Hai chúng ta thật khờ, cậu nói có phải không?”

“Hử?”

“Mẹ ơi, sắp thổi chết tớ” Lương Khuê ôm quanh thân thể khóc thét.

Tô Nham cười ha ha:“Ai bảo cậu quên mang nón, quả là lạnh, nhưng mà rất thú vị, coi như một hồi bơi thử vào mùa đông. Ngẫu nhiên làm chuyện điên rồ, có ích làm thể xác và tinh thần khỏe mạnh.”

“Cái rắm, bịa chuyện, ông đây hiện tại hận không thể nhảy xuống xe.” Lương Khuê há mồm đón gió, gió rót vào miệng, hắn cố ý phát ra thanh âm a a a, xa xăm khủng bố như tiếng quỷ khóc.

Đây là một con đường dài đăng đẵng, cứ như không có điểm cuối. Gió rất lạnh, nhưng gò má dần dần tê dại, lại dần dần quen thuộc. Lương Khuê hát vang sau xe, trong chốc lát mắng to trong chốc lát bật cười.

Tô Nham luôn bảo trì nụ cười, xe máy chạy băng băng trong gió, lưu lại hai tàn ảnh thiếu niên.

Con đường đằng đẵng chung quy cũng có điểm cuối. Khi xe máy dừng lại thì gió ngừng, tiếng ca cũng ngừng.

Bên tai rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, trống vắng không thích ứng.

“Tớ phải đi, cậu trên đường trở về lái xe cẩn thận.”

Lương Khuê cứng ngắc phẩy tay:“Tạm biệt không tiễn.”

“Ừ.”

Tô Nham dần dần đi xa, mắt thấy y sắp biến mất, Lương Khuê lớn tiếng gọi y:“Tô Nham!”

Tô Nham quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn.

Lương Khuê cười nhạo:“Tớ trêu cậu chơi, không có việc gì.”

“Nhàm chán.” Tô Nham chửi nhỏ, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt Lương Khuê.

Trong lòng buồn bực sầu não về nhà, Lương Khuê như sắp đông cứng .

Thoáng cái mềm nhũn nằm vật lên sofa kêu người hầu hạ: “ Việt Việt, rót cho anh đây một ly trà, anh vừa lạnh vừa khát, ôi, mẹ ơi, có để cơm cho con không?”

“Có đây, xú tiểu tử vô thanh vô tức chạy đi, bạn của con đâu rồi?”

“Cậu ấy về, làm gì cũng không giữ lại được a.”

“Sao vội vã vậy, tốt xấu cũng phải ăn bữa cơm.” Lương phụ thở dài.

“Cậu ấy về mừng năm mới.”

“Cũng đúng.” Lương phụ gật đầu.

“Tô Nham và cha cậu ấy cùng về sao?” Tần Việt truy vấn.

“Không có.”

“Một mình cậu ấy trở về?”

“Ừ.”

“……” Tần Việt xoa xoa đầu, không hỏi nữa.

Tô Nham ôm tâm tình coi như không tệ về tới thành phố C, một mình trong nhà không chuyện gì làm, mỗi ngày trêu chó trên mạng. Y đi tìm Dì Từ nói đóng cửa sạp rau, Dì Từ rất khiếp sợ, nhưng dì không cách nào thay Tô Nham quyết định. Sinh ý sạp rau sắp chấm dứt, cửa hàng hoa quả còn mở, Dì Từ được Tô Nham điều qua xem hàng hoa quả. Tiền lương thì giống như trước đây, cái này làm Dì Từ thở phào, bà sợ nhất là thất nghiệp. Đến tuổi này rồi, một khi thất nghiệp, muốn tìm việc làm mới thật sự quá khó khăn.

Tết âm lịch càng ngày càng gần, trong tiểu khu bận rộn một mảnh, nhà nào cũng mở hàng tết, chỉ có Tô Nham và Dì Từ nhàn rỗi.

Tô Nham lúc ăn cơm ở nhà Dì Từ hỏi: “Con gái của dì năm nay vẫn không về sao?”

Dì Từ mang theo giọng mũi nói:“Ừ…… Nó chưa nói được hai câu đã không kiên nhẫn cúp máy…… Nói công tác bề bộn, năm mới cũng phải kiếm tiền.”

“…… Dì gọi nhiều nhiều vào.”

“Nó luôn ghét dì phiền……” Dì Từ ôm trán nói : “ Dì tạo nghiệt gì mà nuôi ra đứa con gái như vậy.”

“Một ngày nào đó cô ấy sẽ thông cảm cho dì.” Tô Nham an ủi, y mơ hồ nhớ đời trước, đại khái là vào đầu xuân sang năm, con gái Dì Từ sẽ về. Dì Từ cách ngày mẹ con đoàn tụ cũng không xa, đáng tiếc y hiện tại không thể nói cho bà biết tin này.

Gần hết năm cũ, Tô Nham đi ra ngoài mua một đống pháo hoa dự trữ. Năm nay thành phố C có một quảng trường Lê Hoa mới xây xong, đêm 30 tết sẽ tổ chức hội pháo hoa thành phố C. Đến lúc đó chẳng những có pháo hoa do chính phủ bắn, còn có thể kêu gọi thị dân cùng ăn liên hoan, ăn tết trong thành phố. Muốn phóng pháo hoa không dễ dàng, bình thường đều là chạy đến bờ biển bờ sông chơi cho đã ghiền, năm nay tại quảng trường tổ chức lần đầu, sớm hấp dẫn vô số thị dân. Cả tiểu khu chỗ Tô Nham, mỗi ngày đều có người thảo luận đề tài này, một đám trẻ con la hét muốn đi xem pháo hoa.

Trong nháy mắt đến buổi sáng 30, Trương Vĩ gọi điện thoại tới hỏi y:“Lại một mình ăn tết?” Hắn hỏi không chút uyển chuyển nào.

Tô Nham bật cười:“Thưa vâng, ông chủ Trương năm nay có thể hạnh phúc rồi, có vợ cưng làm bạn.”

Trương Vĩ ha ha cười:“Đúng nha, cậu muốn tới không? Bên cạnh tôi có mấy người bạn, cùng tổ chức party.”

“Cám ơn ý tốt của anh, buổi tối tôi hẹn với bạn rồi, sẽ không đi quấy rầy.”

Trương Vĩ mập mờ cười: “ Có hẹn à, khó trách. Học sinh cấp 3 thật không sai, đẹp nhất chính là thời gian này. Người trẻ tuổi, chơi cho đã đi, chúc cậu năm mới vui vẻ nhé.”

“ Happy new year!”

Tô Nham dọn dẹp trong nhà một phen, đồ ăn vặt và hoa quả phong phú được đặt trên bàn trà, trong tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn, có canh gà có sủi cảo.

Buổi chiều, Tô Nham tắm rửa, thay quần áo mới mừng tết.

Nếm qua cơm tối, bên ngoài sắc trời đã đen nhưng không rét đậm.

Tô Nham ngồi trên taxi chạy tới quảng trường Lê Hoa, bên kia cảnh sát đã tự động đứng thành một vòng. Phóng pháo hoa dù sao cũng là hành vi có chút nguy hiểm, đúng là ăn mừng năm mới, nhưng đồng thời cũng không thể quên an toàn. Lê Hoa là lần đầu tổ chức sự kiện trong nhiều năm như vậy, thật sự không dễ dàng.

Khi còn bé Tô Nham nghe nói nông thôn ăn tết có thể tùy tiện phóng pháo hoa, liền hết sức hâm mộ, về sau cha mẹ tự mình mang y đi bờ sông, trải qua niềm vui phóng pháo hoa.

Chạy tới quảng trường phần lớn là người một nhà, hoặc là thân bằng hảo hữu. Nhưng ở bên cạnh khán đài vây ngoài quảng trường, cũng có nông dân công nhân đang đứng, những người này đều không mua vé tàu, không có cách nào về nhà. Họ tới chỗ này là mong được chạm vào chút không khí vui mừng náo nhiệt của năm mới.

Tô Nham mua đều là cây pháo cỡ lớn, đứng dậy cho an toàn, giành chỗ cho dễ.

Đúng 7h, trên quảng trường pháo hoa ầm ầm tràn khắp bầu trời, tia pháo rực rỡ thắp sáng cả bầu trời, dưới ánh sáng xuất hiện từng gương mặt mang đầy nét tươi cười.

Trong pháo hoa rực rỡ, tiếng ca năm mới vui vẻ liên miên không dứt vang lên bốn phía quảng trường. Tô Nham cảm thấy bài ca này thật hay, làn điệu vui sướng ai cũng thích, chỉ cần vừa nghe rất dễ nhiễm chân ý của bốn chữ năm mới vui vẻ. Nụ cười cứ dễ dàng như vậy mà theo đó hiện ra.

Y đã từng thất hồn lạc phách tới đây, tại đêm 30 tịch mịch nhìn pháo hoa đầy trời, tiếng ca vui sướng ấy, làm y dần dần quên cô đơn. Cho dù là khi đó, y trong đêm giao thừa nọ, cũng thiệt tình cảm thấy khoái hoạt.

Trong tiếng ồn ào, Tô Nham cười đốt cây pháo trong tay, pháo hoa xinh đẹp lách cách châm ngòi, có trẻ con vây quanh bên cạnh y vỗ tay bảo hay.

Tô Nham chằm chằm vào pháo hoa, nhưng trong lòng đang thầm đếm.

Khi y châm cây pháo thứ mười, y nghe thấy thanh âm quen thuộc kia.

Lương Khuê phong trần mệt mỏi chạy đến thành phố C, nhưng trong nhà Tô Nham trống rỗng, tay bấm điện thoại, Tô Nham lại không nghe. Lương Khuê tức giận đấm vào tường, phụ nhân cách vách nói:“Cậu ấy hình như đi đến quảng trường Lê Hoa bắn pháo hoa rồi.”

Chạy tới quảng trường chen chúc mấy vạn người, xa xa liền trông thấy pháo hoa rực rỡ đầy trời, Lương Khuê không khỏi giảm dần bước chân, ngẩng đầu cùng mọi người nhìn lên bầu trời đêm. Dưới màn đêm, hỏa hoa ( hoa lửa ) lốm đốm tạo thành bức tranh lộng lẫy, ánh sáng đi vào tận đáy lòng. Cũng khó trách nhiều lời văn đã ghi rằng : ‘Rực rỡ như pháo hoa’, so với pháo hoa còn rực rỡ, vậy nhất định là sự vật xinh đẹp nhất.

Lương Khuê chìm trong sóng người, hắn tìm tìm kiếm kiếm chộp lấy mỗi một thân ảnh tương tự. Đây không phải chuyện dễ dàng, sóng người như biển, bóng đêm làm mờ đôi mắt.

Gió lạnh, nhân tâm lại đang sôi trào.

Lương Khuê cũng giống rất nhiều người, sôi sục đến chảy mồ hôi.

Hắn chạy nhanh không ngừng, thẳng đến tìm được người muốn tìm.

Bị mấy đứa nhỏ vây quanh chính giữa, Tô Nham như hạc giữa bầy gà, giơ pháo hoa chuyên chú thưởng thức, như đang ngửi Phương Hoa[2] đặc sắc ngắn ngủi của pháo hoa.

Lương Khuê đẩy người chen chúc đi qua, nhảy lên, vẫy tay khàn tiếng ra sức gọi y: “Tô Nham! ”

Lớn tiếng như vậy, không sợ Tô Nham nghe không được.

Y không có khả năng nghe không được, mặc kệ chung quanh ầm ĩ cỡ nào.

Tô Nham như hắn sở liệu, nghiêng đầu sang kinh hỉ nhìn hắn.

Lòng Lương Khuê trong nháy mắt thỏa mãn.

Mệt nhọc một ngày vất vả chạy đến, không uổng phí một mảnh tình cảm của hắn.

Hắn bỏ người nhà đến ăn tết cùng Tô Nham.

Tô Nham, sao cậu có thể không sung sướng.

Pháo hoa một người biến thành giao thừa hai người.

Đó là tâm tình gì, Tô Nham đến nay vẫn còn nhớ rõ, năm tháng chưa từng xóa đi đoạn kí ức kia.

Trốn về thành phố C y bệnh nặng một trận, phát sốt ba mươi chín độ không người hay biết.

Y chỉ biết mình bị bệnh, đầu óc hôn mê, nên làm gì, có thể làm gì một chút cũng không biết. Thân thể tựa như mất đi động lực, lẳng lặng nằm trên giường thờ ơ.

Trong mơ hồ, y nghĩ lúc này bất kể là cha hay mẹ trở về, cũng có thể dìu y một tay.

Y không thể nghĩ quá nhiều, nặng nề ngủ say.

Tỉnh lại lần nữa, thân thể tự động khỏe hơn chút ít, trong nhà không có bóng người.

Y rốt cục đứng lên, uống thuốc, đi bệnh viện phụ cận truyền nước biển.

Trong thời gian ngắn ngủi đó, y bỏ lỡ điện thoại của cha. Từ ngày đó thẳng đến giao thừa, ông cũng không gọi nữa.

Không biết tết nên trôi qua thế nào, y đi theo người khác tới quảng trường.

Trong này rất náo nhiệt, náo nhiệt làm y quên đi phiền não. Y hi vọng pháo hoa có thể bắn đến tận bình minh, nghênh đón ánh ban mai đầu tiên của ngày mới.

Giấc mộng của y không thực hiện được, không thể chứng kiến ánh ban mai đầu tiên.

Nhưng trước lúc đó, y lại nhìn thấy ánh dương quang bất ngờ.

Khi đó Lương Khuê như phép lạ xuất hiện tại nơi đây, chính là dương quang của màn đêm, Lương Khuê duy nhất.

“Tô Nham, tớ tới cùng cậu ăn tết.”

Lương Khuê giơ pháo hoa, nụ cười rực sáng nói cho y biết.

Tô Nham ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa bắn tung, những pháo hoa kia, toàn bộ như khuôn mặt tươi cười của Lương Khuê.

Có lẽ trong phương hoa[2] nháy mắt nọ, y đã trúng phải ma chướng .

“ Happy new year!”

_______________________

[1] Kinh nghi: ngạc nhiên mà nghi ngờ

[2] Phương hoa: mọi người có thể hiểu là hương hoa hay là vùng trời đầy hoa
Bình Luận (0)
Comment