Dưới ánh đèn bàn mờ nhạt, bút máy trong tay Tần Việt lẳng lặng lưu động. Đây là khoảng thời gian thuộc về cậu, cùng trong một gian phòng, nhưng hai người kia đang làm gì, cậu không chút để ý.
Thành tích của Tần Việt không được tốt lắm, nhưng nét chữ viết bằng bút máy của cậu lại tuyệt đẹp. Đam mê luyện chữ bút máy, đam mê hiệu mực anh hùng. Không chỉ có viết đẹp, còn có thể vẽ tranh bằng bút máy, vẽ chibi, trên sách giáo khoa toàn hoa cỏ chim người cậu vẽ.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, Tần Việt chống cằm, mỉm cười, tay phải tùy ý vẽ bậy trên giấy. Cậu vẽ một chú mèo trắng lãnh ngạo dạo bước hành tẩu dưới ánh trăng. Cuối đường, đi tới một chú chó săn lớn đen tuyền. Mèo chó giằng co, một ánh mắt lạnh lùng, một ánh mắt nhiệt tình. Ầm ầm một trận, giữa cặp mèo chó, một chú chuột nhỏ bất ngờ chạy lủi qua.
Tần Việt vẽ xong khẽ cười, thay đổi tờ giấy viết thư khác, dừng một chút, tiện đà ghi lại: Bọn họ thật sự đã ở bên nhau, em một chút cũng không nghĩ sẽ ngăn cản. Em thật xấu xa, biết rõ đó là con đường không lối về, lại trơ mắt nhìn bọn họ bước vào. Ngay cả chúng ta cũng không cách nào bên nhau, bọn họ sẽ như thế nào?
Nương theo đèn bàn, Tần Việt một mực ghi một mực ghi, ghi đến hồi chuông 12h vang lên, cậu tại tùy ý vẽ lên lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) vài nét bút phác thảo một mèo một chó ôm nhau mà ngủ. Chú chuột nhỏ kia cầm một chiếc bút máy, đứng ở nơi rất xa xoay xoay chi trước.
Dán xong phong thư, Tần Việt đứng dậy rửa mặt, trở về phòng nhìn không chớp mắt vào chiếc giường. Bên kia không có động tĩnh, phỏng chừng đã sớm ngủ.
Lương Khuê đang ngủ, phát ra tiếng hô hấp đều đều, một cánh tay đặt trên bụng Tô Nham, hai đùi đá tung chăn, tướng ngủ có phần thô lỗ.
Tô Nham trợn tròn mắt, vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ.
“Khặc khặc khặc, Nham Nham, ngươi gần đây rất nôn nóng a, nhưng mà, lại càng nhiều tiếu dung.”
“……”
“Không nói lời nào? Có muốn ta thay ngươi nói không?”
“Câm miệng, ta muốn đi ngủ.”
“Đêm dài đăng đẵng không thể ngủ, ta cùng ngươi giải buồn còn không hảo sao? khặc khặc, Nham Nham thiệt là không thẳng thắn, ngươi gặp được nan đề lại không thích nói ra, nhưng mặc kệ ngươi giả bộ thế nào cũng không lừa được ta. Đừng quên lời ta nói, ngươi nghĩ cái gì ta đều biết, ngươi không có bất kỳ bí mật gì với ta hết. Những tâm tư đó của ngươi, bất kể là sáng ngời hay xấu xa, ta đều tinh tường.”
“Ngươi mới xấu xa!”
“Khặc khặc khặc khặc, vừa rồi không biết ai suy nghĩ chuyện yêu yêu, khặc khặc khặc khặc, khặc khặc !”
“Ngươi một nhúm khói biết gì mà nói, ngươi biết ưu điểm lớn nhất của đàn ông sao? ngươi biết đàn ông cần gì nhất sao? ngươi chỉ là một đám khói, không có quyền lên tiếng, dựa vào cái gì cười ta.” (ý Nham Nham là ưu điểm của đàn ông là XXX, đàn ông cần nhất là OOO à…. =.=)
“Khặc khặc khặc khặc, ta cũng từng là đàn ông a, đàn ông hơn cả ngươi, ta làm đàn ông hàng thật giá thật mấy ngàn năm, ngươi làm mấy năm? Ngươi là tiểu mao hài tử mà thôi.”
“Ta muốn ngủ.”
“Ngươi là tiểu mao hài tử, khặc khặc .”
“Ta muốn ngủ.”
“Ngươi là tiểu mao hài tử, khặc khặc .”
“Ta muốn ngủ.”
“Ngươi yêu Lương Khuê, rất yêu, khặc khặc khặc .”
……
“Đang ngủ à?”
Không tiếng động, ai cũng không có phát ra bất kỳ tiếng động gì.
Trong bóng tối, thanh âm duy nhất bên tai là tiếng thở có quy luật của Lương Khuê.
Một tay lặng lẽ xoa mặt Lương Khuê, hơi ngưa ngứa. Lương Khuê quay đầu, hừ hừ vài tiếng vẫn ngủ say. Tay kia mơn trớn mi Lương Khuê, trượt đến chóp mũi cao cao, đôi môi nhu nhuận, rơi vào hầu kết của hắn.
Cuối cùng, tay kia cầm lấy tay Lương Khuê, im lặng nằm dưới chăn, thẳng vào mộng đẹp.
Lương Khuê sáng sớm bị mắc tiểu bừng tỉnh, tỉnh ngủ nhập nhèm đứng lên. Ngoài cửa sổ còn rất tối, vẫn có tiếng mưa rơi róc rách, gian phòng lóe lên ánh đèn mờ nhạt, Lương Khuê kinh ngạc thấp giọng hô:“Tô Nham cậu cả đêm không ngủ à?”
Làm bài tập trên bàn chính là Tô Nham.
Tô Nham mỉm cười: “Tớ mới dậy nửa giờ mà thôi, làm bài xong trước đã. Cậu ngủ tiếp đi, giờ vẫn còn sớm.”
Lương Khuê không kịp nhiều lời, vội vã vào toilet.
Chờ hắn đi ra, cơn buồn ngủ hoàn toàn mất hết. Hắn dứt khoát thay quần áo rửa mặt, chuyển ghế đến ngồi bên người Tô Nham, nhìn y làm bài.
“Cậu thực chăm chỉ.” Lương Khuê rầu rĩ nói.
Tô Nham bật cười lắc đầu:“Là tớ không muốn bị cô vuốt mặt nói ‘Tô Nham a Tô Nham, em bảo cô nên bắt em làm gì bây giờ?’”
“Phụt! Ha ha ha, chân tướng của việc học tập, ha ha.” Lương Khuê ôm bụng cười không ngừng.
Tô Nham nhìn chòng chọc khuôn mặt tươi cười của hắn không nói lời nào, Lương Khuê xấu hổ lầm bầm:“Làm gì vậy?”
Tô Nham giơ ngón tay chỉ vào mặt của hắn:“Sau một đêm mưa xuân, mặt mũi đầy mụn.”
“…… Fuck!” Lương Khuê sợ hãi nhảy vào toilet soi gương, nhìn nửa ngày, không ngừng ồn ào:“Gần đây ăn nhiều ớt quá, xong rồi xong rồi, tớ hiện tại khẩu vị trọng, không có ớt ăn không ngon, lửa trên mặt cũng quá dữ dội. A, Tô Nham, trên bụng tớ cũng có mụn, hơn nữa có rất nhiều!”
Tô Nham nghe xong tự hỏi, dứt khoát theo vào: “ Trên bụng sao lại mọc mụn chứ? Tớ xem xem.”
Vén áo lên một cái, thật sự có mụn, hơn nữa khá nhiều. Tô Nham lại xem lưng eo của Lương Khuê, lập tức nhíu mày:“Trên người của cậu đều có.”
Lương Khuê sắc mặt tái nhợt:“Không phải đâu…… Có, có mụn mọc như vậy sao?”
“Ngứa không? Ngàn vạn lần đừng gãi bậy, chờ xin nghỉ đi bệnh viện kiểm tra một cái, đây nhất định không phải mụn.”
Vừa nói ngứa, Lương Khuê cảm thấy thực ngứa, hắn chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt lúng túng nói:“Tớ…… Tớ vừa rồi mắc tiểu, gãi nửa ngày……”
“Gãi nửa ngày?”
“…… Rất ngứa…… Tớ liền gãi.”
“Cởi quần.”
“…… Tớ không.” Lương Khuê lui về phía sau.
“Cởi.”
“Không…… Ai ai ai cậu đừng lưu manh như vậy!”
Tô Nham mặt không đỏ tim không nhảy tuột quần Lương Khuê, cúi đầu chăm chú giúp hắn kiểm tra, một mực chắc chắn nói: “Trên này của cậu cũng mọc.”
“…… Con mẹ nó, đây là cái thứ gì!” Lương Khuê giật mình, cương cứng thân thể không dám động.
“Mặc quần tử tế, giờ đi bệnh viện.”
Tô Nham thúc giục, nhanh chóng thay quần áo rồi dặn Tần Việt vài tiếng, liền cùng Lương Khuê bung dù đi bệnh viện.
Tô Nham không mang hắn đi bệnh viện gần nhất, mà vòng đường xa đến một bệnh viện da liễu vô cùng danh tiếng. Đăng ký khám không lâu liền có kết quả, Lương Khuê không phải dị ứng cũng không phải bị thứ kỳ lạ gì, mà là thuỷ đậu.
Tô Nham há hốc mồm:“Bệnh thuỷ đậu không phải trẻ con mới bị sao?”
“Trên căn bản là vậy, nhưng khi còn bé không bị thuỷ đậu, chưa chích vắc-xin phòng bệnh, trưởng thành cũng có tỷ lệ bị thuỷ đậu. Hiện tại mùa xuân là mùa mẫn cảm, cũng không kỳ quái. Cậu là tiền kì bệnh trạng rất nhỏ, muộn một hai ngày càng nghiêm trọng, cổ họng, khe mông, miệng đều mọc thuỷ đậu.”
Lương Khuê nghe vậy da đầu run lên, thân thể lạnh buốt .
“Đừng lo lắng, đây không tính là vấn đề lớn. Người tuổi trẻ hỏa khí đại, mọc chút đậu là bình thường, đậu phát sinh cũng tốt. Phải tránh thức khuya ăn ít đồ cay hơn bình thường, phải uống nhiều nước sôi, ăn nhiều hoa quả rau dưa. Tôi cho cậu đơn thuốc trước, lấy thuốc trên đó bôi thử xem. Nếu không thấy hiệu quả, lại đến chích.”
Tô Nham xen vào:“Bác sĩ, trên xx của cậu ta có đậu bị gãi vỡ.”
“Hả? Cậu theo tôi đến đây, tôi đeo mắt kiếng nhìn xem.”
Tô Nham đẩy Lương Khuê đi vào, Lương Khuê uể oải đi theo bác sĩ.
Kết quả vẫn phải chích, Lương Khuê cúi đầu nhìn ống truyền dịch trên tay. Tô Nham lấy thuốc cho hắn xong, nhìn đồng hồ thấy đã 7h, nói:“Cậu chờ tớ, tớ đi mua bữa sáng.”
“Tớ muốn ăn mì thịt bò.” Lương Khuê bật thốt lên.
“Ăn cháo!”
“……” Lương Khuê buồn bực nhìn Tô Nham đi xa.
Lương Khuê vì bị thuỷ đậu, thầy giáo hùng hồn bắt hắn nghỉ ngơi trong nhà, tốt nhất trước khi lành bệnh đừng ra khỏi cửa. Đúng thế, thuỷ đậu dễ lây nhất, sao có thể để hắn vào lớp! Cùng Lương Khuê thân cận như Tô Nham, Tần Việt, ba người cũng quang vinh dính tội chung, kể cả hai thầy cô trong nhà cũng phải nghỉ.
Thầy Hứa yên tâm thoải mái ở nhà đọc sách, cô Hứa nhiệt tình nấu cơm cho bọn họ.
Lương Khuê mỗi ngày phải đến bệnh viện chích, hơn nữa phải bọc rất kín để tránh gió. Lương Khuê rất phẫn nộ, ngày đầu tiên đi kiểm tra, bác sĩ rõ ràng nói là còn nhẹ, kết quả ngày hôm sau sau khi chích, miệng hắn một vòng đều mọc đậu, khe mông cũng không tránh được, cổ họng cũng ngứa. Ngày thứ ba, đậu càng nhiều, cả người Lương Khuê đều uể oải, nằm trên giường không nói gì nhìn trời.
Tô Nham kiên nhẫn đi chích với hắn, trở về lại tự mình bôi thuốc cho hắn, từng nốt đậu đều bôi lên. Lúc bôi đến mông Lương Khuê liền căng cứng y như phiến đá, Tô Nham nhìn không được, đập một phát lên đó, hung ác nói: “ Mông cậu đều là lông, đồ thằng khỉ chưa tiến hóa hết, khẩn trương cái rắm cậu đó.”
Lương Khuê căng cứng nhảy dựng lên, mặt đỏ tới mang tai phản bác:“Cậu là người vượn! Có lông thì thế nào, đàn ông con trai ai không có chút lông! Nha, chẳng lẽ cậu không có?” Hắn đột nhiên nhào qua túm quần Tô Nham, vô cùng thuận lợi, túm một cái liền dính, không nói hai lời tuột xuống. Lương Khuê choáng váng.
Tô Nham đẩy tay hắn ra, trấn tĩnh vô cùng kéo quần lên. Mang hòm thuốc đi thu thập tàn cuộc.
Tần Việt từ bên ngoài tiến vào, thấy Lương Khuê không nhúc nhích y chang pho tượng, lo lắng hỏi: “ Anh họ, anh sao thế?” Cậu kéo Lương Khuê một cái, lập tức trông thấy hai cái cầu vồng dưới lỗ mũi Lương Khuê……
Tần Việt chớp mắt mấy cái, kết luận nói: “ Bác sĩ nói đúng, anh hỏa khí quá nặng, sau này nhớ ăn nhẹ nhiều nghen.”
Đêm hôm đó Lương Khuê mất ngủ. (chắc là mơ thấy đang xxoo vs ai kia =))
Sau đó liên tục chích thêm hai ngày, kiên trì bôi thuốc, đậu cuối cùng cũng bắt đầu lặn.
Lương Khuê dần dần khôi phục, may mắn bất kể là Tô Nham hay Tần Việt đều không bị lây bệnh.
Lương Khuê đi học trở lại, đón lấy một đống quan tâm ân cần thăm hỏi. Những người từng bị thủy đậu đều giúp đỡ chỉ cách ăn uống cho hắn, đề cử thanh hỏa dược phương.
Lương Khuê thấy mọi người nhiệt tình như vậy, thiếu chút nữa liền vung tay lên muốn mời khách ăn tiệc.
Tô Nham kịp thời giữ chặt hắn:“Cậu phải kiêng đã, còn muốn bị lần nữa?”
“……”
Lương Khuê từ đó trở đi đổi sang ăn chay.
Mùa xuân thời tiết ấm áp, càng ngày càng nóng, trong sân trường hoa phồn lá rậm, chính là một cảnh tượng thanh xuân.
Cuối tháng tư, các học sinh bất tri bất giác thay áo mỏng, các nữ sinh cũng bắt đầu mặc váy.
Giữa buổi trưa, mặt trời treo cao, trên sân bóng rổ trường học bảy tám thiếu niên đang hừng hực chiến đấu. Áo may ô ngắn thuần sắc, mồ hôi tí tách từ trán tuôn rơi.
Tần Việt vẫy vẫy chai nước khoáng vừa mua được đứng cạnh sân bóng, lớn tiếng nói: “ Nước để ở đây nha, tớ đi ngủ trưa.”
Không người nào để ý cậu, Tần Việt cũng không quan tâm, quay đầu rời khỏi thao trường.
Tần Việt đi vài phút, các thiếu niên ngưng lại, lau mồ hôi đầy mặt đoạt lấy nước khoáng uống ừng ực.
Lương Khuê dựa vào rào sân nhẹ nhàng thở ra, Từ Vệ thở nhẹ nói:“1 tháng 5 sắp đến , mấy ngày nay thực con mẹ nó nóng.”
Tên còn lại nói:“Lương Khuê, tao nhớ sinh nhật mày chính là cuối tháng tư mà, là hai mươi tám hay hai mươi mấy hả?”
“26 Tháng 4 hả?”
Lương Khuê gật đầu:“26.”
“Là ngày mai à! May mắn chưa qua, được, ngày mai chúng ta đi tiêu sái ”
Lương Khuê dừng một chút, lắc đầu:“Không được, năm nay muốn an tĩnh chút, sinh nhật năm trước……”
Đoàn người nghe vậy đều im lặng, rất lý giải tâm tình uể oải của Lương Khuê. Sinh nhật Lương Khuê năm trước, liên hoan tốt đẹp, kết quả bị đập đến nhập viện một tháng, đây cũng quá xui xẻo! Cũng khó trách Lương Khuê năm nay không hào hứng lo liệu.
“Nếu không theo vài người chúng ta tụ họp một chút?”
“Cám ơn ý tốt của tụi bây, ngày mai tao coi tình hình đã.”
Nếu là năm rồi, Lương Khuê không cần suy nghĩ sẽ chọn sinh nhật nhiều người náo nhiệt. Nhưng năm nay, hắn càng muốn an tĩnh một chút, tốt nhất ít người, ít đến chỉ có hai người chẳng hạn.
Nhưng Lương Khuê buồn bực không thôi. Hôm nay đã hai mươi lăm, bên Tô Nham tỏ vẻ cái gì cũng không biết, cổ họng cũng không thốt một tiếng, tựa như hoàn toàn không biết quái gì.
Lương Khuê rầu rĩ thật lo Tô Nham quên việc này. Hắn muốn nhắc nhở Tô Nham, nhưng tuyệt đối không phải vì muốn quà……
Lớp buổi tối ngày 25 chấm dứt, Lương Khuê cùng Tô Nham rời khỏi vườn trường, ở cổng trường hai người nói lời từ biệt.
“Tô Nham……”
“Ừ?”
“…… Cậu đi thong thả……”
“Ừ.”
Tô Nham xoay người đạp xe đi về, khóe miệng nhếch lên vui tươi hớn hở không tiếng động bật cười.
26 tháng 4, Lương Khuê không chút bất ngờ thu được một đống quà.
Các học sinh kiến quái bất quái (không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị), nhưng vẫn hào hứng bừng bừng vây quanh Lương Khuê, nhìn hắn gỡ quà lấy ra kinh hỉ. Hàng hiệu liên miên bất tận, không có thứ nào là rẻ.
Thế nhưng Lương Khuê trong lòng thiếu một phần trọng yếu, trong mấy món quà này, không có quà Tô Nham tặng hắn .
Tô Nham an vị bên cạnh hắn, bình tĩnh vô cùng đọc sách làm bài tập. Lương Khuê gấp, không hiểu Tô Nham sao lại trấn định như vậy, chẳng lẽ rõ ràng như vậy còn không biết sinh nhật của hắn? Lương Khuê sốt ruột ghê gớm.
Lương Khuê khẩn trương trông mong cả ngày, thẳng đến trời tối, thẳng đến hết tiết học tối.
Hắn vẫn cùng Tô Nham đi đến cổng trường, chỉ là hữu khí vô lực cả tạm biệt cũng không muốn nói.
Tô Nham vỗ vỗ yên xe:“Lên không, đại thiếu gia?”
Lương Khuê sững sờ, lập tức mừng rỡ nhảy tới.
“Cậu không nói với thầy Hứa?”
“Tớ bảo Việt Việt nói.”
Tô Nham chở Lương Khuê về nhà, trên đường đi Lương Khuê tâm tình thật tốt. Đến nhà Tô Nham, trông thấy bánh ngọt trên bàn đã sớm chuẩn bị, Lương Khuê mừng rỡ phiêu phiêu.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Lương Khuê ý vị cười ngây ngô, nắm tay Tô Nham, cúi người thổi tắt ngọn nến.
“Cậu ước chưa?”
Lương Khuê chỉ vào ngực: “Ước ở trong này.”
“Hi vọng nguyện vọng của cậu có thể thực hiện.”
“Tô Nham.”
“Ừ?”
“Hôm nay là sinh nhật của tớ.”
“Ờ.”
“Hôm nay cậu phải nghe lời tớ.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Cậu không được giận.”
“Nói.”
“Tớ……”
“Nói.”
“Tớ muốn nhìn mông cậu……”