Lương Khuê nghi ngờ mở túi văn kiện ra, bên trong là một chồng giấy A4 bình thường cùng một túi giấy nhỏ.
Trên văn kiện viết mấy chữ in đậm to đùng ‘Tình yêu bí mật của con trai quan lớn chính phủ cùng bạn học nam’, mấy chữ này thôi đã làm Lương Khuê tức giận đến hừ lạnh. Tiếp tục đọc lời thuyết minh phía dưới.
Mà Tô
Nham cầm túi giấy nhỏ lên, bên trong không có gì bất ngờ, là ảnh chụp.
Nhìn kỹ, là ảnh hồi trước kia, bọn họ trong ảnh vẫn còn trẻ, có tấm thậm chí còn mặc đồng phục cao trung Lê Hoa. Gần như ngay lập tức, trong đầu Tô Nham xuất hiện một cái bóng. Không thể trách y quá u ám, thật sự từ
quá khứ đến bây giờ, trong mắt y Trần Oản Oản luôn là hạng đàn bà tồi tệ hèn hạ vô sỉ. Kiếp trước ả có thể chơi thủ đoạn bức y không cách nào
thi đại học, hiện tại ả muốn dùng thủ pháp tương tự đòi phí bịt miệng,
Tô Nham không bất ngờ chút nào, cuối cùng, ả vẫn là một con đàn bà ích
kỷ.
Lương Khuê đọc xong phần thuyết minh, lúc này mới tức giận hừ: “Là Trần Oản Oản làm, cô ta biết chuyện thời cao trung. Chít chít chi
chi viết mười tờ giấy, thật là đáng phục.”
Lương Hưng Quốc lạnh
lùng nói: “Cha mặc kệ Trần Oản Oản là ai, con cùng cô ta từng có giao
dịch gì, con phải xử lý nó cho ổn thỏa. Nếu không phải cha sớm có chuẩn
bị, cho người chằm chằm vào động tĩnh trường học các con, bức thư khác
gởi đến trường các con đã bị cha thiêu hủy. Các con còn muốn học nữa
sao? Ở ngoài làm việc kiềm chế chút cho cha, đừng làm người ta bắt được
nhược điểm, cha hận nhất người khác uy hiếp cha, còn là một con nhãi
thối tha, mở miệng muốn hai trăm vạn(gần 7 tỷ VNĐ) tiền bịt miệng. Bây
giờ người trẻ tuổi trong đầu trừ tiền còn có cái gì nữa không. Còn con
nữa a, lúc trước con cho tiền người ta xuất ngoại học hả? Con có bản
lĩnh, nhiều tiền quá mà phải không? Ừ? Con bé là gì của con, con tiêu
nhiều tiền như vậy cho loại con gái này à!”
Lương Khuê buồn bực không lên tiếng, không dám phản bác lời cha răn dạy.
Lương Hưng Quốc tức giận không nhẹ, đứng lên quát lớn: “Con trưởng thành, sau này làm việc gọn gàng chút. Chuyện chính mình không có cách nào xử lý
cần gì miễn cưỡng đi làm, con cho rằng cha và mẹ con là người chết hả?
Con không tìm cha mẹ thương lượng đối sách? Đối phó thứ người như vậy,
trực tiếp cho con bé vài bạt tay xem nó còn dám lắm mồm hay không. Đừng
để người ta tùy tiện hù dọa rồi sợ khiếp vía .”
Tô Nham thấy Lương Khuê bị chửi như tạt máu chó lên đầu, nhịn không được lên tiếng xen
vào: “Khi đó cậu ấy không hiểu chuyện, hơn nữa cũng sợ các vị…”
“Sợ chúng ta làm gì? Tôi là cha nó, sẽ không ăn thịt nó.”
“Không phải… Đều là vì con.”
Lương Hưng Quốc lại trừng Tô Nham: “Tôi mặc kệ hai đứa sau này tính sống thế
nào, muốn bên nhau bao lâu, năm ba năm hay cả đời. Nhưng bây giờ hai đứa là người yêu của nhau, phải giúp nhau đốc xúc. Tôi thấy cậu là người ổn trọng có chủ ý, sao cậu không khuyên nó, để nó bỏ tiền không công hả?”
“Là con không nói cho Tô Nham…” Lương Khuê nhắc nhở.
Lương Hưng Quốc tức giận càng lợi hại hơn: “Một người cũng vậy hai người cũng vậy đều không đáng tin! Chúng bây như vậy còn có thể sống tốt hả?”
“…”
Lương Hưng Quốc vừa chửi té tát xong, rút điếu thuốc ra nghỉ ngơi một chút, thích hợp hòa hoãn tâm tình.
Cầm điện thoại rồi quay số, nói: “Cha gọi điện cho dượng.”
“Dượng? Cha, cha muốn… Làm gì?” Lương Khuê nhỏ giọng hỏi.
Lương Hưng Quốc mỉm cười: “Để con bé nếm thử mùi bị uy hiếp, hừ.”
Tô Nham dùng ánh mắt hỏi Lương Khuê cha hắn có ý gì.
Lương Khuê nhỏ giọng lầm bầm: “Đoán không được… dượng tớ là tỉnh trưởng tỉnh cậu đấy, chính là cha của anh họ tớ, cậu gặp qua .”
“Tỉnh trưởng… Hồ Ứng Sơn?” Tô Nham không khỏi đề cao âm lượng.
“Đúng vậy.”
Tô Nham xoa xoa mi tâm. Mấy chuyện cũ lại xông lên trong lòng, y rất muốn
hỏi ngay mặt Lương Khuê một chút, nhưng Lương Khuê cũng không phải sống
lại, hỏi cũng không được. Hết thảy phỏng đoán, chỉ có thể chính y suy
luận. Hồ Ứng Sơn, người này y đã từng thấy qua một lần, năm đó khi đại
học năm hai gần kết thúc, lúc ấy y đang cùng Mân Kiến Trung yêu đương.
Đột nhiên có một ngày nhận được điện thoại của phóng viên và pháp viện
Thành phố C, muốn y xác nhận bỏ thi năm 12 có phải là bị Trần Mỗ Mỗ bắt
cóc. Lúc ấy Tô Nham không hiểu vì sao sự kiện kia bị nhắc tới, lúc trước y đi khắp nơi cầu xin không ai để ý, tại sao đột nhiên có ngày những
người này tự mình tìm tới cửa. Vừa nghe sự tình có ngày được vạch trần,
Tô Nham rất nhanh đáp ứng trở lại Thành phố C làm chứng, khiếu cáo Trần
Mỗ Mỗ.
Tô Nham đi vào Thành phố C thẳng đến pháp viện hỏi tình
huống cụ thể, hỏi xong mới biết cục trưởng cục tài chính Trần Mỗ Mỗ
gặp phải tai ương, tham ô nhận hối lộ cộng thêm say rượu lái xe gây tai
nạn lại bỏ chạy, sau đó bị người vạch trần mang lên toà án thụ thẩm. Chỉ có điều còn có người muốn nhổ cỏ tận gốc, trước kia giúp Trần Mỗ Mỗ làm việc, đều nhảy ra vạch trần càng nhiều gièm pha, trong đó kể cả có một
thiếu niên thi đại học bị con gái Trần Mỗ Mỗ bắt cóc, làm bỏ mất dịp thi đại học.
Tô Nham lúc ấy mới hiểu, mặc kệ có y hay không, Trần Mỗ
Mỗ cũng rớt đài. Trần Mỗ Mỗ và con gái hắn Trần Oản Oản, cùng Trầm Thành đều bị pháp viện triệu về, Tô Nham vốn định kiện Trần Oản Oản cùng Trầm Thành. Nhưng Trần Mỗ Mỗ hình như cũng biết mình không còn cơ hội ngóc
đầu lên, đột nhiên kích phát mãnh liệt tình thương của cha. Kiên trì ấn
định bắt cóc Tô Nham chính là lão sai khiến, không liên quan đến con gái lão.
Chuyện lúc ấy đã qua nhiều năm, Tô Nham có chút giật mình,
nhìn bộ dáng đáng thương già nua của Trần Mỗ Mỗ, trong lòng hơi thương
hại. Trần mụ mụ khóc đến lê hoa đái vũ tìm đến y, quỳ xuống cầu y đừng
khai Trần Oản Oản ra, bằng không sẽ hủy cả đời một người con gái. Tiếp
đó Trầm Thành lại tìm y, cưỡng bức cám dỗ, bảo y giao hết thảy cho Trần
Mỗ Mỗ là được.
“Tô Nham? Cậu ngơ ra làm gì đó.” Lương Khuê đẩy y.
Tô Nham hoàn hồn, vô thức sờ lên cổ, chạm vào bùa hộ mệnh, không khỏi cười khổ.
Có chút chuyện y sắp quên mất lại nghĩ tới lần nữa, hơn nữa hình ảnh rõ ràng vô cùng.
Y không tội nghiệp Trần Oản Oản, đó đều là trừng phạt đúng tội.
Nhưng y khi đó, ma xui quỷ khiến lại hướng Trầm Thành đưa ra một yêu cầu:
“Trả lại Ngọc Quan Âm cho tao, tao đáp ứng mày.” Ngọc Quan Âm Lương Khuê tặng y, cổ còn chưa ấm đã bị Trầm Thành đoạt đi trong ngày bị bắt cóc.
Trầm Thành ngẩn người, nói cho y biết: “Ngọc Quan Âm kia bị người ta cầm đi rồi.”
“Ai?”
“Tỉnh trưởng, Hồ Ứng Sơn.”
Tô Nham khi đó cũng không hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ cho là tỉnh trưởng
người ta coi trọng Ngọc Quan Âm kia mà thôi. Dù sao cũng là ngọc tốt,
giá trị không ít.
Không có Ngọc Quan Âm, Tô Nham rất thất vọng,
đồng tình tâm nhiều hơn nữa cũng không muốn cho đám người này. Vì vậy
lúc nên làm chứng thì làm chứng, còn lên ti vi. Pháp viện về sau phán
quyết, Trầm Thành cùng Trần Oản Oản vì lúc phạm án không đến mười tám,
không thương tổn người bị hại, tuyên án ba năm nhưng giảm thành hai năm
tù có thời hạn.
Tô Nham chỉ muốn đòi công bằng cho mình. Vào tù có lẽ sẽ hủy cả đời Trần Oản Oản, nhưng ả làm y bỏ lỡ đại học, đả kích tạo thành, nếu không cẩn thận, bị hủy cả đời có lẽ là y mới đúng.
Kết quả kia không làm y vui vẻ, cũng không buồn bã, nhìn thế nào cũng là một việc bết bát.
Về sau y trở lại Thành phố D tiếp tục đến trường, năm mới đó, y lại nghe
nói nhà Trầm Thành dùng tiền mang hai người ra, nếu không có ai ngăn
cản, kết quả này cũng không kỳ quái.
Về sau lúc nhìn thấy Trần Oản Oản lần nữa, y đã hết năm ba gần lên năm tư.
Tô Nham lúc này rất muốn hỏi Lương Khuê một chút, vì sao dượng cậu muốn
lấy Ngọc Quan Âm đi? Vì sao Trần Mỗ Mỗ đột nhiên đã bị người ta vạch
trần? Hôm nay nghĩ đến tất cả, tựa như có người trợ giúp sau lưng, thay y trừng phạt những người kia, xả một hơi oán khí.
Người kia là ai, đáp án rõ rành rành.
Tô Nham rất khiếp sợ, Lương Khuê y cho rằng không còn liên lạc, luôn biết rõ tin tức của y sao?
“Tại sao lại ngẩn người rồi? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Lương Khuê lôi
kéo Tô Nham đến bàn ăn, Tô Nham phục hồi tinh thần lại hỏi hắn: “Cha cậu muốn làm thế nào?”
Lương Khuê nhún vai: “Không biết, tớ chỉ nghe
cha theo dượng hi hi ha ha nói uống rượu, hoàn toàn không nghe thấy
chính sự. Đừng quản, cha giận cũng giận rồi, người cũng tìm, cậu cũng
đừng lo, uống canh mau. Cho nè, lòng gà.” Hắn gấp hết mề gà, ruột gà,
trứng gà trong dĩa cho Tô Nham.
Tô Nham cười nhạo, lúc này gắp cái chân gà lên ném cho hắn: “Cái móng gà của cậu nè.”
Lương Khuê sững sờ, cười to: “Cậu mới chân gà đấy!”
Sau khi mọi chuyện được Lương Hưng Quốc lo liệu, Lương Khuê không hề lo
lắng, trở về ra sức học kỹ thuật, quả thật rất dụng tâm, hắn tập trung
tinh thần muốn thi tiến sĩ, cũng không thể quậy như trước.
Công
trình Tô Nham cùng Tô An Bình nhận đã bắt đầu, chuyện chọn mua vật liệu
toàn quyền giao cho y, Tô Nham cũng không từ chối, lần đầu tiên bước vào cổng công ty của cha.
Từ sau khi hai cha con cãi nhau, Tô Nham
cũng không tới gặp ông lần nào. Nghe nói cha y lại kết hôn, đối tượng là một người phụ nữ dịu dàng thành thật an phận, không có con cái, hiền
lành chịu khó, Ông Tô tìm đến làm bạn. Không xảy ra vấn đề gì, tuổi già
cùng nhau quây quần là đủ rồi.
Đến công ty, Ông Tô thấy trên mắt
Tô Nham không còn vết sẹo, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhiệt tình châm trà
đáp lời với Tô Nham, Tô Nham khách khí bàn hết việc làm ăn, Ông Tô lập
tức nói: “Chuyện làm ăn nói xong rồi, Nham Nham theo cha trở về ăn bữa
cơm đi, tay nghề của dì Tôn rất giỏi, người cũng rất tốt, không có gì
đâu, con hãy thường đến.”
“Cảm ơn, tôi có hẹn với người khác, hôm nay không được.”
“… Vậy lần sau con có rảnh, nhớ tới.”
“Tôi tận lực.”
“Nham Nham… Con đừng hận cha.” Ông Tô gian nan nói.
Tô Nham dừng một chút, nói: “Tôi không hận, ông vẫn là cha tôi. Yên tâm,
ông già rồi tôi sẽ nuôi ông, lời này không phải tùy tiện nói lung tung
.”
“Nham Nham…”
Tô Nham rời khỏi công ty vật liệu, thẳng đến quán lẩu nào đó.
Tô An Bình đã sớm chờ ở đàng kia, Tô Nham ngồi qua đưa hợp đồng cho hắn: “Nhìn xem.”
“Không vội xem, phục vụ, mang một trăm đồng thịt thỏ nướng lên trước, cái lẩu
cũng có thể mang lên. Tô Nham cậu mau giục Lương Khuê, coi nó đến đâu
rồi, đừng lơ mơ giữa đường nữa. Tiểu Mễ đến trễ, chừng mười phút nữa mới tới.”
Tô Nham gởi tin nhắn xong, cầm thịt thỏ nướng ăn ngon lành, tiệm lẩu này trừ lẩu ra, món ăn bảng hiệu khác chính là thịt nướng, đặc biệt là thịt thỏ, ngon vô cùng.
Tô Nham ăn xong mười xâu, Lương Khuê đã đến.
“Ngại quá đến chậm, hôm nay cùng giáo sư đi quảng trường tổ chim, rồi nộp bản vẽ giải thích, ôi, thực chờ mong thế vận hội Olympic a.”
Tô Nham
kín đáo đưa thịt thỏ cho hắn, tiếp lời nói: “Đến lúc đó đi quảng trường
xem tuyệt đối đặc sắc, tớ rất thích phong cách của Trương đạo diễn, duy
mỹ rung động.” ban đầu y xem trên TV liền hung hăng kích động một phen.
“Vậy cũng được, tớ cũng thích《 anh hùng 》, chỗ đó phô trương, vừa rung động vừa đẹp tuyệt.”
Tô An Bình vừa muốn xen vào, điện thoại đã vang lên.
“An Tử?”
Lương Khuê đang tươi cười như hoa lập tức không nói, thu hồi nụ cười ăn từng ngụm từng ngụm thịt.
“Mượn nhà cũ của tụi tao? A, xác thực luôn để trống, chìa khóa tao cũng có.
Chỉ một tuần? Không thành vấn đề, chút chuyện như vậy đương nhiên không
thành vấn đề, ha ha, ngược lại là mày, đừng đến phía nam liền không trở
lại, khi nào về họp mặt ăn cơm cũng tốt. Được, vậy mày về thì gọi cho
tao, tao đưa chìa khóa cho.”
Tô An Bình nói một mạch cuối cùng ngắt điện thoại, nhìn nhìn Lương Khuê, nói: “Là điện thoại của An Tử.”
“Tao hiểu, nó giờ thế nào?” Lương Khuê vừa ăn vừa hỏi.
“Nó nói cũng không tệ lắm.”
“A, thằng đó trong lòng khẳng định oán hận tớ. Hừ, tao cũng không nói, dù
sao sau này nó khẳng định coi tao như người xa lạ, cứ như vậy đi. Nhân
viên, thêm một dĩa rau trộn thịt bò, à thêm một bình trà hoa cúc. Hôm
nay lái xe tới, không thể uống rượu, chúng ta cũng uống ít chút, gần đây rất nghiêm đấy.”
Chỉ chốc lát, Nghiêm Tiểu Mễ đã chạy đến, Tô An
Bình biết cô không thích An Tử, bởi vậy hoàn toàn không đề cập tới
chuyện An Tử gọi điện thoại tới. Bốn người ăn lẩu vô cùng náo nhiệt, sau đócảm thấy mỹ mãn rời đi.
Vài ngày sau, vật liệu được mang đến công trường liên tục.
Tô Nham cùng Tô An Bình đều đốc công ở đằng kia, Tô An Bình mới mướn một
nhân viên quản lý kho hàng, đang nghiêm túc dặn dò anh ta làm việc,
trước kia có nhân viên quản kho ăn chận, ngẫm lại làm người ta giận sôi
máu.
Tô Nham tỉ mỉ điểm hết hàng, lúc này đã là bốn giờ chiều, Tô Nham giục: “An Bình, chúng ta phải đi.”
“Ừm.” Tô An Bình tới ngồi vào xe Tô Nham: “Cậu trực tiếp đưa tôi về trường a, hôm nay tôi về nhà ăn cơm, không cùng các cậu được.”
“Tốt.”
Tô Nham lái xe đến công đại học pháp chính, Tô An Bình xuống xe, y trở về
trường. Đi thẳng đến tiệm ăn Bỉ, Lương Khuê đã đợi ở đằng kia, “Cuối
cùng cũng đến, kế tiếp còn bận gì không? Nếu không vội cùng tớ về nhà,
ha ha, hôm nay tớ đã mua đồ nướng thịt rồi, tính tự mình thử coi, chúng
ta đi mua chút ít thịt tươi cùng rau dưa trước, gia vị cũng mua nhiều
chút.”
“Cậu thì chỉ biết có ăn.” Tô Nham hèn mọn nói.
Lương Khuê đang muốn phản bác, Nghiêm Tiểu Mễ liền gọi đến.
Hắn vừa tiếp, Nghiêm Tiểu Mễ đang khóc thét bên kia, Lương Khuê giật mình: “Cô sao thế? Có phải An Bình xảy ra chuyện không?”
Nghiêm Tiểu Mễ khóc lớn kêu to, điên cuồng nói: “Trừ ảnh ra còn có ai! Tôi con mẹ nó mắt bị mù sao lại thích cái thứ đần độn này, thứ vương bát đản
trí nhớ ngắn hạn làm tôi sắp tức hộc máu rồi! Tôi nói bao nhiêu lần
không cho ảnh cùng thứ tiện nhân Hoàng Thịnh An kia lui tới, ảnh hết lần này tới lần khác không nghe, giờ gặp chuyện không may đã trễ rồi! Hoàng Thịnh An nó hại anh em, nó chết không yên lành! Tao nguyền rủa mày
tuyệt tử tuyệt tôn chết không toàn thây tổ tông tiên sư nhà mày!”
Nghiêm Tiểu Mễ đã tức giận đến không còn lý trí chửi ầm lên, thanh âm này kêu
gào vang dội, cả Tô Nham cũng nghe được rõ mồn một.
Lương Khuê
hung hăng nhíu mày, lớn tiếng cắt đứt cô: “Con mẹ nó cô câm miệng trước! An Bình đã xảy ra chuyện gì cô nói cho rõ coi.”
Nghiêm Tiểu Mễ
lại ủy khuất khóc lóc kể lể: “An Bình bị cảnh sát bắt, tôi đang trên
đường đến cục công an. Cảnh sát nói ảnh giấu ma túy, chính là nhà cũ của An Bình, bao nhiêu năm đều không ở, vị trí lại vắng vẻ, An Bình hoàn
toàn không biết chuyện này, chính là Hoàng Thịnh An thằng chó kia gây
họa, nó lại trốn nhanh, sớm thoát đi xa. Đáng đời An Bình bị liên luỵ!
Ai bảo ảnh hảo tâm! Ai bảo ảnh cho mượn nhà!”
Lương Khuê nghe xong chấn động, không ngờ lá gan của Hoàng Thịnh An đã lớn đến trình độ này, cư nhiên buôn lậu thuốc phiện. Thật sự là đi vào ngõ đen bóng tối,
không biết quý trọng chính mình. Cho dù bị đuổi ra đơn vị, hắn còn có
một gia đình bối cảnh không tồi. Dựa vào quan hệ vẫn có thể an bài cho
hắn một công việc tốt, hơn nữa Hoàng Thịnh An rất thông minh, hoàn toàn
có thể làm ăn chân chính. Đầu năm nay xã hội đen cũng biết rửa tay gác
kiếm, hắn lại kiên quyết chui vào bóng tối.
“Đừng lo, chuyện này
An Bình không nhún tay vào không căng lắm đâu, nhiều lắm thì thẩm vấn
một phen. Tôi lập tức qua, cô đừng vội .”
Tô Nham Lương Khuê cùng đến cục công an, Tô An Bình quả nhiên đang bị thẩm vấn, tạm thời không cho gặp.
Lương Khuê cũng không gấp, kiên nhẫn chờ.
Một giờ sau, Tô An Bình đi ra, cha mẹ hắn cũng tới, vồ lấy cảnh sát mà sét
đánh liên hồi nói con trai nhà tôi là người thành thật, bị oan uổng, là
bị người hãm hại. Cãi đến nóc nhà cũng lật tung.
Màng tai Lương
Khuê hơi hơi nhói đau. Từ tiếng cãi vã nghe ra được, cảnh sát không chỉ
bắt Tô An Bình, trước hắn còn bắt được một tên đang hành động, một thằng đàn em canh giữ trong nhà cũ của Tô An Bình, là đàn em của Hoàng Thịnh
An. Thằng đàn em này thật gian trá, thấy Tô An Bình bị bắt, lập tức nói
đống hàng kia là của Tô An Bình .
Nhưng Tô An Bình xuất thân trong sạch, gần đây làm chuyện gì đều rất dễ điều tra, cảnh sát cũng không vì thế mà cho rằng là hắn.
Lương Khuê lui khỏi đám người ra ngoài tìm Tô Nham, đã thấy Tô Nham sững sờ ở cửa ra vào, choáng váng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào một người.
“Tô Nham cậu nhìn ai đó?” Lương Khuê theo tầm mắt của y nhìn lại, thấy cách đó không xa có một gã đàn ông tuổi còn trẻ đang ngồi, tư thế ngồi của
gã kia nhìn rất quen, là quân nhân.
Tim Tô Nham đập như trống,
tùng tùng tùng cứ như muốn nhảy ra ngoài, giống như bước chân lúc này
của y, thiếu chút nữa đã không nghe sai khiến, xông về phía người đàn
ông kia, tên hung thủ!
Hóa thành tro y cũng sẽ không quên, khuôn mặt kia! Cặp mắt kia!
Chính là người này, đã từng gọn gàng không chút do dự đâm vào tim y, một dao
chọc xuống, từ đó trên thế giới kia không còn người mang tên Tô Nham
nữa.