Tiệc đón gió của Manzi được cử hành tại Thánh Điện. Tinh Linh tộc nhân số không đông, mà ở Valinor người được xưng là quý tộc càng có thể ít đến đếm trên đầu ngón tay, cho nên tham gia dạ tiệc cũng không nhiều người. Hơn nữa Tinh Linh tộc yêu thích an tĩnh. Bọn họ đều thực tao nhã, ở trong Thánh Điện rộng lớn càng lễ phép lịch sự, đem sự xinh đẹp cùng phong độ của bản thân thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Bầu không khí này phải gọi là party thượng lưu của cao phú soái* với mấy quý bà xinh đẹp. Đối với bạn trẻ Tác Phi, người bề ngoài thoạt nhìn giống như phú nhị đại** nhưng nội tâm lại sợ giao tiếp, mà nói thì thật sự là đáng thấp thỏm lo âu.
*mấy anh chàng đại gia vừa trẻ đẹp, vừa giàu có lại trí thức**thế hệ thứ hai giàu có (cha giàu nên con được hưởng)Nếu không phải vì kì vọng đáng khinh về tiểu bảo bối nóng bỏng Manzi đang quấy phá mãnh liệt trong tâm trí, cậu có chết cũng không tới chỗ thế này!
Cũng may, Fell chưa thành niên, mà Veeshan lại là một nhân vật có khả năng xã giao cực kì lợi hại. Bởi vậy cậu cơ hồ không cần mở miệng, chỉ cần mỉm cười gật đầu là có thể ứng phó rồi.
Cùng vài vị Tinh Linh quen biết nói cười một lát, nhân vật chính của yến hội đã lững thững đến.
Vị trí Tác Phi đang đứng phi thường tốt, bên trái là dãy đồ uống rực rỡ muôn màu, bên phải là Veeshan xinh đẹp, mà phía trước chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được các Tinh Linh dự tiệc.
Bên trong Thánh Điện ánh đèn dầu huy hoàng, mà ngoài cửa lại là ánh trăng nhàn nhạt thản nhiên.
Tinh Linh bước chân vào đại sảnh. Bởi vì là đi ngược sáng vào trong điện cho nên ở phía sau kéo một chiếc bóng thật dài, dung mạo vì bỗng nhiên sáng ngời mà có vẻ càng thêm chói mắt. Mái tóc màu bạc đặc biệt của Tinh Linh tộc nhìn phảng phất như băng, lóng lánh sáng bóng, mềm mại vượt quá sức tưởng tượng.
Tác Phi nhìn thẳng vào bóng người ấy. Rõ ràng là Tinh Linh tộc vương tử Manzi Yagudin chân thực.
Là tiểu thụ của cậu kìa!
Nhìn đôi mắt lạnh lùng, đôi môi đạm sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nhưng khi cười rộ lên liền khuynh quốc khuynh thành, Tác Phi cực kì vừa lòng, còn thiếu điều chảy nước miếng.
Có lẽ là ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng, Manzi lúc đi đến bên cạnh cậu hơi dừng một chút, quăng cho cậu một cái liếc mắt. Đồng tử màu bạc hoàn toàn không có cảm xúc, nhưng khí tràng lạnh lùng lại làm cho Tác Phi giật mình một cái, lập tức hoàn hồn.
Tác Phi nháy mắt mấy cái, lúc này mới phát hiện Manzi đã ở bên cạnh cậu, cảm giác áp bách cường đại làm cậu thực không thích ứng.
Vẫn là Veeshan làm một cái lễ nghi tiêu chuẩn, giúp cậu giải vây: “Hoan nghênh điện hạ trở về.”
Manzi đem ánh mắt khoá trên người Tác Phi thu hồi, hướng về Veeshan vuốt cằm gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi Manzi đi xa rồi, Tác Phi mới ý thức được một vấn đề phi thường quan trọng… Tiểu thụ của cậu, Manzi bảo bối của cậu, có cao như vậy sao! Cao đến mức cậu phải ngẩng đầu ngưỡng mộ?
Trong trí nhớ của cậu, tiểu điện hạ Manzi rõ ràng thực tinh tế gầy yếu, eo nhỏ chỉ cần một vòng tay cũng có thể ôm chặt a!
…Như thế nào cùng trong trí nhớ có hơi lệch lạc?
Trong lúc cậu đang thất thần, Manzi đã bị các Tinh Linh khác vây quanh. Tác Phi ngẩng đầu nhìn qua. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là phải công nhận là khuôn mặt xinh đẹp này của Manzi cùng với trong trí nhớ cậu giống nhau như đúc, nhưng mà khí chất thật sự khác biệt rất nhiều.
Tinh Linh tộc tuy rằng không thể to cao như Cự Ma tộc, nhưng dù sao cũng là một chủng tộc cao hơn nhân loại. Nhưng khi Manzi đứng giữa những Tinh Linh thành niên kia, Tác Phi vẫn có thể nhìn thấy thân hình thon dài của hắn.
Chẳng lẽ phiên bản thực cùng phiên bản trên máy tính cậu khác nhau? Là do lúc nhìn trên màn hình sẽ có chút sai lệch?
Tác Phi chìm vào suy tư. Veeshan ở bên cạnh cậu nhẹ giọng nói: “Con từ nhỏ liền sùng bái Manzi điện hạ, vẫn luôn hy vọng khi trưởng thành có thể trở thành một chiến sĩ Tinh Linh xuất sắc giống hắn.”
Tác Phi hoàn hồn, biết là Veeshan đang nói về đồng học Fell. Cậu trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng phun tào.
Cậu một chút cũng không sùng bái Manzi đi. Cậu chỉ là muốn lột sạch quần áo tiểu thụ nhà cậu để kiểm chứng xem cái eo nhỏ kia có động nhân giống như trên màn hình máy tính không thôi…
Đáng tiếc chính là… Cậu hiện tại không phải là tổng công tiêu sái, mà chỉ là một nhân vật qua đường khổ bức. Đừng nói đi công lược mỹ nhân trước mắt như thế nào, mà trong thế giới hiện thực, với cái chứng sợ giao tiếp này, kể cả việc chào hỏi đơn giản cũng trở nên thực khó khăn.
Thở ra một hơi thật dài, Tác Phi rốt cuộc đem ánh mắt nóng bỏng từ trên người Manzi thu trở về.
Yến hội cũng bởi vì sự xuất hiện của Manzi mà đạt đến trạng thái náo nhiệt nhất.
Tinh Linh tộc vô cùng yêu thích ánh trăng xinh đẹp, vì vậy mà cuộc sống về đêm cũng có chút phong phú, mà vũ hội càng là hoạt động tiêu khiển hằng ngày.
Trong loại dạ tiệc thế này, nhân vật chính mở màn khiêu vũ tự nhiên có thể đoạt được ánh mắt mọi người.
Thụ cầm là nhạc khí thần ban cho Tinh Linh tộc. Bọn họ có thể dùng chiếc đàn tao nhã ôn hoà này diễn tấu lên âm nhạc êm tai mê hoặc lòng người.
Bạn nhảy của Manzi là một thiếu nữ Tinh Linh xinh đẹp. Chiếc vày dài màu lam đem những đường cong quyến rũ của cơ thể nàng bày ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn; mái tóc dài theo từng bước nhảy đong đưa; một đôi mắt đẹp hàm chứa đầy ngưỡng một đối với Manzi; hai gò má phiếm hồng càng hiển lộ tâm trạng khẩn trương cùng hưng phấn của nàng.
Thiếu nữ trong sáng xinh đẹp khiêu vũ với Manzi thập phần nổi bật, cơ hồ là đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn. Từng bước nhảy của hắn đều tao nhã hoa mỹ, mang theo khí chất Tinh Linh tộc cao quý bất phàm, làm cho người khác xem nhẹ vẻ ngoài mà trầm mê với khí chất của hắn.
Điệu nhảy kết thúc. Cảnh đẹp này, ngay cả các Tinh Linh tính cách rụt rè cũng nhịn không được nhẹ nhàng vỗ tay, tán thưởng không thôi.
Mà Tác Phi đồng học là fan cuồng, càng là không thể dời mắt đi được.
Tiểu thụ nhà cậu thật đẹp, thân anh đây là tiểu công, thực tự hào!
Điệu nhảy mở màn chấm dứt, những Tinh Linh khác sôi nổi bước vào sàn khiêu vũ, hưởng thụ cùng với những người mê âm nhạc khác.
Veeshan cùng Grambli cũng cùng nhaukhiêu vũ, để lại một mình Tác Phi đứng một bên.
Fell có lẽ sẽ khiêu vũ, nhưng Tác Phi… Ngươi thể cưỡng ép một trạch nam đi ra ngoài, nhưng tuyệt không thể cưỡng ép một trạch nam đi khiêu vũ đâu nha… sẽ chết người đó.
Chuyện này tuyệt đối còn khó hơn chuyện khiến trạch nam nhà người ta đi xã giao gấp mấy lần nha.
Cũng may Tác Phi là nam; cậu không đi mời người khác khiêu vũ, tự nhiên cũng sẽ không có mỹ nữ chủ động đi mời cậu, cũng thật thanh nhàn.
Cậu yên lặng ngồi xuống một bên muốn tiếp tục rình coi tiểu thụ của cậu, nhưng trong nháy mắt liền không thấy thân ảnh Manzi đâu nữa. Xem ra sau khi khiêu vũ xong hắn liền ly khai yến hội.
Tác Phi có chút thất vọng, nhưng trong lòng cũng có thể hiểu được. Nhân vật Manzi này được thiết lập là người tính tình không thích náo nhiệt, trường hợp này tham gia cũng chỉ là cấp mặt mũi cho mọi người, hiện tại rời đi sớm tuyệt đối là hợp tình hợp lý.
Không có nhân vật chính, Tác Phi một người cũng không cảm thấy có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng cậu nhìn Veeshan cùng với Grambli khiêu vũ hết ca khúc này đến ca khúc khác ngọt ngào hết sức, liền có cảm giác nếu hiện tại mình đi qua đánh gãy bọn họ chính là tội ác tày trời dùng chày gỗ đánh uyên ương.
Cậu yên lặng nhịn, rồi đem tầm mắt chuyển đến những thức uống rực rỡ màu sắc trước mặt.
Được rồi, làm cho cậu nghiệm chứng xem kỹ thuật pha chế đồ uống của Tinh Linh có thật sự xuất sắc như lời đồn không đi!
Chỉ cứ uống với uống, vậy mà hết một tiếng đồng hồ.
Veeshan cùng Grambli vẫn như cũ không có ý tứ muốn rời khỏi, còn Tác Phi đã uống hết mấy chục loại đồ uống khác nhau.
Vì thế, cậu muốn đi vệ sinh tới chết rồi.
Vội vàng ra khỏi đại điện, nhìn đến bầu trời đầy sao, Tác Phi mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng… Ai tới nói cho cậu biết WC ở đâu đi?
Chẳng lẽ quay lại hỏi Veeshan?
Cho dù Veeshan là mẫu thân của thân thể này, nhưng nghĩ đến bộ dáng mười tám tuổi xinh đẹp của Veeshan, cậu thật sự không nỡ hỏi ra miệng.
Hay là hỏi người khác?
Ngươi cho là chứng sợ giao tiếp chỉ là lộng kính treo cho đẹp thôi sao?
Tác Phi khóc không ra nước mắt. Sớm biết thế thì uống nhiều như vậy làm gì a, thật sự là đánh giá cao sức chịu đựng của thân thể Tinh Linh!
Nhưng cậu hiện tại tốt xấu gì cũng là một Tinh Linh đường đường chính chính, nói gì thì nói chứ cũng không thể nghẹn chết thế này, kiểu chết này thực sự rất doạ người đó. Veeshan đối với cậu tốt như vậy, không thể gây ra tội lỗi với nàng.
Một đường miên man suy nghĩ, Tác Phi cước bộ cũng không dừng lại. Nếu không có cách nào hỏi người khác, vẫn là tự lực cánh sinh đi kiếm WC thôi.
Valinor là điển hình của một mảnh đất hoang vắng. Thánh điện Tinh Linh tộc toạ lạc tại trung tâm, quy mô to lớn đến hận không thể khiến người đi đến gãy chân.
Tác Phi gian nan đi về phía trước, thật sự không nhận ra kiến trúc nào nhìn giống với WC.
Nhưng lại thực sự nhịn không nổi a! Đơn giản là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, liền đi tìm một góc bí mật yên lặng giải quyết vấn đề thôi.
Càng đi càng xa, Tác Phi cũng không rõ bản thân đã đi bao lâu rồi.
Thẳng đến khi phía trước truyền đến một tiếng thở dốc tiêu hồn… mới khiến cho cậu hoàn toàn dừng bước.
Cái này… Không phải là cậu lỡ kích hoạt nhiệm vụ ẩn gì rồi nha?
Lặng lẽ bí mật ló đầu ra, cậu liền có thể nhìn thấy không sót gì cảnh tượng được che giấu phía sau cột đá.
Sau đó… cằm cậu rớt cạch một cái xuống đất.
Dưới ánh trăng chói mắt, nơi này cư nhiên lại có hai Tinh Linh đang đánh dã chiến!
Tác Phi nở cười thực đáng khinh. Quả nhiên là tại đại lục “Jalands”, phong trào gay cao H thật mãnh liệt nha ~
Nhìn thần tình quyến rũ mê người của tiểu Tinh Linh bị đặt ở dưới thân, nghe một tiếng thở dốc… thật sự là nhượng người thương tiếc.
Nhưng nhìn thêm một chút, Tác Phi thực sự là cười không nổi nữa. Sao mà nhân vật chính còn lại của GV này nhìn quen mắt thế…
Khuôn mặt tinh xảo đến nhân thần cộng phẫn kia, cùng đôi con ngươi màu bạc vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng cho dù chủ nhân của chúng đang nằm trên người khác yên lặng cày cấy …
Không phải tiểu bảo bối Manzi của cậu thì là ai?