Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 54

Tác Phi nhắm mắt lại, loại bỏ đi suy nghĩ trong đầu.

Dời lực chú ý này đến ‘Trừng phạt’ sắp xảy ra.

Hình phạt bánh xe phanh thây… hẳn chỉ là một phép ẩn dụ thôi, dù gì mà nói thì lấy năng lực của bọn họ thì một cái bánh xe có là gì, búng tay một cái trong nháy mắt là có thể xử lý.

Tác Phi nghĩ không sai. Sau khi rơi xuống mặt đất, liền có vô số dây leo quấn tới.

Vóc dáng thú con khá lớn, vô cùng chịu thiệt, nhưng cũng may mắn nó động tác nhanh nhẹn, hơn nữa còn có cánh, bởi vậy trốn tránh cũng tiện lợi.

Bạn lửa béo còn lợi hại hơn. Nó trực tiếp hóa thành trăm ngàn ngọn lửa be bé, căn bản không cần trốn tránh, những dây leo muốn nhắm tới nó đều gặp khó khăn.

Tương đối mà nói, ngược lại là Samuel ôm Tác Phi trốn tránh mới vất vả. Với lại Tác Phi còn nhạy bén phát hiện, dây leo này có tính ăn mòn rất mạnh, chỗ nào nó chạm tới liền bị hòa tan cực nhanh.

Tác Phi một mình nhảy ra, rút đoản kiếm vèo vèo chặt đứt đám dây leo đang phóng tới, nhưng ngay sau đó những cọng mới lại lập tức mọc ra, tốc độ nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi.

Tình huống Samuel bên kia cũng giống vậy. Tuy rằng hắn chặt rụng rất nhiều dây leo, nhưng chống cự không nổi tốc độ sinh trưởng nhanh khủng khiếp này, có chút tương tự như khi đấu với lửa béo.

Một bóng đèn lóe lên trong đầu Tác Phi, cậu hô to với mấy đốm lửa ở khắp nơi: “Lửa béo, đừng tiếp tục phân liệt, nếu muốn về nhà thì nhanh chóng tấn công.”

Bạn lửa béo qua nửa ngày mới ý thức được là đang nói mình, trái tim thủy tinh của nó có chút bị tổn thương, liền lẩm bẩm: “Ta đây mới không béo…” Dẫu vậy, nó vẫn nghe lời hội tụ lại, khôi phục thân hình khổng lồ cao mười thước.

Có một mục tiêu lớn như vậy, một đống dây leo vù vù phóng tới chỗ nó.

Mắt thấy vô số dây leo mạnh mẽ sáp tới, trái tim của lửa béo một trận lạnh lẽo, liền ngao ngao ngao kêu đau…

Tác Phi vẻ mặt hắc tuyến, vừa giúp chặt đứt đống dây trên người nó, vừa thúc giục: “Tấn công đi.”

Lửa béo hít một hơi sâu, sau đó xoay người vấp phải dây leo…

Tác Phi: …Đại ca, ngươi muốn nháo đến thể loại nào a! Đừng đùa nữa được không!

Bạn lửa béo hồn nhiên ngờ nghệch, đánh tới bất diệc nhạc hồ, quả thực đem mình biến thành một cái xe điện đụng* rực lửa hiện đại nhất. Tuy rằng lực tấn công của nó cực lớn, diện tích tổn thương dây leo cũng không nhỏ, nhưng nó rõ ràng còn có phép thuật công kích hỏa hệ khác có thể ảnh hưởng tới phạm vi còn rộng hơn. Nếu mà sử dụng mấy thuật này, đám dây chết tiệt kia còn không bị đốt sạch sao.

Tác Phi đành phải nhẫn nại, lần thứ hai nhắc nhở nó: “Đại béo à, ngươi dùng kĩ năng a, kĩ năng.”

Bạn đại béo ngẩn người: “Kĩ năng?” Nghĩ nghĩ một hồi lại lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, “Chờ chút, ta xem xem mình có kĩ năng gì.”

Sau đó nó thật sự cúi đầu tìm kiếm, nửa ngày mới thấy nó ngẩng lên, đôi mắt to tràn đầy tự tin: “Lại đây, xem ta nè.”

Tiếp, nó hô to ra tiếng: “Liệt hỏa liêu nguyên, phong hỏa liên thiên, như hỏa như đồ, nước sôi lửa bỏng, ngoạn hỏa tự phần, hỏa thượng thêm dầu, hỏa hoa rực rỡ, nổi cơn tam bành*…”

*Thành ngữ Trung Quốc, tất cả đều có một chữ ‘hỏa’ ở trong.

Một đống thành ngữ bốn chữ liên tiếp phun ra, theo sau là một màn mưa lửa từ trên trời giáng xuống, toàn bộ không gian biến thành biển lửa.

Tác Phi không trốn kịp, liền bị bỏng một chút. Đcm, đột ngột phóng công kích bừa bãi thế này, tên béo nhà ngươi có thể trước hết hô to 1, 2, 3 được không!

May mắn Samuel kéo cậu lên, nếu không bản thân cậu đã bị biển lửa này nuốt chửng.

Samuel cùng Tác Phi ngồi trên lưng thú con, từ trên nhìn xuống. Lửa béo đại phát thần uy, cho dù lực sinh trưởng của dây leo khủng bố cỡ nào, lúc đối mặt với biển lửa hung mãnh này cũng không biết làm sao, thậm chí bởi vì chúng liên tục mọc ra mà càng khiến lửa cháy to hơn.

Mà trận thiêu đốt này rốt cuộc cũng bức kẻ đứng sau màn phải xuất hiện.

Trên mặt đất từ đầu đến đuôi là lửa cháy hừng hực, căn bản không có chỗ đặt chân. Người nọ cũng chỉ đành phải ngồi tọa kỵ bay lên không trung.

Tác Phi nhìn rõ ràng. Vóc dáng uy vũ hùng tráng, làn da màu lục, rõ ràng là một Thú nhân!

Thú nhân kia trên tay không cầm búa tạ, ngược lại là một cây pháp trượng thật dài. Pháp trượng kia ước chừng phải hơn hai thước, tay cầm màu xanh đen, thoạt nhìn như một khúc cây hoàn chỉnh, đầu pháp trượng nhìn như bông hoa nở trên ngọn cây, mà nhụy hoa là một viên bảo thạch màu xanh biếc thật lớn, phần đuôi pháp trượng cũng có một khối bảo thạch cùng màu nhỏ hơn một chút đang chiếu rọi.

Tác Phi dù không hiểu, nhưng chỉ dựa vào ánh mắt liền biết được pháp trượng này tuyệt đối là hàng xịn.

Thú nhân cũng thấy được bọn họ. Gã giơ pháp trượng lên, không ngâm xướng gì mà trực tiếp mở miệng: “Mộc xà vờn quanh”, liền hướng về bọn Samuel mà quấn tới.

Nhìn tư thế này, tuyệt đối là một ma pháp hệ mộc cấp cao. Lại nghĩ tới đống dây leo nãy giờ, Tác Phi trong lòng hiểu rõ, Thú nhân này đúng là pháp sư hệ mộc, hơn nữa năng lực tuyệt đối trên mức đại ma đạo sư.

Tác chiến trên không trung, cách xa nhau như vậy, so sánh với cận chiến thì tiện lợi hơn rất nhiều. Thú nhân kia chỉ cần ngâm xướng ma pháp công kích, bọn họ bên này liền gặp khó khăn, vô pháp tiếp cận, cũng không có cách xử lý gã.

Tác Phi sốt ruột, mà thú con lại không có kinh nghiệm chiến đấu. Nó kham khổ tránh thoát được công kích ma pháp đã là rất giỏi rồi.

Nhưng như vậy lại khiến cậu ngồi trên người nó vô cùng xóc nảy. Tác Phi chỉ có thể miễn cưỡng ổn định thân thể, hoàn toàn không có lực chống cự.

Samuel là một Ma tộc, nhưng mất đi đôi cánh, vĩnh viễn không có cách bay lượn. Trái tim Tác Phi chùng xuống. Đây là đại giới; hắn đạt được sức mạnh khủng bố nên phải trả giá đại giới.

Dưới là một màn biển lửa đang ức chế đám dây leo điên cuồng nảy sinh, trên không là phép thuật mộc hệ không ngừng đánh úp lại.

Pháp lực khổng lồ của Thú nhân vượt quá tưởng tượng. Hơn nữa, gã ném một đống phép thuật lại đây mà cũng không cần thời gian ngâm xướng. Tác Phi đã khám phá toàn bộ Jalands,  cho dù người có lực tương tác ma pháp cao nhất – Tinh Linh vương – cũng không cường đại như vậy.

Mà vị trước mắt này nghiễm nhiên lại là một Thú nhân. Lực lĩnh ngộ ma pháp của Thú nhân là phi thường phi thường thấp, chỉ tốt hơn Ma tộc một chút xíu. Nhưng vị pháp sư hệ mộc này quả thực đảo điên thế giới quan của Tác Phi.

Bị động chịu đòn như vậy thật sự rất ngạt thở. Samuel nhìn chằm chằm Thú nhân, đáy mắt gợn sóng. Hắn khẽ dặn dò thú con một câu.

Thú con do dự một chút, rồi kiên định gật đầu.

Tác Phi không nghe thấy điều Samuel nói, không biết bọn họ muốn làm như thế nào.

Ngay lúc đó, mộc xà đánh úp lại, thú con thế nhưng không trốn tránh mà trực tiếp há miệng nuốt mộc xà vào bụng. Tác Phi cảm giác rõ ràng thân thể của nó run lên, hiển nhiên thứ này cũng không dễ tiêu hóa như vậy.

Thú con hoàn toàn từ bỏ việc trốn tránh. Nó gắt gao nhìn chằm chằm Thú nhân, đột ngột vọt tới như một viên đạn, tốc độ cực nhanh khiến Thú nhân không có chút thời gian trốn tránh.

Thú nhân cuống quýt chống đỡ, ném ra một phép thuật hệ mộc để chống lại thú con đang phóng tới, nhưng ngay tại thời điểm sắp sửa đánh trúng, thú con đã nhanh chóng lách người, vừa kịp tránh thoát.

Mà lúc này, Samuel nhảy bật lên, trực tiếp đáp xuống tọa kỵ đang bay của Thú nhân.

Kiếm khí lạnh băng của Tu La nhận mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể.

Sau lưng Thú nhân lạnh toát. Gã quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Ma tộc; cặp mắt tím ám trầm khôn cùng, tràn ngập khí tức tử vong.

Hết thảy hình ảnh dừng ở chỗ này. Samuel rút Tu La nhận ra, Thú nhân hôi phi yên diệt*.

*tan thành tro bụi

Đống dây leo trên mặt đất cũng nhanh chóng biến mất. Chiến đấu chấm dứt.

Không gian bắt đầu sụp đổ, không bao lâu bọn họ lại về gian phòng trước kia. Tác Phi nhạy bén nhận thấy trong tay Samuel đang nắm pháp trượng của Thú nhân nọ.

Nó thế mà vẫn còn.

Samuel thấy Tác Phi nhìn chằm chằm, liền đem pháp trượng đưa cho cậu: “Thu vào đi.”

Tác Phi hướng về phía hắn cười cười, một chút cũng không khách khí tiếp nhận, lập tức dùng thuật giám định. Bất ngờ lại thất bại.

Tác Phi liên tiếp dùng thuật giám định nhiều lần, rốt cuộc cho ra tin tức rõ ràng hơn: Ám Mộc Thần Trượng, thần khí.

Đây vậy mà là một thần khí, khiến Tác Phi mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng tâm hoa nộ phóng. Giá trị của một thần khí quả thực vô pháp tưởng tượng. Cậu yêu thích sờ soạng sờ soạng, sau đó mới bỏ vào túi không gian.

Hơn nữa, những thông đạo này tuy rằng phi thường nguy hiểm, nhưng thu hoạch lại tương đối nhiều. Cái đầu tiên kiếm được bạn lửa béo, cái thứ hai khiến cho thằng nhóc thú con vạn năm không lớn cuối cùng trưởng thành, cái thứ ba thế nhưng đạt được một món thần khí!

Khoan đã… Tác Phi bỗng nhiên nghĩ đến. Nếu Ám Mộc Thần Trượng là một vũ khí thần cấp, vậy phải chăng thần khí hồi sinh cũng đang nằm trong một thông đạo nào đó?

Dựa theo quy luật mà xem xét, điều này là rất có thể.

Nhưng mà phải không thành công thông qua thử luyện, phải tiếp nhận trừng phạt, phải tiến vào không gian khác, rồi đẩy ngã BOSS để hắn tuôn ra trang bị.

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Tác Phi không khỏi đối với bốn thông đạo còn lại rục rịch.

Được rồi, cậu kỳ thật cũng có chút lo lắng cho nhóm tiểu thụ bị nhốt trong đó, cũng không biết bọn họ thế nào rồi… Tuy rằng bọn họ đều là những nhân vật tinh anh, nhưng trừng phạt bên trong thật sự nghịch thiên, đơn độc chiến đấu mà muốn sống sót đi ra thì khó khăn quả thật không nhỏ.

Mặc dù không đề cập tới, nhưng nếu bọn họ muốn rời đi nơi này, phỏng chừng cũng phải đẩy ngã bốn cánh cửa còn lại.

Với suy nghĩ này trong tâm trí, bọn họ cũng không có cố kỵ, dựa theo thứ tự mà trước hết chọn cánh cửa của Abel.

Samuel trực tiếp lấy Tu La nhận ra, dùng máu đầu tim kích hoạt nó. Tác Phi và những người khác vì để tránh bị ngộ thương nên thối lui tới phòng trung gian chờ đợi.

Tác Phi vẫn là có chút thấp thỏm. Ai biết cứng rắn phá cửa như vậy có thể để lại di chứng gì không.

Sự thật chứng minh, cậu thấp thỏm lo âu như vậy không phải là không có đạo lý.

Lực lượng của Tu La nhận sau khi hoàn toàn kích hoạt vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Năng lượng cường đại này hiển lộ ra đầy đủ sức mạnh của thánh khí công kích duy nhất trên toàn bộ đại lục.

Kinh thiên động địa.

Lần này thế nhưng lại trực tiếp san bằng cả khu vực này, bốn cánh cửa đều không cánh mà bay, bốn không gian đồng thời xen lẫn nhau.

Nơi Tác Phi đang đứng là góc khuất khi Samuel công kích, bởi vậy tuy bọn họ nhìn thấy trận nổ oanh tạc hung tàn này, nhưng lại lông tóc vô thương.

Động tĩnh này thật sự quá lớn, trừ bỏ những địa phương được kết giới bảo hộ, còn lại đều từ đầu tới đuôi vỡ thành từng mảnh.

Có lẽ là vì động tĩnh rung trời này, Tác Phi còn không kịp nhìn cảnh tượng phía sau bốn cánh cửa kia, đã bị chùm tia sáng đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu chiếu lòe mắt.

Cậu ngẩng đầu, cư nhiên phát hiện nóc nhà… đã không còn nữa.

Trong lòng lộp bộp một tiếng, ngay sau đó, quả nhiên thấy cặp mắt thật lớn với đồng tử thẳng đứng dòm xuống…

Ánh mắt chuyển chuyển, trong tíc tắc nhìn thẳng vào bọn họ, tiếp đó Tác Phi nghe được một tiếng rống to tựa như vọng lên từ mặt đất.

Thanh âm này rất nặng nề, vang dội, ẩn ẩn còn mang theo chút vui sướng.

Sau khi thanh âm này dừng lại, vách tường trước mắt đều sụp đổ, tầm nhìn của Tác Phi trong nháy mắt trở nên trống trải.

Cảnh tượng sau đó khiến cậu trợn mắt há mồm.

Vô cùng bao la, như là đang đứng trên đám mây nhìn xuống toàn bộ thế giới. Ở bên ngoài không gian nhỏ hẹp như vậy, cư nhiên lại là thế gian rộng lớn.

Mà chủ nhân của đôi mắt to kia rốt cuộc xuất đầu lộ diện.

Là một… con rồng.

Một con xích long thật lớn ước chừng tới trăm mét.
Bình Luận (0)
Comment