Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
☆, Chương 340: Mà cũng chỉ có hai đứa bé
Lều của Mục Hoài An và Sidya nằm cùng chỗ, cách lều Nam Kính xa nhất.
Hai người bọn họ cho dù đã có quan hệ, nhưng ở trước mặt người khác căn bản cũng không dám bại lộ.
Con đường Sidya đi chính là nghệ nhân thanh thuần khả nhân, một khi nói chuyện yêu đương sẽ tạo thành mây mà trôi đi.
Mà Mục Hoài An sợ một khi quan hệ của hai người bị tuôn ra, sẽ có vô số con mắt chăm chú vào trên người hắn và Sidya.
Thời điểm đó, giấy không gói được la, chuyện hắn và Sidya có hôn ước một khi bị đào móc ra, lúc đó nếu như Nam Kính lại đến thò một chân vào, thanh danh của hắn cũng bại hôi.
Hắn không tin Nam Kính đối với hắn còn có thể có tư tình —— đặc biệt là có chỗ dựa Lantis thăm dò không ra nội tình này.
Cái này cũng là nguyên nhân hắn án binh bất động.
Nếu như không phải Lantis và Phong Tiệm Ly...
Hừ, chỉ bằng vào một mình Nam Kính, còn không phải là bị bắt vào tay?
Không gian đen kịt bịt kín khiến Mục Hoài An có chút không thở nổi, dọc theo con đường này, hắn sẽ hảo hảo thăm dò nội tình của Lantis.
-------
Tinh cầu này nhiệt độ khá thấp, dã ngoại ban đêm càng làm cho người nổi da gà, bọn học sinh từ Solo tinh cầu mà đến, nơi đó nhiệt độ và hoàn cảnh làm sao so với vùng hoang dã thích hợp cho sinh tồn này, nên căn bản không mang quần áo dày.
Đồng phục học sinh đẹp đẽ cũng bị mắng thành nhìn được mà không dùng được, trong gió đêm cóng đến mười độ bọn học sinh run lẩy bẩy từng người từng người tiến vào trong lều sớm, trước khi tiến vào còn ai oán mà trừng phi hành khí uy vũ kia.
Cơ hồ tâm lý tất cả mọi người đều mắng —— mẹ, rõ ràng có phi hành khí có thể dùng, cố tình lại bắt bọn họ cắm trại tại đây, quả thực quá đáng!
Nhìn thời gian trên thiết bị đầu cuối, cũng mới chín giờ rưỡi tối, căn bản chưa tới giờ ngủ.
Bọn học sinh chỉ là sợ lạnh, sinh hoạt nơi thành thị phát đạt nhiều màu sắc làm cho bọn họ đối với cuộc sống về đêm tràn ngập mong đợi, trong lúc nhất thời thật sự không ai trực tiếp đi ngủ.
Đèn một lều sát bên một lều liên tiếp sáng lên, truyền ra tiếng cười cười nói nói.
Kha Kha ngồi ở phòng chủ trong khoang nhìn kính viễn vọng, nghiêng nhìn sắc thái bầu trời cùng tầng mây, quan sát một chốc, biểu tình có chút thất vọng.
"Thật may mắn, mấy ngày nay cũng sẽ không trời mưa."
Nếu như trời mưa là tốt rồi, hắn có thể ra mấy chục phương pháp thú vị để chỉnh đốn một chút nhóm mười mấy con gà yếu này —— dĩ nhiên, ngoại trừ người cá biệt.
Erton nhìn thời gian trên thiết bị đầu cuối, nói: "Ngươi nhất định phải chỉnh người như thế?"
"Dĩ nhiên, hắc, xem lão tử có chỉnh chết bọn họ không!"
"Kia Lantis điện hạ bọn họ thì sao?"
Kha Kha lườm một cái, vỗ một vai Erton "Dám động đến bọn họ đó là tìm đường chết, tôi còn không có lá gan đó, dám nhổ lông trên người lão hổ."
Đáng thương bọn học sinh lúc này còn không biết, bọn họ đã bị người nhớ thương.
Nam Kính cùng Lantis cũng không trở về lều, mà là ngồi ở một góc an tĩnh xem sao.
Nhiệt độ phi thường thấp, trên người Nam Kính bao bọc quần áo của Lantis, cả người đều núp ở trong ngực của anh, cảm nhận được ấm áp từ trong cơ thể kia tản mát ra.
"Anh nói xem, tiểu thúc thúc bọn họ hiện tại đang làm gì?"
Ngón tay Nam Kính quấn một chùm tóc dài vòng óng, bắt đầu nghĩ đến bảo bảo trong bụng Ellens.
Lantis vừa nghe liền biết phu nhân của mình đang suy nghĩ gì, nở nụ cười nhu hòa, nói: "Chờ trận đấu này kết thúc, anh dẫn em đi Hải tinh cầu nhìn biển rộng, thuận tiện mở mang kiến thức một chút người cá chân chính, thế nào?"
Đây là dạo khúc nhạc đầu muốn cậu sinh con a!
Cậu còn chưa chuẩn bị tốt chuyện kết hôn, chớ nói chi là sinh con.
Nam Kính ngửa đầu từ dưới nhìn lên cằm Lantis, chu mỏ nói: "Còn đang đi học a, mới không cần hiện tại liền sinh bảo bảo, nhìn qua sẽ rất kỳ quái."
Tuy rằng trường quân đội Sifal không có bất kỳ một nội quy nào liên quan đến học sinh trong lúc đi học không cho phép mang thai, nhưng rất ít học sinh sẽ làm như vậy!
Lantis nhu hòa cười, nhẹ nhàng quét qua chóp mũi Nam Kính, cưng chiều mà nói: "Tên nhóc ngốc, anh cũng không cho em sinh con sớm như vậy."
Đừng nói thời cơ không thích hợp, cho dù bên người Nam Kính đã không có nguy cơ ẩn núp, e rằng vào lúc này Lantis cũng sẽ không để Nam Kính tiếp thu truyền thừa có thể thai nghén đời sau của bộ tộc nhân ngư.
"Thai nghén đời sau phi thường khó khăn, cũng không phải chỉ là tiếp nhận truyền thừa là có thể thụ thai, điều này cần vận may vô cùng tốt."
Nam Kính chớp chớp đôi mắt, nói: "Nhưng cha mẹ của anh đã sớm có hai đứa bé."
"Mà cũng chỉ có hai đứa bé không phải sao?"
Lantis kiên nhẫn giải thích cho Nam Kính: "Một khi mang thai, liền tuyệt đối không thể vứt bỏ đứa nhỏ đó, bằng không đời này cũng sẽ không lại có thêm đứa bé thứ hai thai nghén bên trong cơ thể mẹ. Đây cũng chính là phụ hoàng cùng phụ hậu của anh, lúc trước vì sao biết rõ thân phận Hi Lâm sẽ tương đối phiền phức, nhưng vẫn phải đem anh ấy sinh ra. Nhiều năm như vậy, phụ hoàng của anh rất muốn lại có thêm một đứa con, nhưng ngài ấy từ đầu đến cuối không có thành công."
Nam Kính vừa nghĩ, hình như thật sự là như vậy.
Làm bình dân như cậu, ban đầu biết về hoàng tộc đế quốc bất quá chỉ là cái họ Kaltendin này, còn có hai vị bệ hạ cùng hai vị hoàng tử...
Chờ chút!
"Thân phận của Hi Lâm đến tột cùng là cái gì?"
Nơi nào có hai vị hoàng tử?
"Vị hôn thê của anh, đương nhiên cái này căn bản không có bất kỳ hiệu lực."
Lantis thưởng thức tay Nam Kính, xen kẽ ở trong tay của anh "Tất cả mọi người gọi anh ấy là Hi Lâm điện hạ, toàn bộ quý tộc đế tinh đều biết Hi Lâm là con nuôi trên danh nghĩa của cha mẹ anh, thậm chí là Đại hoàng tử đế quốc —— dĩ nhiên, bọn họ đều cho rằng Hi Lâm không có quyền thừa kế đế quốc."
Đem hoàng tử đường hoàng ra dáng làm vị hôn thê?
Này hai cái thân phận không liên quan còn thật đủ mê hoặc người khác.
"Mang thai bảo bảo thật khó khăn như vậy sao?"
Nam Kính nhăn mặt trông ngóng, suy nghĩ một chút, rất không hiểu nói: "Ta vẫn luôn không hiểu tại sao hiện tại phương thức bồi dưỡng tế bào cho đời sau đã phi thường cao siêu, các ngươi vẫn là nhất định muốn tự mình sinh."
"Điều này là bởi vì truyền thừa."
Nói đến vấn đề sinh con, Lantis hiện ra tương đối nghiêm túc "Truyền thừa của bộ tộc nhân ngư, còn có truyền thừa thần thánh của gia tộc Kaltendin, đều chỉ có thể dựa vào cơ thể mẹ bồi dưỡng mới có thể kế thừa, bao gồm cả đẳng cấp gien đời sau cũng giống vậy. Chúng ta xác thực có thể dùng phương pháp nhân tạo để có đời sau, nhưng này sẽ chỉ làm bọn họ cực kỳ nhỏ yếu."
Này không riêng gì đối với đời sau không chịu trách nhiệm, càng như là đạp lên vinh quang chí cao vô thượng đế quốc giao cho Kaltendin gia tộc.
Gia tộc của bọn họ, không có bất kỳ người nào sẽ đi lãng phí sức mạnh trời cao ban tặng.
Lantis, Weinman, Hi Lâm...
Nam Kính chỉ muốn nói, gia tộc có gien biếи ŧɦái đến mức khiến người ta ghen tỵ, mỗi một người đều là đẳng cấp gien trời sinh cực kỳ thần cấp, dung mạo khí chất còn đỉnh của đỉnh, thực sự là kéo cừu hận đến cực điểm!
Những lúc như thế này, cậu hoàn toàn quên mất chính mình cũng là gien có đẳng cấp người gặp liền đố kị gì gì đó.
Tinh cầu thứ ba mươi ba bởi vì có tầng ozone mỏng manh, độ phóng xạ cao, chất lượng không khí cũng không tốt, Lantis cùng Nam Kính ở bên ngoài chán ngán một lát, liền trở về lều.
Lều có không gian nhỏ hẹp, dù cho người của quân bộ nói đây là lều hai người, cũng chỉ có thể miễn cưỡng song song nằm xuống hai người trưởng thành, ngay cả vươn mình đều rất khó khăn.
Cũng may Nam Kính đã quen nghiêng người nằm ở trong lồng ngực Lantis ngủ, hơn nữa lồng ngực Lantis ấm áp, làm cho cậu ngủ coi như là an ổn.
Đêm đó, Nam Kính trong lúc mơ mơ màng màng phảng phất nghe thấy âm thanh XXXX, liền vươn tay trái ra dựa vào ánh sáng trên thiết bị đầu cuối nhìn thời gian —— hừng đông hai giờ rưỡi.
Đây đúng là ngủ sâu nhất.
Lượng cổ vũ lực được nâng lên cùng sử dụng thành thục, giúp năng lực Nam Kính nhìn trong ban đêm tăng cao không ít.
Cậu hướng lối vào lều nhìn, nhất thời bị doạ đến dựng tóc gáy —— nơi đó hai người đứng!
Hơn nữa tỉ mỉ cảm thụ, càng phát hiện tổng cộng có không dưới mười người phun trào tinh thần lực cùng cổ vũ lực bàng bạc.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ có người muốn tập kích doanh trại địch?
Trí tưởng tượng của Nam Kính không cẩn thận liền phong phú, vừa định kêu Lantis, cái tay vây quanh trước ngực cậu liền bưng kín miệng cậu.
Cẩn thận từng li từng tí một chỉ sợ quấy nhiễu đến người bên ngoài, động tác Nam Kính nhẹ nhàng mà xoay người lại, lập tức va vào một đôi mắt trong suốt không chút buồn ngủ nào.
Nam Kính vươn ngón tay hướng ra phía ngoài chỉ chỉ, liều mạng hấp háy mắt, ra hiệu tình huống tựa hồ rất nguy cấp.
Lantis tựa hồ không để ý chút nào, đem tay cậu nắm ở trong tay, nhét vào trong chăn, sau đó hơi ngẩng đầu liền chuẩn xác mà hôn lên môi Nam Kính hơi mở ra đôi môi.
Nam Kính sững sờ.
Lúc này Lantis lại còn có tâm tư chiếm tiện nghi của cậu, quả thực là thái thái quá quá không thể nhịn!
Không nghĩ tới, Lantis muốn làm còn không riêng gì hôn môi mà thôi, tay anh như là biến ma thuật, du tẩu trên thân thể Nam Kính, môi đỏ ấm áp cũng thuận theo cổ đi xuống, không nhẹ không nặng cắn ngực cậu một cái.
Bởi vì làm đến đột ngột, Lantis lại quá nhanh quạt gió thổi lửa, khiến Nam Kính trong lúc nhất thời nhịn không được thở nhẹ một tiếng.
Thanh âm này tuyệt đối không lớn, tương tự với thở dốc, mà Nam Kính phát thệ ở ban đêm yên tĩnh đến một chút tạp âm đều không có này, hơn nữa lều này căn bản không có cách âm, tuyệt đối có thể làm cho người hữu tâm nghe thấy rõ rõ ràng ràng!
Chỉ thấy nguyên bản gia hỏa còn đứng ở bên ngoài lều tựa hồ do dự có nên tiến vào hay không sửng sốt vài giây, xoát xoát biến mất không còn tăm hơi.
Nam Kính: "..."
Cậu lúc này không còn buồn ngủ chút nào, chỉ còn dư lại tâm lý thần thú lao nhanh.
Mẹ, cậu đã bị khiêu khích đến động tình, tên khốn này còn dám giả vờ vô tội?
Nhưng mà, người khởi xướng đã trở lại vị trí ban đầu, đem chăn hướng trên người hai người lôi kéo, đem cả người Nam Kính ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ngày mai có kịch vui để xem."
Nam Kính hữu khí vô lực trừng Lantis cứ như không hề làm gì cả, vừa xấu hổ vừa tức giận đem cánh tay anh vứt đi, ngậm lấy một bụng oán khí nhắm mắt ngủ.