Ôn Như Ngọc ngồi ở trên đài cao, nhìn phía dưới binh lính thao luyện, thần sắc ánh mắt thập phần nghiêm túc.
Thời điểm Vũ Văn Bùi tới, nhìn đến một bên sườn mặt nghiêm túc như vậy, dư quang thoáng nhìn hữu tướng quân Từ Thành đang định nói cho Ôn Như Ngọc biết chính mình đã đến, cậu vội vàng làm một cái thủ thế bảo Từ Thành lui về phía sau, mà chính mình đứng yên ở đó, cứ như vậy nhìn chăm chú vào Ôn Như Ngọc bộ dáng biểu tình nghiêm túc.
Nếu Vũ Văn Bùi yêu cầu như thế, các tướng lĩnh ở đây cũng không dám lên tiếng hành lễ, chỉ có thể đưa đôi mắt trông mong nhìn Ôn Như Ngọc, hi vọng y có thể quay đầu lại nhìn Vũ Văn Bùi sau đó bảo bọn họ có thể hành lễ nghi, chế độ Kiến Nguyên này, đối với lễ pháp chính là cực kỳ coi trọng.
Chỉ là lần nhất đẳng này, thế mà phải đợi đến nửa canh giờ, đám lính thao luyện kết thúc, Ôn Như Ngọc mới có chút chưa đã thèm quay đầu, kết quả lập tức liền đối diện đôi mắt ôn nhu đầy ý cười.
“Bùi Nhi, ngươi huấn luyện xong rồi?”
“Ừ, tiên sinh xem rất nghiêm túc thế kia, Bùi Nhi đứng ở chỗ này lâu như vậy còn không phát hiện ra.” Ý cười trong mắt, Vũ Văn Bùi chỉ có ở trước mặt Ôn Như Ngọc, mới có thể ôn nhu như thế, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc cả người không còn phóng thích hơi thở người lạ chớ đến gần.
Tả tướng quân Chung Lí nghe hai người nói chuyện, khinh thường hừ một tiếng, hắn vốn xem Ôn Như Ngọc không vừa mắt, lần này lại nghe được Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc đối thoại ái muội đến như vậy, trong lòng đối với Ôn Như Ngọc càng thêm khinh thường.
Tuy rằng hắn hàng năm đóng giữ biên cương, nhưng từ năm năm trước đã từng truyền lưu lời đồn đãi cũng truyền tới tai hắn, cứ như vậy, càng thêm nhận định Ôn Như Ngọc với Vũ Văn Bùi là tồn tại như thế nào, ha, cái gì mà lão sư hoàng tử, y bất quá chỉ là một mặt hàng bị thượng qua mà thôi!
Ở trên mặt đất phỉ nhổ, ánh mắt hắn dò xét trên người Ôn Như Ngọc, trong lòng cười lạnh liên tục.
Vũ Văn Bùi ánh mắt sát ý lạnh lẽo liếc qua Chung Lí, trong ánh mắt đều là cảnh cáo, tuy rằng Chung Lí mỗi lần đánh giặc đều là đấu tranh anh dũng, dũng mãnh vô cùng, nhưng nếu hắn tiếp tục nói như thế, cậu không chút nào ngại đổi một tả tướng quân đâu!
—— vì tiên sinh, Vũ Văn Bùi ngày sau có bị nói là ngu ngốc thì đã sao!
Chung Lí luôn luôn tùy tiện cũng bị ánh mắt Vũ Văn Bùi dọa đến sợ rồi, vốn dĩ thời tiết đã rất lạnh càng cảm thấy thêm lạnh băng, cả người run lên, dưới ánh mắt Vũ Văn Bùi hắn liền ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng, không có biện pháp, bọn họ không phải cùng một cấp bậc.
“Bùi Nhi, làm sao vậy?” Ôn Như Ngọc vừa lúc thấy được ánh mắt Vũ Văn Bùi vừa rồi tràn đầy sát ý, ngay sau đó mở miệng hỏi.
“Không có gì. Tiên sinh đi thôi, cùng Bùi Nhi đi dùng đồ ăn sáng.” Sau đó lại quay đầu đối với các tướng lĩnh phía sau khô cằn phân phó nói: “Các ngươi, dùng xong đồ ăn sáng lúc sau nhớ đến chỗ trung trướng.”
“Dạ, Vương gia.” Các tướng lĩnh cung kính trả lời.
Chung Lí thấy Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi đã rời đi, rốt cuộc không hề che dấu biểu tình khinh thường của mình, tùy tiện đi ra, Từ Thành đứng ở bên người thấy, lắc đầu thở dài, “Chung Lí à, ngươi một ngày nào đó sẽ chết do tính cách này đấy.”
Chung Lí phản bác lời Từ Thành: “Hừ, sao các ngươi lại tốt đến thế, ngoài miệng nói một đằng sau lưng nói một nẻo, ngươi dám nói ngươi đối với Ôn Như Ngọc kia là tin phục sao!”
“Đương nhiên, ta tin Ôn công tử. Năm năm trước, Ôn công tử dám một mình tiến vào nơi ôn dịch, tìm được biện pháp cứu trị ôn dịch, đổi lại là ngươi, ngươi dám sao? Ngươi có thể sao?” Từ Thành đôi mắt thẳng lăng nhìn chằm chằm Chung Lí, thấy đôi phương ánh mắt lập lòe, cười trào phúng, “Nếu như không dám, ngươi có tư cách gì có thể tùy ý khinh thường Ôn công tử.”
Từ Thành vào năm năm trước, là tiểu binh thủ thành Lạc Thành, ngày ấy Ôn Như Ngọc tiến vào Lạc Thành, người ngăn lại Ôn Như Ngọc, đó là hắn.
Cho nên, hắn cơ hồ chứng kiến Lạc Thành sắp trở thành một tòa tử thành, dưới sự trợ giúp của Ôn Như Ngọc, khôi phục cảnh tượng phồn hoa.
Mà người nhà của hắn, cũng dưới sự trợ giúp của Ôn Như Ngọc, có thể khôi phục khỏe mạnh, bảo toàn tánh mạng, bằng không, dưới tràng ôn dịch kia, cha mẹ đệ đệ muội muội hắn tuyệt đối không thể tiếp tục sống sót.
Hắn còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại Ôn Như Ngọc, chính là, lại không có nghĩ đến, ở nơi biên cảnh khổ hàn này, đã qua năm năm, hắn lại lần nữa gặp được Ôn Như Ngọc.
Hắn kính nể, hắn sùng bái, hắn cho rằng, Ôn Như Ngọc phải là tiên nhân trên chín tầng trời, hắn cũng sẽ không cho phép, có bất luận kẻ nào bất kính với Ôn Như Ngọc.
—— Ôn Như Ngọc, là ân nhân cứu mạng cả nhà bọn họ.
“Ta, ta……” Chung Lí bị Từ Thành phản bác cảm thấy hổ thẹn vô cùng, hắn xác thật không biết, năm năm trước, Ôn Như Ngọc mới là người tìm được phương pháp cứu trị ôn dịch, hắn cũng không biết, nguyên lai, từ trong miệng hắn trăm thư sinh không một ai dùng được, thế mà lại có người cả gan như thế.
“Chung Lí, ta nhắc nhở ngươi một câu, Vương gia nói chuyện luôn luôn là nói một không hai ngươi nếu lần sau còn mạo phạm Ôn công tử, đầu của ngươi, không còn treo ở trên cổ đâu.” Cuối cùng nhìn qua sắc mặt xấu hổ của Chung Lí, Từ Thành xoay người rời đi.
Từ Thành vừa ly khai, các vị tướng lĩnh cũng đều đi rồi, bọn họ cũng không phải là giống Chung Lí ngốc nghếch như vậy, thà là bị địch nhân giết ở trên chiến trường còn hơn ngu xuẩn tự mình đâm đầu vào chỗ chết, cách chết này cũng không phải là bọn họ muốn theo đuổi.
……
Ánh mặt trời chiếu vào người ấm áp dào dạt, Ôn Như Ngọc hưởng thụ lễ rửa tội từ ánh mắt trời, biểu tình trên mặt thanh thản, cứ an nhàn cùng Vũ Văn Bùi ở trong quân doanh đi tới.
Y quay đầu nhìn Vũ Văn Bùi, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Bùi Nhi, tình hình hiện tại, ngươi tính toán phải làm sao đây?”
Nheo mắt lại, Vũ Văn Bùi trả lời: “Tiên sinh, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu kéo quân đi như vậy chỉ có nước chờ chết, cho nên Bùi Nhi tính toán, chủ động xuất kích!”
Nghe xong câu trả lời, Ôn Như Ngọc gật gật đầu.
“Thức chúng quả chi dùng giả thắng, trên dưới cùng dục giả thắng, lấy ngu đãi không ngờ giả thắng (chú thích1)…… Bùi Nhi, làm tướng giả không đánh không có đức hạnh binh sách chinh chiến, không đánh quân tâm không thể nhất chí chinh chiến, không đánh không chuẩn bị chinh chiến, không giả, tất bại.”
Nói tới đây, Ôn Như Ngọc dừng bước chân, ngẩng đầu, hỏi: “Ba điều này, ngươi có biết không?”
“Tiên sinh, Bùi Nhi không đánh không chuẩn bị chinh chiến! Các sinh mệnh tướng sĩ bảo toàn sinh mệnh, Bùi Nhi sẽ không lấy sinh mệnh bọn họ coi như trò đùa, càng sẽ không đem Kiến Nguyên ta coi như trò đùa!” Vũ Văn Bùi ánh mắt sáng ngời, thần thái sáng láng, đôi mắt cậu thâm thúy, trong ánh mắt phảng phất chứa lực lượng vô hạn.
“Nếu đã như thế, rất tốt. Đi thôi Bùi Nhi, tiên sinh có chút đói bụng.”
Ôn Như Ngọc bước chân nhanh hơn, hướng tới doanh trướng bọn họ cư trú mà đi đến, khóe miệng không tự chủ giương lên, Bùi Nhi, đã chân chân chính chính trưởng thành trở thành một tướng soái không người có thể địch nổi…… Cũng đã sắp có thể, khởi động một quốc gia.
Nhớ lại nụ hôn lúc trước kia, Ôn Như Ngọc đưa tay đặt ở trước ngực, tiếng tim đập nhanh chóng nhảy lên thình thịch nói cho y biết, y vẫn luôn dung túng sủng nịch đứa nhỏ này, sớm đã trưởng thành trở thành thiếu niên biết gánh vác trách nhiệm……
X
Dùng qua đồ ăn sáng, Vũ Văn Bùi dẫn theo Ôn Như Ngọc đi tới trung trướng, cũng chính là nơi các nhóm đại tướng thảo luận quân tình nội vụ. Thời điểm bọn họ đi vào, các tướng lĩnh đều đã đến đông đủ.
Nhìn thấy Vũ Văn Bùi bọn họ đi đến, mọi người cung kính hành lễ, sau khi nghe được miễn lễ mới đứng lên ngồi xuống ở vị trí của chính mình.
Ôn Như Ngọc hướng tới Diệp Quân đi đến, cùng Diệp Quân ngồi ở cùng nhau, bọn họ đều là lão sư Vũ Văn Bùi, chẳng qua việc dạy học bất đồng nhau, cho nên ngồi ở cùng nhau cũng coi như là đương nhiên.
Hơn nữa Diệp Quân được phong phó tướng Vũ Văn Bùi, chỉ đứng sau Đại tướng quân, Ôn Như Ngọc ngồi ở bên người hắn, vị trí cũng là gần Vũ Văn Bùi nhất.
Mà Khương Thủ đã tự mình chủ động từ chức vị trí chủ tướng, trở thành tướng quân ngây ngốc ở bên trong phủ Giang Thành, cho nên lần hội nghị này, Khương Thủ cũng không có xuất hiện.
Ánh mắt Ôn Như Ngọc dừng ở bản đồ đã được thay đổi thành bản đồ địa hình, âm thầm nhíu mày.
Nơi đây đại đa số đều là vùng đồng bằng, dễ công khó thủ, hơn nữa thời tiết giá rét, nếu không có một kế sách tốt, chiến đấu sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này, tả tướng quân Chung Lí đứng dậy, đi đến trước mặt Ôn Như Ngọc, đôi mắt thẳng lăng nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc, nhìn Ôn Như Ngọc đến nỗi không rõ vì sao, hắn bỗng nhiên quỳ xuống, ôm quyền cung kính nói: “Mạt tướng lỗ mãng, không biết tiên sinh thật sự là người dũng cảm, lúc trước đã đắc tội thật nhiều, mong tiên sinh thứ lỗi.” Âm thanh hắn vang lên thật lớn, vốn dĩ Ôn Như Ngọc khi thấy hắn đi tới ngay lập tức liền quỳ xuống cả người y đã giật mình dại ra thiếu chút nữa rớt cả cằm.
“Tả tướng quân làm gì vậy, quỳ như thế này Như Ngọc chịu không nổi.” Ôn Như Ngọc lập tức đứng lên, vươn tay đỡ lấy Chung Lí, “Đại chiến sắp tới, Như Ngọc chỉ hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chống đỡ ngoại địch, đây mới là đại sự hàng đầu.”
“Tả tướng quân, tiên sinh bảo ngươi đứng lên, ngươi cứ đứng lên đi, không cần khiến tiên sinh khó xử.” Ngồi trên thượng vị Vũ Văn Bùi kịp thời mở miệng, tuy rằng khẩu khí bình đạm, nhưng trong đó uy nghiêm không giảm.
Nghe Vũ Văn Bùi nói xong, Chung Lí chỉ phải đứng lên, về tới vị trí của mình.
Ôn Như Ngọc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười với Vũ Văn Bùi, liền ngồi trở về.
Khúc nhạc đệm này qua đi, mới bắt đầu thảo luận chính sự, Vũ Văn Bùi nói: “Địa hình này đối với quân ta cực kỳ bất lợi, thời tiết càng thêm giá rét, các tướng sĩ cũng không thể cứ bị động như thế, cho nên, ta quyết định, chủ động xuất kích!”
Trung tướng Hồ Nghị đứng dậy, ôm quyền giảng đạo: “Vương gia, trăm triệu không thể, quân ta binh lực không bì kịp quân địch, tùy tiện ra quân, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”
Các tướng lĩnh khác cũng sôi nổi trả lời lời Hồ Nghị nói, đều cho rằng không nên chủ động xuất kích, hẳn là lấy nghỉ ngơi lấy lại sức làm chủ đạo.
Ôn Như Ngọc nghe, hơi hơi nhíu mày, y đánh gãy lời các vị tướng lãnh mồm năm miệng mười thảo luận, thanh âm thực ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ nói rất rõ ràng cùng minh bạch.
“Các vị tướng quân, hãy nghe Như Ngọc nói một lời. Các ngươi cho rằng không nên xuất binh là bởi vì đám lính yêu cầu nghỉ ngơi lấy lại sức, thể lực tốt lần sau chuẩn bị nghênh chiến, nhưng là các vị, không biết các ngươi có quan sát doanh trướng cư trú của đám lính chưa?”
Y cũng không có chờ sẽ có người trả lời, liền lo chính mình nói tiếp, “Trước đó Như Ngọc có đi lại một lần, nhìn một chút. Những doanh trướng nơi đám lính cư ngụ, đại đa số đều không có bếp lò, trời vào khuya sẽ vô cùng giá rét, Như Ngọc không biết, dưới tình huống như vậy, đám lính sẽ nghỉ ngơi như thế nào để lấy lại sức thật tốt để chuẩn bị đây, thời tiết càng ngày càng lạnh, chẳng lẽ phải chờ tới khi thân thể đám lính đều đông lạnh nhiễm bệnh tật, mới bảo bọn họ đi đánh giặc sao!”
Câu cuối cùng thốt lên, các tướng lãnh đều á khẩu không trả lời được.
Bọn họ xác thật đều quên mất, trời giá rét, bọn họ chịu được, nhưng những đám lính kia chịu không nổi, bọn họ bất luận có quân hàm gì, một số người ở trong doanh trướng, không có bếp lò không có áo choàng lông tơ ấm áp, mỗi buổi tối đều phải chịu đựng từng cơn gió lạnh, căn bản không thể nào kiên trì nổi.
Liếc mắt nhìn các vị tướng lãnh chung quanh, Ôn Như Ngọc tiếp tục hỏi: “Hiện tại, các ngươi còn cho rằng, chúng ta hẳn là phải chuẩn bị nghênh chiến sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Chú thích: Nơi đây trích từ 《 binh pháp Tôn Tử 》 đệ tam mưu công thiên.
Hết chương 45