Vào ban đêm, Vũ Văn Bùi nghe nói Hoàng Hậu cùng một nhà Khương thị bị triệt hạ, cậu đứng lên lần đầu tiên không mặt dày mày dạn muốn cùng Ôn Như Ngọc ngủ chung một phòng, mà là hướng tới chính phòng mình đi đến, Ôn Như Ngọc lo lắng nhìn hình bóng Vũ Văn Bùi, ôn nhu kêu: “Bùi Nhi.”
Vũ Văn Bùi bước chân tạm dừng một chút, nhưng không có quay đầu xem, mà là cứ như vậy đưa lưng về phía Ôn Như Ngọc nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi muốn tĩnh lặng một chút.” Trong âm thanh còn có chút tiếng khóc nức nở, hôm nay hung thủ hãm hại mẫu phi cậu rốt cuộc cũng đến ngày bị báo ứng, cậu thật cao hứng.
Ôn Như Ngọc ngậm miệng lại, không nói chỉ là ánh mắt khó nén lại lo lắng.
“Công tử, nếu lo lắng vì sao không đi nhìn xem.” Đông Nhi đứng ở bên người Ôn Như Ngọc, nghi hoặc hỏi ra, cậu nhìn ra được công tử nhà mình rõ ràng lo lắng cùng để ý Vương gia đến như vậy.
Lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc câu môi cười, “Đông Nhi, đệ không hiểu, có một số việc cho dù ta cùng với Bùi Nhi thân nhau đến như thế nào, cũng không hẳn hoàn toàn nói ra rõ ràng.”
Tám năm trước, ngay trên con sông đào bảo vệ thành, thiếu niên mười tuổi khóc đến thương tâm cùng tuyệt vọng, cừu hận trong mắt cậu không có cách nào quên được, hiện giờ kẻ thù rốt cuộc cũng bị trừng phạt, y nghĩ Bùi Nhi nhà mình, hẳn là muốn có không gian dành riêng cho mình đi.
Đông Nhi bĩu môi, còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn công tử dáng vẻ suy tư, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại. Được rồi được rồi, dù sao cậu chỉ là một hạ nhân mà thôi, cái gì cũng đều không rõ.
Chọc vào ngón tay mình, Đông Nhi có chút oán niệm.
Ôn Như Ngọc ngồi trong chốc lát, liền đứng lên cất bước rời đi, Đông Nhi vội vàng đi theo, đi phía sau Ôn Như Ngọc không đến một mét, mở to đôi mắt nhìn công tử nhà mình hướng tới phòng Vương gia mà đi đến……
Bậm môi mình, tốt rồi, kỳ thật công tử nhà cậu quả nhiên không yên lòng khi để Vương gia một mình mà.
Ôn Như Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, trái lo phải nghĩ, vẫn là không thể để Vũ Văn Bùi một mình được, y sợ Vũ Văn Bùi sẽ cứ luẩn quẩn trong lòng, như thế nào cũng không thoát ra được, vì thế ngồi trong chốc lát, y liền không ngồi nổi nữa, nghĩ vẫn là nên đi xem thì hơn.
Bởi vì không yên lòng, cho nên mỗi bước đi đều nhanh hơn, làm Đông Nhi đi phía sau phải cố hết sức thở dốc, “Công tử, cậu đi chậm một chút, Đông Nhi sắp theo không kịp rồi.”
Ôn Như Ngọc nghe xong, bước chân dừng lại, xoay người nhìn Đông Nhi, y vỗ lên đầu Đông Nhi, buồn cười nói: “Đông Nhi đi theo ta làm gì, đệ muốn làm gì thì đi làm đi.”
“Nhưng mà, công tử……” Đông Nhi nghe Ôn Như Ngọc nói như vậy, vội vàng mở miệng, chính là Ôn Như Ngọc đã xoay người rời đi, để Đông Nhi đứng ở tại chỗ một mình, nhìn công tử nhà mình vội vàng đi, thở dài một hơi.
……
Từ ngoại thính đến tiền viện, có khoảng cách rất dài, tuy rằng Vương phủ không thể so với hoàng cung, nhưng xác thật cũng không khác biệt nhiều lắm, mỗi lần đi trên đường, đều phải tiêu phí một đoạn thời gian khá dài.
Ôn Như Ngọc đi đến trước cửa phòng Vũ Văn Bùi, nhìn bên trong hắt ra ánh nến mỏng manh, hơi thở dài nhẹ nhõm một chút, cũng may Bùi Nhi chỉ thành thật ngây ngốc trong phòng.
Nâng lên cánh tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng Vũ Văn Bùi không có chút phản ứng nào, đợi trong chốc lát Ôn Như Ngọc dứt khoát dùng tay đẩy cửa, lại phát hiện cửa vốn dĩ đã không có khóa……
Vừa vào cửa, Ôn Như Ngọc liền đối diện với đôi mắt đen sáng ngời……
Lúc này, Vũ Văn Bùi đang ngồi ở bên cạnh bàn tròn, không chớp mắt nhìn Ôn Như Ngọc đẩy cửa mà vào.
Xoay người đóng lại cửa phòng, tiếp đó Ôn Như Ngọc đi tới bên người Vũ Văn Bùi, ngồi xuống cầm lấy bàn tay Vũ Văn Bùi nắm chặt thành quyền.
“Bùi Nhi, tiên sinh tới bồi ngươi có được không?”
Ôn Như Ngọc thanh âm khinh nhu, trên mặt ý cười thực ấm áp, y nhìn Vũ Văn Bùi, ánh mắt ôn nhu vô hạn trong mắt chỉ chứa có duy nhất một Vũ Văn Bùi.
Vũ Văn Bùi mỉm cười, trong mắt có chút hoài niệm, “Tiên sinh, thời điểm mẫu phi còn sống, mỗi ngày vào buổi tối đều sẽ kể chuyện xưa cho Bùi Nhi nghe, sau đó chờ Bùi Nhi ngủ, bà mới chịu đi nghỉ ngơi……”
Ôn Như Ngọc giật giật, vươn tay ôm chặt học trò trước mặt mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên phía sau lưng Vũ Văn Bùi, từng chút một thực mềm mại.
“Tiên sinh, mỗi lần Bùi Nhi nghịch ngợm, bà sẽ cố ý xụ mặt xuống hù dọa Bùi Nhi, nhưng chỉ cần ta khóc lên, bà sẽ ngay lập tức liền ôm lấy ta dỗ dành ta……”
Từng câu từng chữ, Vũ Văn Bùi ở bên tai Ôn Như Ngọc, chậm rãi kể ra những tưởng niệm đối với Ngu phi.
Nói đến cùng, Vũ Văn Bùi mới chỉ mười tám tuổi, dựa theo cách hiện đại mà nói, chỉ là một đứa nhỏ mới thành niên mà thôi, còn vui vẻ ở trường học cùng chúng bạn chơi đùa.
Nhưng là, bởi vì sinh hoạt ở thời đại này, cậu phải nỗ lực ngụy trang chính mình, nói cho chính mình biết phải đủ kiên cường, nói cho chính mình biết nếu muốn cường đại, bất luận kiểu gì cũng phải bảo hộ những thứ cậu yêu quý……
Từ sau mười tuổi, Vũ Văn Bùi đã không còn khóc, cho dù thời điểm có khổ có mệt đến mức nào, cậu cũng chỉ là hướng về phía Ôn Như Ngọc toét miệng cười, sau đó vẫn cứ tiếp tục kiên trì.
Có thời điểm Ôn Như Ngọc nhìn thấy cũng rất đau lòng nhưng cũng không thể làm được gì cả.
Bởi vì Ôn Như Ngọc biết, trong chốn hoàng cung ăn thịt người không nhả xương này, trừ bỏ phải cường đại thì phải cường đại hơn.
Vũ Văn Bùi nói rất nhiều rất nhiều, Ôn Như Ngọc vẫn không nói gì, yên lặng bồi cậu, chỉ là dùng tay vỗ nhẹ lưng cậu, cho cậu biết mình vẫn còn ở đây.
“Bùi Nhi, tiên sinh vẫn luôn ở đây.”
Trừ bỏ những lời này, Ôn Như Ngọc không biết còn có thể nói cái gì, lúc này Vũ Văn Bùi dị thường yếu ớt, tuy rằng y biết chỉ có ở trước mặt mình, Vũ Văn Bùi mới có vẻ mặt không hề nghiêm túc lạnh nhạt, nhưng mà y xác thật đã lâu lắm rồi không nhìn đến Vũ Văn Bùi yếu ớt đến như vậy.
Vũ Văn Bùi như vậy làm y rất muốn đi đến lãnh cung giết ả kia, đi chất vấn ả, vì cái gì làm ra sự tình như vậy!
Vũ Văn Bùi nói nhiều, nói đến mệt mỏi, liền đem đầu dựa ở trên vai Ôn Như Ngọc, ánh mắt không chớp nhìn cách đó không xa hình bóng hai người cậu cùng Ôn Như Ngọc, ôm chặt chẽ lẫn nhau.
“Tiên sinh, Bùi Nhi muốn hôn ngươi, có thể chứ?” Yên tĩnh hồi lâu, Vũ Văn Bùi bỗng nhiên hỏi như vậy.
Nói xong lời này, Vũ Văn Bùi không có chờ Ôn Như Ngọc trả lời, liền đem đầu từ trên vai Ôn Như Ngọc nâng lên, đôi tay ôm trước mặt Ôn Như Ngọc, mắt nhắm lại thực thành kính hôn lên……
Ôn Như Ngọc mở to hai mắt nhìn, nhìn mặt Vũ Văn Bùi càng ngày càng tới gần, cuối cùng trên môi cảm giác được cảm xúc ôn nhuận, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ là đụng chạm rất nhỏ mà thôi.
Vũ Văn Bùi buông ra Ôn Như Ngọc, mắt nhìn thẳng lăng lăng chăm chú về y, bỗng nhiên nhếch miệng cười.
“Tiên sinh, Bùi Nhi có thể lại hôn ngươi được không?”
Ôn Như Ngọc: “……”
Nhướng mày cười, Ôn Như Ngọc vươn tay ôm lấy cổ Vũ Văn Bùi, đem chính mình áp sát lại gần, sau đó hơi nhướng người một chút, hôn lên…… Bọn họ sớm đã xác định quan hệ không phải sao?
Vũ Văn Bùi bị tiên sinh nhà mình lớn mật làm kinh ngạc trong chốc lát, tiếp đó lập tức liền đảo khách thành chủ, trở tay ôm lấy eo tiên sinh nhà mình, nhanh chóng hôn lên, nụ hôn này như lửa nóng ngọt ngào, triền miên lưu luyến.
Nụ hôn này kết thúc, hai người tách ra, Vũ Văn Bùi liếm lên cánh môi mình, nhìn Ôn Như Ngọc trước mặt ánh mắt mê ly liền cắn lên môi mình, lắc lắc đầu khiến chính mình tỉnh táo trở lại.
“Tiên sinh……” Vũ Văn Bùi kêu, thanh âm có chút khàn khàn.
“Ừ……”
Ôn Như Ngọc ngẩng đầu, đồng tử mê ly đối diện con ngươi Vũ Văn Bùi, câu môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ôn Như Ngọc quần áo có chút hỗn độn, lại bởi vì cái hôn vừa rồi, từ gương mặt y đến vùng da chỗ cổ đều nổi lên màu đỏ rất nhỏ, đến nỗi cánh môi màu hồng nhạt kia đều có chút trở nên đỏ bừng.
Vũ Văn Bùi không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt lập lòe quang mang lúc sáng lúc tối, Ôn Như Ngọc đầy yêu mị như vậy, làm trong lòng cậu bắt đầu có khát vọng……. Trong lòng dâng lên một dòng nước nóng, làm cả người cậu bắt đầu nóng, quá nóng.
Cậu muốn, rất muốn……
Bổ nhào vào tiên sinh, đem tiên sinh đè ở dưới thân, hung hăng yêu thương……
“Bùi Nhi” Ôn Như Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vũ Văn Bùi, y chớp chớp mắt, ánh mắt thanh triệt cứ như vậy nhìn vào đáy lòng Vũ Văn Bùi.
Áp xuống rung động điên cuồng trong đáy lòng, Vũ Văn Bùi cười vươn tay nhéo lên quai hàm đầy thịt Ôn Như Ngọc, “Tiên sinh, cảm ơn ngươi, Bùi Nhi hiện tại đã tốt lên rồi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Ôn Như Ngọc sửng sốt, sau đó liền cười.
Vũ Văn Bùi đưa tay vì Ôn Như Ngọc sửa sang lại quần áo hỗn loạn, sau đó kéo Ôn Như Ngọc đứng lên, ôm eo kéo y vào trong lồng ngực mình, cằm đặt trên đỉnh đầu Ôn Như Ngọc, cọ cọ cảm khái thở dài một tiếng.
“Tiên sinh, tối nay ngủ cùng Bùi Nhi đi.”
“Không được.”
“Tiên sinh……” Có chút lẩm bẩm làm nũng, Vũ Văn Bùi tiếp tục vì chính mình tranh thủ phúc lợi. Đợi tiên sinh ngủ rồi, cậu có thể tùy ý đánh giá nha, còn có thể ăn đậu hủ sờ mó linh tinh nữa.
“Tiểu tử ngốc, lớn như vậy rồi còn hướng về tiên sinh làm nũng.” Ngữ khí Ôn Như Ngọc kỳ thật đã thỏa hiệp. Huống chi, bọn họ không phải là lần đầu tiên cùng chung chăn gối, thời điểm trong quân doanh hàng đêm bọn họ đều ở bên nhau.
Ôn Như Ngọc sở dĩ cự tuyệt, đại khái là muốn nhìn Vũ Văn Bùi đối với y làm nũng thôi.
Ừm, đây cũng coi như là lạc thú giữa những người yêu nhau đi.
“Tiên sinh thích Bùi Nhi như vậy.”
Vũ Văn Bùi đương nhiên hiểu rõ tâm lý tiên sinh nhà mình, cho nên cậu làm nũng cũng là điều đương nhiên, bởi vì Ôn Như Ngọc thích cho nên cậu một chút cũng không để bụng, tính cách như vậy căn bản không giống chính mình ngày thường.
“Đương nhiên, tiên sinh thực thích Bùi Nhi như vậy ấy.” Cười tủm tỉm nói, Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi vạch trần, cũng không buồn bực chỉ là cười cười, sau đó như lưu manh đùa giỡn Hoa cô nương, một tay nâng cằm Vũ Văn Bùi…… Hay rồi, thân y vốn dĩ không cao bằng Vũ Văn Bùi, cái động tác mà y làm này có chút chẳng ra gì.
Vũ Văn Bùi ôn nhu nhìn Ôn Như Ngọc, sau đó xoay người một cái, ôm lấy Ôn Như Ngọc hướng tới giường lớn cách đó không xa.
Đặt Ôn Như Ngọc ấn ngồi xuống mép giường, Vũ Văn Bùi nhẹ giọng nói: “Bùi Nhi thích tiên sinh, không, Bùi Nhi yêu tiên sinh……”
Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi, mở miệng nói: “Tiên sinh, cũng yêu ngươi.”
Vũ Văn Bùi nghe xong lời này, mới vừa lòng ba chân bốn cẳng lột quần áo Ôn Như Ngọc nhét hết vào trong chăn, sau đó cũng nhanh chóng rút hết đi quần áo xốc chăn nằm lên giường, vươn tay ôm lấy eo Ôn Như Ngọc, đem đầu mình vùi vào cổ Ôn Như Ngọc, thỏa mãn an ủi: “Có tiên sinh ở đây, thật tốt……”
Ôn Như Ngọc nghe xong, xoa lên đầu trước ngực mình, câu môi mi mắt cong lên, rất là vui.
Nói như vậy, tuy rằng rất bình thường, nhưng lại là những câu đánh vào nhân tâm, khiến cho người khác cảm động……