Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 101

Sau khi Đằng Huy Nguyệt được Tề Minh Diệu đón vào hoàng cung, một trong hai vị phi quản lý cung vụ, sinh mẫu Đặng phi của Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng, từng đề xuất chuyển giao cung vụ cho Đằng Huy Nguyệt sắp trở thành Hoàng hậu xử lý, bị Trịnh phi lấy lý do danh bất chính ngôn bất thuận để thoái thác. Trịnh phi cho rằng vẫn chưa được phong hậu, Đằng Huy Nguyệt không có thân phận chính thức, không tiện quản lý hậu cung.

Lý do này của nàng quang minhh chính đại, Đằng Huy Nguyệt không có ý kiến gì. Minh đế dốc hết tâm sức chỉ dạy cậu, từ lâu đã để người khác tập hợp chỉnh lý những chuyện trong hậu cung, báo cáo định kỳ với cậu. Cho dù sau này cậu và Minh đế xa nhau, những thông tin đó vẫn liên tục được đặt trên bàn của Đằng Huy Nguyệt, chỉ chờ cậu bằng lòng giở ra xem.

Đằng Huy Nguyệt hạ quyết tâm phải bảo vệ A Kiếp, nên đã tiếp nhận lệnh bài có thể ra lệnh cho các ám vệ của Minh đế. Sau khi cậu vào cung, đã bình tĩnh cầm những thông tin chồng chất rất nặng kia, xem xét nghiêm túc. Đối với những thế lực phân bố trong hậu cung, có thể nói cậu biết rõ ràng.

Những tay chân mà Tề Minh Uyên có thể điều động không nhiều lắm, lại không cho rằng những nội quyến nhu nhược này có thể tạo nên sóng gió gì, cho nên các tay chân sắp xếp trong hậu cung không có bao nhiêu, tính kỹ ra ước chừng hai trăm người. Đa phần trong số những người này đều do sinh mẫu Triệu Chiêu nghi của hắn mua được, còn có một chút là vài người hầu hạ trong cung của các phi tần thị quân. Thậm chí Đằng Huy Nguyệt còn nhận ra trong số đó có cung nữ thái giám trong Cam Tuyền cung của Trịnh phi.

Các ám vệ đi theo Đằng Huy Nguyệt đều là cao thủ, nhưng số lượng chỉ có hai mươi người. Nếu hai trăm người kia đồng loạt xông lên, trong lúc hỗn loạn thế này cũng không nhất định có thể áp chế được. Cũng may trong số hai trăm người kia, chỉ có một trăm sáu mươi người là lực lượng cơ động, bọn họ giữ lại bốn mươi người để bảo vệ Triệu Chiêu nghi và hỗ trợ những người trong hậu cung đi theo nàng. Còn lại thì chia nhau hành động, chia thành bốn đội, một đội khoảng chín mươi người tới Văn Anh điện, muốn khống chế Hoàng hậu và hoàng trưởng tử, ba đội khác, một đội ba mươi người đến Vĩnh An cung ép buộc Trịnh Thái hoàng thái hậu, một đội hai mươi người đi chế ngự Đặng Thái phi, hai mươi người còn lại thì đi lùng bắt Trịnh Thái phi.

Dưới tình huống thế này, Đằng Huy Nguyệt dẫn các ám vệ vừa mới ra khỏi Văn Anh điện đã đụng phải những kẻ muốn bắt cậu, hai bên không nói nhiều, lập tức rút vũ khí ra.

Đạo quân ô hợp này, phần lớn đều không có vũ lực, dù có nhân số gấp gần năm lần so với số lượng ám vệ nhưng vẫn không giành được lợi thế. Bọn chúng muốn dùng sự áp đảo về nhân số để bắt Đằng Huy Nguyệt và hoàng trưởng tử, khiến các ám vệ e ngại. Đằng Huy Nguyệt bế A Kiếp bằng một tay, tay còn lại cầm roi, lấy mạng người đầu tiên chết trên tay cậu ở kiếp này.

Mấy năm nay, ngoại trừ khoảng thời gian mang thai A Kiếp, Đằng Huy Nguyệt chưa bao giờ buông bỏ việc huấn luyện. Có lẽ võ công của cậu không bằng ám vệ, nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu. Hơn nữa cậu đang sốt ruột trong lòng, ra tay cương quyết, tàn nhẫn vô tình, khí thế càng khủng khiếp hơn các ám vệ. Dưới sự kích thích của cậu, không một ám vệ nào mà không mang sát khí đằng đằng, dũng cảm đương đầu!

Toàn bộ chín mươi người đều mất mạng, bên phía Đằng Huy Nguyệt chỉ có một người bị thương nặng, năm người bị thương nhẹ.

Không ai dừng chân, tiếp tục đi đến Vĩnh An cung.

Bên ngoài chính điện mà Trịnh Thái hoàng thái hậu và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn đang ở, có hai mươi người đang canh giữ ở cửa chính. Nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt, bọn chúng lập tức tập hợp lại, giơ vũ khí giằng co với ám vệ.

“Thái hoàng thái hậu và Trưởng Công chúa đang ở trong tay chúng ta, Hoàng hậu còn không bỏ vũ khí xuống, giơ tay chịu trói?” Một người đứng đầu mặc quần áo của Cấm vệ quân, dùng chất giọng sắc nhọn nói.

“Láo xược!” Khuôn mặt Đằng Huy Nguyệt lãnh lệ, vung tay lên, chiếc roi như con rắn đánh thẳng vào mặt tên kia!

Vì Đằng Huy Nguyệt đang bế con, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai nhất so với các ám vệ, nên dù trên quần áo lộng lẫy có dính máu, những người khác đều bất giác lơi lỏng cảnh giác với cậu. Cậu quất roi bất thình lình, động tác cực nhanh, kẻ bị công kích căn bản không có thời gian để phản ứng, hai mắt trừng lớn!

Nhận thấy cảnh tượng máu me sắp xảy ra, một thái giám đứng sau lưng tên kia đột nhiên ra tay, đẩy mạnh tên kia một cái, giúp hắn tránh được một đòn trí mạng!

“Hoàng hậu, Thái hoàng thái hậu và Trưởng Công chúa đều đang ở trong điện, xin hãy thận trọng!” Tên thái giám cứu kẻ kia một mạng nói.

“Gọi Lâm Phàm ra gặp bản cung!”

“Thái hoàng thái hậu và Trưởng Công chúa đang ở cùng Vương phi rất an toàn, xin Hoàng hậu yên tâm!”

“Ngươi có thể dùng đầu cam đoan?”

“Có thể.” Thái giám kia nói. “Không bằng Hoàng hậu chờ cùng ta, đợi kết quả?”

“Tiết Toàn, ngươi đang nói xằng bậy gì đấy? Ngươi muốn phản bội chủ tử?” Kẻ vừa bị đẩy ra, may mắn lắm mới tránh được chiếc roi của Đằng Huy Nguyệt vẫn chưa phục hồi lại, nghe thấy lời của thái giám kia, bật dậy chỉ tay vào hắn.

Tiết Toàn vội vàng nói nhỏ vào tai hắn: “Thái công công, chúng ta không phải đối thủ của họ… Nếu Hoàng hậu ra tay không kiêng dè, chỉ có một đường chết… Không bằng thử dùng hư chiêu…”

Thái công công trầm mặt, không nói được gì. Hắn cũng chỉ là kẻ tiếc mạng. Vừa rồi Tiết Toàn cứu hắn, làm hắn chấn động không ít. Kế sách của Tiết Toàn rơi vào tai hắn trở nên vô cùng hợp lý.

Đằng Huy Nguyệt không quan tâm mấy động tác nhỏ của bọn họ, nheo mắt lại: “Muốn giữ chân bản cung? Bảo Lâm Phàm ra đây!”

Thái công công nhớ lại cái quất roi kia, kiêng dè nhìn Đằng Huy Nguyệt, nói trước: “Không được!”

Đằng Huy Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn. Da đầu Thái công công run lên, không khỏi cúi đầu.

Đột nhiên Đằng Huy Nguyệt ném một vật cho Tiết Toàn, Tiết Toàn đỡ lấy theo bản năng.

“Giao cho Lâm Phàm! Có gặp bản cung hay không do hắn quyết định!”

Thái công công liếc mắt nhìn Tiết Toàn, Tiết Toàn lập tức cung kính dâng vật trong tay cho hắn xem.

Hóa ra là một miếng ngọc bội tinh xảo, chất lượng bình thường, Thái công công thường ra vào cung đình nhận nhiều quà biếu khá chướng mắt với nó. Hắn không đoán được dụng ý của Đằng Huy Nguyệt, nhưng đã bị cậu dọa sợ, không dám quá phận mà đắc tội với cậu, sợ mâu thuẫn lại khó giữ được mạng.

Do dự một lát, Thái công công bất cam bất nguyện mà gật đầu.

Tiết Toàn lập tức cầm ngọc bội đi vào điện, tìm Lâm Phàm.

Thời gian hắn vào trong hơi lâu. Thái công công bắt đầu không kiên nhẫn, đang định phái người vào xem có chuyện gì, Tiết Toàn đã trở ra.

Vì sắc mặt hắn vẫn như bình thường, thái độ vẫn tất cung tất kính, Thái công công không hề nghi ngờ, đợi hắn đến gần mới nhỏ giọng hỏi: “Sao…”

Tiết Toàn chỉ chờ hắn tới gần mình, bất ngờ ra tay bịt miệng hắn, một con dao gặm quẹt qua cổ Thái công công.

Thái công công che cổ, hai mắt trợn trừng, hoảng sợ nhìn Tiết Toàn rồi ngã xuống.

Hơn mười người đang canh giữ bên ngoài thấy vậy, nhất thời hỗn loạn!

Đằng Huy Nguyệt đã nhận ra Thái công công và Tiết Toàn không thuộc một phe ngay từ đầu, vì thế mới thăm dò một chút, quả nhiên kết quả không ngoài dự đoán.

Những kẻ đi theo Thái công công và những kẻ đi theo Tiết Toàn lập tức giao chiến với nhau. Những kẻ không còn Thái công công dẫn đầu nhanh chóng bị áp chế, cuối cùng đều mất mạng, bao gồm năm người bên phía Tiết Toàn.

Tiết Toàn cũng không phải lông tóc không tổn. Cánh tay trái của hắn có một vết thương rất dài, đang chảy máu ròng ròng. Hắn không quan tâm đến, dùng một động tác mời với Đằng Huy Nguyệt: “Hoàng hậu, Vương phi đang chờ ngài trong điện.”

Đằng Huy Nguyệt gật đầu, không nhìn những thi thể trên mặt đất, dẫn người đi thẳng vào trong.

Trong chính điện của Vĩnh An cung tràn ngập mùi máu tanh, sáu bảy thi thể lộn xộn ngang dọc, có thể nhìn ra chỉ vừa mới tử vong. Nghĩ đến khoảng thời gian Tiết Toàn vào trong đây, không khó để đoán là ai ra tay, mà Lâm Phàm mới là chủ tử chân chính của Tiết Toàn.

Trên chủ vị, Trịnh Thái hoàng thái hậu buông mắt xuống, sắc mặt không tốt lắm, mấy nếp nhăn hằn sâu. Bên dưới tay bà, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn và Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm ngồi một trái một phải. Sắc mặt Tề Mẫn hơi tái nhợt, Lâm Phàm thì cực kỳ bình tĩnh, một tay vuốt ve miếng ngọc bội mà Đằng Huy Nguyệt chuyển cho hắn thông qua Tiết Toàn. Bên tay hắn có một cái khay, một thanh trường kiếm phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, im lặng nằm bên trên. Bất cứ lúc nào Lâm Phàm cũng có thể cầm kiếm, đặt lên cổ Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn.

Nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt dẫn người xuất hiện trong điện, trong mắt Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn đều hiện lên vẻ vui mừng và lo lắng.

“Hoàng hậu, thứ cho Lâm Phàm không thể nghênh đón từ xa.” Lâm Phàm cúi người với Đằng Huy Nguyệt, cung kính nói.

“Lâm Phàm, ngươi cô phụ lòng tin của ta.” Đằng Huy Nguyệt lạnh lùng nói.

“Tặc nhân dùng nhi tử của tiên phu và Lâm Phàm để uy hiếp. Lâm Phàm đã gả vào Nhữ Nam vương phủ, mắc nợ đại nhi tử quá nhiều, thật sự không thể trơ mắt nhìn cả nhà nhi tử rơi vào cảnh ngục tù…” Lâm Phàm cười khổ, chậm rãi đứng lên, đi về phía Đằng Huy Nguyệt.

“A Việt coi chừng!” Trịnh Thái hoàng thái hậu kêu lên.

Tề Mẫn cũng căng thẳng giống vậy.

Đằng Huy Nguyệt không tiến không lùi, chỉ nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm đứng lại cách cậu năm bước chân, vung đuôi áo quỳ xuống, dập đầu: “Lâm Phàm khẩn cầu Hoàng hậu cho biết, cả nhà đại nhi tử của ta vẫn bình an?”

Đằng Huy Nguyệt nói: “Ngươi chỉ lo cho cả nhà đại nhi tử của ngươi, có nghĩ đến phu gia và tiểu nhi tiểu tôn hiện giờ của ngươi?”

Lâm Phàm trào lệ. Hắn thông minh từ nhỏ, sống đến tuổi này, rất nhiều chuyện đã có thể thờ ơ lãnh đạm buông bỏ. Duy nhất vẫn còn áy náy với nhi tử đầu tiên của mình, Tiêu Yến. Từ khi hắn bị Tề Triệt cướp về Nhữ Nam vương phủ, bị ép phải rời xa phụ tử Tiêu Yến, tất cả đã không thể cứu vãn. Nếu lựa chọn bỏ rơi Tiêu Yến, hắn sẽ làm mình quên đi hoàn toàn. Nhiều năm đã trôi qua, hắn tưởng mình không còn tình cảm với người con này. Nhưng khi Tề Du cầm miếng ngọc bội duy nhất mà hắn để lại cho Tiêu Yến để ép buộc hắn, lòng dạ hắn rối bời ngay lập tức.

Rõ ràng đã biết phần thắng của Diên Thuận Quận Vương Tề Minh Uyên không lớn, rõ ràng đã biết sẽ làm liên lụy đến Nhữ Nam Vương Tề Triệt và cả nhà Tề Vanh, rõ ràng đã biết làm vậy chính là phản bội Trịnh Thái hoàng thái hậu, Phúc Khang Trưởng Công chúa vẫn luôn yêu thích hắn tin tưởng hắn, phá hủy những mối quan hệ mà hắn tích lũy từ từ… Hắn vẫn không thể thờ ơ được.

Cho nên, khi Đằng Huy Nguyệt giao cho hắn miếng ngọc bội mà hắn để lại cho Tiêu Yến thông qua Tiết Toàn, hắn lập tức hiểu ngay ý tứ của Đằng Huy Nguyệt.

____ Cả nhà Tiêu Yến, chỉ e đã nằm trong tay Đằng Huy Nguyệt.

Nếu đã làm được đến mức đó, trận chiến phản loạn này, chắc hẳn Đằng Huy Nguyệt đã nắm rõ trong lòng. Cậu đã cho Lâm Phàm một cơ hội, chờ hắn quy phục hoặc phản bội.

Mà Lâm Phàm, lựa chọn phản bội.

“Chuyện này chỉ do một mình Lâm Phàm gây ra, Lâm Phàm nguyện gánh vác tất cả tội lỗi.” Lâm Phàm chậm rãi nói.

“Vậy thì phải xem, ngươi có gánh vác nổi không.” Đằng Huy Nguyệt ra hiệu, để ám vệ áp giải Lâm Phàm đi xuống.

Đám người Tiết Toàn thấy Lâm Phàm không hề phản kháng, trên mặt đều lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng không giãy dụa, buông bỏ vũ khí rồi bị áp giải đi.

Xử lý Lâm Phàm xong, Đằng Huy Nguyệt bế A Kiếp quỳ xuống trước mặt Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn: “Con đến chậm, làm hoàng tổ mẫu và a nương sợ hãi.”

“Vất vả cho con, đứa trẻ ngoan. Là ai gia không biết nhìn người, tin lầm kẻ bạch nhãn lang.” Trịnh Thái hoàng thái hậu nói. Bà tự nhận mình đối đãi rất tốt với Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm, không thể ngờ được hắn lại vô tình trở mặt, quay ngược lại áp chế mình. Bà đã trải qua ba triều đại, cũng là người quen nhìn sóng to gió lớn, đến cuối đời còn bị lật thuyền trong mương, có lẽ mấy năm qua đã quá an nhàn.

“Con xử lý rất tốt.” Tề Mẫn nói. “Nhưng sao con lại đưa cả A Kiếp đi cùng? Nhỡ bị va chạm thì phải làm sao?” Chỉ riêng trong Vĩnh An cung đã là cảnh tượng máu chảy khắp nơi.

“Không có ai có thể phó thác, con thà để nó đi cùng mình.” Đằng Huy Nguyệt nói. “Nó là nhi tử thân sinh của con, không nên nhu nhược như vậy.” Trên thực tế, suốt dọc đường, biểu hiện không hề khóc lóc ầm ĩ của A Kiếp đã vượt ngoài dự liệu của Đằng Huy Nguyệt, khiến cậu cảm thấy cực kỳ kiêu hãnh.

“Tình hình bên phía Hoàng thượng sao rồi?” Trịnh Thái hoàng thái hậu hỏi.

Đằng Huy Nguyệt lắc đầu: “Vẫn chưa biết, con phải đến đó ngay.”

Trịnh Thái hoàng thái hậu quả quyết nói: “Con để A Kiếp ở chỗ ai gia và a nương con, mau chóng đến đó, giúp Hoàng thượng một tay.” Hai người không bị áp chế nữa, Tề Minh Diệu sẽ ít bị bó buộc chân tay hơn.

Tề Mẫn cầm tay cậu: “Mọi chuyện phải cẩn thận một chút!”

Đằng Huy Nguyệt nói: “Hoàng tổ mẫu và a nương yên tâm, bản hoàng hậu rất lợi hại đấy, tuyệt đối sẽ cho A Uyên đẹp mặt! Hai người trông A Kiếp, đợi bản hoàng hậu khải hoàn trở về!”

Lời nói ung dung ngang ngược của cậu làm Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn thả lỏng, nhưng trong lòng càng thương cậu hơn.

“Đi thôi!”
Bình Luận (0)
Comment