Xe ngựa đang đi trên đường có vẻ ngoài sơ sài, nhưng bên trong thì thoải mái hoa lệ, năm mươi hộ vệ khỏe mạnh cưỡi ngựa bảo vệ cho xe ngựa ở bốn phía, còn có hơn mười người khác thi triển công phu đi theo từ trong tối.
Đằng Huy Nguyệt được bí mật đưa đi khỏi Kiến Khang, đến giờ đã qua ba ngày.
Đến khi ra khỏi thành Kiến Khang, Đằng Huy Nguyệt mới tỉnh lại, lúc mở mắt ra, cậu nhìn thấy đầu tiên chính là Liễm Vũ và A Kiếp đang ngồi trong lòng hắn chu miệng sắp khóc. A Kiếp đã được tám tháng, được nuôi rất chắc, có đôi mắt đen láy đặc biệt của Tề gia, còn nhỏ tuổi mà tính cách đã lộ vẻ chuyên chế, bình thường được người quen bế thì không sao, nhưng nếu có Đằng Huy Nguyệt ở bên cạnh, đôi tay trắng trắng mềm mềm như ngó sen kia sẽ nhất định sẽ duỗi về phía Đằng Huy Nguyệt.
Sau khi Đằng Huy Nguyệt nhận ra mình đang ở đâu, gần như ngay lập tức đã nghĩ ra là cậu bị ép buộc rời khỏi Kiến Khang, tên đầu sỏ ngoại trừ Liễm Vũ, cậu không nghĩ ra người thứ hai! Cậu tức đến nỗi muốn lập tức quất cho Liễm Vũ một phát roi!
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của A Kiếp, cậu cố gắng áp chế cơn tức, bế A Kiếp, nhẹ nhàng vỗ về trấn an.
“A a!” A Kiếp túm lấy vạt áo của Đằng Huy Nguyệt, được bao bọc trong hơi thở quen thuộc, không mếu máo nữa, vui mừng hoa tay múa chân.
“Tình hình Kiến Khang hiện giờ thế nào?” Đằng Huy Nguyệt dỗ A Kiếp mấy câu, quay sang hỏi Liễm Vũ. Cậu biết rõ dù cậu có ra lệnh cho Liễm Vũ quay ngựa lại, tuyệt đối Liễm Vũ sẽ không đáp ứng.
Sau khi Đằng Huy Nguyệt bế A Kiếp, Liễm Vũ quỳ gối trước mặt Đằng Huy Nguyệt, dập đầu thật sâu. Cho dù Đằng Huy Nguyệt có tức giận muốn giết hắn ngay lập tức, hắn cũng không oán thán nửa câu.
“Điện hạ đừng lo, trong Kiến Khang đã được sắp xếp ổn thỏa…” Liễm Vũ nói sơ lược chuyện Thiên Diện giả trang thành Đằng Huy Nguyệt để ở bên cạnh Văn đế, cùng Văn đế giấu diếm mọi người.
Đằng Huy Nguyệt giận đến mức mơ màng, không nhịn được mà đá Liễm Vũ một cái, châm chọc: “Liễm Vũ đại nhân đúng là suy tính rất kỹ! Lúc trước thấy bản cung nóng lòng sốt ruột như thế, rất thú vị chứ?” Vì chiến sự ở Kiến Khang, cậu và Văn đế đã phải sứt đầu mẻ trán, vì muốn ở lại Kiến Khang phụ giúp Văn đế, cậu và Văn đế còn ầm ĩ với nhau một trận. Hiện giờ lại đến nói với cậu, cậu căn bản toàn làm chuyện uổng công vô ích, từ trước đã có thế thân có thể dễ dàng thay thế cậu. Rõ ràng đã có nước cờ này, vậy mà Liễm Vũ còn dám giấu kín không nói, khiến cho Đằng Huy Nguyệt vốn dĩ mang dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt trước mặt Văn đế, giờ thì biến thành làm bộ làm tịch!
Cũng là do cậu tức giận quá… Dù Liễm Vũ có như hình với bóng cùng cậu đến đâu, vào lúc cậu và Văn đế ở chung, Liễm Vũ vẫn không thể xuất hiện. Liễm Vũ cũng không biết Văn đế đã nói sự thật Minh đế gặp chuyện không may cho Đằng Huy Nguyệt biết, nếu Thiên Diện đã từng giả trang thành Trân phi xuất hiện, dựa vào trí thông minh của Đằng Huy Nguyệt, không thể nào không nhìn ra vấn đề trong đó, đến lúc đó, tất cả mọi chuyện mà họ cố gắng giấu kín sẽ lập tức bị phơi bày. Nếu biết Minh đế sống chết không rõ, Đằng Huy Nguyệt sẽ làm ra chuyện gì, dù là Liễm Vũ cũng không chắc chắn. Hơn nữa hiện giờ vận mệnh quốc gia đang gặp nguy cấp, tâm tình Đằng Huy Nguyệt không thích hợp để biến hóa nhanh chóng.
Vốn dĩ Liễm Vũ không muốn làm trái ý muốn của Đằng Huy Nguyệt, bởi vì lúc đầu dù tình hình Kiến Khang khá nguy hiểm, nhưng còn lâu mới đi tới nông nỗi cùng đường, Đằng Huy Nguyệt khăng khăng ở lại Kiến Khang phụ trợ cho Văn đế không phải không có lý. Thế nhưng cái chết của An Dục đã tạo thành một bước ngoặc lớn. Kiến Khang bị công phá chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu không quyết định nhanh, đến lúc đó có muốn chạy cũng không kịp.
Dù Liễm Vũ không ra tay, chẳng sợ sẽ bị Đằng Huy Nguyệt oán giận, Văn đế cũng sẽ dùng mọi cách để đưa cậu và A Kiếp đi. Liễm Vũ ra tay, còn có thêm Thiên Diện, đã giải quyết được phiền phức cho Văn đế.
“Thuộc hạ đáng chết, xin điện hạ trách phạt!” Liễm Vũ bị Đằng Huy Nguyệt đá một cái, người nghiêng sang một bên, lại nhanh chóng tiếp tục quỳ xuống dập đầu.
Đằng Huy Nguyệt đã lớn từng này mà chưa bao giờ phải nín nhịn đuối lý như thế. Nhưng đúng là cậu không thể bắt bí Liễm Vũ! Một là sau lưng Liễm Vũ có Minh đế và bút tích của Văn đế, hai là quả thật Liễm Vũ đã dùng biện pháp tốt nhất có thể để đưa cậu và A Kiếp rời đi, không làm kinh động đến Kiến Khang đang rất nguy nan, gây ra họa lớn.
Sau cùng, Đằng Huy Nguyệt chỉ có thể phẫn nộ nói: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
“A a, đa đa!” A Kiếp vỗ tay “trợ uy” cho Đằng Huy Nguyệt.
Sắc mặt Đằng Huy Nguyệt hơi cứng lại, Liễm Vũ không dám nói nhiều, trầm mặc đi ra.
Liễm Vũ ra ngoài, Đằng Huy Nguyệt dựa lưng vào tấm đệm mềm, cúi đầu nhìn A Kiếp cười toét miệng với cậu. Nếu là lúc thiên hạ thái bình, nghe thấy A Kiếp phát ra tiếng gọi như “cha cha” giống vậy, nhất định Đằng Huy Nguyệt sẽ vui mừng khôn xiết. Hôn nhẹ vào hai má hồng nhuận của A Kiếp, Đằng Huy Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phương hướng Kiến Khang, nhíu chặt mày.
Mấy ngày trước xe ngựa của Đằng Huy Nguyệt đã đi tới một con đường ít người qua lại. Con đường này hơi chật, hai bên là cây rậm lá nhiều, là con đường an toàn nhất mà ám vệ đã thăm dò từ trước.
Nhưng tới ngày thứ sáu, đoàn người gặp phải một đám thích khách bịt mặt. Thích khách mai phục trong rừng, bất ngờ xông ra công kích mấy người Đằng Huy Nguyệt. Đám thích khách này ra tay tàn nhẫn, mục tiêu là Đằng Huy Nguyệt ở trên xe ngựa, nếu bị bắt sẽ cắn lưỡi tự sát ngay tức khắc, không để lại bất cứ sơ hở nào, tuy rằng cuối cùng tất cả đều chết trên tay mấy người Liễm Vũ, nhưng thành công này cũng đã khiến bên phía Đằng Huy Nguyệt có ba người chết, sáu người bị thương.
Liễm Vũ không thể ngờ lại có người biết được con đường đi lánh nạn của bên mình để chặn giết giữa đường, mặt mũi âm trầm u ám rõ ràng. Hắn nghi ngờ trong ám vệ có nội gián, nhưng lúc này nếu liều lĩnh điều tra, bọn họ cũng không cần đi tiếp.
Đang lúc Liễm Vũ do dự, Đằng Huy Nguyệt gọi hắn vào trong xe ngựa. Đây là lần đầu tiên Đằng Huy Nguyệt muốn gặp Liễm Vũ sau khi tỉnh lại nổi giận với hắn.
Bên trong xe ngựa, Đằng Huy Nguyệt đang kiên nhẫn dỗ dành A Kiếp. A Kiếp còn quá nhỏ, bị những tiếng la hét và mùi máu tanh nồng nặc làm cho sợ hãi, oa oa khóc lớn, ủy khuất cọ quậy trong lòng Đằng Huy Nguyệt.
Liễm Vũ hành lễ xong, cung kính quỳ ở đó chờ Đằng Huy Nguyệt lên tiếng.
“Ngồi xuống đi.” Đằng Huy Nguyệt lạnh nhạt nói, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ uy nghi mờ ảo, khiến người ta không dám có tâm tư làm trái.
Liễm Vũ chắp tay, ngồi xuống.
“Bản cung biết ngươi đang nghĩ gì.” Đằng Huy Nguyệt vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng A Kiếp. “Bất luận ngươi đang nghĩ gì, đều dừng lại cho bản cung. Nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi. Bản cung tin tưởng các ngươi, ngươi cũng phải tin người mà bản cung tin tưởng. Đừng đặt tâm tư vào những chuyện vô nghĩa. Nghe rõ chưa?” Câu cuối cùng, ngữ khí nghiêm nghị.
Liễm Vũ kinh ngạc, dập đầu nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Chúng ta đang đi đâu?” Đằng Huy Nguyệt hỏi. Cậu nên hỏi vấn đề này từ lâu, nhưng do lúc trước tức giận quá, lại lo lắng cho tình hình Kiến Khang, cho nên quên hỏi. Trong lòng cậu vẫn biết rõ Liễm Vũ sẽ không hại cậu.
“Tịnh Châu.” Liễm Vũ nói.
Đằng Huy Nguyệt nhíu mi: “A Viêm ở đó?” Cậu đã nghĩ tới một vài khả năng, nhưng đến chỗ Tề Minh Viêm thì thật sự không phải một trong số đó. Tẩu tử lánh nạn đến chỗ tiểu thúc tử? Cũng không phải là ý kiến hay. Nhưng trong lòng cậu lại có một loại cảm giác bất ngờ mà cũng khó hiểu giống như đáng lẽ nên như vậy, là thế nào? Cậu nhớ tới ký ức ngắt quãng rồi sau đó biến mất ở kiếp này, thấy hơi đau đầu.
Liễm Vũ ngầm thừa nhận.
Đằng Huy Nguyệt hỏi: “Đợi đã, A Viêm biết chuyện này không?”
“Quảng Liệt Quận Vương tuyệt đối không vô lễ với ngài, xin điện hạ yên tâm!” Liễm Vũ nói.
Đằng Huy Nguyệt hỏi tiếp: “Có phải ngươi có chuyện gì giấu bản cung?”
Liễm Vũ bắt đầu chần chừ, không biết nên nói thế nào. Hắn có dự cảm, nếu hắn nói cho Đằng Huy Nguyệt biết toàn bộ mọi chuyện mà Minh đế đã ủy thác giống như đã nói với Văn đế, tuyệt đối Đằng Huy Nguyệt sẽ không chỉ đá hắn một cái đơn giản như trước.
Đằng Huy Nguyệt cười lạnh: “Không thì ta nói thay ngươi? Thiên Diện là ai? Tại sao ta đã có được lệnh bài ám vệ, mà chưa từng đọc thông tin về hắn?” Cậu có lệnh bài có thể ra lệnh cho tất cả các ám vệ dưới tay Minh đế, cũng đã từng cố gắng hiểu rõ về mọi thứ của những ám vệ đó, nhưng không hề biết có một người tên là Thiên Diện. Dựa vào bản lĩnh có thể hóa trang giống như đúc của hắn, tuyệt đối không thể là người không có tên tuổi gì trong các ám vệ. Vậy thì chỉ có một cách giải thích: Có người cố ý giấu diếm thông tin về Thiên Diện.
Tại sao cậu có thể đọc được tư liệu của những ám vệ khác, duy chỉ có Thiên Diện là không? Nhớ đến bản lĩnh của Thiên Diện, nhớ đến Minh đế đã vì muốn “tốt” cho cậu mà làm từng chuyện từng chuyện, quả thật đáp án rất rõ ràng!
“Hắn là Trân phi!” Ánh mắt Đằng Huy Nguyệt ngoan lệ, nói một cách khẳng định. Thậm chỉ cả “Minh đế” mà cậu đã gặp trong đại điển phong hậu, cũng rất có thể là do Thiên Diện giả trang thành.
Không biết chừng ngay từ ban đầu, Minh đế đã chuẩn bị Thiên Diện cho cậu. Bây giờ đã không thể tìm hiểu ý định khi đó của Minh đế, nhưng việc gần đây nhất, là Thiên Diện thay thế cậu để ở lại Kiến Khang.
Đối tượng mà Liễm Vũ trung thành rất dễ để đoán, có thể không quan tâm đến ý muốn của cậu mà đưa cậu đi, chỉ có thể là do mệnh lệnh mà Minh đế từng hạ cũng như Tề Minh Diệu không thể bảo vệ cậu.
Rời khỏi Văn đế, lại để cậu đến Tịnh Châu tìm Tề Minh Viêm, liên hệ với tâm tư mơ hồ của Tề Minh Viêm đối với cậu…
Sắc mặt Đằng Huy Nguyệt tái nhợt, đập mạnh tay vào thùng xe: “Tề Minh Diệu không được, thì thay thế bằng Tề Minh Viêm? Tề Lược, ngươi khinh người quá đáng!” Tề Lược là tên của Minh đế.
Từng ấy năm tới giờ, lần đầu tiên Liễm Vũ nghe thấy fan cuồng Minh đế như Đằng Huy Nguyệt dùng ngữ khí oán trách phẫn nộ đến thế để kêu tên Minh đế, Liễm Vũ cúi thấp đầu đến mức không thể thấp hơn.
“A a, đa đa!” A Kiếp bị Đằng Huy Nguyệt túm đau, khóc to kháng nghị.
Nghĩ đến A Kiếp là dòng giống của Minh đế, Đằng Huy Nguyệt lạnh mặt ném nó vào lòng Liễm Vũ, đứng dậy ra khỏi xe ngựa.
“A, điện hạ!” Bên ngoài truyền đến tiếng hét kinh hãi!
Liễm Vũ hoảng sợ, vội vàng bế A Kiếp ra ngoài, chỉ thấy Đằng Huy Nguyệt đang cầm thanh đao sáng chói được giắt bên hông một ám vệ, nhảy đến ven đường, chém vào cái cây to cao như để phát tiết, vẻ hung hãn khiến các ám vệ phải hít một hơi lạnh, rồi tất cả đều ngẩn ngơ nhìn cậu. Có ám vệ đang ẩn mình trên cái cây kia không đứng vững, ngã bịch xuống đất mà còn không dám kêu đau.
Rõ ràng chỉ là một tiểu văn tử tuyệt sắc tay yếu chân mềm, Đằng Huy Nguyệt lại đang điên cuồng đâm chém, làm cho cái cây mà một nam tử trưởng thành mới có thể ôm hết kia lung lay lảo đảo, những dấu vết rất sâu trên cây có thể cho thấy rõ Đằng Huy Nguyệt tức giận đến mức độ nào. Lúc cậu dừng lại, tay cậu đã run rẩy đau nhức. Cậu buông đao xuống, vẻ mặt u ám tưởng như có thể tích thành nước, cả người tản mát ra hơi thở đừng có đến gần ta, bước về phía xe ngựa. Mọi người lùi ra sau nhường đường cho cậu, bao gồm cả Liễm Vũ đang bế A Kiếp.
“Trả ngươi.” Đằng Huy Nguyệt ném thanh đao cho ám vệ vừa bị cậu cướp đao.
Ám vệ kia cung kính vươn hai tay nhận lấy.
“Đổi đường khác, chúng ta không đi Tịnh Châu.” Đằng Huy Nguyệt nói với Liễm Vũ.
“Nhưng mà…” Minh đế và Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
Đằng Huy Nguyệt tiện tay nhặt cái gì đó lên ném đúng về phía Liễm Vũ, Liễm Vũ muốn che cho A Kiếp, dùng lưng để đỡ, hóa ra là một chiếc roi ngựa.
Ám vệ đảm đương nhiệm vụ làm mã phu: …
Đằng Huy Nguyệt dùng ánh mắt “tên ám vệ ngu xuẩn nhà ngươi” nhìn Liễm Vũ một cách khinh thường: “Bên Tề Minh Viêm để lộ tin tức, có người không muốn chúng ta đến đó. Nếu ngươi muốn tiếp tục bị truy sát, cứ làm đúng như kế hoạch, bản cung tuyệt đối không phụng bồi!”