Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 127

Từ Uyển gầy trơ xương nằm trong tiểu thiên phòng ở Lạc Anh điện, trên người vẫn còn đau đớn vì bị đánh đập tàn nhẫn. Nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nóc nhà mờ tối, không thể nghĩ ra tại sao một kiếp đời hả lòng hả dạ của nàng lại rơi vào kết cục này…

Kiếp trước nàng là kiều nữ của Từ gia, bất luận là dung mạo hay tài nghệ đều là đứng đầu, cho dù chi trưởng Từ gia bị hạ thấp cũng không làm ảnh hưởng đến địa vị của nàng ở Từ gia. Nàng sống trong cao cao tại thượng, khí thế hăm hở, thậm chí còn được Minh đế tứ hôn, gả cho Tấn Vương Tề Minh Viêm. Tấn Vương trẻ tuổi oai hùng, khiến nàng nhất kiến chung tình, rối loạn tâm trí. Cuộc đời nàng thuận lợi suôn sẻ như thế, cho đến khi nàng nhìn thấy Đằng Hoàng hậu từng là Nguyên Trưng Ung chủ tiếng tăm lừng lẫy, phát hiện tình cảm kín đáo được cất giấu trong mắt trượng phu… Từ đó về sau, ngày nào trái tim nàng cũng bị đố kỵ ghen ghét gặm nhấm. Khi Tề Minh Viêm đăng cơ xong vẫn không phong nàng làm hậu, mà là giam lỏng hoàng tẩu Đằng Huy Nguyệt, muốn đem hậu vị mà nàng khát vọng đã lâu tranh đoạt đã lâu, dâng đến trước mặt cậu, Từ Uyển không thể nhịn tiếp được!

Đằng Huy Nguyệt uống rượu độc tự sát. Một đời thiên chi kiêu tử cứ như vậy mà ngã xuống!

Từ Uyển dùng ánh mắt tràn ngập khoái cảm trả thù nhìn Tề Minh Viêm đang cực kỳ bi thương. Tề Minh Viêm muốn nàng sống không bằng chết! Hắn diệt trừ Từ gia, giết toàn bộ những người nàng thân thiết tin tưởng. Hắn nhốt nàng trong địa lao, ngày ngày chịu hình, nhận hết tra tấn sỉ nhục…

Từ Uyển chịu đựng hết tất cả, sau cùng cũng gặp được Tề Minh Viêm một lần, dùng lời nói ác độc nhất nguyền rủa kiếp sau của hắn, vẫn không thể có được Đằng Huy Nguyệt! Tề Minh Viêm xanh xám mặt mày, ý hận ngập tràn ánh mắt, khiến nàng phải chịu thiên đao vạn quả rồi mất máu mà chết.

Vào một khắc ý thức mơ hồ nhắm mắt lại, Từ Uyển cảm thấy mỹ mãn hài lòng. Không thể trở thành người mà hắn yêu nhất, vậy thì trở thành người mà hắn hận nhất! Nàng làm được! Nàng đã làm được!

Lại mở mắt ra, Từ Uyển trở về thời điểm mình bốn tuổi. Lúc này, Từ thị nữ trong hậu cung một người chết một người thất sủng, chi trưởng Từ gia bị hủy hoại bảy, tám phần, đuổi về nguyên quán, thế lực chi thứ dần dần vùng lên. Từ gia lấy chi trưởng làm chủ, dù nhất thời bị đả kích, chung quy lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Chi trưởng có tầm nhìn xa trông rộng, cũng không keo kiệt mà chuyển giao những bố trí âm thầm đến tay chi thứ. Chi thứ nhận ân tình này, ổn định gót chân ở Kiến Khang rất nhanh, cùng chi trưởng kết hợp ăn ý, bắt tay mưu đồ, làm ít công to. Cho nên dù chi trưởng thất thế một lúc, nhưng chi thứ đã vùng lên vẫn khách khí hữu lễ. Cách dạy dỗ nữ hài của chi trưởng vốn còn chỗ thiếu sót, nên mới dẫn đến tai họa hiện nay, trải qua bài học này, càng giáo dục các nữ hài thêm tỉ mỉ kỹ lưỡng hơn.

Từ Uyển thông minh xinh đẹp, là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm. Có tăng nhân đi ngang qua từng phê mệnh cho Từ Uyển, nói nàng tôn quý không tả xiết. Từ gia giấu kín chuyện này, ánh mắt nhìn nàng lại càng sáng ngời.

Từ Uyển sống lại kiếp này, biết rõ mọi chuyện trước đây, kích động không kiềm chế được! Nàng cho rằng ông trời đang bồi thường cho những thiệt thòi của nàng kiếp trước!

Tề Minh Viêm là người chiến thắng cuối cùng! Nếu Từ gia vươn tay giúp đỡ hắn vào lúc hắn yếu kém nhất chứ không phải chờ hắn đứng dậy mới dệt hoa trên gấm, nếu nàng bất ly bất khí ở bên cạnh hắn vào lúc hắn quật khởi gian khổ… Mọi tra tấn khổ cực phải chịu kiếp trước đều trở nên mơ hồ, điều khắc ghi rõ nhất trong lòng Từ Uyển chỉ có ánh mắt thâm tình triền miên của Tề Minh Viêm dành cho Đằng Huy Nguyệt, đó là thứ nàng muốn có nhất qua hai kiếp đời!

Tốn mất bao nhiêu tâm tư sức lực, thuận theo dòng lịch sử không biến đổi nhiều lắm, nàng đã làm rất tốt. Dưới sự ảnh hưởng từ những cố gắng không ngừng của nàng, đường huynh Từ Chỉ trở thành tâm phúc của Tề Minh Viêm, Từ gia là thế lực mà Tề Minh Viêm nể trọng, thái độ của Tề Minh Viêm đối với Từ gia và với nàng cũng tốt hơn kiếp trước. Tuy rằng Tề Minh Viêm vẫn không đồng ý cưới nàng – Nàng biết hắn ghét nhất là bị ép buộc, cho nên đã chủ động thuyết phục mọi người trong tộc đừng bức bách căng quá, nhưng nàng đã được mặc nhận là Tứ Hoàng tử phi tương lai.

Lúc này, Đằng Huy Nguyệt đã ngã xuống từ trên mây cao, tự dâng mình đến cửa.

Kiếp này sống lại, chuyện mà Từ Uyển tâm tâm niệm niệm muốn làm, một là khiến Tề Minh Viêm yêu nàng giống như yêu Đằng Huy Nguyệt, chuyện còn lại chính là diệt trừ Đằng Huy Nguyệt.

Hủy diệt sủng nhi của trời cao vừa sinh ra đã khiến mọi người chỉ có thể ảm đạm tô nền kia!

Từ Uyển nằm mơ cũng muốn giết Đằng Huy Nguyệt. Thế nhưng Đằng Huy Nguyệt luôn được bảo vệ chặt chẽ kín đáo tầng tầng lớp lớp, đối với cậu, đích nữ của Từ gia không khác gì đống bùn dưới mặt đất, thậm chí ngay cả tư cách gặp cậu cũng không có.

Hiện tại, cơ hội lớn nhất đã đến ngay trước mắt! Đây rất có thể là cơ hội duy nhất để Từ Uyển bất động thanh sắc giết chết Đằng Huy Nguyệt! Nàng không cự tuyệt được sức hấp dẫn này!

Tất cả những người nàng phái đi truy sát Đằng Huy Nguyệt đều không có tin tức, Đằng Huy Nguyệt chân chính cũng không biết đang ở đâu. Ngày ngày đêm đêm lòng nàng mong chờ Đằng Huy Nguyệt chết, đồng thời cũng cảm thấy may mắn đắc ý vì Tề Minh Viêm không biết gì hết, không hề nghi ngờ nàng.

Tình hình Kiến Khang được ổn định lại, nàng là nữ quyến xuất sắc nhất trong số các tâm phúc đi theo Tề Minh Viêm nhập chủ Kiến Khang, được Tề Minh Viêm thu xếp ở trong cung, lễ ngộ nhận được là phẩm cách cao nhất.

Lúc này, mặc dù Tề Minh Viêm vẫn muốn lập hoàng tẩu Đằng Huy Nguyệt làm hậu như kiếp trước, nỗi lòng nàng căm hận xong cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Bởi vì nàng biết “Đằng Hoàng hậu” ở trong cung là giả, Tề Minh Viêm không thể nào đi yêu một thế thân.

Phần lớn mọi người đều nghĩ Tề Minh Viêm chỉ vì đại cục mới chịu lập hoàng tẩu làm hậu, chứ không phải thật sự yêu Đằng Huy Nguyệt đã từng gả một lần, còn sinh một đứa con. Cả chuyện lập nhi tử của Văn đế và Đằng Hoàng hậu làm Thái tử, cũng chỉ là kế sách tạm thời.

Từ Uyển biết rõ Tề Minh Viêm sẽ không thật sự yêu thích con của Đằng Huy Nguyệt và Văn đế, cho nên nàng không hề nóng vội. Chờ khi nàng tiến cung, bắt chẹt một đứa trẻ thế nào còn không phải do nàng quyết định sao?

Chi bằng đem tất cả những thứ Tề Minh Viêm bắt nàng chịu đựng kiếp trước, hoàn trả lại từng cái từng cái trên người đứa trẻ này gấp bội?

Sau lưng Từ Uyển có Từ gia, có đường huynh Từ Chỉ vốn là tâm phúc của Tề Minh Viêm, còn có sự tán thành của toàn bộ thuộc hạ dưới tay Tề Minh Viêm, nàng tự giác lập ra vị trí cho mình.

Thế nhưng, giấc mơ đẹp tới quá nhanh, cũng phải tỉnh lại quá nhanh!

Tề Minh Viêm mang đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ xông vào trong cung của nàng, bóp cổ nàng nhấc lên cao, ngay tức khắc, Từ Uyển sợ hãi phát hiện hắn sẽ thật sự giết nàng!

“Tiện nhân, ngươi dám lừa gạt trẫm, truy sát A Việt!”

Hắn đã biết! Làm sao có thể! Nàng đã làm bí mật như thế!

“Hoàng… thượng, thiếp… bị oan… Bị… oan…” Từ Uyển túm tay hắn, cố sức xin tha. “Từ… Từ gia… Xin… Người… Giải thích…”

Tề Minh Viêm cười lạnh, ném nàng xuống đất như vứt một thứ rác rưởi. “Vốn thấy ngươi hiểu chuyện biết điều, trẫm muốn cho ngươi một phân vị! Không ngờ lại nuôi dưỡng dã tâm của ngươi, mơ tưởng hão huyền những thứ không thuộc về ngươi! Trẫm đúng là mù mắt!” Cứ nghĩ đến vì nàng, mà hắn và Đằng Huy Nguyệt đi lướt qua nhau như vậy, Tề Minh Viêm hận không thể xé xác nàng thành từng mảnh!

“Hoàng thượng, oan uổng! Thiếp không có!” Cổ họng Từ Uyển bị thương, kêu khóc thảm thiết ôm chân hắn!

Tề Minh Viêm nhấc chân đá văng nàng ra, không nghe một lời giải thích nào: “Áp giải xuống dưới!”

“Hoàng thượng, người không thể… Thiếp là Từ gia… Ưm…” Từ Uyển giãy dụa kịch liệt, nhưng rất nhanh đã bị bịt miệng đưa đi. Đứng trước vũ lực tuyệt đối, dù nàng có nhiều tâm tư thủ đoạn hơn nữa cũng chỉ uổng phí.

Từ Uyển bị nhốt trong thiên lao chịu cực hình, nhưng nàng vẫn không buông tha cho hy vọng. Nàng nghĩ nhất định Từ gia sẽ cứu nàng! Có sự “tiên tri” của nàng, Từ gia hiện giờ đã không còn là Từ gia không được Tề Minh Viêm coi trọng như kiếp trước nữa!

Nhưng nàng chờ mãi chờ mãi, vẫn không nghe thấy tin tức Từ gia cầu xin cho nàng, thay vào đó là tin một nữ nhi của Từ gia thay thế nàng trở thành tân sủng của Tề Minh Viêm!

Sự trả thù của Tề Minh Viêm thần tốc mà cũng tàn bạo đến vậy! Hắn muốn Từ Uyển vĩnh viễn không giành được thân phận địa vị mà nàng muốn có nhất!

Lúc nàng được thả ra, thân thể đã bị tra tấn đến mức không còn hình người, gầy trơ xương, trông như già đi mười tuổi. Nàng được sắp xếp đến hầu hạ cho muội muội thứ xuất mà bao năm qua nàng không thèm liếc nhìn một cái, được xưng hô là Từ cô cô.

Tuyên đế không nạp hậu không nạp phi, trong hậu cung chỉ có thị thiếp, tất cả đều ở trong Trữ Tú cung. Muội muội thứ xuất Từ cô nương là chủ tử của Lạc Anh điện, là người khá được Tuyên đế sủng ái, dù không có phân vị nhưng cũng không ai dám thất lễ.

Lúc Tuyên đế bệ hạ sủng ái Từ cô nương, rất thích để Từ cô cô nghe được từ trong một phòng nhỏ, sau khi xong việc còn để nàng hầu hạ Từ cô nương tắm rửa thay đồ. Tuyên đế sẽ không gặp mặt Từ cô cô.

Mỗi lần Từ Uyển nhìn thấy dáng vẻ rất được yêu sủng của thứ muội là một lần muốn bóp chết nàng, sau đó rất khó hiểu tại sao mình vẫn còn kiên trì được đến giờ mà chưa phát điên.

Rõ ràng kiếp này nàng sống lại, làm được nhiều như thế, làm được tốt đến vậy, suýt nữa đã thành công! Phu quân của nàng không còn ghét nàng như kiếp trước, cam tâm tình nguyện cho nàng một phân vị! Tại sao chỉ vừa động vào Đằng Huy Nguyệt, nàng đã ngã đau như thế, toàn bộ cố gắng đều như không tồn tại?

Lâu dần, mọi người trong Lạc Anh điện nhận ra Tuyên đế không thích Từ Uyển, mượn cớ Từ cô nương được sủng ái để tra tấn nàng. Quan sát thấy ý trên vui vẻ rồi tiếp tục giẫm đạp nàng, dùng đủ loại thủ đoạn độc địa để giày vò nàng.

Thường thường cứ hầu hạ hết một ngày, trên người Từ Uyển đầy rẫy vết thương, từ trên xuống dưới không có lấy một khối da lành lặn.

Ngay vào lúc nàng nghĩ không còn bao lâu nữa mình sẽ chết, bên ngoài lại có Thái y đến chữa trị cho nàng, dùng những loại thuốc tốt để giữ mạng cho nàng. Cứ thế mãi, giày vò Từ Uyển đến nỗi thân tâm đều mỏi mệt, những đắc ý, bất cam, phẫn nộ, oán hận từng có, dần dần nhạt nhòa đi, hóa thành dòng nước lặng không một gợn sóng.

Dần dần, Tuyên đế không còn sủng ái Từ cô nương của Lạc Anh điện nữa, cũng không còn nhớ ở đây có một Từ cô cô mà hắn rất ghét. Tra tấn Từ cô cô cũng không thể đổi được nhiều sự chú ý của Tuyên đế, mọi người cũng lười không thèm động tay.

Từ Uyển biến thành một cung nữ tầm thường trong Lạc Anh điện. Ở đây không ai cần vẻ mỹ mạo, sự tài giỏi của nàng, chỉ cần nàng làm tốt chuyện của mình, đừng có  gây thêm phiền phức.

Từ Uyển mang quần áo của Lạc Anh điện đến Hoán Y cục, lúc trở về đi ngang qua hồ, ngồi xuống nhìn khuôn mặt in bóng trong nước, tĩnh mịch mà già nua, xa lạ đến nỗi làm cho người ta phải hoảng hốt.

Đột nhiên Từ Uyển cảm thấy chẳng còn chút sức lực, ngã ngồi ra đất, dường như không đứng dậy nổi.

“Ngươi là ai?” Một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên.

Từ Uyển quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu oa nhi xinh đẹp đáng yêu mặc quần áo lộng lẫy cầm bông hoa trong tay đứng ở một bên, vừa bẽn lẽn vừa tò mò chớp đôi mắt hoa đào to tròn nhìn nàng, ánh mắt sáng trong, giữa trán là một nốt chu sa óng ánh ướt át.

Máu trong người Từ Uyển như đông cứng lại!

Khuôn mặt rất giống Đằng Huy Nguyệt đây, dù nàng chết cũng không thể nào quên! Nàng biết cậu là ai, phải nói rằng, toàn bộ Nguyên Trưng triều đều biết cậu là ai! Tiểu Ung chủ kiêu dương được Tuyên đế, Càn Vương, Thái tử nâng niu trong lòng bàn tay, Tề Hi. Giống y như sinh phụ của cậu, từ nhỏ đã là sủng nhi của ông trời…

Từ Uyển nhìn cậu, giống như có thể xuyên qua cậu để nhìn thấy con người mà nàng vĩnh viễn không thể với tới…

“Này, ngươi đừng thương tâm…” Tiểu Tề Hi sáu tuổi thấy cung nữ cô cô xa lạ này nhìn cậu mà như sắp khóc đến nơi, hơi luống cuống một chút, bật ra lời an ủi mềm mại, còn đưa bông hoa trong tay ra: “Cho ngươi bông hoa này, không khóc. Cha nói, khóc sẽ không đẹp…”

Từ Uyển không nhận lấy, kinh ngạc nhìn cậu.

“A Bảo!” Lúc này có một giọng nói trầm thấp truyền tới.

“Phụ hoàng!” Tiểu Tề Hi quay sang nhìn, quả nhiên thấy Tuyên đế phong thái hiên ngang đứng khoanh tay cách đó mấy bước, bên cạnh là một đám người đang quỳ. Cậu cười tươi đến nỗi đôi mắt cong thành trăng khuyết, vui vẻ đặt bông hoa vào lòng Từ Uyển, dặn dò một câu: “Tặng hoa cho ngươi, đừng khóc nhá!” Sau đó chạy bình bịch về phía Tuyên đế.

Tuyên đế thuần thục bế cậu lên, trong mắt chỉ còn tiểu nhân nhi cực kỳ đáng yêu trong lòng. Hai người vừa nói cười vừa đi xa.

“… Hôm nay chơi cái gì?”

“… Ngủ dậy, luyện bài cùng ca ca… Hái hoa trong cung của phụ vương… Nhìn thấy một cô cô xinh đẹp, tặng nàng một bông hoa…”

Từ Uyển ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng họ, từng giọt nước mắt lăn xuống hai má, rơi vào bông hoa đang nở rộ rực rỡ.

Không biết qua bao lâu, có một thái giám đến trước mặt nàng, giọng nói the thé truyền vào tai nàng: “Hoàng thượng có khẩu dụ, Từ Uyển, ngươi có thể đi rồi.”

Cho đến khi mang bao phục ra đến cửa cung, Từ Uyển vẫn như đang mơ.

Cửa cung, xe ngựa có ký hiệu của Từ gia đang chờ, có người nhảy xuống xe, đi đến đón nàng.

Hóa ra ông trời chỉ cho nàng cơ hội sống lại thôi, còn sống như thế nào, là do nàng quyết định.

Uổng phí nhiều thời gian như vậy, đã đến lúc nên suy nghĩ thật kỹ.*** _ HOÀN _ ***
Bình Luận (0)
Comment