Minh đế mỉm cười, giang rộng hai tay bế cậu lên.
Đằng Huy Nguyệt ôm cổ hắn, cọ mặt mình vào má hắn vô cùng thân thiết, ngọt ngào nói: “Cữu cữu, cữu cữu, A Việt nhớ người. Người có nhớ A Việt không?” Từ khi cậu có thể nói chuyện lưu loát, cậu chưa bao giờ ngừng làm nũng với Minh đế.
Trong mắt Minh đế có nét cười, bế cậu ngồi trên chiếc ghế rộng rãi, nói: “Nhớ thật sao? Sao trẫm nghe nói ngươi và Trác Tĩnh chơi ở thao trường vui đến nỗi quên cả đường về? Sau đó còn oai phong lẫm liệt giáo huấn người của Tê Hà cung? Bận rộn đến vậy, vẫn rảnh rỗi nhớ trẫm?”
Trác Thống lĩnh Trác Tĩnh là sư phụ dạy binh khí của Cấm vệ quân, cũng là lão sư dạy Đằng Huy Nguyệt cách sử dụng roi.
Đằng Huy Nguyệt tuyệt đối không chột dạ một chút nào: “Nhớ thật mà! Nhớ thật mà!”
“À?” Minh đế nhướng mi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đằng Huy Nguyệt nói ra thật nhiều lý do để thuyết phục hắn tin tưởng cậu.
Đôi mắt to trong linh động của Đằng Huy Nguyệt chớp chớp mấy cái, nói: “A Việt thật sự nhớ cữu cữu mà, con tim này có nhật nguyệt soi tỏ. Nhưng dám chắc cữu cữu chẳng nhớ ta nhiều như ta nhớ người đâu.” Cậu làm như thật gật mạnh đầu.
“Sao nói vậy?” Minh đế hơi tò mò hỏi.
Đằng Huy Nguyệt cắn môi cười trộm: “Bởi vì cữu cữu còn bận rộn nhớ mỹ nhân, chắc chắn không nhớ A Việt…” Dáng vẻ buồn rầu nói với Minh đế.
“Những cái hay thì không học, xem ra trẫm thật sự phải tìm một lão sư dạy dỗ ngươi.” Minh đễ vỗ vào mông cậu một cái, bật cười hỏi: “Vừa rồi gặp Trương Chiêu nghi trong cung?”
Đằng Huy Nguyệt gật đầu: “Trương Chiêu nghi đến đây nịnh bợ cữu cữu đúng không?” Ngữ khí phản đối rõ ràng.
Minh đế cười. Dạo này biểu muội Trương Chiêu nghi ôn nhu hiền thục này luôn tự tay chuẩn bị đồ ăn cho hắn, cũng không ngại mệt nhọc ngày nào cũng đích thân mang đến, xem ra đúng là đang sốt ruột. Đó cũng không phải chuyện làm hắn vui vẻ. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu mang theo chút mập mạp của trẻ con của Đằng Huy Nguyệt lại trưng ra biểu tình ông cụ non, Minh đế nhìn thế nào cũng thấy vui sướng. Dường như tất cả mọi chuyện cứ vào miệng của bảo bối nhi nhà hắn đều có thể trở thành chuyện thú vị.
“A Việt không thích Trương Chiêu nghi?”
Đằng Huy Nguyệt tùy hứng bĩu môi ra, thẳng thắn: “Không thích! Ta mới không thừa nhận nàng là cữu mẫu của ta đâu! Nàng không xứng!”
Ánh mắt Minh đế hơi trầm xuống. Người ngoài nhìn Đằng Huy Nguyệt chỉ cảm thấy cậu là trẻ con, tùy hứng bá đạo, kiêu ngạo nhõng nhẽo, nhưng trên thực tế bảo bối nhi của hắn vô cùng nhạy cảm thông minh, thường thường có thể nói năng sắc bén. Cậu mới chỉ gặp Trương Tố Tố mấy lần, nhưng đã nhận ra Trương Tố Tố có vẻ ngoài nhu thuận lại mang dã tâm không nhỏ, một lòng muốn vị trí Hoàng hậu.
Ninh Mẫn Công chúa Tề Thấm là muội muội cùng mẹ của Hưng đế, trước khi Hưng đế băng hà đã từng dặn dò Minh đế đối xử tốt với hậu duệ của Ninh Mẫn Công chúa. Sau khi Ninh Mẫn Công chúa qua đời, bởi vì Trương gia có Nghiệp Hầu Trương Sùng Gia và Gia Dĩnh Huyền chủ Trương Tố Tố nên có thể an hưởng phú quý, nhưng có vẻ lòng tham không đủ, nghĩ khác đi về di ngôn của Hưng đế, vọng tưởng tiến thêm một bước.
Chỉ là những chuyện phiền não này của người lớn, cần gì phải nói ra, làm trói buộc đến tính cách khiến người ta yêu thích của Đằng Huy Nguyệt?
Bởi vậy Minh đế không nói gì hết, chỉ là cảm thấy hứng thú hỏi lại: “Nàng không xứng? Vậy trong lòng A Việt, ai xứng với trẫm?”
Không một ai!
Đằng Huy Nguyệt nghẹn lời ngay tức thì. Trong cái nhìn của cậu, Minh đế hoàng cữu cữu là nam nhân hoàn mỹ nhất trên đời này, không một ai có thể xứng đôi với hắn. Cậu chưa từng nghe nói Minh đế yêu Lý Hoàng hậu mất sớm nhất, nhưng trong trí nhớ, từ sau khi Lý Hoàng hậu mất, Minh đế chưa từng lập hậu tiếp. Cậu nghiêng đầu nghĩ đến từng phi tần thị quân trong hậu cung, vẫn cảm thấy không ai trong số họ có được phong thái tài hoa bằng một phần vạn của Minh đế.
“… Tóm lại, nhất định cữu cữu sẽ gặp được một người cực kỳ tốt, nhất định người đó sẽ yêu người thương người, làm cho người hạnh phúc vui vẻ.” Đằng Huy Nguyệt vừa ngoan cố vừa nghiêm túc nói. Hai kiếp sống của cậu đều có được sự yêu thương bảo vệ của Minh đế. Ân này đức này, suốt đời không quên. Cậu cũng hy vọng Minh đế có được phúc báo, vì thế, cậu sẽ cố gắng không ngừng.
Minh đế rung động, không khỏi siết chặt cánh tay đang ôm cậu, nói nhỏ: “Đứa ngốc.”
Đằng Huy Nguyệt bày tỏ nội tâm xong cũng thấy ngượng ngùng, vùi mặt vào vai hắn giống như hồi nhỏ, ưỡn ẹo một chút: “A Việt nói thật lòng đó.”
Trong mắt Minh đế nhu hòa, nói: “Trẫm biết.” Nếu sau này vị hôn phu mà A Việt chọn không yêu ngươi thương ngươi, nhất định cữu cữu sẽ khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong, tai họa liên lụy cửu tộc.
Tất nhiên Đằng Huy Nguyệt không thể nào biết được trong đầu Minh đế đang có ý nghĩ đầy máu me bạo lực gì, biểu đạt được tâm ý mình rồi cậu chỉ thấy thật mỹ mãn, nhưng không hiểu sao mí mắt lại thấy nặng trĩu, khiến cậu buồn ngủ.
____ Kỳ lạ! Thường ngày rõ ràng cậu luôn tràn đầy tinh lực!
Đột nhiên Đằng Huy Nguyệt giật mình, xốc lại tinh thần, kéo tay áo Minh đế nhắc tới một chuyện khác: “Cữu cữu, A Viêm sống ở Tê Hà cung không tốt, có thể để hắn ở chỗ khác không?”
Minh đế nói: “Sao đột nhiên lại quan tâm đến nó? Trước nay ngươi không thân thiết với nó.”
Đằng Huy Nguyệt buồn rầu nhíu chặt mi lại: “Đúng là vậy. Nhưng mà dù sao hắn cũng là nhi tử của cữu cữu, ta không thể nhìn hắn bị đám người hèn hạ kia sỉ nhục… Chỉ vừa nhìn thấy ta đã muốn lấy roi quất chúng. Đến lúc đó ngôn quan sẽ chi chi chit chit với cữu cữu y như một đám gà mẹ, cữu cữu cũng đừng trách ta nha…”
Cũng chỉ có Nguyên Trưng tiểu Ung chủ điện hạ coi trời bằng vung này, mới có thể đùa giỡn ngôn quan luôn nghiêm túc là gà mẹ. Minh đế không nhịn được nở nụ cười.
“Chuyện này, cữu cữu sẽ cân nhắc.”
Đằng Huy Nguyệt vô cùng tin tưởng Minh đế, cũng không dây dưa nữa. Lúc này bị cơn buồn ngủ bao vây lấy, cậu che miệng ngáp một cái.
“Sao tinh thần lại kém như thế?” Minh đế nhíu mi hỏi. Dạo này có mấy lần Đằng Huy Nguyệt đến tìm hắn, chưa nói chuyện được bao lâu đã mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
Đằng Huy Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, lắc đầu: “Buồn ngủ…”
“Trác Tĩnh huấn luyện nặng quá?” Lời vừa nói ra, Minh đế lại lắc đầu. Trác Tĩnh luôn là người biết chừng biết mực, nếu không hắn cũng sẽ không giao bảo bối nhi thân kiều nhục quý này cho Trác Tĩnh huấn luyện.
“Huấn luyện… vẫn giống như trước…” Đằng Huy Nguyệt lơ mơ nói, hoàn toàn dựa vào vai Minh đế, không muốn động đậy. “Đến chỗ cữu cữu, cảm thấy buồn ngủ…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Đằng Huy Nguyệt không nói rõ ràng lắm, nhưng Minh đế sắc sảo thâm trầm lại khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều, đột nhiên ánh mắt nghiêm túc lại, nhưng động tác vỗ lưng cho Đằng Huy Nguyệt vẫn nhẹ nhàng như cũ, cho đến khi cậu hoàn toàn ngủ say, bế vào gian trong sắp xếp xong, mới lạnh lùng gọi một tiếng: “Tô Thuận!”
“Có nô tài.”
“Truyền Thái y! Điều tra rõ ràng Huy Nguyệt điện cho trẫm!” Minh đế lạnh giọng nói.
Hắn muốn nhìn xem, là kẻ nào dám động vào Nguyên Trưng Ung chủ điện hạ mà hắn yêu thương súng ái!
…
Trải qua nhiều lần Thái y bắt mạch, Nguyên Trưng Ung chủ Nguyệt điện hạ được chứng thực đã ăn phải loại thuốc khiến người ta ngủ mê mệt. Việc này gây ra sóng to gió lớn trong hậu cung!
Cho dù loại thuốc kia không độc hại, nhưng Minh đế không muốn chuyện lớn hóa nhỏ, thậm chí còn bảo Tô Thuận lấy lý do “Có người muốn ám sát Hoàng thượng”, điều tra hậu cung rõ ràng! Động tĩnh to lớn, ngay cả Trịnh Thái hậu cũng bị kinh động.
Minh đế giải thích là: “Có kẻ muốn hạ độc nhi thần. A Việt thường xuyên cùng ăn với trẫm, chịu đựng thay trẫm.”
Lập tức khiến cho Trịnh Thái hậu đau lòng đến nỗi dốc sức tra xét hậu cung!
Cuối cùng điều tra ra việc này do Từ Mỹ nhân ở Tê Hà cung gây ra. Nàng cho rằng Nguyên Trưng Ung chủ ỷ vào được sủng ái thường xuyên quấn lấy Minh đế, mới ngáng chân Minh đế đến hậu cung mưa móc quân triêm. Nàng phải chịu đựng những ngày tháng thất sủng, chỉ hy vọng Minh đế có thể giá lâm hậu cung nhiều một chút, để nàng lại có cơ hội được thị tẩm, vì thế nhất thời suy nghĩ lệch lạc, mua chuộc được cung nhân ở Huy Nguyệt điện để hạ thuốc, làm Nguyên Trưng Ung chủ ngủ mê mệt, không thể làm nũng thân mật với Minh đế nữa.
Cái lý do vớ vẩn như vậy khiến cho Trịnh Thái hậu và Minh đế cực kỳ tức giận.
Từ Mỹ nhân bị nhận định mắc chứng tâm thần, sau khi uống thuốc câm lập tức bị biếm vào lãnh cung. Cung nữ thái giám ở Tê Hà cung giao cho Giám Hình ti xử lý, hơn một nửa bị treo cổ. Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm vốn được Từ Mỹ nhân nuôi dưỡng được chuyển đến sống cùng Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu, nuôi trong Cam Tuyền cung của Trịnh phi.
Cho dù việc này được dựng lên vì Đằng Huy Nguyệt, nhưng cậu không thể nào biết được. Trong lúc cậu mê man, phủ Công chúa nhận được ý chỉ của Minh đế, An Quốc công Thế tử, phụ thân của Đằng Huy Nguyệt, Đằng Kỳ Sơn đích thân vào cung đón nhi tử bảo bối về nhà, suýt chút nữa đã không nhịn được mà dĩ hạ phạm thượng mắng Minh đế một trận.
Đằng Huy Nguyệt là bảo bối của cả ba phủ An Quốc công, phủ của Phúc Khang Trưởng Công chúa và Nhữ Nam vương phủ, ấy vậy mà Trịnh Thái hậu và Minh đế ở hoàng cung lại làm kẻ ác bá chắn đường, cướp Đằng Huy Nguyệt về nuôi trong cung, một tháng chỉ thả cậu về nhà mấy ngày. Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn còn có thể dựa vào thân phận để thường xuyên vào cung gặp nhi tử bảo bối an ủi nỗi nhớ, nhưng phụ thân Đằng Kỳ Sơn là nam tử, không thể đi lại nhiều ở hậu cung, hơn nữa hắn còn có biết bao nhiêu công việc trong người, hiếm khi tìm được thời gian rảnh, bình thường khó được gặp mặt nhi tử yêu thương một lần. Mấy năm trở lại đây, oán niệm của Đằng Kỳ Sơn đối với Minh đế đã chất chồng đến mức bút mực khó có thể miêu tả hết.
Thế nhưng trong cung còn xảy ra chuyện này, Đằng Kỳ Sơn sợ tới mức mặt mày tái mét! Phải biết rằng chỉ không cẩn thận một cái, nhi tử mà khó khăn lắm hắn mới có được sẽ gặp nguy hiểm! Lần này là thuốc mê, chưa biết chừng lần sau sẽ chính là thuốc độc!
Đằng Kỳ Sơn cứ bắt Thái y xác nhận mãi Đằng Huy Nguyệt chỉ đang ngủ không có gì đáng ngại, hung dữ trừng mắt với Minh đế một cái, rồi đưa con mình về nhà nhanh chóng, tư thế kia như thể đằng sau hắn có chó dữ đuổi theo!
Sắc mặt Minh đế thì khá lạnh nhạt. Mấy năm nay hắn đã coi Đằng Huy Nguyệt như nhi tử mình yêu thương nhất, lúc này để cậu xuất cung là không muốn động tĩnh lớn trong cung làm cậu sợ. Việc này trôi qua, tất nhiên Đằng Huy Nguyệt phải về cung rồi.
Lúc Đằng Huy Nguyệt tỉnh lại, thấy mình đã ở trong phủ Công chúa.
Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn vây quang giường của cậu, thấy cậu tỉnh lại đều thở phào một hơi.
Đằng Huy Nguyệt không khỏi có chút áy náy. Kỳ thật chuyên gì đã xảy ra trong lòng cậu cũng có cân nhắc đề phòng, nhưng lại khiến cha mẹ phải lo lắng sốt ruột vì cậu, chung quy cũng là cậu không phải. Nguyên Trưng Ung chủ có kiêu căng bá đạo đến đâu cũng không thể kiêu căng bá đạo đối với những người thân luôn yêu cậu bảo vệ cậu được.
Ngay lập tức lên tiếng thật mềm mại: “A cha, a nương! A Việt nhớ mọi người lắm!” Thuận tay vươn tay với Đằng Kỳ Sơn.
“A cha cũng nhớ con, A Việt!” Nhiều năm qua tác phong của cha ngốc An Quốc công Thế tử yêu con vẫn không thay đổi, thậm chí còn trầm trọng thêm do gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Hắn lập tức ôm Đằng Huy Nguyệt, nói liên tục: “A Việt đừng sợ, a cha sẽ bảo vệ con! Sau này con không cần tiến cung nữa!”
Đằng Huy Nguyệt vô lực, mắt nhấp nháy với Công chúa mẫu thân để cầu cứu.
Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn cũng vô cùng bất mãn vì chuyện xảy ra trong cung, bắt đầu có chút lo nghĩ không biết có nên tiếp tục để nhi tử sống trong cung nữa không. Nhưng nàng rất hiểu tính tình Minh đế. Dựa vào độ sủng ái của ca ca đối với Đằng Huy Nguyệt, phu quân không thể nào ngăn cản được nhi tử vào cung. Hơn nữa bản thân Đằng Huy Nguyệt cũng quen với cuộc sống trong cung, còn thân thiết với Minh đế hơn cả cha mẹ mình.
Đằng Huy Nguyệt đã hơn năm tuổi gần sáu tuổi. Đối với hoàng gia mà nói, cái tuổi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Tất nhiên nàng hy vọng nhi tử có thể thiên chân vô tà, vô ưu vô lự, mọi chuyện suôn sẻ cả đời, nhưng thân phận Đằng Huy Nguyệt như vậy, nếu không có bản lĩnh nhất định, tương lai rất dễ để người ta lợi dụng những sơ hở, không bằng cứ ở trong cung rèn luyện cho tốt dưới sự bảo vệ của Minh đế.
Nghĩ đến đây, Tề Mẫn thở dài khe khẽ, bắt đầu cùng nhi tử an ủi Đằng Kỳ Sơn đang có ý muốn bảo vệ hết sức bành trướng…