Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 19

Đã xảy ra chuyện như vậy, cho dù hai bên đều không nói rõ phải truy cứu cái gì, nhưng Đằng Kỳ Sơn vẫn bế Đằng Huy Nguyệt lên, cáo từ với Nhữ Nam Vương phi Tiết thị. Tiết thị nhìn hắn, định nói gì đó nhưng lại thôi, thở dài một tiếng rồi cho hắn đi.

Ngược lại, Tề Minh Tranh chỉ mới được ở cùng Đằng Huy Nguyệt có một lúc đã phải tách ra, trong lòng vô cùng không nỡ, rưng rưng nước mắt, bước cái chân ngắn cũn đi theo sau Đằng Kỳ Sơn, nhìn chằm chằm vào Đằng Huy Nguyệt, dáng vẻ hận không thể đi theo về phủ Công chúa.

Bước chân của Đằng Kỳ Sơn nhanh hơn. Sau cùng vẫn là thê tử Chu thị của Tề Vanh đến ngăn cản nhi tử béo tròn của mình, mới coi như là yên tĩnh.

Lên xe ngựa, sắc mặt Đằng Kỳ Sơn âm trầm hẳn đi.

Trải qua nhiều năm như vậy, cữu cữu Nhữ Nam Vương Thế tử Tề Triệt vẫn luôn đối đãi hắn như con ruột. Ở trong lòng hắn, địa vị của Tề Triệt gần như có thể ngang bằng với An Quốc công Đằng Hải. Cho nên Đằng Kỳ Sơn cực kỳ tin tưởng cả nhà Tề Triệt.

Nhưng chuyện hôm nay, thật sự đã làm tổn thương đến Đằng Kỳ Sơn.

Đằng Kỳ Sơn tự hỏi, quả thật hắn coi trọng Lâm Phàm hơn một chút, thế nhưng hắn cũng luôn cung kính với Thế tử phi Tiền thị, cũng dùng lễ nghi đối đãi với biểu muội Tề Du. Không thể ngờ được có một ngày, cữu mẫu và biểu muội của hắn lại dùng cách thức ti tiện này để tính kế với hắn. Hơn nữa từ đầu đến cuối chuyện này, tuyệt đối không chỉ do hai mẹ con kia tạo nên, hai người đó không có năng lực lớn đến vậy.

Đằng Kỳ Sơn không biết trong Nhữ Nam vương phủ có bao nhiêu người tham dự vào chuyện này, càng không biết trong đây có ý tứ của cữu cữu Tề Triệt không, thật sự trong lòng rất rối loạn. Bị trù tính hãm hại từ người thân nhất, chính là làm người ta tổn thương nhất.

“A cha…” Đằng Huy Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm buồn bã của Đằng Kỳ Sơn, gọi.

Đằng Kỳ Sơn thấy trên mặt nhi tử có sự lo lắng, cảm xúc dịu xuống một chút: “Xin lỗi, A Việt, a cha làm con sợ à?” Lại nói tiếp, trong chuyện này Đằng Huy Nguyệt chính là đại công thần. Nếu không phải cậu lên tiếng đúng lúc, rất có thể Đằng Kỳ Sơn sẽ không đề phòng điều gì mà mở cửa thư phòng của Tề Vanh ra. Đến lúc đó, nếu thật sự bị Tề Du quấn lấy rồi bị mấy người phía Nhữ Nam Vương phi Tiết thị bắt gặp, Đằng Kỳ Sơn có nhảy xuống sông cũng không rửa oan được.

Đằng Huy Nguyệt lắc đầu, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại với Đằng Kỳ Sơn: “A cha, con đau.” Lòng bàn tay cậu có vết thương, một vết xước da đã rớm máu, bởi vì làn da rất trắng nên trông vô cùng chói mắt.

Mặt Đằng Kỳ Sơn xám xịt cả vào, đau lòng cầm bàn tay nhỏ bé kia nói: “A Việt, sao con bị thương mà không nói sớm?” Lập tức quay ra ngoài gọi: “Y Sênh, vào đây!”

Một thanh niên gầy yếu nhỏ xinh vén mành đi vào, giữa trán có một nốt chu sa chí đa tiết lộ thân phận văn tử của hắn. Hắn quỳ xuống hành lễ với Đằng Kỳ Sơn.

“Không cần đa lễ! Mau xem vết thương cho tiểu thiếu gia!” Đằng Kỳ Sơn lo lắng nói.

“A cha, con không sao.” Đằng Huy Nguyệt nói, duỗi tay về phía Y Sênh. Y Sênh là đại phu chuyên phụ trách xem bệnh cho nội quyến trong phủ Công chúa, đệ tử đứng đầu của Thái y viện. Trước khi Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn gả cho Đằng Kỳ Sơn, Hưng đế đã để Y Sênh đi theo nàng. Tề Mẫn yêu thương Đằng Huy Nguyệt, lo lắng cậu bị đụng chạm sứt mẻ, cho nên để Y Sênh đi theo Đằng Huy Nguyệt. Đằng Kỳ Sơn đưa Đằng Huy Nguyệt ra ngoài, cũng cho Y Sênh đi cùng, chuẩn bị cho mọi tình huống.

“Sao có thể không sao?” Đằng Kỳ Sơn lạnh mặt. Nếu không phải trong xe ngựa không đủ rộng, hắn đã đứng lên xoay tới xoay lui. Từ nhỏ Đằng Huy Nguyệt đã được hàng bao người thân phận tôn quý nâng niu trong lòng bàn tay, mọi thứ đồ dùng không gì không tốt, trán chỉ hơi nóng thôi cũng tạo thành cảnh tượng người ngã ngựa đổ, chứ đừng nói đến chuyện bị thương chảy máu. Đằng Kỳ Sơn yêu con phát cuồng, hận không thể bảo vệ cậu ba tầng trong ba tầng ngoài. Lần này Đằng Huy Nguyệt lại bị thương ngay dưới mí mắt hắn, toàn thân hắn như bùng nổ chỉ muốn chém người.

Đằng Huy Nguyệt chu môi. Đây chính là một trong những nguyên nhân mà có khi cậu không muốn ở phủ Công chúa. A cha nhà cậu lúc nào cũng sốt ruột vì cậu, như thể cậu dễ vỡ như lưu ly vậy. Ở trong cung, Minh đế hoàng cữu cữu cũng rất yêu thương cậu, nhưng chưa bao giờ ngăn cản cậu học roi luyện võ, cho dù cậu không cẩn thận bị thương, cữu cữu cũng chỉ tự tay bôi thuốc cho cậu, bảo cậu sau khi vết thương khỏi hẳn mới được luyện tiếp. Đâu có nôn nóng giống a cha!

(Những người bị phạt thê thảm mỗi khi Nguyệt điện hạ bị thương: …)

Đằng Kỳ Sơn muốn hỏi là ai làm cậu bị thương, nhưng thấy Đằng Huy Nguyệt hơi nhíu mi hít một hơi nhẹ khi Y Sênh bôi thuốc, lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Y Sênh, nhẹ thôi! Nhẹ thôi!”

Y Sênh là đại phu chuyên dụng của Đằng Huy Nguyệt, đã rất quen với những hành động bảo vệ thái quá của Đằng Kỳ Sơn. Tuy rằng Nguyên Trưng Ung chủ tiểu điện hạ này được nuông chiều nên hơi kiêu căng một chút, nhưng tính tình không hề xấu!

Y Sênh là văn tử, cực kỳ yêu thích Đằng Huy Nguyệt cũng là văn tử vô cùng đáng yêu, chỉ là bình thường luôn quen thói mặt đơ, biểu hiện không được rõ ràng lắm.

Bình tĩnh băng bó vết thương cho Đằng Huy Nguyệt dưới ánh mắt uy hiếp của An Quốc công Thế tử, Y Sênh lặng lẽ đặt một viên đường vào trong tay Đằng Huy Nguyệt, thưởng cho cậu vì đã không ầm ĩ kêu đau lúc bôi thuốc, sau đó cúi người với Đằng Kỳ Sơn, ra khỏi thùng xe ngựa.

“A Việt, có đau không?” Đằng Kỳ Sơn ôm nhi tử dỗ dành. “Cần a cha thổi không?”

Đằng Huy Nguyệt cất viên đường đi thật cẩn thận, dựa vào ngực a cha nhà mình, ngáp một cái: “A cha, con buồn ngủ.”

Đằng Kỳ Sơn nói: “Vậy con ngủ trước một lát đi.” Cho dù trong đầu hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng trời đất có rộng lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng việc nhi tử của hắn buồn ngủ, lập tức nói.

Đằng Huy Nguyệt thuận lợi tránh được những vấn đề của a cha, yên tâm nhắm mắt lại.



Tề Triệt nhận được tin tức bèn vội vàng trở về, đi vào phòng của Thế tử phi Tiền thị, đập mạnh tay vào chiếc bàn lớn chạm trổ hoa văn: “Làm sao nàng dám? Nàng còn biết xấu hổ không?”

Tiền thị nằm úp mặt xuống giường, ai oán bi thương rơi lệ. Tề Du quỳ trên mặt đất, ôm mặt nức nở.

Tề Triệt tức quá cười lạnh: “Khóc khóc khóc! Mẹ con các người suốt ngày chỉ biết khóc! Lúc dám trù tính với Phò mã của Phúc Khang Trưởng Công chúa, tại sao không khóc? Ai cho các người lá gan này?”

Lâm Phàm cũng đang quỳ trên mặt đất, thấy Tề Triệt tức giận sắp không thở nổi, không nhịn được bèn lên tiếng: “Thế tử bớt giận!”

“Ngươi câm miệng!” Lần đầu tiên Tề Triệt nặng lời với Lâm Phàm. “Đều do ngươi luôn nói ta có lỗi với hai mẹ con họ, muốn ta khoan dung, khoan dung! Nhìn xem khoan dung xong rồi thành ra cái gì? Ngươi không bận tâm đến ta, cũng phải bận tâm một chút cho cả nhà A Vanh, bận tâm một chút cho cả Nhữ Nam vương phủ này!”

Lời này thật sự rất nặng, sắc mặt Lâm Phàm tái nhợt. Tiền thị không chịu nổi, kêu the thé lên: “Tề Triệt, đừng làm bộ làm tịch ở đây! Chẳng phải chàng luôn mong ngóng ta chết để đưa người trong lòng lên làm chính phi sao? Ta đã sắp như chàng mong muốn, chẳng lẽ còn không thể để ta tìm đường sống cho nữ nhi đáng thương của ta sao?”

Sắc mặt Tề Triệt xanh mét: “Nàng câm miệng! Nàng tự hỏi lòng mình xem, bao nhiêu năm qua ta và A Phàm có bạc đãi mẹ con các người không? Tề Du là nữ nhi thân sinh của ta, ai dám muốn nó chết? Cái mà nàng gọi là đường sống chính là đường chết của cả nhà chúng ta! Nàng cũng mong ngóng mọi người cùng chết với nàng sao?”

Tiền thị hoảng sợ trong lòng, cố cãi lại: “Đằng Kỳ Sơn coi chàng như cha, sao có thể trơ mắt nhìn chàng chết? A Du của ta không cần danh phận, chỉ cần một chỗ để dung thân, nể mặt chàng, hắn sẽ không làm khó A Du!”

Tề Triệt cười to, nhưng giọng nói thì không có một chút ý cười: “Đúng là tính toán rất hay! Ta và A Sơn thân nhau, nên nàng không lo ngại gì? Nàng đặt Phúc Khang Trưởng Công chúa ở đâu? Nàng đặt Minh đế bệ hạ ở đâu? Nàng muốn A Du nhận được ba thước bạch lăng hay là một ly rượu độc?”

Tề Du ngẩng đầu lên, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy!

Tiền thị hoang mang lắc đầu, thì thào: “Sẽ không đâu, sẽ không đâu! Chúng ta là Nhữ Nam vương phủ do tiên hoàng sắc phong, A Du là ngoại tôn nữ của Sở Quận Hầu, bọn họ không thể, bọn họ không thể…”

Trong mắt Tề Triệt tràn đầy thương tâm: “Khó cho nàng còn nhớ tới Sở Quận Hầu phủ… Nếu nàng thật sự thành công, cả hai phủ đều bị hủy trong tay nàng… Tại sao đã qua nhiều năm, nàng lại không hề tiến bộ hơn?”

Tất cả sinh lực của Tiền thị đều mất đi hơn nửa vì tuyệt vọng, nàng vừa khóc vừa cười: “Không sai, ta vừa ngu ngốc vừa vô dụng, tất nhiên không thể bằng hiền thê Lâm Phàm của chàng… Nhưng nữ nhi của ta, nữ nhi số khổ của ta…”

Tề Triệt nói: “Tại sao nàng cứ nhất định phải đi vào ngõ cụt như vậy? Nếu A Du muốn tái giá, chẳng lẽ ta lại không chọn một nam nhi tốt cho nó sao?”

“Chọn một nam nhi tốt? A Du là đích nữ của Nhữ Nam Vương Thế tử, nên kết duyên cùng một anh hào xuất thân cao quý, văn võ song toàn! Chứ không phải chỉ làm kế thất của người khác hoặc gả cho tên quan thân phận thấp kém! Năm xưa nếu không phải chàng cự tuyệt lời đề nghị của mẫu thân ta, làm A Du không thể gả cho Đằng Kỳ Sơn, hiện giờ A Du của ta đã là phu nhân của An Quốc công Thế tử! Phu nhân của An Quốc công tương lai!”

Tề Triệt không thể tin nổi mà nhìn nàng: “Sao nàng vẫn có thể tâm tâm niệm niệm chuyện này?”

“Sao ta có thể không tâm niệm? Là chàng hủy hoại hạnh phúc cả đời của A Du!” Tiền thị kêu lên.

“Đủ rồi! Thu hồi những si tâm vọng tưởng của nàng lại!” Tề Triệt lạnh giọng. “Lúc đó nhạc mẫu chỉ nhắc qua, nàng lại cho là thật? Phủ An Quốc công là nơi nào? A Du là người thế nào? Chỉ có một kế phu nhân Tề Trân thôi đã đủ để A Du phải nhượng bộ, còn nói gì đến chuyện chống đỡ cả phủ Quốc công? Nói gì đến chuyện xử lý hậu viện cho tốt để A Sơn yên tâm mở rộng tiền đồ? Cuộc hôn nhân này đừng nói phụ vương không đồng ý, ta không đồng ý, đến cả Đằng Hải cũng sẽ không đồng ý! Nàng muốn A Du giống như nàng, suốt đời chỉ biết trốn trong nhà không gặp người ngoài sao?”

“Nói đến nói đi, là chàng chê bai mẹ con ta!” Hôm nay Tiền thị không thèm quan tâm cái gì khác, phát tiết toàn bộ những oán hận đã chôn giấu trong nhiều năm qua.

“Nếu các người có thể bỏ ra nửa phần sức lực cho cái nhà này, hoặc là an phận thủ thường, sao ta phải làm đến mức đó?” Vẻ mặt Tề Triệt không chút thay đổi, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mình đều quá mệt mỏi.

Tiền thị nghe ra ý tứ quyết tuyệt trong lời nói của trượng phu, nức nở khóc rống lên!

Tề Triệt nói: “Bắt đầu từ hôm nay, các người ở đây, không được ra khỏi phòng nửa bước!” Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, rời đi.

Đi tới thư phòng, Tề Triệt tức giận hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất, ngồi phịch xuống ghế!

Trong cuộc đời không thuận lợi của hắn, sai lầm nhất chính là hôn nhân, đến giờ vẫn cứ phiền muộn không thôi, suýt nữa đã làm liên lụy cả nhà!

Nữ nhi thân sinh lại muốn trù tính để gả cho ngoại sanh, quả thật mặt mũi hắn đều mất hết!

Cứ nghĩ đến chuyện phải gặp mặt Đằng Kỳ Sơn để giải thích rõ ràng, Tề Triệt lại thấy đau đầu. Tuy rằng chuyện này không phải do hắn bày mưu tính kế, nhưng người làm ra chuyện này lại là vợ con hắn, bảo sao Đằng Kỳ Sơn có thể không đa nghi? Vạn nhất truyền đến tai Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, bọn họ có thể có kết cục tốt đẹp không?

Hắn thật sự đã bị sự nông cạn thiển cận của Tiền thị làm cho tức chết rồi!

Cửa thư phòng được đẩy ra nhẹ nhàng, Tề Triệt cũng không ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Nếu ngươi xin tha cho Tiền thị, không cần phí công! Lần này ta sẽ không dung túng cho họ!”

Trước đây Lâm Phàm bị Tề Triệt cướp về vương phủ, suýt nữa đã dùng kiếm tự sát vì không muốn gả cho Tề Triệt!, là chính Tiền thị đã đến khuyên nhủ hắn, hơn nữa còn chăm sóc cho hắn. Từ đó về sau, Lâm Phàm luôn cảm thấy mắc nợ Tiền thị một ân tình, bình thường luôn khoan nhượng với Tiền thị, chăm sóc nàng và Tề Du ở góa cũng rất tận tâm. Thế nhưng bệnh tình của Tiền thị cứ kéo dài mãi, tính tình cũng thay đổi, Tề Triệt không thể chịu nổi nàng cứ luôn tranh chấp với hắn, Lâm Phàm luôn đứng về phía Tiền thị, nói vài ba câu để hắn không tức giận nữa.

Nhìn đi nhìn đi! Hiện giờ khoan dung đến mức Tiền thị và Tề Du lại to gan lớn mật, còn tưởng rằng trời có sập xuống cũng luôn có người chống đỡ cho mình!

Lâm Phàm coi như không nhìn thấy đống đồ vật ngổn ngang trên đất, bưng chén trà đặt vào tay Tề Triệt, nói: “Ta đến để tạ tội với Thế tử! Chuyện hôm nay, ta cũng có chỗ thất trách!”

Tề Triệt nhìn Lâm Phàm đã bốn mươi tuổi nhưng vẫn tú nhã thanh lệ như xưa, đột nhiên không còn sức lực để nói nặng lời nữa. Mẫu thân hay thê tử của hắn đều không phải người làm được việc gì, hậu viện của Nhữ Nam vương phủ luôn cần có Lâm Phàm chống đỡ, còn phải thu dọn đủ loại phiền phức vì hắn. Những khó khăn của Lâm Phàm, sao hắn lại không biết?

“Là ta có lỗi với ngươi… Ta không nên tức giận với ngươi…” Tề Triệt nghĩ nếu hôm nay Tề Du thành công, bị liên lụy cũng chỉ có quan hệ thân thiết như huynh đệ ruột giữa Tề Vanh và Đằng Kỳ Sơn.

Lâm Phàm không biết phủ nhận thế nào, chỉ nói: “Thế tử, chuyện hôm nay, phải điều tra rõ.”

Tề Triệt sửng sốt: “Nhưng thanh danh của A Du…”

Lâm Phàm nói: “Thế tử, chuyện hôm nay không chỉ đơn giản là liên quan đến thanh danh của đại tiểu thư. Ta tự hỏi quả thật Thế tử phi và đại tiểu thư rất được ưu đãi, nhưng không hiểu những sự vụ trong hậu trạch. Chuyện hôm nay, là thiếp mời của A Vanh đã dẫn A Sơn đến đây, trong nước trà của A Sơn có thuốc, nghe nói quản sự xuất hiện giữa đường đã gọi người dẫn đường cho A Sơn đi là người của Vương phi… Ta lại không biết gì hết, cho nên A Sơn mới không đề phòng, suýt nữa đã trúng kế. Từng việc từng việc, thứ cho ta nói thẳng, Thế tử phi và đại tiểu thư không có năng lực này.”

Sắc mặt Tề Triệt trở nên nghiêm túc: “Ý ngươi là?”

“Thế tử nghĩ xem, chuyện hôm nay, nếu đại tiểu thư thành công, nhất định giữa Nhữ Nam vương phủ, phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa và phủ An Quốc công sẽ có khoảng cách. Nếu đại tiểu thư gả cho A Sơn, tình cảm vợ chồng của Công chúa và A Sơn nhất định sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí còn nhân đó mà giận cá chém thớt lên Nhữ Nam vương phủ và phủ An Quốc công. Nếu đại tiểu thư không thể gả cho A Sơn, thanh danh của người sẽ bị hủy hoàn toàn, vương phủ cũng sẽ chịu sỉ nhục, cho dù trong cung không hạ ý chỉ trách phạt người, nhưng đại tiểu thư cũng khó có thể sống yên ở đế đô. Dựa vào thân thể của đại tiểu thư, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thế tử là phụ thân, chung quy trong lòng khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc, không thể đối đãi với A Sơn như lúc trước. Cho dù bây giờ mọi chuyện không thành công, hai cữu sanh Thế tử và A Sơn sẽ quay ra nghi ngờ nhau, đối với chi nhà chúng ta đó sẽ là tổn thất rất khó bù đắp lại.” Lâm Phàm bình tĩnh phân tích. “Cho nên chuyện hôm nay, đã được toan tính sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa Thế tử, A Sơn và Trưởng Công chúa. Một khi bị làm ầm lên, rất có thể còn xảy ra hậu họa khôn lường. Nếu Thế tử không sống tốt, ai sẽ được lợi?”

Lâm Phàm nói như vậy, Tề Triệt tỉnh táo lại, trầm ngâm một lát: “Có những hai dấu tay?” Hắn đang chỉ vào một người là Triệu trắc phi, một người là kế phu nhân của An Quốc công, Tề Trân.

“Phỏng đoán không tránh khỏi có liên quan.” Lâm Phàm nhớ lại cử chỉ của Triệu trắc phi. “Chỉ là không biết họ là người xúi giục, hay là lửa cháy thêm dầu?”

Tề Triệt ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: “Xem ra ta phải đến phủ An Quốc công một chuyến.”

Lâm Phàm nói: “Xưa nay A Sơn và Thế tử luôn thân thiết, đừng vì một chút hiểu lầm mà làm ảnh hưởng đến tình cảm.”

Tề Triệt nói: “Ta hiểu.”

“Trong chuyện này phần nhiều là Thế tử phi và đại tiểu thư bị người khác xúi giục. Ta sẽ tìm ra những người đó, giải quyết sạch sẽ.” Lâm Phàm nói.

Tề Triệt trừng mắt với hắn một cái: “Lâm Quý thị, nói đến nói đi, ý của ngươi chính là họ không phải kẻ cầm đầu, có thể phạt nhẹ, đúng không?”

Lâm Phàm nói: “Thế tử, ta sẽ không để họ có cơ hội khác làm ra loại chuyện tương tự.”

Tề Triệt khoát tay: “Ngươi cứ xem rồi lo liệu đi.”

Lâm Phàm đã đạt được mục đích, tao nhã cúi người xuống, lui ra ngoài.

Tề Triệt nhìn theo bóng lưng của hắn, thở dài một hơi.
Bình Luận (0)
Comment