Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 37

Cho dù Trịnh Thái hậu không nhắc lại về hôn sự của Đằng Huy Nguyệt, nhưng không lâu sau đó, Minh đế vẫn quyết định như cũ, chính thức cho Đằng Huy Nguyệt và An Kính Lệnh chủ Vương Thừa Kiên ra khỏi Cẩm Mặc cung, không phải học cùng những đứa trẻ khác.

Đối với chuyện này, Thái phó Ưng Quế Luân vừa vui mừng lại vừa tiếc hận. Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt tuyệt đối là người có thiên tư tốt nhất trong số các học trò mà hắn đã dạy. Đáng tiếc chỉ là một văn tử, lại còn không quyết tâm học hành, trải qua những ngày tháng hoành hành ngang ngược trong Cẩm Mặc cung, thế mà thành tích vẫn luôn đứng đầu, khiến cho Ưng Quế Luân chẳng có cớ để bới lông tìm vết! Người duy nhất có thể tạo áp lực với Đằng Huy Nguyệt chính là Minh đế thì lại không quyết tâm, thấy cậu học hành không tồi là được. Minh đế chưa bao giờ hy vọng Đằng Huy Nguyệt sẽ trở thành một danh sĩ có học thức uyên thâm, cũng không thích Đằng Huy Nguyệt đi theo con đường khổ cực đó. Cho nên Ưng Quế Luân chỉ có thể trơ mắt ra nhìn một mầm non tốt ngày ngày lượn lờ trước mặt, còn có thể là một cây đại thụ cao ngất mà hắn mong đợi nhưng chưa lớn được, bao nhiêu buồn bực trong lòng quả thật không thể nói rõ.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Đằng Huy Nguyệt rời đi, Ưng Quế Luân lại cảm thấy không nỡ. Chỉ nói về diện mạo, Nguyên Trưng Ung chủ chính là một phong cảnh của Cẩm Mặc cung, tuy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã là cảnh đẹp ý vui. Văn nhân của Nguyên Trưng triều tin vào tướng do tâm sinh, vô cùng tôn sùng tướng mạo học. Bọn họ cho rằng những người xinh đẹp, nhất định nội tâm cũng sẽ có một phần xinh đẹp, cho nên bọn họ thích những người mỹ mạo. Có thể ngày ngày đối diện với mỹ nhân, tâm tình của bọn họ sẽ cực kỳ cực kỳ tốt. Không thể không nói, Đằng Huy Nguyệt chính là một trong những động lực quan trọng để Ưng Quế Luân kiên trì giảng bài.

So sánh với tâm tư rối rắm của Ưng Quế Luân, tâm tư của những học trò khác càng dễ hiểu hơn. Những người thích và ghét Đằng Huy Nguyệt chia làm hai phe. Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên, đích tử Tề Minh An của Thành Sách Quận Vương Tề Hoa, đích tử Tề Minh Nghị của Giang Dương Quận Vương Tề Giản, nhi tử duy nhất Lăng Mậu Nguyên của An Đình Huyền chủ Tề Huệ, tất cả đều là con cháu của hoàng tộc Tề thị, vô cùng không thích khi Đằng Huy Nguyệt được sủng ái đến vậy, bình thường ở chung cũng chỉ là khách sáo ngoài mặt, chứ không chơi với Đằng Huy Nguyệt. Còn những đứa trẻ khác, bởi vì đủ loại nguyên nhân nên đều rất thích Đằng Huy Nguyệt. Chỉ là, ngoại trừ Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu, Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm, hai thư đồng Vương Thừa Kiên và Tề Minh Tranh của Đằng Huy Nguyệt, cùng với đích tử Lục Triển Vân của Nam Dương Hầu Lục Quỳ cứ thích sán đến gần, thường xuyên bị giáo huấn cũng không chùn chân, Đằng Huy Nguyệt đều không quan tâm đến những người khác.

Tề Minh Diệu, Tề Minh Viêm và Tề Minh Tranh đều không nỡ khi Đằng Huy Nguyệt phải học tách ra. Thế nhưng thánh mệnh khó trái, hơn nữa nói về tư tâm, bọn họ càng muốn Đằng Huy Nguyệt chỉ chơi với riêng mình, chứ không phải thường xuyên bị một đám trẻ ranh vây quanh.

Đằng Huy Nguyệt lại cực kỳ sung sướng vì rốt cuộc cũng được thoát khỏi bể khổ! Ngày nào cũng phải “khắc khổ” đọc sách cùng đám trẻ con này thật sự khiến cậu kìm nén sắp chết! Cậu cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện!

Bất quá, hiển nhiên cậu đã vui mừng quá sớm. Trước đây Minh đế vẫn nuôi Đằng Huy Nguyệt như nam tử, dung túng cho cậu tập võ học sách luận, nhưng qua việc Trịnh Thái hậu nhắc đến hôn sự của cậu, dường như đột nhiên Minh đế thật sự nhận ra Đằng Huy Nguyệt là một văn tử có sự khác biệt với nam tử, cần phải học một vài thứ dành cho văn tử nữ tử. Cho nên trọng điểm học tập thường ngày của Đằng Huy Nguyệt chuyển sang cầm kỳ thư họa. Minh đế còn cho một lão ma ma trong cung dạy Đằng Huy Nguyệt về dược lý độc lý, còn lựa chọn một nữ quan khác giảng cho cậu về vài chuyện vụn vặt trong hậu cung và nội trạch.

Sau khi Đằng Huy Nguyệt rời khỏi Cẩm Mặc cung, ngược lại ngày tháng trở nên bận rộn chưa từng thấy.

Thư pháp và tranh của cậu đã có căn bản từ kiếp trước, còn do chính Minh đế dạy, nên đã có một vài thành tựu nhỏ, trình đồ cầm kỳ thì chỉ bình thường. Nhưng ở kiếp trước, cậu không hứng thú lắm với dược lý và độc lý, học hành rất qua loa, hiện giờ mới hiểu được tầm quan trọng của nó, có cơ hội bổ khuyết, cho nên học tập rất nghiêm túc. Ngay cả tiểu lao đầu có nề nếp như Vương Thừa Kiên cũng phải hoảng sợ. Dưới sự lôi kéo của Đằng Huy Nguyệt, hắn vốn đã chăm chỉ khắc khổ lại càng trở nên chăm chỉ khắc khổ hơn.

Bất luận biểu hiện của Đằng Huy Nguyệt là như thế nào, Minh đế đều hài lòng. Đương nhiên, thấy Đằng Huy Nguyệt chăm chỉ như vậy, Minh đế cảm thấy mình phải khích lệ cậu một chút.

Minh đế dẫn cậu đến Trân Thú viên cưỡi sư tử tuyết một lúc. Con sư tử tuyết tên “Thương Lộ” này là một loài hiếm có, toàn thân trắng như tuyết, kiêu ngạo nóng nảy, trong ánh mắt màu vàng kim luôn mang theo thần khí bễ nghễ, chỉ nhận Minh đế là chủ. Lúc Đằng Huy Nguyệt được Minh đế cho cưỡi nó lần đầu tiên, bị nó quay đầu hung dữ trừng mắt mấy cái, còn quay vòng tròn tại chỗ như đang rất muốn hất cậu xuống, nhưng có Minh đế ở đây, nó không có lá gan đó, nhưng cũng không phải quá phục tùng, gầm gừ liên tục.

Minh đế dứt khoát bế Đằng Huy Nguyệt xuống dưới, đặt trước mặt Thương Lộ. Cho dù Đằng Huy Nguyệt có to gan bá đạo đến đâu, khi đó mặt mũi cũng tái nhợt, cố gắng ôm cổ Minh đế, rúc vào trong ngực Minh đế.

Sư tử tuyết tinh mắt thính tai, nhưng khứu giác thì không tốt lắm, phải đến thật gần mới có thể phân biệt được mùi vị của người khác. Cái đầu to đùng dữ tợn của Thương Lộ để sát vào người Đằng Huy Nguyệt ngửi đông ngửi tây, gầm rú khe khẽ, nghiêng đầu nhìn Minh đế, dường như không hiểu tại sao trên người Đằng Huy Nguyệt lại có mùi của Minh đế. Ngửi được một lát, Thương Lộ mới buông tha cho, gập chân trước lại quỳ xuống, tỏ ý muốn Minh đế và Đằng Huy Nguyệt cưỡi trên lưng mình.

Sau mấy lần như vậy, Đằng Huy Nguyệt nhìn thấy Thương Lộ cũng dám ôm cái cổ đầy lông của nó xoa xoa một hồi, mới được Minh đế bế lên lưng nó.

Lúc này lại cưỡi Thương Lộ, hưởng thụ niềm vui thích nhanh như chớp này, Đằng Huy Nguyệt hưng phấn đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, được Minh đế bế xuống rồi mà hãy còn chưa thỏa mãn, vẫn muốn chơi một lát.

“Lần sau lại chơi tiếp. Cữu cữu tặng cho ngươi một món quà.”

Minh đế đưa Đằng Huy Nguyệt đến một khu khác trong Trân Thú viên. Trong một cái lồng sắt to đùng, có hai tiểu đông tây màu trắng đang cuộn tròn vào nhau, chính xác là đang đánh nhau.

“Bạch Nga!” Đằng Huy Nguyệt kêu lên.

Bạch Nga chính là con hổ trắng nhỏ mà Tề Minh Diệu tặng cho Đằng Huy Nguyệt vào sinh nhật sáu tuổi của cậu, là một con hổ cái xinh đẹp, hiện giờ đã gần một tuổi. Vì Đằng Huy Nguyệt thường sống trong cung, Trân Thú viên cũng thích hợp để nuôi dưỡng nó, cho nên Đằng Huy Nguyệt mang nó vào cung luôn.

Còn một tiểu tử khác trông không quen lắm, nhưng có thể nhìn ra được là một con sư tử tuyết còn nhỏ, non nớt hơn Bạch Nga, thế nhưng khí thế hung hãn khắp người thì không hề kém Bạch Nga.

Nghe thấy giọng nói của Đằng Huy Nguyệt, hai tai Bạch Nga động đậy, vươn móng vuốt đẩy sư tử tuyết nhỏ ra, chạy đến bám vào thanh sắt của cái lồng, nịnh nọt gọi Đằng Huy Nguyệt.

Đằng Huy Nguyệt cười, sờ đầu nó: “Bạch Nga, lâu rồi không gặp, có phải ngươi béo hơn không? Quen biết bằng hữu mới hả?”

Cậu nhìn sang bên kia, sư tử tuyết nhỏ đang nhìn kỹ cậu và Minh đế bằng ánh mắt màu vàng kim, lại nhìn sang Minh đế.

“Nó là con của Thương Lộ.” Minh đế nói. “Ra đời được ba tháng, tặng cho ngươi.”

Hai mắt Đằng Huy Nguyệt sáng ngời, kinh hỉ nói: “Thật sao?”

Minh đế cười, bế cậu đi hẳn vào trong lồng sắt.

Bạch Nga đuổi theo hai người, thấy họ vào lồng rồi, vội vàng bổ nhào về phía Đằng Huy Nguyệt, cái đuôi dài vung vẩy loạn xạ.

Minh đế bế Đằng Huy Nguyệt xuống thấp một chút, để cậu có thể vuốt ve Bạch Nga. Đằng Huy Nguyệt vươn bàn tay nhỏ bé gãi cổ Bạch Nga, Bạch Nga nheo đôi mắt xanh biếc lại, phát ra tiếng kêu hầm hừ, vô cùng hưởng thụ.

Đằng Huy Nguyệt cười khanh khách!

Đột nhiên, một bóng trắng bổ nhào về phía Đằng Huy Nguyệt nhanh như chớp!

Đằng Huy Nguyệt theo bản năng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một cái miệng mở ra rất to, sau đó nghe thấy Bạch Nga gầm lên một tiếng, giơ móng vuốt đẩy cái bóng trắng kia ra!

Minh đế đang bế cậu cũng động đậy, bế cậu nghiêng người sang một bên.

Khi Đằng Huy Nguyệt nhìn lại, chỉ thấy sư tử tuyết nhỏ ngã ra đất, kêu khẽ đau đớn, mãi vẫn không đứng dậy.

“Á, nó không sao chứ?” Đằng Huy Nguyệt hỏi. Nếu là quà Minh đế tặng cậu, tất nhiên là thuộc về cậu. Thấy “sủng vật” của cậu bị đánh đến mức không dậy nổi, Đằng Huy Nguyệt có chút lo lắng.

“Không sao.” Minh đế nói. Hắn đặt Đằng Huy Nguyệt xuống, nhận lấy găng tay từ quản sự của Trân Thú viên đeo cho Đằng Huy Nguyệt, đưa cho cậu một miếng thịt sống: “Đến đút cho nó.”

Đây là đút thịt để nhận chủ. Trước đây Bạch Nga cũng như vậy.

Hiện giờ đối tượng nhận chủ đổi thành con của Thương Lộ, một con sư tử tuyết nhỏ. Nghĩ đến việc sau khi sư tử tuyết nhỏ nhận chủ, cậu và Minh đế đều có một con sư tử tuyết riêng làm sủng vật, vẻ mặt Đằng Huy Nguyệt hớn hở hẳn lên, quả thực rất nôn nóng!

Bạch Nga thấy Đằng Huy Nguyệt đứng xuống đất, lại muốn bổ nhào đến đây. Bất quá, nhìn thấy miếng thịt sống trong tay cậu, tưởng sẽ đút cho nó, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống không động đậy, ánh mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Đằng Huy Nguyệt. Không biết tại sao, nó lại khiến Đằng Huy Nguyệt nhớ tới đệ đệ Đằng Huy Nhiên của mình, tuy rằng Đằng Huy Nhiên không phải giống cái.

Đằng Huy Nguyệt có chút khó xử. Hiếm khi đến đây một lần, rất muốn đút cho Bạch Nga ăn nữa. Thế nhưng thịt sống trên tay chỉ có một miếng… Cậu nhìn Minh đế cầu cứu.

Minh đế chỉ cười chứ không nói gì, càng không động đậy.

____ Được rồi, hiểu rồi mà. Bây giờ, sư tử tuyết nhỏ tương đối quan trọng.

Đằng Huy Nguyệt nhìn sang Bạch Nga tỏ ý xin lỗi, dưới ánh mắt trông mong của nó, đi về phía sư tử tuyết nhỏ.

Sư tử tuyết nhỏ vừa bị Minh đế và Bạch Nga đánh hơi mạnh một chút, vẫn không đứng lên, thấy Đằng Huy Nguyệt tới gần, không khỏi dịch người ra sau. Tuy rằng Đằng Huy Nguyệt không đánh nó, nhưng theo bản năng nó nhận ra vừa rồi là nó muốn công kích Đằng Huy Nguyệt, Minh đế và Bạch Nga mới có đánh nó đau như vậy. Ngày thường nó và Bạch Nga đánh nhau, phần lớn đều là đùa giỡn.

“Này, đến đây đi, ăn thịt!” Đằng Huy Nguyệt ngồi xổm xuống, đặt thịt sống ở trước mặt sư tử tuyết nhỏ, cố gắng thể hiện thiện ý.

Đôi mắt màu vàng kim của sư tử tuyết nhỏ nhìn cậu không hề chớp, vẫn không thả lỏng cảnh giác.

“Ngươi là con của Thương Lộ, phải không? Sau này ta là chủ nhân của ngươi, tên ngươi là Thương Lẫm, được không? Sủng vật của Đằng Huy Nguyệt ta, nhất định phải là oai phong lẫm liệt nhất! Không nói gì coi như ngươi đồng ý rồi nhá!” Hai mắt Đằng Huy Nguyệt sáng lấp lánh, nhìn nó.

Đương nhiên sư tử tuyết nhỏ không biết nói, vì thế đơn phương bị chụp cho cái tên “Thương Lẫm” này.

“Này, ăn đi!” Đằng Huy Nguyệt chỉ vào miếng thịt sống, rồi đẩy đến trước mặt Thương Lẫm.

Thương Lẫm nhìn Đằng Huy Nguyệt thật kỹ, dường như hơi động tâm một chút.

Nhưng nó còn chưa kịp làm gì, đột nhiên Bạch Nga đang ngồi một bên nhảy bố đến đây, dùng tốc độ nhanh như chớp há to miệng, ngậm lấy miếng thịt sống, nhanh chóng chạy sang chỗ khác, còn đắc ý nhìn Đằng Huy Nguyệt.

Thương Lẫm ngẩn ra, lập tức nổi giận, gầm lên một tiếng rồi bổ nhào về phía Bạch Nga!

Hai con thú dữ đều trắng như tuyết, vì một miếng thịt sống mà lại đánh nhau, lại cuộn tròn thành một đống!

Đằng Huy Nguyệt đã được Minh đế bế lên, chuyển sang một chỗ an toàn, để không bị thương bởi cuộc hỗn chiến của chúng nó. Nhưng thấy chúng nó đánh nhau đến nỗi sục sôi ngất trời thế kia, Đằng Huy Nguyệt có chút thất vọng.

Đút thịt cho Thương Lẫm thất bại rồi!

“Tâm đề phòng của sư tử tuyết rất nặng, bắt đầu từ mai, cữu cữu và ngươi lại đến đây đút cho nó nửa tháng. Sau đó, nó là của ngươi!” Minh đế dùng chóp mũi vuốt ve má cậu.

Đằng Huy Nguyệt mừng rỡ, hôn lên mặt Minh đế một cái thật kêu: “Vâng! Cám ơn cữu cữu!”

Minh đế nói: “Không cần cám ơn! Cữu cữu muốn được báo đáp. Ta chờ quà của ngươi trong lễ vạn thọ!”
Bình Luận (0)
Comment