Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm dẫn theo tiểu tôn tử Tề Minh Tranh tiến cung. Tuy rằng Tề Minh Tranh đã được gặp Đằng Huy Nguyệt đúng như mong muốn, nhưng còn chưa kịp nói thêm mấy câu đã bị văn tổ phụ đưa xuất cung. Lúc gần đi, ánh mắt nó nhìn Đằng Huy Nguyệt đầy vẻ lưu luyến không nỡ.
Đằng Huy Nguyệt vẫy tay với nó, vẻ mặt thì không có gì đặc biệt. Trịnh Thái hậu và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn thấy vậy, trao đổi một ánh mắt bí ẩn với nhau.
Sau khi Lâm Phàm và Tề Minh Tranh cáo lui, Trịnh Thái hậu kéo Đằng Huy Nguyệt xuống ngồi cạnh mình, hỏi: “Vừa rồi A Việt đi đâu vậy, sao không nói một tiếng?” Rồi lại sờ tay cậu, thấy vẫn ấm áp, nên không nói gì nhiều.
“Hôm nay A Viêm xuất chinh, con đi tiễn hắn.” Đằng Huy Nguyệt nói, đỡ lấy Đằng Huy Nhiên đang muốn ngồi vào lòng cậu, không để nó bị ngã.
Trịnh Thái hậu hơi sửng sốt. Thật sự bà không có nhiều ấn tượng lắm về Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm, chỉ nhớ sau khi hắn đến ở cùng Trịnh phi và Tề Minh Diệu vẫn luôn trầm tĩnh kiệm lời, mặt mũi không có nhiều biểu tình, chả thể khiến ai thích được. Nhưng dường như quan hệ giữa Đằng Huy Nguyệt với hắn không tồi chút nào, trong số bốn Hoàng tử biểu huynh đệ, cậu thân thiết nhất là với Tề Minh Diệu, tiếp đó là Tề Minh Viêm.
“Tình cảm của A Việt và A Viêm thật tốt.” Trịnh Thái hậu nói.
Bà và Minh đế không hổ là mẹ con, lời nói giống nhau y như đúc. Bất quá ngữ khí của Trịnh Thái hậu, rõ ràng có chút ý vị không rõ.
Đằng Huy Nguyệt nói: “Con cũng chỉ có A Viêm là biểu đệ.”
Trịnh Thái hậu thấy ấm áp trong lòng. Đương nhiên biểu đệ của Đằng Huy Nguyệt không chỉ có một mình Tề Minh Viêm. Nhi tử của thứ tử Giang Dương Quận Vương Tề Giản và của chất tử Thành Sách Quận Vương Tề Hoa của bà đều nhỏ tuổi hơn Tề Minh Viêm, cũng là biểu đệ của Đằng Huy Nguyệt. Thế nhưng Đằng Huy Nguyệt chỉ thừa nhận mỗi chi của Minh đế, khiến Trịnh Thái hậu rất vui mừng.
Trịnh Thái hậu nói: “Không tồi. Nhưng A Việt cũng đừng quên, A Diệu là đại biểu ca duy nhất của con.”
Đằng Huy Nguyệt chớp mắt, tỏ vẻ vô tội nói: “Con không quên mà! Tình cảm của con và A Diệu cũng rất tốt!”
Mấy năm gần đây, nếu cậu còn không nhận ra Trịnh Thái hậu muốn tác hợp cho cậu và Tề Minh Diệu, cậu nên đi đập đầu vào tường ngay. Cũng may tạm thời đều là ý của Trịnh Thái hậu. Minh đế ngoảnh mặt làm thinh, Đằng Kỳ Sơn nghiến răng nghiến lợi, Tề Mẫn không tỏ rõ ý kiến, đến cả Tề Minh Diệu cũng không có vẻ nôn nóng, vẫn đối tốt với cậu như trước.
Đằng Huy Nguyệt không mong đợi cũng không bài xích việc mình gả cho Tề Minh Diệu một lần nữa. Chỉ cần có Minh đế ở đây, có Minh đế làm chỗ dựa, cậu không hề lo lắng Tề Minh Diệu dám nạp thiếp như kiếp trước. Trên thực tế, chỉ cần cậu kiên quyết chống lại, kiếp trước Tề Minh Diệu cũng sẽ không làm trái tâm ý của cậu. Thế nhưng lúc đó Đằng Huy Nguyệt không còn quyết định nào khác. Huống hồ Minh đế cữu cữu cũng chưa lên tiếng mà! Cậu chả cần vội vàng! Dù sao nếu cậu không lấy chồng, a cha Đằng Kỳ Sơn vẫn sẽ nuôi cậu!
“Ca ca và Thập Lục, tình cảm cũng rất tốt!” Hứng thú lớn nhất hiện giờ của Đằng Huy Nhiên chính là nói theo như vẹt. Bất quá, câu này của nó chan chứa tình chân ý thật, ôm chặt Đằng Huy Nguyệt.
____ Được rồi, chắc chắn tiểu đệ đệ của cậu cũng sẽ không ruồng bỏ khi cậu trở thành một lão văn tử đâu!
Đằng Huy Nguyệt hài lòng xoa đầu Đằng Huy Nhiên: “Đúng vậy, tình cảm của chúng ta cũng rất tốt!”
Đằng Huy Nhiên vui sướng, quay tới quay lui trong lòng Đằng Huy Nguyệt.
Tề Mẫn bật cười, cầm khăn nhẹ nhàng che miệng.
Trịnh Thái hậu bất đắc dĩ chỉ tay vào trán Đằng Huy Nguyệt: “Đừng dạy hư đệ đệ của con.”
“Con đâu có?” Đằng Huy Nguyệt tủi thân nhìn Trịnh Thái hậu. “Ngoại tổ mẫu có Thập Lục, không thương A Việt nữa!”
Trịnh Thái hậu dở khóc dở cười, cố ý nghiêm mặt, tức giận bóp má cậu: “Con nói lại lần nữa?”
“Ngoại tổ mẫu uy vũ! Ngoại tổ mẫu thiên tuế!” Đằng Huy Nguyệt thay đổi lời thoại ngay lập tức.
Tề Mẫn cười chết ngất!
Trịnh Thái hậu không có cách nào với cậu, biết rõ cậu đang giả ngốc, nhưng cũng không vạch trần cậu. Trong lòng bà, phân lượng của Đằng Huy Nguyệt còn lớn hơn Tề Minh Diệu vốn là Hoàng tử một chút. Hôn sự của Đằng Huy Nguyệt, không ai có thể ép buộc cậu.
Đằng Huy Nguyệt đắc ý hất cao cằm lên, trong lòng thì thở phào một hơi.
Lúc này, thái giám của Vĩnh An cung đi vào thông báo: “Bẩm Thái hậu nương nương, Đại điện hạ cầu kiến!”
Trịnh Thái hậu nói: “Hôm nay hắn đã thỉnh an rồi, không cần vào nữa. Ai gia còn có việc muốn nói với Phúc Khang. A Việt, con ra ngoài với A Diệu!”
Đằng Huy Nguyệt trừng lớn hai mắt, nhìn Trịnh Thái hậu: “Ngoại tổ mẫu…”
Trịnh Thái hậu từ ái nhìn cậu: “A Việt đi đi.”
Cái gì là gừng càng già càng cay?
Tề Mẫn kéo Đằng Huy Nhiên cực kỳ không muốn tách khỏi Đằng Huy Nguyệt xuống dưới, nói với Đằng Huy Nguyệt: “Ngoại tổ mẫu bảo con đi, con cứ đi đi.”
Đằng Huy Nguyệt nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười trên mặt Công chúa a nương của cậu có hương vị như cười trên nỗi đau của người khác.
Đằng Huy Nguyệt ngoan ngoãn cáo lui, vừa đi ra khỏi Vĩnh An cung vừa sờ mặt mình, suy nghĩ xem có phải vì mình lớn rồi, không còn đáng yêu dễ thương như hồi nhỏ nữa, nên tất cả mọi người không còn thương mình nữa không.
____ Quả nhiên, không lớn vẫn là tốt nhất!
…
Một thiếu niên mười lăm tuổi với chiều cao đúng tuổi, tao nhã ôn nhu đang đứng đó, khóe môi luôn xuất hiện nụ cười như gió xuân. So sánh với phụ hoàng lạnh lùng bá đạo của hắn, dung mạo của Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu có bảy phần giống Minh đế, nhưng dễ gần hơn nhiều.
Theo độ tuổi tăng dần của các Hoàng tử, tuy người được chọn làm trữ quân vẫn chưa rõ, nhưng trong triều đình đã dần dần có những hành động ngầm. Mà Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu chính là người có tiếng nói cao nhất. Hắn là Trưởng Hoàng tử do nguyên hậu sinh ra, nhân phẩm năng lực đều tốt đẹp, dù là trên phương diện là đích là trưởng là hiền, đều là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng Minh đế anh minh thần võ, hùng tài đại lược, ngồi trên đế vị đã hơn mười năm, xưa nay luôn thưởng phạt rõ ràng, thường cương độc đoán, ghét nhất là các đại thần khoa tay múa chân đối với những Hoàng tử và hậu cung của hắn. Những kẻ đã từng giẫm phải điều cố kỵ này đều không có kết cục tốt, dần dà, đã tạo nên một loại kính sợ, khiến người ta không dám xem nhẹ.
Còn những người chân chính được Minh đế cất nhắc, có chút hiểu được tâm tư Minh đế, đều biết Minh đế không hề nôn nóng trong chuyện lập trữ. Dựa vào tuổi tác và sức khỏe của Minh đế, có cầm quyền thêm ba mươi, bốn mươi năm nữa cũng không có vấn đề. Lập ra trữ quân quá sớm, ngược lại sẽ làm dấy lên tranh chấp.
Nhưng điều đó không hề gây trở ngại cho các Hoàng tử và những thế lực ủng hộ sau lưng, đã bắt đầu xây dựng lực lượng, tăng thêm lợi thế cho việc tranh giành trữ vị sau này.
Từ trước đến nay, thê tộc đều là một bộ phận quan trọng đối với thế lực của Hoàng tử, dù có những ai ủng hộ Hoàng tử nào, thì đích phi của Hoàng tử cũng phải được chọn lựa kỹ càng. Có những kẻ đặt tầm mắt của mình lên một người vẫn luôn được sủng ái từ ngày ra đời tới giờ – Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt!
Sau lưng Đằng Huy Nguyệt có phủ Công chúa, phủ An Quốc công, Nhữ Nam vương phủ, là bảo bối được toàn bộ hoàng thất nâng niu trong lòng bàn tay. Ai ai cũng biết, cưới được Nguyên Trưng Ung chủ, không khác gì cưới được một tòa núi vàng và một con đường lên trời. Nên dù Đằng Huy Nguyệt là văn tử khó sinh con, biết rõ cưới cậu sẽ không thể nạp thiếp, có thể sẽ tuyệt hậu, nhưng vẫn luôn có rất nhiều người chạy theo như vịt.
Đương nhiên, tình huống đó sẽ không thể xảy ra trong hoàng thất. Nếu sau cùng Nguyên Trưng Ung chủ gả vào hoàng gia mà không có con, dựa theo lễ pháp, Hoàng tử phải nạp thiếp để kéo dài huyết mạch của hoàng thất, cho nên không cần đắn đo.
Không ít người cho rằng, Đằng Huy Nguyệt trở thành đích phi của Hoàng tử là một sự lựa chọn cực kỳ tốt.
Hơn nữa trong mắt người ngoài, Đằng Huy Nguyệt có quan hệ rất tốt với Đại Hoàng tử, Tứ Hoàng tử do Trịnh phi nuôi dưỡng, còn với Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên do Triệu Tiệp dư sinh, Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng do Đặng phi sinh thì vô cùng lãnh đạm. Thêm cả Trịnh Thái hậu có ý để tôn nhi và ngoại tôn nhi thân càng thêm thân, kể từ đó, dường như tình thế đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Tề Minh Diệu đã mười lăm tuổi, sắp đến tuổi cập quan mười sáu có thể cưới vợ. Những người ủng hộ Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu dứt khoát gạt Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm sang một bên, thúc giục Tề Minh Diệu mau chóng quyết định hôn ước với Nguyên Trưng Ung chủ.
Tề Minh Diệu rất phản cảm về chuyện này.
Tất nhiên, không phải hắn phản cảm Đằng Huy Nguyệt, càng không phản cảm về chuyện quyết định hôn ước với Đằng Huy Nguyệt. Từ nhỏ hắn đã thích Đằng Huy Nguyệt, cảm thấy dù là dung mạo hay tính tình, Đằng Huy Nguyệt đều là tốt nhất, luôn sủng ái cậu dung túng cậu theo thói quen, dần dần lớn lên, mối tình đầu của hắn cũng là cậu. Trong lòng Tề Minh Diệu đã lặng lẽ coi Đằng Huy Nguyệt là thê tử tương lai của mình, hơn nữa còn muốn đối tốt với cậu cả đời, chẳng những cho cậu sự sủng ái cực hạn, mà còn cho cậu niềm tôn vinh cao quý nhất, để A Việt trở thành chí cao vô thượng bên cạnh những sủng ái của Minh đế và căn bản của một Nguyên Trưng Ung chủ. Cho nên, hắn vô cùng cố gắng, cố gắng để bản thân trở thành Hoàng tử xuất sắc nhất, dùng hành động để tuyên bố với mọi người, hắn là người có thể cho Đằng Huy Nguyệt được hạnh phúc.
Đây là tình cảm tinh khiết nhất, chân thành nhất của hắn. Hắn không thích trộn lẫn điều đó với những lợi ích cá nhân của mình. Cưới Đằng Huy Nguyệt vì bản thân Đằng Huy Nguyệt, và cưới Đằng Huy Nguyệt vì Đằng Huy Nguyệt đại diện cho tất cả mọi thứ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đằng Huy Nguyệt vẫn còn nhỏ, không hiểu tình yêu, Tề Minh Diệu sẵn lòng kiên trì chờ đợi. Nhưng nếu có một ngày Đằng Huy Nguyệt hiểu ra, lại chịu ảnh hưởng từ người ngoài, cho rằng hắn muốn cưới cậu là vì dụng ý khác, chẳng phải sẽ làm tổn thương đến tình cảm của hai người sao?
Cho nên dù đám người bên phía hắn có thúc giục đến đâu, Tề Minh Diệu vẫn cương quyết không làm gì. Trông hắn có vẻ dễ tính, nhưng hắn cũng không thiếu sự kiêu ngạo và chấp nhất của người Tề gia.
Nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt bĩu môi, có vẻ không vui nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp đi ra khỏi Vĩnh An cung, vẻ kiên quyết trong đôi mắt ôn hòa của Tề Minh Diệu đều trút bỏ hết, để lộ ra sự ôn nhu rõ ràng.
“A Việt.” Tề Minh Diệu đi đến gần, thấy cậu không cầm lò sưởi tay, bèn đặt lò sưởi tay của mình vào tay cậu, xoa lưng cậu: “Trời vẫn lạnh, sao không chú ý giữ ấm?”
Đối mặt với sự thân thiết thẳng thắn như thế, vẻ mặt lạnh băng của Đằng Huy Nguyệt chẳng thể giữ được. Trịnh Thái hậu cứ cố gán ghép cậu với Tề Minh Diệu, luôn tạo cơ hội để hai người ở chung, thế nhưng Tề Minh Diệu vẫn luôn không nhanh không chậm, chưa bao giờ bày tỏ với cậu, như thể không hề có ý đó. Đằng Huy Nguyệt đâu thể nói với hắn “Tề Minh Diệu ta không muốn gả cho huynh huynh mau cút xa cho ta” được? Vạn nhất Tề Minh Diệu chỉ yêu thương cậu như đệ đệ thôi thì sao?
Kiếp này sống lại, ngay cả Tề Minh Viêm cũng có vẻ không còn chấp nhất với cậu, không biết chừng Tề Minh Diệu cũng thay đổi?
Tuy rằng đã từng lấy chồng một lần, nhưng Nguyên Trưng Ung chủ vẫn cực kỳ lờ mờ về tình như yêu như. Chỉ e dù chính miệng Tề Minh Diệu nói với cậu, Đằng Huy Nguyệt cũng không xác định lắm. Dù sao, thỉnh thoảng Minh đế cữu cữu của cậu cũng nói thích cậu, nhưng chắc cái thích đó không phải là thích này đâu nhỉ?
Càng không cần phải nói, bản thân Đằng Huy Nguyệt vẫn còn do dự không biết có nên gả cho Tề Minh Diệu lần nữa không, dường như không lo lắng hay bất mãn vì Trịnh Thái hậu luôn tạo cơ hội cho hai người.
“A Diệu, sao huynh đến Vĩnh An cung? Không phải hôm nay thỉnh an rồi sao?” Đằng Huy Nguyệt hỏi. Bởi vì dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, từ nhỏ cậu đã quen để người khác ôm ấp mình. Đối với tình cảnh cậu dần dần quen thuộc khi Minh đế dung túng rồi hôn môi, tuy rằng cậu có kháng nghị, nhưng sau khi kháng nghị vô hiệu, cậu cứ để mặc hắn. Nên khi Tề Minh Diệu sờ vào người cậu, Đằng Huy Nguyệt cũng không né tránh.
Ngược lại, Tề Minh Diệu buông tay rất nhanh. Hắn đã trưởng thành, biết nam tử và văn tử nữ tử thụ thụ bất thân. Hắn trân trọng Đằng Huy Nguyệt, sẽ không nhân cơ hội chiếm tiện nghi khi cậu vẫn khờ khạo, phá hủy thanh danh của cậu.
“Hoàng tổ mẫu cho người đến gọi ta.” Đến đây để gặp đệ. Tề Minh Diệu hiểu Đằng Huy Nguyệt, cho nên đã thông minh không nói tiếp nửa câu sau. Sau khi Đằng Huy Nguyệt sáu tuổi, mấy Hoàng tử như Tề Minh Diệu rất khó có thể thân thiết với cậu như lúc nhỏ. Năm năm trước Minh đế đã từng ngầm đồng ý để các Hoàng tử qua lại với Đằng Huy Nguyệt, nhưng thời gian chỉ có nửa năm ngắn ngủi. Sau đó thì Tề Minh Diệu không thể gặp Đằng Huy Nguyệt bất cứ lúc nào mình muốn nữa. Cũng may Đằng Huy Nguyệt thường xuyên ở trong cung, lại có Trịnh Thái hậu tạo điều kiện cho hắn, Tề Minh Diệu mới không tương tư thành bệnh.
Dù là khi còn nhỏ hay lúc đã lớn, Minh đế luôn là chướng ngại vật lớn nhất để Tề Minh Diệu đến gần Đằng Huy Nguyệt. Một điều duy nhất đáng vui mừng chính là, bọn họ đều như vậy, cũng chặt đứt khả năng Đằng Huy Nguyệt ở chung với những nam hài tử khác, chính vì vậy mà Tề Minh Diệu, người có số lần gặp mặt Đằng Huy Nguyệt nhiều nhất, có thêm nhiều cơ hội hơn.
Đằng Huy Nguyệt thấy động tác buông tay ra của Tề Minh Diệu, lại nghe thấy câu kia, trong lòng càng khẳng định.
Nhìn xem! Quả nhiên không thể giận cá chém thớt lên Tề Minh Diệu, căn bản là do Trịnh Thái hậu tự quyết định.
Kiếp trước cũng vì Minh đế hạ chỉ, cậu và Tề Minh Diệu mới có thể thành hôn. Không có hoàng mệnh cương quyết, chỉ e cậu và Tề Minh Diệu chẳng thể ở cùng nhau nhanh như vậy!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đằng Huy Nguyệt nhìn Tề Minh Diệu có một chút đồng bệnh tương lân: “Ngoại tổ mẫu nói không gặp huynh.”
Tề Minh Diệu tốt tính nói: “Không sao cả.” Gặp đệ là đủ rồi.
“Vừa rồi huynh đang học ở Cẩm Mặc cung?” Trước khi cập quan, bài học của Hoàng tử không thể lơi lỏng. Hơn nữa, ngoại trừ Tề Minh Viêm đã tòng quân ra, mấy người Tề Minh Diệu, Tề Minh Uyên, Tề Minh Dũng đã dự thính triều chính nhiều năm. Đó cũng là một trong những bài tập của họ.
Bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để phong hoa tuyết nguyệt?
“Ừm, hoàng tổ mẫu truyền triệu, ta xin nghỉ với Thái phó.” Tề Minh Diệu nói.
Xin nghỉ, bài tập sẽ gấp đôi đó. Đây là quy củ do chính Minh đế tự định ra. Đằng Huy Nguyệt thường xuyên cảm thấy may mắn khi mình không phải Hoàng tử, nếu không, nhất định sẽ bị sự nghiêm khắc của Minh đế ép cho không thở nổi. Cậu chỉ có đối phó với lịch học của văn tử do Minh đế sắp xếp thôi mà đã lúng ta lúng túng rồi.
“Vậy tiếp theo huynh định làm gì?”
“Về Cẩm Mặc cung học tiếp.”
“Huynh về, Thái phó có giảm bớt bài tập không?”
Tề Minh Diệu lắc đầu, có chút mệt mỏi xoa sống mũi.
“Vậy thì huynh về làm gì?” Thấy thế, Đằng Huy Nguyệt nhăn mi lại. “Hiếm khi được rảnh rỗi, không bằng nghỉ một lát đi. Bài tập cũng đâu chạy mất.”
Tề Minh Diệu rất do dự: “Nhưng mà phụ hoàng…”
Đằng Huy Nguyệt bắt đầu thấy lo lắng có phải hắn đọc sách nhiều quá không nên choáng váng đầu óc rồi, cũng đâu phải muốn thi đỗ Trạng Nguyên, không thể chơi mấy canh giờ chứ.
Đằng Huy Nguyệt khoát tay rất có khí thế: “Ngoại tổ mẫu dặn ta đi cùng huynh một lát.”
Tề Minh Diệu hơi dừng lại, hai mắt sáng ngời: “Thật à?”
Quả nhiên cũng muốn đi chơi mà, dù sao vẫn là trẻ con!
Đằng Huy Nguyệt than thở trong lòng, gật đầu: “A Diệu, không cần lo lắng. Nếu cữu cữu trách tội, ta nói hộ huynh.”
Tề Minh Diệu ôn hòa nói: “Đã vậy, ta từ chối thì bất kính.”
__Hết chương 47__