Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 53

Giọng nữ ồn ào ngoài Ngự Thư Phòng chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi sau đó không còn âm thanh gì. Nhưng dù là vậy, không khí tốt đẹp trong Ngự Thư Phòng vẫn phai nhạt dần vì thanh âm đáng sợ đó.

Đằng Huy Nguyệt khép miệng lại, nhướng mi nhìn Minh đế.

Sắc mặt Minh đế không thay đổi, nhưng trong mắt phượng xuất hiện vẻ âm u. Hắn lạnh lùng gọi: “Tô Thuận.”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, đó là cung nữ Cẩm Ngọc của Tố Tâm cung, vì Trương phi bệnh nặng, cố ý cầu kiến Hoàng thượng.” Tô Thuận đứng cách một cánh cửa nói.

Trương Tố Tố tiến cung vào năm Thái An thứ ba là nữ nhi duy nhất của Ninh Mẫn Công chúa – bào muội mất sớm của Hưng đế, dùng thân phận Gia Dĩnh Huyền chủ để vào cung, ban đầu được sắc phong là Chiêu nghi tam phẩm, sau này lại được tấn phong thành Trương phi, trên danh nghĩa cùng nắm giữ phượng ấn với Trịnh phi và Đặng phi. Chỉ là sức khỏe của Trương phi không được tốt lắm, mấy năm nay luôn đau ốm, một lần bệnh là bệnh suốt nửa tháng, không đủ sức lực để cùng quản lý hậu cung.

Mấy năm trước Trương Tố Tố vẫn còn là Chiêu nghi từng được sủng quan hậu cung, nhưng hiện nay, cũng là một năm khó gặp mặt Minh đế mấy lần.

Vài năm trở lại đây, Minh đế càng lạnh nhạt với hậu cung hơn. Người duy nhất được sủng ái hơn cả, lại chính là Đặng phi dù có phẩm vị phi mà vẫn như người trong suốt.

Nghe thấy vậy, mặt Đằng Huy Nguyệt tràn đầy vẻ ghen ghét chẳng thèm che giấu: “Nữ nhân kia sắp chết rồi, vậy mà vẫn tâm tâm niệm niệm đến cữu cữu, thật là tình sâu ý nặng nha!”

Cậu vốn không có hảo cảm với hậu cung của Minh đế, cảm thấy không một ai xứng đôi với Minh đế cữu cữu anh minh thần võ của cậu, nhất là Trương Tố Tố luôn làm bộ làm tịch kia. Bất quá, Minh đế cho nàng tôn vinh về thân phận, nhưng không cho nàng sự sủng ái tương xứng. Trong bản ghi chép của Kính Sự phòng, phần ghi chép thuộc về Trương Tố Tố vẫn trống rỗng. Đối với một cung phi mà nói, đây là sự sỉ nhục lớn nhất. Cũng không biết Minh đế nghĩ thế nào nữa.

“Bình dấm chua nhỏ.” Minh đế nhéo cái miệng trề ra vì bất mãn của cậu.

Đằng Huy Nguyệt không coi đó là chuyện đáng xấu hổ ngượng ngùng, ngược lại còn rất quang minh chính đại, hất cao cằm lên: “Ta là vậy đó!” Trước đây cậu không quan tâm, có thể không tính toán so đo, nhưng khi đã có cậu rồi, sao Minh đế còn có thể đặt tầm mắt mình lên người khác được?

Cậu thích cữu cữu nhất, chuyện gì cũng có thể nghe theo hắn, duy nhất một chuyện này, chính là nghịch lân của cậu. Kiếp trước Tề Minh Diệu nạp thiếp, Đằng Huy Nguyệt dứt khoát trở mặt với hắn luôn đó.

Hơn nữa tính tình cậu thế này, đều do chính Minh đế sủng ái mà ra. Muốn hối hận? Muộn rồi!

Minh đế cười trầm: “Xem ra ta sắp có một tiểu Hoàng hậu thích ghen tỵ!”

Đôi mắt hoa đào của Đằng Huy Nguyệt trừng to: “Nếu đã là Hoàng hậu thì nên độc sủng Tiêu Phòng, chẳng lẽ ta lại để mặc cho người sủng thiếp diệt thê sao?” Nguyên Trưng Ung chủ rất tự giác đặt mình vào vai thê tử chính cung. Nếu Minh đế không nghe theo, cậu cũng không ngại làm sư tử Hà Đông rống một chút khi vẫn chưa thành hôn đâu.

Minh đế gật đầu: “Ừm, có đạo lý.”

Đằng Huy Nguyệt vui sướng ôm cổ hắn, hôn một câu thật kêu lên mặt Minh đế: “Xem ra ta sắp có một phu quân độc nhất vô nhị!”

Minh đế cười lớn. Ở chung với Đằng Huy Nguyệt, hắn luôn thấy buồn cười.

Không nhịn được lại cúi xuống ngậm lấy môi lưỡi ngọt ngào kia, còn cắn nhẹ mấy cái.

____ Thật muốn nuốt luôn tiểu bảo bối này vào bụng, hòa tan vào xương cốt.

Đằng Huy Nguyệt cười hì hì, lúc thì trốn tránh lúc thì hùa theo, chơi vui không còn biết trời trăng gì nữa.

Sau cùng vẫn là Minh đế dựa vào sức tự chủ mạnh mẽ, kéo Nguyên Trưng Ung chủ đang quấn lấy như kẹo đường ra, đặt trên long án. Nếu tiếp tục để cậu trêu chọc thế này nữa, Minh đế sợ mình sẽ quên mất tuổi tác của cậu, bất chấp tất cả làm cậu bị thương.

Đằng Huy Nguyệt ngồi trên long án, hai chân buông xuống cạnh bàn, đung đưa đung đưa.

Thấy Minh đế đứng lên, cậu nghiêng đầu, làm ra vẻ ai oán giận dỗi: “Phu quân, chàng thực sự muốn đi thăm tiểu yêu tinh luôn tranh sủng cùng ta kia sao?”

Minh đế dừng lại một chút, chỉ cảm thấy tim mình như bị đánh trúng thật mạnh bởi tiếng gọi trêu đùa “Phu quân” kia. Hắn nhìn Đằng Huy Nguyệt, trong mắt như có lửa bốc ra.

Đằng Huy Nguyệt bị nhìn đến nỗi run rẩy cả tim, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, nhu thuận ngoan ngoãn hơn hẳn.

“Hừ!” Minh đế hừ nhẹ một cái. “Tự ngươi trở về.” Sau đó cứ để Đằng Huy Nguyệt ở Ngự Thư Phòng như vậy, tức giận phất tay áo bỏ đi.

Bất quá, Đằng Huy Nguyệt không hề buồn bực vì bị bỏ lại, chỉ là đang ngây người. Bởi vì không biết có phải do ảo giác của cậu không, trong bóng lưng cao lớn tôn quý khi rời đi của Minh đế, hình như có một chút gì đó là lạ, giống như… chạy trốn?

____ Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Đằng Huy Nguyệt lắc lắc đầu, muốn ném loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo này ra sau đầu. Thế nhưng dù trong lòng cố gắng phủ định, khóe môi cậu vẫn không nhịn được phải cong lên.

Lần đầu tiên cậu phát hiện, hóa ra Minh đế cũng có thể… đáng yêu đến vậy…

Đằng Huy Nguyệt hồi tưởng lại một chút, rồi cười tủm tỉm nhảy xuống long án. Cậu nhìn long ỷ rộng rãi, lại quay sang nhìn long án bừa bộn, đột nhiên có một ý tưởng tuyệt diệu!



Minh đế đi ra ngoài Ngự Thư Phòng, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng nhất quán, trong từng cử chỉ để lộ vẻ ung dung mà bá đạo.

Nhưng sự phập phồng kịch liệt trong lồng ngực, dù là thâm trầm như hắn, cũng phải cảm thấy giật mình!

Từ nhiều năm trước, hắn đã biết mình có tâm tư khác thường với Đằng Huy Nguyệt. Trải qua những đấu tranh do dự trong lòng, chung quy vẫn không thể ngồi yên nhìn tiểu bảo bối yêu dấu thuộc về người khác, bởi vậy, hắn bắt đầu tính toán sắp đặt, vô cùng kiên nhẫn làm cho Đằng Huy Nguyệt bất tri bất giác quen thuộc với hắn, không rời khỏi hắn, vui sướng vì hắn, buồn phiền vì hắn.

Hiện giờ rốt cuộc cũng đã ước hẹn, Tiểu Ung chủ của hắn rơi vào trong ngực đúng như mong muốn, vui vẻ tiếp nhận sự thay đổi trong quan hệ. Nhưng vào một khắc hứa hẹn kia, Minh đế phát hiện hình như mình đã nhầm. Sức ảnh hưởng của Đằng Huy Nguyệt đối với hắn còn lớn hơn so với hắn dự đoán nhiều!

Hắn không nỡ ép buộc cậu, không nỡ làm cậu không vui, không nỡ những điều không nỡ của cậu…

Thế mà bảo bối nhi tinh nghịch này, biết rõ hắn đang phải cố gắng kiềm chế, vẫn liều lĩnh trêu đùa hắn. Trêu đùa xong rồi, thấy tình thế không ổn, mới biết sợ, mới trưng ra vẻ mặt nhu thuận ngoan ngoãn, cười nịnh nọt hắn.

Làm Minh đế tức giận!

Nhưng cũng rất mềm lòng với cậu, không thể tức giận nổi. Chỉ có thể vội vàng rời đi, âm thầm vận khí để ổn định sức nóng trong người.

Thái giám nội thị Tô Thuận quỳ gối bên ngoài Ngự Thư Phòng, thấy Minh đế đi ra, hắn nhanh chóng nhìn Minh đế một cái, cúi đầu thấp hơn. Dựa vào kinh nghiệm hầu hạ Minh đế nhiều năm của hắn, suy đoán đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của Minh đế, tâm tình cũng không tốt chút nào.

Cung nữ Cẩm Ngọc của Tố Tâm cung liều chết cầu xin, không phải là chạm vào nòng súng, muốn chết sao?

Quả nhiên, Minh đế nhìn thấy Cẩm Ngọc bị bịt miệng ấn xuống mặt đất, nhíu mày lại, nhàn nhạt nói: “Ngự Thư Phòng là trọng địa, kẻ xông vào giết không tha! Niệm tình ngươi một lòng trung thành vì chủ, trước tiên nhận bốn mươi roi. Không chết sẽ tha cho ngươi một mạng. Tô Thuận, đưa đến Giám Hình ti!”

Tô Thuận nói: “Tuân mệnh.” Roi ở Giám Hình ti, là cố sức đánh cho thật mạnh, người bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi mười roi. Minh đế hạ lệnh đánh bốn mươi roi, ý tứ thật sự chính là muốn cung nữ này bị đánh tới chết.

Hiển nhiên, Minh đế đã bị chọc giận.

Cẩm Ngọc nghe thấy mình bị phạt đánh, mặt mày trắng bệch! Chủ tử Trương phi của nàng đang ở phẩm vị phi, tuy rằng ít được sủng ái, nhưng cũng là biểu muội của Minh đế. Nàng còn có một lòng “trung thành”, cứ tưởng tội không đáng chết. Lời của Minh đế đã hoàn toàn chặt đứt đường sống của nàng. Nàng chỉ còn biết giãy giụa, cố sức kêu khóc, nhưng bàn tay đang bịt miệng nàng lại dùng sức lực quá lớn, không để nàng giãy giụa.

Còn Minh đế, đúng như nàng mong muốn, đi về phương hướng của Tố Tâm cung.

Trong Tố Tâm cung, có tiểu kiều lưu thủy, còn có đủ loại hoa sen lặng lẽ nở rộ. Phong cảnh tràn đầy sức sống như vậy, bởi vì không có nhân khí, thêm cả mùi thuốc đông y phiêu tán trong không khí, mà có cả màu sắc lụn bại không thể che giấu.

Minh đế khoanh tay đi tới, thấy ở chính điện, Trương phi bệnh nặng trong miệng cung nữ kia, chỉ mặc một chiếc áo trắng, khoác thêm áo choàng khá mỏng, đang tựa vào cửa. Nàng gầy yếu mảnh mai, mặt mũi xanh xao, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn.

“Hoàng thượng, người tới rồi…” Nhìn thấy Minh đế, mắt nàng sáng lên, khuôn mặt như có thêm sức sống.

Minh đế dừng lại cách nàng năm bước chân, ánh mắt mang theo ý vị không rõ.

“Thần thiếp sai Cẩm Ngọc đến mời người, thần thiếp đã đợi rất lâu rất lâu, cứ tưởng người không tới…” Trương phi thì thào, bước xuống bậc thềm, dang hai tay định ôm hắn.

Minh đế nghiêng người đi, không để nàng chạm vào vạt áo, đi vào trong chính điện.

Trong chính điện có đốt hương thơm, thêm cả mùi thuốc đông y, hai loại mùi này hòa trộn vào nhau, tương đối khó ngửi. Minh đế nhíu mi, xoay người định đi ra ngoài. Trương phi đứng chắn ở cửa, nước mắt chảy ròng, vô cùng đáng thương.

“Hoàng thượng, biểu ca, rốt cuộc ta làm sai chuyện gì, người lại muốn trừng phạt ta như vậy?” Nàng bi thương hỏi.

Không hề chạm vào nàng, chỉ cho nàng sự sủng ái giả tạo mấy năm, hiện giờ, ngay cả những sủng ái giả tạo đó cũng lấy lại.

Minh đế nói: “Trương phi, đây là lần cuối cùng trẫm nể mặt Trương gia đến gặp ngươi. Từ nay về sau, nếu ngươi an phận, còn có thể bình yên cả đời.”

“An phận? Người luôn muốn ta an phận? Ta không an phận chỗ nào?” Trương phi chịu đả kích lớn, trên mặt xuất hiện màu đỏ ửng không bình thường, giọng nói the thé!

“Bảy năm trước trẫm đã khuyên ngươi, là chính ngươi u mê không chịu tỉnh ngộ.” Trong mắt Minh đế là vẻ lạnh lùng.

Từ ngày mới vào cung, nàng vẫn luôn vọng tưởng vị trí chính cung, người của Trương gia cũng không an phận vì có nàng.

Vì có quan hệ huyết thống, Minh đế đã từng nói với nàng: “Khi ngươi buông bỏ mong muốn trong lòng, trẫm sẽ làm ngươi trở thành cung phi chân chính.” Ngụ ý, khi Trương Tố Tố không còn nghĩ đến ngôi vị Hoàng hậu, an phận sống trong hậu cung, Minh đế sẽ không bạc đãi nàng.

Nhưng Trương Tố Tố vẫn không hiểu ý hắn. Hoặc là nàng hiểu, chỉ là không thể làm được.

Nàng ao ước có thể đứng sánh vai với Minh đế trên cùng một độ cao. Mà đây, cũng chính là điều kiêng kỵ của một đế giả thiên hạ.

Huống hồ, ngoại trừ không được thị tẩm thật sự, Trương Tố Tố đã có địa vị cao trong hậu cung, có thể ngang hàng với Trịnh phi – người có Trịnh Thái hậu che chở, và Đặng phi – người sinh hạ được Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng.

Nàng đã có được địa vị mà đa số người trong hậu cung tha thiết mơ ước, chỉ là nàng quá tham lam, lúc nào cũng muốn tiến thêm một bước, để có được sự sủng ái thật sự của Minh đế mà dùng đủ mọi cách, khiến cho thân thể suy sụp đi nhiều.

“Thần thiếp chỉ mong người thương xót… Ta yêu người, biểu ca… Tại sao người không thể nhìn ta một lần?” Trương phi khóc to.

Minh đế sẽ xúc động vì một tiếng “Phu quân” của Đằng Huy Nguyệt, nhưng lại chỉ mỉm cười lạnh nhạt đối với lời thổ lộ tâm tình của Trương phi.

“Nếu thật sự yêu trẫm, tại sao không thể an phận làm một phi tần bình thường? Những người không được sủng ái trong hậu cung có rất nhiều, tại sao chỉ một mình ngươi là không được? Còn tại sao, làm tổn thương ngoại sanh của trẫm, giá họa cho người khác?” Minh đế chậm rãi nói. “Trương phi, đêm khuya nằm mộng, Từ Mỹ nhân có vào mộng tìm ngươi không?”

Hồi nhỏ Đằng Huy Nguyệt bị hạ thuốc ngủ, lúc ấy điều tra ra Từ Mỹ nhân là thủ phạm. Cũng vì vậy mà Từ Mỹ nhân bị biếm vào lãnh cung, một năm sau thì tự sát. Nhưng trên thực tế, người chân chính xúi giục điều khiển Từ Mỹ nhân, sau đó còn giết người bịt miệng, chính là Trương Tố Tố!
Bình Luận (0)
Comment