Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 62

Đằng Huy Nguyệt thả đèn xong, cảm thấy mỹ mãn để mặc cho Minh đế nắm tay rời đi.

Bởi vì cực kỳ mong chờ chuyến ra ngoài đêm nay, bữa tối Đằng Huy Nguyệt không ăn nhiều lắm. Khi sự phấn khích hăng hái qua đi, cậu bắt đầu hơi đói. Minh đế thấy vậy, dứt khoát dẫn cậu vào một tửu lâu bên bờ sông Lạc Hà.

Tửu lâu này tên là Đức Hinh lâu, có cách bài trí vô cùng cao nhã, mỗi bàn mỗi ghế đều rất tinh tế cầu kỳ, cho dù là chưởng quầy, tiểu nhị hay khách nhân đều là những người hào hoa phong nhã, đang trong ngày hội nguyên tiêu thế này mà vẫn không ồn ào loạn xạ, chỉ nói chuyện khe khẽ với nhau, nhẹ nhàng nâng chén với nhau.

Minh đế vừa đến, đã có một tiểu nhị thanh tú cười tươi dẫn hai người lên một căn phòng trang nhã trên tầng hai. Từ căn phòng này có thể nhìn xuống toàn bộ cảnh đêm bên bờ sông Lạc Hà.

Trong căn phòng có mấy tấm bình phong vây quanh, người bên ngoài không thể nhìn vào bên trong. Minh đế và Đằng Huy Nguyệt đều tháo mặt nạ xuống, để lộ ra dung mạo thật sự.

Đằng Huy Nguyệt nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn những chiếc đèn trôi dập dềnh tùy ý trên sông, nụ cười trên mặt vẫn chưa dứt.

Minh đế gọi một vài món cậu thích ăn, khoát tay ra hiệu cho tiểu nhị lui xuống.

Tiểu nhị thanh tú cúi người xuống thật sâu, nếu không phải sợ nhiều người nhiều miệng, hắn đã quỳ xuống từ lâu. Đức Hinh lâu chính là một trong số những tài sản riêng của Minh đế ở Kiến Khang, cũng là một cứ điểm của ám vệ doanh. Từ trước đã có người mang tín vật đến, bảo bọn họ làm tốt công việc đón tiếp, nhưng không thể phô trương. Mấy chủ quản của Đức Hinh lâu có dự cảm sẽ có một nhân vật lớn đến đây. Tiểu nhị này được phái đi tiếp đón, sau đó vô cùng bất hạnh nhận ra Minh đế, sợ tới mức suýt thì không nói được. May mà hắn đã được huấn luyện kỹ càng, không để lộ sơ hở, chỉ là sau khi lui xuống đã tăng cường canh phòng cho tửu lâu thêm một bậc.

Bờ sông Lạc Hà phía đối diện có những tòa nhà đẹp đẽ xa hoa đèn đuốc sáng rực, ồn ào náo nhiệt. Chỗ đó là Tiêu Kiêm Quật nổi tiếng nhất Kiến Khang, nơi tụ tập những thanh lâu, sòng bạc lớn.

Mặt sông Lạc Hà rộng lớn, hai bên bờ sông có nhiều cây cổ thụ, vì ngày hội nguyên tiêu, mấy thanh lâu lớn đều tự động chuyển lên thuyền hoa, đỗ ở ven bờ sông Lạc Hà. Họ dựng đài cao trên thuyền, cho các hoa khôi ca vũ thị cơ xuất sắc nhất biểu diễn trên đài. Tiếng nhạc du dương truyền đến, các tầng trên thuyền hoa được che phủ bởi một lớp voan mỏng, như quỳnh châu điện ngọc.

Kiếp trước, Đằng Huy Nguyệt từng tạo nên một trận ầm ĩ người ngã ngựa đổ vì đã lén lút đến thanh lâu nổi danh nhất, tất nhiên là biết những thuyền hoa kia là để làm gì. Bất quá, kiếp này cậu chưa có trải nghiệm đó, cho nên Minh đế không biết là cậu biết.

Trưng ra một nụ cười khờ khạo vô tội, ngồi sát bên cạnh Minh đế, chỉ vào nơi náo nhiệt bên kia bờ sông, Đằng Huy Nguyệt nói: “Cữu cữu, chúng ta sang bên kia xem thử đi.”

Minh đế để cậu ngồi lên đùi mình, cầm một miếng bánh đưa đến tận miệng cho cậu. Đằng Huy Nguyệt đang chờ hắn trả lời, vội vàng há miệng ngậm lấy, ăn đến nỗi má phồng lên, đôi mắt hoa đào vẫn nhìn Minh đế, quan sát phản ứng của hắn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

“A Việt biết đó là chỗ nào.” Trong mắt Minh đế có ý cười, chậm rãi nói. “Ai nói cho ngươi biết?” Câu sau, ngữ điệu hơi cao.

Đằng Huy Nguyệt suýt thì sặc, cố gắng trưng ra vẻ mặt ngây thơ ngoan ngoãn, nhìn Minh đế bằng ánh mắt không hiểu gì.

Khi cậu sắp không giữ được vẻ mặt vô tội, Minh đế cắn một cái vào má cậu, làm cho Đằng Huy Nguyệt trừng to hai mắt, ôm hai má sững sờ nhìn hắn.

“Lúc nào cũng nghịch ngợm, nên phạt.” Minh đế giải thích hành vi cắn người của hắn như thế.

Đằng Huy Nguyệt không phục, quay người trong lòng Minh đế, bám vào vai hắn, cũng muốn cắn vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một cái!

Minh đế cười trầm, khi Đằng Huy Nguyệt định cắn thì hắn hơi nghiêng đầu, cái cắn đó, rơi trúng vào môi. Đằng Huy Nguyệt ưm ưm hai tiếng, bị Minh đế giữ chặt eo, hôn thật sâu. Đầu lưỡi ấm áp quấn quýt vào nhau, khó chia lìa khó tách khỏi…

Ở bờ sông Lạc Hà đối diện, ống nhòm trong tay một người rơi xuống đất, để lộ ra một khuôn mặt trắng bệch vì kinh hãi, chính là người đáng ra đang phải chủ trì tiệc nguyên tiêu trong cung – Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu!



Có Minh đế ở đây, vọng tưởng muốn đến thanh lâu để “mở mang kiến thức” của Đằng Huy Nguyệt không thể không thất bại. Minh đế có dung túng cậu đến đâu, cũng sẽ không để mấy thứ kia làm bẩn mắt cậu.

Để bồi thường, sau khi Minh đế đút cho Đằng Huy Nguyệt ăn mấy thứ xong, lại tiếp tục dẫn cậu đi dạo chợ đêm, còn đích thân ra trận, đi đến một đài bắn tên bắn rơi ngọc bội Như Ý bằng lưu ly tỏa ánh sáng bốn phía, hơn nữa còn giải được câu đố trên miếng ngọc bội đó, giành được ngọc bội Như Ý tặng cho Đằng Huy Nguyệt.

Ngọc bội Như Ý có thể được Minh đế chú ý đến tất nhiên không phải vật tầm thường. Nó là bảo bối dưới đáy hòm của đài chủ trên, vốn định thông qua đài bắn tên để chọn một nữ tế anh vĩ võ dũng học thức bất phàm cho nữ nhi nhà mình.

Tuy rằng Minh đế đeo mặt nạ, nhưng phong thái tao nhã hào hoa tỏa sáng quanh người khiến người ta không thể không chú ý. Hai mắt đài chủ sáng ngời, đang định đến bắt chuyện, đã thấy nữ tế tương lai mà hắn vừa ý thân mật nắm tay một thiếu niên dáng người mảnh mai thanh tú. Tư thế kia đã lặng lẽ tuyên bố quan hệ giữa hai người

Bàn tay đài chủ cầm ngọc bội Như Ý định mang đến nhất thời cứng đờ.

Thiếu niên kia có vẻ không biết lễ phép là gì, trực tiếp vươn tay lấy ngọc bội Như Ý luôn. Cánh tay đó trắng noãn như ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết, ngọc bội Như Ý xinh đẹp được cậu cầm trong tay, dường như cũng ảm đạm mấy phần.

Đài chủ phục hồi tinh thần, nghe thấy thiếu niên kia nói với nam nhân dắt tay mình: “Rất đẹp, ta thích lắm.” Giọng nói êm tai khiến người nghe phải rung động.

Nhưng đài chủ lại cảm thấy cậu thích không phải vì ngọc bội Như Ý đẹp, mà là vì ngọc bội Như Ý này được nam nhân bắn xuống tặng cho cậu.

Đài chủ có chút bất bình, nhìn sang nam nhân định nói chuyện, nhưng chỉ bị đối phương nhìn lướt qua một cái, hắn đã cứng người lại, không biết phải động đậy thế nào.

Cái nhìn đó cao quý ngạo nghễ, ôn hòa mà lạnh lẽo, như thể không đặt bất cứ kẻ nào vào trong mắt, chỉ chuyên tâm với thiếu niên bên cạnh mình.

“A cha…” Lúc này, một nữ nhân khoảng mười bảy tuổi đứng sau e lệ gọi hắn.

Đài chủ nhìn sang, chỉ thấy nữ nhi xinh đẹp như hoa, duyên dáng yêu kiều của hắn thướt tha đi đến, đỏ mặt nhìn lén nam nhân vừa bắn rơi ngọc bội Như Ý.

Đài chủ không khỏi đắc ý. Hắn là phú thương có tiếng ở Kiến Khang, gia tài bạc triệu, nữ nhi duy nhất tri thư đạt lễ, xinh đẹp thanh nhã, không biết có bao nhiêu người cầu thân muốn đạp đổ cửa nhà hắn. Thế nhưng hắn và nữ nhi đều thấy gai mắt với bất cứ ai đến.

Lần này, nhân ngày hội nguyên tiêu nên hắn dựng đài bắn tên, bố trí yêu cầu bắn tên với độ cao như thế, không tiếc lấy ra bảo vật ngọc bội Như Ý bằng lưu ly làm phần thưởng, chính là muốn dẫn những anh tài văn võ song toàn xuất hiện, kết duyên với nữ nhi của hắn.

Hiện giờ, người thích hợp đã thực sự xuất hiện rồi, hơn nữa, nhìn vẻ mặt nữ nhi của hắn thế kia, hiển nhiên cũng hợp ý, thậm chí còn không quan tâm sự rụt rè của nữ nhân, bước ra ngoài. Thấy đài chủ cứ đứng đó không làm gì, nàng nhẹ nhàng nháy mắt với hắn, khẩn cầu hắn giữ người kia lại.

Đài chủ hơi sợ hãi khí thế của nam nhân, nhưng vì nữ nhi, vẫn khách khí ôm quyền nói: “Tại hạ Cao Đại Toàn, là chủ của hàng vải Phúc Thọ, đây là nữ nhi nhà ta, Hà Hương. Không biết… Công tử xưng hô thế nào? Là nhân sĩ ở đâu?”

Đằng Huy Nguyệt cầm ngọc bội Như Ý, vì là chính tay Minh đế tặng cho cậu, càng nhìn càng thích, thật sự không muốn rời tay. Cậu đang chờ Minh đế dẫn đi, không muốn nghe tên đài chủ Cao Đại Toàn kia hỏi Minh đế, hơn nữa cứ như đang điều tra thân phận. Cậu nghiêng đầu nhìn Cao Đại Toàn, lại nhìn sang thiếu nữ đang xấu hổ đứng cạnh hắn, sao có thể không hiểu?

Hiển nhiên, những người đang vây xem cũng hiểu ra. Mọi người ở vùng phụ cận đều biết đến người tên Cao Đại Toàn, biết hắn chỉ có một nữ nhi. Chờ đến khi hắn cưỡi hạc về trời, tất cả tài sản đều nằm trong tay nữ nhi Cao Hà Hương. Cưới được Cao Hà Hương, chẳng khác nào bỗng dưng có được một tòa núi bạc. Chỉ trong một thoáng, bao nhiêu ánh mắt ước ao đố kỵ đều đặt lên người Minh đế.

Minh đế không biết nên khóc hay cười. Dựa vào thân phận của hắn, đương nhiên sẽ chẳng thèm để mắt đến cái hàng vải Phúc Thọ gì đó. Nữ nhi có chút tư sắc này của Cao Đại Toàn, so sánh ra còn kém hơn cả một cung nữ trong hậu cung, Minh đế sao có thể bụng đói ăn quàng?

Huống hồ, sau khi hắn có Đằng Huy Nguyệt, những nữ tử văn tử khác căn bản không thể đi vào mắt hắn. Dù có tặng hắn, hắn cũng không có hứng thú.

Minh đế vốn định dứt khoát dắt tay Đằng Huy Nguyệt rời đi, nhưng bất ngờ nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào của bảo bối có chút không vui, đang lườm nữ nhân họ Cao kia, như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn.

Minh đế bật cười, ôm Đằng Huy Nguyệt nhàn nhạt nói với Cao Đại Toàn: “Ngọc bội Như Ý này, thê tử của ta rất thích. Cáo từ.”

Thê tử?

Cao Đại Toàn và Cao Hà Hương nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người đã lờ mờ đoán được một chút, thế nhưng thà rằng tin tưởng thiếu niên là thị giả của nam nhân. Dù sao văn tử cũng khó sinh con, nếu không có thân phận cao quý hoặc là tình cảm đặc biệt, nam nhân bình thường sẽ không lấy văn tử làm chính thê, dù có cưới làm chính thê, cũng sẽ nạp nữ tử làm thiếp, để khai chi tán diệp.

Bây giờ nghe thấy nam nhân trịnh trọng nói ra thân phận thiếu niên, hiển nhiên tình cảm rất sâu đậm, không khỏi thất vọng một hồi.

Khuôn mặt bên dưới mặt nạ của Đằng Huy Nguyệt nóng bừng, được Minh đế xưng hô là “thê tử” ngay trước mặt mọi người, cậu vừa xấu hổ vừa vui sướng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, ngoan ngoãn để Minh đế đưa mình đi.

“Công tử, xin đợi một chút!” Đột nhiên Cao Hà Hương lên tiếng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dịu dàng quỳ xuống. “Ngọc bội Như Ý này là của hồi môn a cha thiếp chuẩn bị cho thiếp, xin công tử xử trí cẩn thận, đừng để minh châu bị lạc mất…”

Mọi người vây xem xôn xao một trận!

Lời vừa nói ra, sao Minh đế và Đằng Huy Nguyệt còn có thể không coi ra gì mà mang của hồi môn của người ta ung dung rời đi?

Đằng Huy Nguyệt quay lại, tức giận nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Trước khi chúng ta bắn tên, các ngươi căn bản không hề nói đây là của hồi môn! Bây giờ nói vậy, là tiếc miếng ngọc bội này, muốn đòi lại sao?”

“Tiểu cô nương, các ngươi làm vậy là không có đạo lý!”

“Đúng đấy đúng đấy! Trước đó đâu có nói rõ!”

“Nếu đã lấy ra làm phần thưởng, nào có đạo lý đòi lại chứ?”

“Đây không phải là lừa người ta sao…”

Dân chúng vây xem thi nhau nói.

Cao Đại Toàn không biết phải làm sao, nhìn nữ nhi: “Hà Hương, con làm gì vậy?”

Cao Hà Hương nhìn Minh đế chăm chú, trong mắt xuất hiện ánh sáng kỳ lạ. Ánh mắt nàng còn tốt hơn cả phụ thân Cao Đại Toàn, nhìn ra thân phận Minh đế không phú tức quý, nàng cũng hiếm khi nhất kiến chung tình với một ai. Vì ánh mắt rất cao, nên nàng vẫn phí hoài tuổi xuân đến tận giờ, mười bảy tuổi vẫn chưa gả đi. Nếu không nhân cơ hội này mà cứ thế bỏ qua nam nhân hào hoa phong nhã kia, không biết còn phải chờ đến tháng nào năm nào. Nàng tình nguyện đánh cược một lần! Dựa vào trí tuệ của nàng, chỉ cần có thể vào cửa, nhất định sẽ dần dần nắm giữ được trái tim phu quân. Hơn nữa chủ mẫu này có vẻ không hiểu chuyện, dễ bị kích thích, xem ra đối phó rất dễ dàng…

Cao Hà Hương không trả lời Cao Đại Toàn, nhìn Minh đế và Đằng Huy Nguyệt, nói: “Chúng ta không nói rõ từ trước, đúng là có chỗ không phải. Công tử cầm của hồi môn của thiếp, thiếp ngưỡng mộ công tử cao hoa, nguyện làm thiếp thất, hầu hạ công tử và chủ mẫu, sinh con dưỡng cái cho công tử!”

Đây là kiên quyết muốn dựa vào!

Thế nhưng được một nữ tử xinh đẹp giàu có như vậy dựa vào, chỉ e đối với rất nhiều người, đều là chuyện tình phong lưu đáng để khoe khoang!

Hơn nữa lời nói của Cao Hà Hương không khỏi làm một vài người xúc động. Dù sao bọn họ cũng nhìn ra Đằng Huy Nguyệt là văn tử, những ánh mắt cay độc hơn còn nhận ra cậu chưa từng sinh con. Văn tử rất khó sinh con, nạp nữ tử làm thiếp cũng là chuyện bình thường.

Minh đế còn chưa nói gì, Đằng Huy Nguyệt đã xù lông lên, dứt khoát ném ngọc bội Như Ý xuống mặt đất, vỡ nát!

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cậu, không thể tưởng nổi cậu lại đập vỡ ngọc bội Như Ý có giá trị phi phàm này.

“Ngọc bội Như Ý là ta lấy, bây giờ trả lại cho ngươi!” Đằng Huy Nguyệt lạnh lùng nói. “Phu quân của ta mới không cần ngươi!”

Cao Hà Hương sững người nhìn ngọc bội Như Ý vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, rưng rưng nước mắt, vô cùng đáng thương nói: “Thiếp chỉ là muốn hầu hạ công tử và ngài. Ngài là văn tử, thiếp nguyện ý thay ngài khai chi tán diệp cho công tử, không mong danh phận. Xin ngài thành toàn…” Dứt lời, vẻ mặt đầy lòng chân thành, dập đầu xuống đất.

Dù là nam nhân ý chí sắt đá đến đâu, chỉ e cũng phải dao động vì một tấm tình si của nàng, còn với hành vi thô bạo đập vỡ ngọc bội của Đằng Huy Nguyệt thì nhíu mày.

“Đủ rồi!” Đằng Huy Nguyệt chán ghét nhìn Cao Hà Hương. Nếu cậu có mang roi, nhất định sẽ quất cho nàng một trận!

Dám mơ tưởng đến nam nhân của Nguyên Trưng Ung chủ cậu? Tự tìm cái chết!

Cao Hà Hương run rẩy vì cái nhìn đáng sợ của cậu: “Thiếp… Thiếp…”

Đằng Huy Nguyệt hừ mạnh một tiếng, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Phu quân của ta, đã cưới ta rồi, dù phải tuyệt tự, cũng chỉ có thể có một mình ta!”

Tất cả mọi người đều chấn động vì lời lẽ ngông cuồng của Đằng Huy Nguyệt!

Cao Hà Hương lắc đầu không thể tin nổi: “Sao ngươi có thể nói như vậy? Ngươi đặt phu quân ngươi ở chỗ nào?” Vừa nói vừa chú ý tới phản ứng của Minh đế, hy vọng hắn sẽ giận dữ, trách mắng thê tử ăn nói lỗ mãng này một trận.

“Phu quân, chàng nói xem?” Đằng Huy Nguyệt trừng mắt với Minh đế, khí thế hung dữ như đang cảnh cáo “Chàng dám nói không nghe theo ta thử xem!”

Minh đế bật cười, ôn nhu nói: “Vi phu, tất nhiên sẽ nghe theo nương tử!”

Thái độ của Minh đế làm cho sắc mặt Cao Hà Hương hoàn toàn trắng bệch!

“Công tử…” Sao hắn có thể khoan dung cho một văn tử thê tử không hiền không huệ như vậy?

Ngay cả một cái liếc mắt, Minh đế cũng không thèm bố thí cho Cao Hà Hương một cái. Sau nhiều năm Minh đế không để cho bất kỳ ai đến gần mình, hắn rất thỏa mãn với câu nói độc chiếm hắn của Đằng Huy Nguyệt.

Tình cảm chân thành chung thủy, sao còn có tâm tư nhìn đến người khác? Sao còn có chỗ để người ngoài chen chân vào?

Dùng lời nói ôn nhu để trấn an bảo bối nhi vừa như một bình giấm chua nhỏ, Minh đế ra hiệu cho ám vệ giải quyết hậu quả. Còn hắn thì hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt người khác, bế ngang Đằng Huy Nguyệt đang chu môi và đôi mắt hoa đào tràn đầy đắc ý lên, ung dung rời đi.



Đám người dần dần tản ra, phía sau một cây đại thụ gần đài bắn tên, Tề Minh Diệu thất hồn lạc phách chậm rãi đi ra.

Hắn đã vội vàng tới đây sau khi có người nhắn lại, rồi ở bên kia bờ sông Lạc Hà dùng ống nhòm nhìn thấy Minh đế và Đằng Huy Nguyệt hôn nhau trong tửu lâu. Hắn không dám tin, quyết định đi theo hai người, nhìn thấy rõ, cùng nghe thấy rõ. Sự thật Minh đế và Đằng Huy Nguyệt có tình ý với nhau, lúc này mới thật sự đi vào trái tim hắn, đi vào tinh thần hắn…

Thậm chí hai người còn xưng hô với nhau là “Phu quân”, “Nương tử”!

Phụ hoàng của hắn… Biểu đệ của hắn… Người yêu của hắn…

Vậy rốt cuộc hắn được coi là gì? Rốt cuộc hắn được coi là gì?

Trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh thân mật giữa Minh đế và Đằng Huy Nguyệt, Tề Minh Diệu đau đớn nơi ngực, không nhịn được, phun ra một ngụm máu…

__Hết chương 61__

__Hoàn quyển 2__
Bình Luận (0)
Comment