Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 67

Sinh nhật của Đằng Huy Nguyệt là ngày hai mươi tháng hai.

Năm Thái An thứ mười tám, Đằng Huy Nguyệt tròn mười lăm tuổi, cách lúc cập quan chỉ còn một năm.

Hơn một tháng trước Đằng Huy Nguyệt đã được như mong muốn, có thân thiết da thịt chân chính với Minh đế cữu cữu mà mình thích nhất.

Trước đây, vì rất nhiều nguyên nhân nên Minh đế nhẫn nại không chạm vào cậu, hiện giờ lệnh cấm được giải trừ, cũng không định tiếp tục nhẫn nại nữa. Vì thế, cứ ba lần năm lượt, trên long sàng ở Thái Cực cung luôn có thêm một Tiểu Ung chủ xinh đẹp, cùng với đủ loại thị tẩm và được thị tẩm.

Quà sinh nhật của Đằng Huy Nguyệt cũng không cần cái gì khác, chỉ mong được xuân phong nhất độ với Minh đế. Khác với thái độ có con cũng được không có con cũng được như kiếp trước, lần này Đằng Huy Nguyệt nghiêm túc muốn mang thai, cho nên rất cố gắng hoan ái cùng Minh đế. Đương nhiên, nguyên nhân hơn nửa là Đằng Huy Nguyệt đã nếm trải được sự tuyệt diệu trong chuyện đó, một lần là nghiện, vui thích trong mới mẻ.

Chưởng viện Thái y viện – Hồ Thái y, và đại phu chuyên dụng của Đằng Huy Nguyệt – Y Sênh, lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh, phải điều dưỡng thân thể Đằng Huy Nguyệt đến trạng thái tốt nhất. Bất quá, dù Đằng Huy Nguyệt được nuông chiều trong cẩm y ngọc thực, nhưng dưới hai tầng trấn áp của Công chúa a nương Tề Mẫn và Minh đế, ẩm thực ngày thường của cậu được phối hợp hết sức dưỡng sinh. Đằng Huy Nguyệt lại là người hiếu động, kiên trì học võ, xương cốt được rèn luyện rất tốt. Cho nên dù vẫn hơi nhỏ tuổi, nhưng cũng thích hợp để mang thai.

Trước sinh nhật mười lăm tuổi, Đằng Huy Nguyệt lén để Y Sênh bắt mạch cho cậu, muốn biết có mang thai không. Y Sênh lắc đầu với cậu, cậu thất vọng khó kìm nén.

Y Sênh điều dưỡng thân thể cho cậu, cũng biết tương đối rõ về tần suất hoan ái của cậu và Minh đế. Sau khi kinh hãi ban đầu qua đi, Y Sênh vốn yêu thương Đằng Huy Nguyệt như đệ đệ bất giác thiên vị cậu, thấy cậu thất vọng, bèn an ủi: “Điện hạ vẫn còn ít tuổi, không nên vội vàng. Cứ điều dưỡng thân thể thật tốt, sau này đứa trẻ sẽ khỏe mạnh hơn. Tất nhiên bệ hạ cũng không nỡ nếu điện hạ phiền muộn vì chuyện đứa trẻ.”

Đương nhiên Đằng Huy Nguyệt biết thái độ của Minh đế. Đối với Minh đế, không có gì quan trọng hơn cậu, dù là con của hai người cũng không được. Nếu Minh đế biết ước định về đứa con trước đây khiến Đằng Huy Nguyệt phiền não thế này, chỉ e cũng không muốn để cậu mang thai.

Cho nên Đằng Huy Nguyệt bảo Y Sênh bắt mạch đều là lén lút. Từ khi Chưởng viện Hồ Thái y biết quan hệ giữa Minh đế và Đằng Huy Nguyệt, mỗi lần bắt mạch đều chảy mồ hôi lạnh, run rẩy không dám nói nhiều một câu, đi nhiều một bước. Đằng Huy Nguyệt cũng chả biết nói gì với hắn, vẫn tương đối tin tưởng Y Sênh hơn.

Đằng Huy Nguyệt vuốt ve bụng mình, hỏi nhỏ: “Bản cung sẽ có bảo bảo, đúng không?” Cậu lại nhớ đến kiếp trước không sinh được con.

Y Sênh không nhịn được mà xoa đầu cậu: “Nhất định điện hạ sẽ có bảo bảo.” Hắn không có ý định thành hôn, nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ bầu bạn bên cạnh Đằng Huy Nguyệt cả đời. Trong lòng hắn, con của Đằng Huy Nguyệt cũng là con của hắn. Y Sênh cũng rất mong chờ tiểu bảo bối nhi sẽ ra đời trong tương lai.

Thấy ánh mắt kiên định của Y Sênh, Đằng Huy Nguyệt mỉm cười. Bóng ma kiếp trước không sinh được con cũng tiêu tan không ít.

Bây giờ vẫn chưa mang thai, vậy cứ cố gắng mang thai là được!

Chung quy thời gian sẽ không phụ lòng người!

Nguyên Trưng Ung chủ xoa xoa hai tay, quay sang quấn chặt lấy Hoàng đế cữu cữu càng ngày càng không có cách nào với cậu.

Đối với bảo bối nhi nhiệt tình đến vậy, Minh đế chỉ biết dở khóc dở cười, rồi tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận.



Sinh nhật của Nguyên Trưng Ung chủ trôi qua không lâu, chính là hôn lễ của thư đồng kiêm hảo hữu Vương Thừa Kiên của cậu với Nam Dương Hầu Thế tử Lục Triển Vân.

Vương Thừa Kiên có tính tình đoan chính cẩn thận, còn yêu sách thành si, không có nhiều bằng hữu, vậy mà lại rất hợp với Đằng Huy Nguyệt, đến nay tình cảm vẫn sâu đậm.

Trước một ngày Vương Thừa Kiên thành hôn, Đằng Huy Nguyệt đặc biệt xuất cung, đi đến Việt Hầu phủ để tiễn gả Vương Thừa Kiên.

Nhi tức phụ của nhị chi chi trưởng Đằng gia – Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên, là tỷ tỷ của Vương Thừa Kiên, cũng đã quay về nhà mẹ để giúp chuẩn bị. Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt vừa đến đã được trên dưới Việt Hầu phủ đồng loạt hoan nghênh. Giang Hoa Quận chúa Tề Chi cười đến mức không khép miệng được, không quan tâm Đằng Huy Nguyệt đang kháng nghị, cứ xoa nắn vuốt ve cậu nửa ngày giống như cậu là một đứa trẻ ba tuổi, sau đó mới buông tha để cậu đi tìm Vương Thừa Kiên.

Trong viện của Vương Thừa Kiên đã có không ít của hồi môn, nhưng đây cũng chỉ là một phần. Nghe đâu của hồi môn của Vương Thừa Kiên phải có đến một trăm linh tám người nâng, bằng với mức độ cao nhất của phẩm cấp Thất chủ. Trước khi Vương Thừa Kiên xuất giá đã được phong lên làm An Kính Thất chủ, cao hơn Lệnh chủ một bậc, đồng cấp với mẫu thân Giang Hoa Quận chúa Tề Chi. Tuy rằng trên thánh chỉ có nói ra một vài lý do đường hoàng, nhưng không ít người đều đoán, Vương Thừa Kiên được thơm lây nhờ Nguyên Trưng Ung chủ. Tề Chi cũng là người rộng rãi, rất vui khi thấy nhi tử được lợi ích như vậy.

Sau khi được thăng cấp làm Thất chủ, Vương Thừa Kiên sẽ có phủ đệ và bổng lộc của riêng mình, không cần phải ở trong Nam Dương hầu phủ. Dù Tề Chi đã đồng ý cuộc hôn nhân giữa nhi tử và Nam Dương hầu phủ, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ nhiều khi trong Nam Dương hầu phủ có quá nhiều thê thiếp, hoàn cảnh tối tăm rối loạn.

Nam Dương Hầu Lục Quỳ không có ý kiến về chuyện này, thậm chí còn khá vui mừng. Hắn là người không có thực quyền, tuy rằng rất giàu có, nhưng ngoại trừ tên tuổi Nam Dương Hầu ra, gần như không khác gì thương nhân. Ở một nơi sĩ nông công thương này, thương có địa vị thấp nhất trong xã hội, thực tình Lục Quỳ không có nhiều mặt mũi lắm. Nhưng nếu không phải giàu có, Nam Dương hầu phủ càng không ngẩng đầu lên được. Vì để tăng địa vị cho Nam Dương hầu phủ, có thể nói phụ thân của Lục Quỳ và cả chính Lục Quỳ đã nghĩ rất nhiều biện pháp. Mà biện pháp hữu hiệu hàng đầu, chính là liên hôn. Phu nhân của Lục Quỳ là đích nữ của một vọng tộc đang dần xuống dốc. Bản tính của Lục Quỳ là phong lưu, trong phủ có vô số cơ thiếp, thứ tử thứ nữ có đến chín người, nhưng không ai có thể làm dao động địa vị của Lục phu nhân, cũng không ai có thể làm dao động địa vị của nhi tử duy nhất do Lục phu nhân sinh – Lục Triển Vân. Cũng đã từng có mấy hành động nho nhỏ, nhưng kết cục không phải bị bán đi thì cũng là tống đến biệt trang tự sinh tự diệt.

Đối với Lục Quỳ, có thể liên hôn với Việt Hầu phủ và phủ Giang Hoa Quận chúa, đây chính là niềm vui bất ngờ, càng không cần nhắc đến nhi tức phụ tương lai có phong hào Lệnh chủ. Vì nhi tức phụ này, thậm chí Lục Quỳ còn mau chóng xin phong Lục Triển Vân làm Thế tử, để hắn xứng đôi với An Kính Lệnh chủ. Hiện giờ An Kính Lệnh chủ đã trở thành An Kính Thất chủ, đủ để thuyết minh rất được hoàng thất yêu thích. Ô dù bảo vệ cho Nam Dương hầu phủ nhiều thêm một cái, Lục Quỳ chỉ có sung sướng hơn.

Hắn vung tay lên, vốn dĩ sính lễ đã rất phong phú lúc này còn tăng thêm hai phần, đến lúc chuyển tới Việt Hầu phủ, gần như làm mọi người lóa hết cả mắt.

Giang Hoa Quận chúa Tề Chi hào sảng có khí phách, dứt khoát biến một phần sính lễ trở thành của hồi môn, kết hợp với số của hồi môn mà Việt Hầu phủ chuẩn bị sẵn, thành ra phải cần đến một trăm linh tám người nâng. Nam Dương Hầu Lục Quỳ nghe thấy tin tức này, càng coi trọng nhi tức phụ tương lai thêm ba phần.

Còn An Kính Thất chủ vừa mới được phong không bao lâu thì rất bình tĩnh, để mặc cho mẫu thân và tỷ tỷ ngày nào cũng đi tới đi lui, hắn không đọc sách thì cũng viết chữ, vô cùng bình tĩnh.

Khi Đằng Huy Nguyệt tìm thấy hắn, hắn đang đọc một quyển du ký đến mức nhập thần, hoàn toàn không có vẻ thấp thỏm ngượng ngùng nên có của một tân giá lang.

Bình thường Đằng Huy Nguyệt luôn thấy Lục Triển Vân không vừa mắt mình, đột nhiên lại trào dâng nỗi thông cảm với hắn.

Văn tử tức phụ nhi yêu thương có nội tâm quá cường đại, tính độc lập quá mạnh mẽ, có đôi khi cũng không hẳn là một chuyện tốt. Bởi vì trông như không quá quan tâm đến đối phương vậy.

____ Ta sẽ không như vậy với cữu cữu đâu!

Đằng Huy Nguyệt âm thầm hạ quyết định.
Bình Luận (0)
Comment