Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 82

Tô tiên sinh có nuôi một con chồn tía rất thích những đồ vật có độc, càng độc càng thích. Dưới sự dẫn đường của nó, mọi người tìm được đồ vật có độc trong Tố Tâm cung của Trương phi đã chết. Đồ vật có độc này chính là xác của cổ trùng, được đốt trong lư hương, dù Tố Tâm cung đã bị niêm phong nhiều năm, nhưng vẫn tản ra mùi hương của độc.

Minh đế nghe thấy vậy, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Trước đây tất cả cung nhân trong Tố Tâm cung đều bị treo cổ, chính là bởi vì tám chữ mà Trương phi Trương Tố Tố để lại trước khi chết “Bích lạc hoàng tuyền, tuy tử bất hưu”. Khi đó, Minh đế ghê tởm về di tự đó của Trương Tố Tố nên không để ý nhiều. Nếu Trương Tố Tố muốn có con, muốn có được ngôi vị Hoàng hậu, không có lý nào lại muốn Minh đế chết. Nhưng không ngờ, nàng lại có thể không coi Minh đế ra gì, làm ra chuyện thế này!

Một lúc lâu sau, Minh đế chỉ nói một chữ: “Tra!”

Trương Tố Tố có được xác cổ trùng kia như thế nào và nguyên nhân hạ độc vẫn còn phải chờ kiểm chứng. Sau khi Tô tiên sinh có được phần còn lại của xác cổ trùng, hàng lông mày không hề buông lỏng.

Hắn từng cho rằng kẻ hạ độc hạ cổ cho Minh đế, đồng thời cũng dùng thuốc gì đó để điều dưỡng, mục đích là áp chế phản ứng cho thấy sinh mệnh ngắn dần. Nhưng sự thật là do loại cổ và loại độc kia hòa trộn vào nhau, cho nên chúng bất ngờ cân bằng cho nhau.

Ngoại trừ chỗ ở của Trương Tố Tố ra, dưới sự khống chế của Minh đế, tạm thời trong hoàng cung vẫn chưa tìm được những nơi khác có liên quan đến độc. Nói cách khác, lần cuối cùng Minh đế hút loại độc này vào người là ba năm trước. Chỗ độc còn sót lại trong cơ thể Minh đế không còn bao nhiêu, lại vì giao hợp cùng người khác, mới là nguyên nhân chính xuất hiện bệnh trạng của Minh đế.

Mà thân thể Minh đế, trải qua nhiều năm bị cổ độc thao túng, đã là ngoài mạnh trong mềm. Cổ trùng đã sống trong cơ thể Minh đế quá lâu, đã hòa nhập vào máu thịt Minh đế, nếu ép cổ ra ngoài, rất có thể Minh đế sẽ không chịu nổi, nhưng không ép ra, thời gian của Minh đế cũng chẳng còn lại là bao.

Việc này rất trọng đại, Tô tiên sinh dựa vào cái tâm của thầy thuốc, nói thẳng thắn với Minh đế.

Vẫn còn tráng niên, thê tử yêu dấu vừa mới ước định, thêm cả đứa con đã mong chờ rất lâu, những ngày tháng thực sự hạnh phúc của Minh đế chỉ mới bắt đầu, lại đột nhiên bị cho biết mạng mình chẳng còn bao lâu. Dù Minh đế có tâm trí kiên cường, cũng phải thấy hoảng hốt ngẩn ngơ.

Hắn có lòng trách nhiệm của một đế hoàng anh minh. Dưới tình huống này, hắn nên chuẩn bị tốt mọi thứ nếu một ngày nào đó băng hà, bao gồm người thừa kế, bao gồm những thế lực chỉ thuộc về mình hắn, bao gồm cả phản ứng của triều đình…

Nhưng tất cả suy nghĩ của Minh đế, dần dần chỉ tập trung trên người Đằng Huy Nguyệt.

Đây là người hắn yêu nhất, suốt đời, duy nhất một người.

Hẹn ước sống chung một chăn chết cùng một huyệt rõ ràng vẫn còn ngay trước mắt. Minh đế không hề nghi ngờ, nếu Đằng Huy Nguyệt biết chân tướng, nhất định sẽ ngang bướng đòi đi cùng hắn, thậm chí còn mang theo con của hai người.

Minh đế cũng đã từng nghĩ, khi hắn băng hà, nhất định sẽ hạ chỉ phải để Đằng Huy Nguyệt chôn cùng mình. Dù phải chết, bảo bối nhi của hắn cũng chỉ có thể chết ngay bên cạnh hắn.

Nhưng tất cả những điều mà Minh đế nghĩ đó, đều là chuyện của mấy chục năm sau. Khi đó, Đằng Huy Nguyệt đã thành hôn cùng hắn, sinh con cho hắn, đã trải qua một cuộc đời huy hoàng, chứ không phải giống như hiện tại, vẫn còn ít tuổi, thậm chí còn chưa hoàn toàn trưởng thành, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, chưa từng đội mũ phượng, chưa từng sinh con đẻ cái, chưa từng nhìn nhi nữ thành gia lập nghiệp…

Minh đế sát phạt quả quyết, lại do dự chần chừ hiếm thấy.

Kết quả sau những đêm Tô tiên sinh thức trắng để tra cứu y thuật, rang sấy thuốc thang mệt mỏi không thôi chính là: lấy độc trị độc. Dùng độc giết chết cổ trùng ngay trong cơ thể, rồi mới dùng mọi cách để loại bỏ độc tố còn sót lại.

“Có thể nắm chắc thành công mấy phần?” Minh đế hỏi ngay vấn đề then chốt nhất.

Tô tiên sinh ngước đôi mắt đỏ bừng vì rang thuốc lên: “Không đủ một phần.” Thế nhưng, đây đã là cách trong không còn cách nào.

Giữa chắc chắn phải chết và một tia hy vọng, nên chọn lựa cái nào?

Minh đế nhắm hờ mắt, chìm đắm trong dòng trầm tư.



Trong hậu cung, người có thể cho Minh đế những đề xuất hữu dụng, hơn nữa còn được Minh đế tin tưởng, chỉ có một mình Trịnh Thái hậu. Trước đây Trịnh Thái hậu có thể đấu đá không kém cạnh với Hưng đế, thậm chí còn giành được thắng lợi cuối cùng, về sau còn từng muốn nhúng tay vào hậu cung của Minh đế. Nếu không phải tuổi tác lớn dần, thêm cả Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn ở giữa giảng hòa, mấy năm nay Trịnh Thái hậu sẽ không yên tâm làm một lão nhân ngậm kẹo đùa cháu như thế.

Khi Minh đế nói lại tình trạng thân thể hiện tại của mình cho Trịnh Thái hậu biết, trong đôi mắt của vị lão nhân đã sa vào trong tranh đấu quyền lực suốt nửa đời người cũng hiện lên nỗi sợ hãi: “Tiên đế chinh chiến bên ngoài gần ba mươi năm, sau khi chiến sự kết thúc mới chỉ ở trong cung mười năm, đã yếu nhược mà chết… Hoàng huynh con còn chưa qua tuổi nhi lập, cũng kiệt lực mà chết…”

Minh đế cũng có ý nghĩ giống vậy. Nếu cái chết của Hưng đế và đích trưởng huynh Tề Quảng của hắn quả thật có liên quan đến cổ độc, vậy thì, có người muốn lấy mạng của nam tử hoàng thất Tề thị!

“Mẫu hậu, chuyện này không còn là tranh đấu giữa một nhà hai nhà, mà là tranh đấu vì tồn vong của hoàng gia.” Bàn tay đen chân chính sau tấm màn vẫn đang ẩn núp trong chỗ tối. Lúc này, cũng không còn phải phân biệt Trịnh gia Lý gia gì nữa.

Trịnh Thái hậu cũng hiểu rất rõ, một khi Minh đế và các Hoàng tử không còn, bà cũng chẳng phải Thái hậu gì hết.

Trong lòng Trịnh Thái hậu nghiêm nghị lại: “Hoàng nhi, con muốn ai gia làm thế nào?”

“Trẫm có thể lập A Diệu làm Thái tử.” Minh đế nói. Thân thể hắn đang thế này, không thể không lập người kế vị.

Sắc mặt Trịnh Thái hậu có chút bi ai: “Thân thể con, thực sự không còn cách nào sao?” Dù thế nào, Minh đế cũng là nhi tử thân sinh của bà, là niềm kiêu ngạo đến giờ của bà.

Minh đế nói: “A Việt có con của trẫm.”

Trịnh Thái hậu ngây người, rồi giận dữ: “Sao con lại hồ đồ như thế? Nếu con có chuyện gì vạn nhất, con bảo sau này A Việt phải làm sao?” Đã có tin đồn Minh đế tuyển phi cho các Hoàng tử, bà biết Minh đế đã quyết tâm, nhưng không ngờ hắn lại hành động nhanh đến vậy, còn làm Đằng Huy Nguyệt mang thai!

Vô môi vô sính, còn mang thai trước khi thành hôn, hiện giờ Minh đế lại bị như vậy, bảo Đằng Huy Nguyệt phải làm sao đây?

Trịnh Thái hậu yêu thương Đằng Huy Nguyệt, cảm thấy trong chuyện này, từ đầu tới cuối đều do Minh đế khăng khăng cố chấp, phá hủy ngoại tôn nhi mà bà yêu quý nhất!

“Tính tình A Việt quật cường, nếu để cậu ấy biết được, nhất định sẽ mang theo đứa trẻ chôn cùng trẫm!” Minh đế không hề nghi ngờ chuyện này.

“Sao có thể!” Trịnh Thái hậu thất thanh. “Tuyệt đối không được!”

Minh đế chỉ lẳng lặng nhìn Trịnh Thái hậu, không nói gì.

Ngay lập tức, Trịnh Thái hậu hiểu ngay Minh đế thật sự có tâm tư để Đằng Huy Nguyệt và đứa trẻ kia cùng xuống hoàng tuyền với hắn, thốt lên: “Không được! Con không thể động vào A Việt!”

“Vậy thì…” Minh đế nhàn nhạt nói. “Thử ngăn cản trẫm xem…”

Trịnh Thái hậu quyết định đưa Đằng Huy Nguyệt đi cùng mình đến chùa Hộ Quốc, tạm thời tránh khỏi Minh đế. Bà thật sự rất sợ Minh đế nghĩ quẩn trong lòng, mang Đằng Huy Nguyệt cùng đi chết. Nếu là bình thường, bà tuyệt đối không tin chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng hiện giờ, Minh đế là người sắp chết. Không ai đoán được tâm tư của hắn sẽ trở thành thế nào!

Trước khi đi, Trịnh Thái hậu nói với Minh đế: “Để A Diệu cưới A Việt! Ai gia cam đoan sẽ bảo vệ đứa trẻ trong bụng A Việt!” Bà nói rất thật lòng. Thứ nhất, có kẻ muốn nhắm vào người trong hoàng thất để hạ độc thủ, huyết mạch của hoàng thất Tề thị phải được bảo vệ! Thứ hai, một khi Minh đế xảy ra chuyện, Tề Minh Diệu đăng cơ, nếu chỉ dựa vào uy tín hiện nay của hắn sẽ khó có thể áp chế triều thần. Cưới Đằng Huy Nguyệt, chẳng khác nào được mọi thế lực sau lưng cậu ủng hộ. Hơn nữa, Trịnh Thái hậu cũng không thể trơ mắt nhìn Đằng Huy Nguyệt bị hủy, Tề Minh Diệu thâm tình với Đằng Huy Nguyệt như vậy, không biết chừng có thể khoan dung chuyện này.

Minh đế không ừ hử gì hết. Thật ra đây chính là tính toán của hắn. Chỉ là, hắn muốn Trịnh Thái hậu nói ra trước. Có sự cam đoan của Trịnh Thái hậu, Đằng Huy Nguyệt sẽ có thêm một lá bùa hộ mệnh.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi Đằng Huy Nguyệt nằm bên dưới hắn, vẫn chẳng hề giữ lại điều gì, tràn ngập trong mắt trong tim là niềm hạnh phúc không muốn xa rời, đột nhiên Minh đế mất kiểm soát! Minh đế nghĩ đến một ngày bảo bối nhi của hắn sẽ thuộc về một nam nhân khác, nghĩ đến thân thể vốn thuộc về hắn sẽ nằm bên dưới một nam nhân khác, ôn nhu dịu dàng mở rộng mình ra, nghĩ đến ánh mắt tin tưởng lưu luyến đó sẽ nhìn một nam nhân khác…

Minh đế phát điên ngay lập tức! Thậm chí hắn còn siết lấy cổ Đằng Huy Nguyệt, chỉ muốn kéo cậu xuống địa ngục vào ngay giờ khắc đó!

Nếu không phải chung quy trong lòng vẫn luôn mang một loại lý trí không thể làm Đằng Huy Nguyệt bị thương, rất có thể Minh đế sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn…

Hối hận ngập tràn của lúc sau rốt cuộc cũng làm hắn nhận ra, hắn không cho phép bất kỳ ai động vào Đằng Huy Nguyệt, ngay cả chính hắn cũng không được!



“Muốn A Việt chết không?” Minh đế hỏi Tề Minh Diệu, sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của hắn, nhàn nhạt nói ra tình trạng thân thể mình và chuyện Đằng Huy Nguyệt có thai, nói tiếp: “Phụ hoàng đưa A Việt đi, chuyện còn lại, giao cho ngươi, được không?”

Tề Minh Diệu còn chưa kịp thương tâm vì người trong lòng mang thai với phụ thân mình, đã cảm thấy rét lạnh vì lời nói nghiêm túc của Minh đế, đột nhiên thốt lên: “Không được!”

“Không được thế nào?”

Chuyện liên quan đến sống chết của người mình yêu, Tề Minh Diệu không ngại ngần chống đối Minh đế: “Phụ hoàng, A Việt vẫn nhỏ tuổi, người không thể ích kỷ như vậy!”

“Trẫm sẽ không để cậu ấy cô đơn một mình…”

“Con có thể chăm sóc cậu ấy!” Tề Minh Diệu vội vàng nói, cố lấy hết can đảm để nghênh đón đôi mắt dần trở nên lạnh lùng nghiêm nghị của Minh đế: “Con cưới cậu ấy! Con sẽ đối đãi với đứa trẻ như con của mình! Xin phụ hoàng thành toàn, buông tha cho A Việt!”

Minh đế trầm mặc một lúc, sau mới khoát tay: “Vậy thì, để cậu ấy cách trẫm thật xa…”

Lúc này Tề Minh Diệu mới nhận ra rõ ràng, phụ hoàng của hắn không còn nhiều thời gian, đang sắp xếp mọi chuyện sau khi qua đời. Hắn quỳ mạnh xuống, dập đầu với Minh đế thật sâu, đôi mắt đỏ bừng…



Dựng nên một câu chuyện, tạo ra một Trân phi. Người đời sẽ biết Nguyên Trưng Ung chủ được sủng ái là nhờ “cái gì”, sẽ không thể nghĩ cậu và Minh đế từng là một đôi cữu sanh bội đức loạn luân, thậm chí còn có con với nhau.

Thế nhưng, nỗi thương tâm tuyệt vọng của Đằng Huy Nguyệt vẫn làm tổn thương vô tận đến Minh đế. Chỉ một câu nói “Cữu cữu, người không cần Tiểu Hoàng hậu của người nữa sao?”, bức bách Minh đế nôn ra máu, bao nhiêu điều dưỡng suốt mấy ngày liên tiếp đều thất bại trong nháy mắt.

Tô tiên sinh tức giận đến nỗi mặt mũi xanh xám lại, nhưng dưới sự kiên trì của Minh đế, vẫn bắt mạch cho Đằng Huy Nguyệt trước.

Đợi đến khi Tô tiên sinh nói ra hai chữ “Không sao”, cuối cùng Minh đế cũng cảm thấy để Đằng Huy Nguyệt rời đi một tháng, giúp thai nhi ổn định là một quyết định vô cùng chính xác.

Bất quá, sức ảnh hưởng của Đằng Huy Nguyệt đối với Minh đế nghiêm trọng quá mức, nếu Minh đế muốn có đầy đủ thời gian để sắp xếp hậu sự, thì không thể gặp Đằng Huy Nguyệt lần nữa.

Hàng đêm đều ở trong cung của Trân phi để Tô tiên sinh thi châm, khi lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đau thắt đến nỗi Minh đế chảy mồ hôi đầy trán, hắn đang xem tin tức về Đằng Huy Nguyệt mà ám vệ mang đến.

Hôm nay A Việt của hắn ăn gì, mặc gì, đọc sách gì, nói chuyện gì với người khác, ngồi ngây người mấy canh giờ, cười mấy lần, khóc mấy lần…

Từng từ từng chữ, Minh đế đều đọc chậm rãi cẩn thận, giống như muốn khắc ghi từng chữ vào trong trí óc. Hắn bội tình bạc nghĩa như vậy, mà bảo bối nhi của hắn không hề chạy đến trước mặt hắn khóc lóc ầm ĩ, chỉ lặng lẽ chấp nhận, không còn vẻ hoạt bát sống động ngày thường nữa…

Minh đế biết, Đằng Huy Nguyệt làm vậy là vì hắn. Suốt đời này Đằng Huy Nguyệt sẽ không tha thứ cho Minh đế, nhưng vẫn không nỡ làm hắn khó xử, không nỡ để hắn lo nghĩ, cho nên cậu ngoan ngoãn nghe lời.

Ngay cả chuyện gả cho Tề Minh Diệu, cậu cũng nghe lời, nghe lời đến mức khiến Minh đế đau đớn xót xa.

Mà có lẽ Đằng Huy Nguyệt vĩnh viễn cũng không thể biết được, Minh đế phải mất bao nhiêu khí lực, mới có thể viết được thánh chỉ tứ hôn. Sẽ không biết, ngay lúc đó Minh đế chỉ muốn băm vằm nhi tử thân sinh của hắn thành trăm mảnh!

Thái Thượng tự chuẩn bị sính lễ cho Nguyên Trưng Ung chủ, Minh đế chọn lựa từng thứ từng thứ một, viết hết vào danh mục. Hắn muốn cho bảo bối nhi của hắn những thứ tốt nhất. Đằng Huy Nguyệt không thích giá y làm bằng chức kim vân cẩm chuyên dụng dành cho Hoàng hậu, vậy thì cứ bỏ đi.

Minh đế hạ chỉ tứ hôn cho mấy hoàng nhi còn lại. Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm chưa cần vội vàng. Chính phi của Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên và chính phi của Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng, không thể uy hiếp đến địa vị của Đằng Huy Nguyệt. Lại lo lắng dựa vào tính cách của Đằng Huy Nguyệt, không có đệ tức nào có thể nói chuyện với cậu, bèn chọn một đường ca đã từng được Đằng Huy Nguyệt vô ý nhắc tới. Trong số những người cùng trang lứa của họ Đằng, bảo bối nhi của hắn chỉ hòa nhã duy nhất với người này.

Biết bảo bối nhi của hắn sẽ không muốn ở trong cung, không muốn gặp hắn, Minh đế không sắc phong Tề Minh Diệu làm Thái tử, chỉ phong làm Thân Vương, để cậu có thể sống trong vương phủ, an tĩnh dưỡng thai.



Từng chuyện từng chuyện như thế, Minh đế như bị mê muội, gắng sức sủng ái Đằng Huy Nguyệt hết mức mà không để ai biết. Nhưng vẫn cảm thấy không đủ, dù sủng ái đến đâu vẫn thấy không đủ!

Chỉ cần Minh đế còn thở được một ngày, hắn sẽ chống đỡ cho Đằng Huy Nguyệt một ngày!



Mùng sáu tháng sáu năm Thái An thứ mười tám, Minh đế khoanh tay đứng trên lầu cao, nhìn đội ngũ rước dâu, chậm rãi đi về hướng phủ An Quốc công.

Bảo bối nhi của hắn, hôm nay sẽ gả cho người khác, trở thành thê tử của người khác…

Tô tiên sinh nhìn bóng dáng anh tuấn lại tịch mịch của hắn, lặng lẽ thở dài. Hắn đã già rồi, không hiểu mấy chuyện nhi nữ tình trường, nhưng bao nhiêu việc làm của Minh đế đều nhìn thấy rõ, trong lòng không thể không thấy xúc động.

“Hoàng thượng, đã đến lúc thi châm.” Tô tiên sinh nhắc nhở.

“… Ngươi nói xem, hôm nay A Việt có khóc không?”

Tô tiên sinh không nói gì. Hắn không muốn nói ra ý kiến gì về chuyện này.

Minh đế cũng không cần hắn trả lời, tự đáp lại: “Ta luôn không nỡ làm cậu ấy khóc. Cậu ấy vừa khóc, chuyện gì ta cũng đáp ứng cậu ấy.”

Tô tiên sinh thấy rõ ràng hắn biết phải thi châm mà vẫn cứ thờ ơ, tức giận nói: “Nếu không nỡ, sao phải chắp tay nhường cho người khác?” Thật ra không phải hắn không biết những đắn đo băn khoăn của Minh đế, suy cho cùng, vẫn là vì Đằng Huy Nguyệt. Chỉ là cách giải quyết như vậy, có lẽ chẳng ai có thể dễ dàng chấp nhận! Dù cho tương lai chân tướng sẽ rõ ràng, nhưng khó tránh khỏi trong lòng vẫn còn khúc mắc.

Bất quá, điều kiện tiên quyết của tất cả mọi chuyện, chính là Minh đế còn sống.

Ánh mắt Minh đế trở nên xa xăm, nhàn nhạt nói: “Ta nói rồi, cậu ấy là mạng của ta…”

Không có cậu, hắn sẽ không còn mạng. Cậu ở đây, hắn mới có quyết tâm buông tay. Chẳng sợ chỉ còn một hy vọng để có thể gặp lại cậu, Minh đế cũng sẽ không buông tha…

Cứ để trời cao nhìn xem, ai có thể cười nói sau cùng!

__Hết chương 81__
Bình Luận (0)
Comment