Lúc Tề Minh Diệu tới, Đằng Huy Nguyệt đang vẽ tranh trong tiểu thư phòng của Phượng Tường các. Thứ cậu giỏi nhất chính là thư pháp, chứ không phải hội họa. Nhưng vì chữ cậu viết rất giống chữ của Minh đế, nên cậu không muốn viết.
Đằng Huy Nguyệt vẽ rất tùy tiện, chỉ để giết thời gian. Sau khi gả cho Tề Minh Diệu, cậu vẫn luôn mang dáng vẻ này. Nhốt mình trong Phượng Tường các, chuyên tâm dưỡng thai, đối với tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài, không nghe không nhìn không hỏi.
Đoan Thừa vương phủ rộng lớn như vậy, có thêm một Vương phi cũng không có gì khác biệt.
Tề Minh Diệu không trách móc chuyện này. Hắn chăm sóc Đằng Huy Nguyệt một cách cam tâm tình nguyện, từng ly từng tý. Dù Đằng Huy Nguyệt tỏ rõ thái độ không muốn đảm nhận trách nhiệm của Vương phi, chỉ muốn làm một vật trang trí, Tề Minh Diệu vẫn để mặc cậu, chỉ cần Đằng Huy Nguyệt vui vẻ là được rồi.
Trong vương phủ, Tề Minh Diệu lập uy cho cậu. Trong cung, dưỡng mẫu Trịnh phi muốn lên mặt làm bà bà, Tề Minh Diệu chống đỡ cho cậu. Ngoại trừ một lần vào cung để tạ ơn ngay sau hôn lễ, bốn tháng nay Đằng Huy Nguyệt không hề tiến cung lần nào. Không thể không nói, nếu không có Tề Minh Diệu, trong khoảng thời gian này Đằng Huy Nguyệt rất khó có thể được yên ổn như thế.
Đằng Huy Nguyệt biết Tề Minh Diệu tốt với cậu, nhưng hiện giờ thật sự cậu không thể lấy gì đáp lại, chỉ có thể trầm mặc.
Những người hầu hạ bên cạnh Đằng Huy Nguyệt đều được đưa tới từ phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa. Họ không biết chân tướng, vô cùng vui mừng khi thấy Tề Minh Diệu quan tâm đến chủ tử của họ như vậy, thấy Đằng Huy Nguyệt lãnh đạm, chỉ đành quay sang nhìn nhau, rồi cũng lặng lẽ giúp đỡ một chút. Đằng Huy Nguyệt biết hết, cũng mặc kệ mấy hành động nhỏ nhặt đó. Suy cho cùng họ cũng là người của Công chúa a nương. Công chúa a nương tuyệt đối sẽ không hại cậu, nhưng nếu để nàng biết cậu và Tề Minh Diệu không ổn, khó tránh khỏi sẽ lo lắng.
“Chủ tử, Vương gia tới rồi, hỏi có thể dọn bữa không?” Đại nha hoàn Lăng Nam của Đằng Huy Nguyệt hành lễ xong, nhỏ giọng hỏi.
Cây bút trong tay Đằng Huy Nguyệt dừng lại một chút, bình thản nói: “Dọn đi.” Rồi tiếp tục hạ bút.
Lăng Nam cẩn thận hỏi: “Chủ tử có qua đó không? Vương gia vào phòng, đang tìm ngài…”
Bút của Đằng Huy Nguyệt lại dừng, không ngẩng đầu lên mà chỉ gật đầu: “Bản cung sẽ qua.”
“Vâng.” Lăng Nam cúi người, lui ra ngoài.
Đằng Huy Nguyệt lại gượng gạo vẽ thêm mấy nét, cuối cùng bức tranh vẫn chưa xong, cất bút đi ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài thư phòng, Đằng Huy Nguyệt không hề bất ngờ khi nhìn thấy Tề Minh Diệu đang lẳng lặng đứng dưới mái hiên, thân cao ngọc lập, thanh nhã cao quý.
Tề Minh Diệu lấy chiếc áo choàng từ tay thị nữ, khoác lên vai Đằng Huy Nguyệt, đôi mắt ôn hòa nhìn cậu tràn ngập dịu dàng: “Đêm lạnh, đệ mặc nhiều một chút.”
Đằng Huy Nguyệt mang thai hơn bảy tháng bụng đã nhô lên cao, hành động có chút vụng về, thân thể lại không thấy mập lên, vẫn xinh đẹp tinh xảo như trước, còn mang thêm ý vị quyến rũ không nói nên lời, làm Tề Minh Diệu cực kỳ yêu thích.
“Ừm, huynh về rồi.” Đằng Huy Nguyệt thấy trong mắt Tề Minh Diệu là vẻ mệt mỏi không giấu nổi, nói. “Muộn thế này, còn không đi ăn tối?”
Tề Minh Diệu nhận được một câu này, cảm thấy cả người đều thoải mái hẳn, mệt mỏi biến mất đâu hết, mang chút ý cười, nói: “Muốn ăn cùng đệ.”
“Ta ăn rồi…”
“Ăn cùng ta.” Tề Minh Diệu nói.
Đằng Huy Nguyệt kéo nút thắt của áo choàng lỏng ra một chút, không nói gì. Vừa nhận ý tốt của Tề Minh Diệu, cậu không tiện trưng ra khuôn mặt lạnh. Trên thực tế, quan hệ giữa cậu và Tề Minh Diệu sau khi thành hôn cũng không khác trước khi thành hôn là bao. Ngoại trừ gặp mặt nhiều hơn, Tề Minh Diệu vẫn luôn là thiếu niên nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu yêu thương, còn Đằng Huy Nguyệt chỉ dùng cách thức cư xử của biểu đệ với biểu huynh để đối đãi Tề Minh Diệu, trong thân thiết có cả chút xa cách khách sáo.
Tề Minh Diệu không e ngại thái độ của Đằng Huy Nguyệt, chỉ đối tốt với cậu hơn gấp bội. Hắn tin tưởng nước chảy đá mòn. Sau cùng cũng sẽ có một ngày, Đằng Huy Nguyệt sẽ chân chính chấp nhận hắn.
Tề Minh Diệu đỡ Đằng Huy Nguyệt đi tiếp.
Mấy thị nữ nhanh chóng dọn bữa. Tam ti ngân ngư, tứ hỉ đậu hủ, toan thố ngư, tam tiên hoa sen… Tất cả đều là món Đằng Huy Nguyệt thích ăn và cũng thích hợp cho người có thai.
Tề Minh Diệu đỡ Đằng Huy Nguyệt ngồi xuống, gắp đồ ăn vào bát cho cậu, ôn nhu nói: “Một mình ta ăn không thú vị, đệ ăn mấy miếng cùng ta.”
Trước đó Đằng Huy Nguyệt đã ăn một ít, nhưng thấy nhiều món thích ăn trên bàn, bụng lại thấy hơi đói. Dù tâm tình có thế nào, vì đứa trẻ trong bụng, Đằng Huy Nguyệt vẫn rất yêu quý thân thể mình, nên không cự tuyệt, ăn món ăn mà Tề Minh Diệu gắp cho.
Khẩu vị của Tề Minh Diệu tốt hẳn lên. Hắn vừa ăn vừa thường xuyên gắp một miếng cho Đằng Huy Nguyệt, săn sóc mà thỏa đáng, làm người ta không thể từ chối.
Tuy Tề Minh Diệu ăn rất nhiều, Đằng Huy Nguyệt ăn rất ít, nhưng hai người dừng đũa gần như cùng lúc. Tề Minh Diệu thuận tiện đưa Đằng Huy Nguyệt đi dạo tiêu thực trong sân. Dù cứ đi mà không nói gì, tâm tình Tề Minh Diệu lại rất tốt, nụ cười trên mặt chưa hề biến mất.
Tản bộ xong, Tề Minh Diệu đưa Đằng Huy Nguyệt về phòng, còn bản thân thì xử lý một ít tấu chương trong tiểu thư phòng của Phượng Tường các, lúc sau thì ngủ trên giường ở gian ngoài.
Đằng Huy Nguyệt không tỏ vẻ gì về chuyện này.
…
Đằng Huy Nguyệt tĩnh dưỡng trong vương phủ, tuy không giúp Tề Minh Diệu được chút gì, còn khiến hắn hao tâm tổn trí để chăm sóc, nhưng Tề Minh Diệu vẫn thấy ngọt ngào như đường. Chỉ động chạm tay chân một chút với Đằng Huy Nguyệt thôi cũng đủ để tinh thần Tề Minh Diệu rơi vào chấn động. Hắn mãn nguyện muốn cho Đằng Huy Nguyệt những thứ tốt nhất không thua kém Minh đế.
So với chuyện về Đằng Huy Nguyệt, có một người có quan hệ chặt chẽ với Tề Minh Diệu khiến hắn phải đau đầu.
Đó là dưỡng mẫu của Tề Minh Diệu – Trịnh phi.
Trịnh phi này, mỹ mạo thì có, khôn vặt cũng có, thế nhưng trong hoàn cảnh phức tạp chỉ toàn đấu đá hục hặc nhau trong hoàng cung này, mỹ mạo đó không đủ tuyệt sắc, tâm kế kia cũng chẳng hơn ai, nếu không có Trịnh Thái hậu che chở áp chế, đã bị quẳng vào một xó từ lâu. Vậy mà vẫn không tự mình biết mình, cảm thấy chịu quá nhiều ủy khuất, chỉ vì sợ Minh đế và Trịnh Thái hậu, gan cũng không lớn, nhiều năm nay mới không gây chuyện.
Nhưng hiện nay dưỡng tử Tề Minh Diệu của nàng trở thành Thân Vương, cũng là Thái tử trong lòng triều thần, đến cả Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt nhận được thiên kiều bách sủng cũng phải hành lễ với nàng, gọi “mẫu phi”. Trịnh phi không nhịn được, cảm thấy lâng lâng bay bổng.
Nhất là lúc này, Minh đế đang chăm sóc cho Trân phi hồ mị kia bị bệnh, lạnh nhạt hậu cung. Không lâu sau đó Trịnh Thái hậu cũng ốm một trận, không có nhiều tinh lực như trước, tất cả quyền hành trong hậu cung đều rơi vào tay Trịnh phi và Đặng phi. Vì tương lai của Tam Hoàng tử Diên Ninh Quận Vương Tề Minh Dũng, Đặng phi luôn luôn nhường nhịn Trịnh phi. Cho nên Trịnh phi chẳng thèm khách khí nhân cơ hội này để độc tài đại quyền trong hậu cung.
Sau khi Trịnh phi đắc thế, một trong những biểu hiện chính là ngạo mạn với các phi tần thị quân khác.
Những người thật sự có địa vị tương đương với Trịnh phi trong hậu cung chỉ có Đặng phi và Triệu Chiêu nghi – hai người sinh được Hoàng tử. Đặng phi biết thời biết thế, tránh né mũi nhọn, nhi tử là Tam Hoàng tử Diên Ninh Quận Vương Tề Minh Dũng ngay từ nhỏ đã bị nhận định không có liên quan đến trữ vị, Trịnh phi thật sự chẳng làm gì nàng, nhưng lại không thèm khách khí đối với Triệu Tiệp dư đã được phong làm Chiêu nghi có Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên. Trước kia, lúc trữ vị chưa được trần ai lạc định, hai người chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhau. Địa vị của Triệu Chiêu nghi không bằng nàng, nhưng thế lực gia tộc thì cân xứng với Trịnh gia hiện đang có một hậu một phi, Triệu trắc phi được sủng ái nhất trong Nhữ Nam vương phủ đã qua đời là cô cô của Triệu Chiêu nghi, biểu tỷ Tề Trân của Triệu Chiêu nghi hiện giờ là kế thái phu nhân của phủ An Quốc công. Hơn nữa, đã không ít lần Triệu Chiêu nghi dùng chuyện Tề Minh Diệu không phải nhi tử thân sinh của nàng để khiêu khích, làm Trịnh phi hận đến mức nghiến răng.
Bây giờ thế cuộc đã định, Trịnh phi cũng bắt được không ít chỗ sai của Triệu Chiêu nghi để cố ý làm khó dễ.
Một lần nghiêm trọng nhất, Trịnh phi phạt Triệu Chiêu nghi phải quỳ, sau đó Triệu Chiêu nghi ốm nặng một trận.
Sau chuyện đó, ánh mắt của Nhị Hoàng tử Diên Thuận Quận Vương Tề Minh Uyên nhìn Tề Minh Diệu luôn mang theo một luồng khí âm u lạnh lẽo.
Trịnh phi là dưỡng mẫu của Tề Minh Diệu, vì đạo hiếu, Tề Minh Diệu không thể quá cương quyết với Trịnh phi, chỉ có thể khuyên giải, hy vọng nàng thu liễm một chút.
Nhưng Trịnh phi không bị Trịnh Thái hậu và Minh đế quản thúc, hành vi còn liều lĩnh bừa bãi hơn xưa.
Bất quá, làm Tề Minh Diệu đau đầu nhất, vẫn là việc Trịnh phi muốn đối phó với Đằng Huy Nguyệt.
Giữa Trịnh phi và Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt đã có mâu thuẫn từ xưa. Trong lần đầu tiên vào cung lúc nhỏ, Đằng Huy Nguyệt suýt bị Trịnh phi làm rơi xuống đất, hại Trịnh phi đang từ hàng Quý phi bị giáng xuống hành phi ngay lập tức, mười mấy năm qua không hề được thăng cấp lại. Đằng Huy Nguyệt lớn dần, oai phong của Nguyên Trưng Ung chủ khiến tất cả phi tần thị quân ở hậu cung đều trốn tránh. Đằng Huy Nguyệt cũng không thân thiết với các phi tần thị quân chốn hậu cung, càng lãnh đạm hơn với Trịnh phi. Trịnh phi luôn ôm hận trong lòng. Nếu không phải Tề Minh Diệu cưới Đằng Huy Nguyệt sẽ nhận được những thứ tốt nhất, chỉ e Trịnh phi chẳng thể cười nổi với Đằng Huy Nguyệt dù là cố nặn ra.
Hiện tại Đằng Huy Nguyệt đã trở thành chính phi của Tề Minh Diệu, Trịnh phi vẫn phải kiêng dè mọi thế lực sau lưng cậu, nhưng cũng tự cho rằng đại cuộc đã định, hiện giờ là Đằng Huy Nguyệt và thế lực sau lưng cậu phải dựa vào Tề Minh Diệu và thế lực Trịnh gia của nàng, chứ không phải Tề Minh Diệu và thế lực Trịnh gia của nàng cần cậy nhờ đến Đằng Huy Nguyệt cùng với thế lực sau lưng cậu.
Loại tâm tư này dần dần biến đổi, khiến nàng muốn ra tay đè đầu Đằng Huy Nguyệt. Hơn nữa lý do thì rất quang minh chính đại: Nàng là bà mẫu của Đằng Huy Nguyệt.
Mẫu thân muốn dạy dỗ nhi tức phụ, chỉ e ngay cả Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn cũng chẳng có lý do gì để kháng nghị.
Vậy nên, Trịnh phi đã ba lần bốn lượt muốn triệu Đằng Huy Nguyệt vào cung thỉnh an. Nàng cũng không định dằn vặt Đằng Huy Nguyệt nhiều lắm, chỉ là muốn khoe khoang dáng vẻ cao ngạo của bà mẫu, để lập quy củ với Nguyên Trưng Ung chủ không coi ai ra gì kia.
Thế nhưng Tề Minh Diệu sao có thể để mặc cho Đằng Huy Nguyệt đang mang thai bị Trịnh phi giày vò? Lời triệu kiến của Trịnh phi, thậm chí Tề Minh Diệu còn không để Đằng Huy Nguyệt biết, dứt khoát từ chối.
Trịnh phi nuôi Tề Minh Diệu nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Ngày thường Tề Minh Diệu cũng rất hiếu thuận với nàng, rất ít khi làm trái yêu cầu của nàng. Duy chỉ có một mình Đằng Huy Nguyệt, là mâu thuẫn vĩnh viễn không thể hòa giải giữa hai mẫu tử. Tề Minh Diệu cưới Đằng Huy Nguyệt xong, lại bảo vệ cậu vô cùng kín kẽ, thậm chí còn vì Đằng Huy Nguyệt mà bác bỏ thể diện của Trịnh phi.
Thù mới hận cũ cộng lại, Trịnh phi càng không muốn gặp Đằng Huy Nguyệt.
Tin tức của cô cô kiêm nhạc mẫu Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn luôn rất linh thông. Trịnh phi muốn làm khó nhi tử của nàng, tất nhiên sẽ khiến Tề Mẫn giận dữ. Nhưng thủ đoạn của Tề Mẫn thì không thể đánh đồng với Trịnh phi, nàng không trực tiếp đi tìm Trịnh phi tính sổ, chỉ là lúc đến thăm Đằng Huy Nguyệt cũng gọi cả Tề Minh Diệu vào, nhàn nhạt nhìn hắn xử lý thế nào.
“Nếu Đoan Thừa Vương không có cách, bản cung chỉ có thể ra tay hộ.” Tề Mẫn rất có phong phạm của trưởng bối.
Tề Minh Diệu chỉ có thể cười khổ. Nếu để Tề Mẫn ra tay, chỉ e có muốn bảo vệ Trịnh phi cũng không được. Dù Trịnh phi có chút quá đáng, nhưng chung quy cũng đã nuôi dưỡng hắn nhiều năm, Tề Minh Diệu không thể bỏ mặc nàng.
Để hắn đứng ra ngăn cản Trịnh phi làm khó cho Đằng Huy Nguyệt, chung quy cũng tốt hơn là để Tề Mẫn trực tiếp đánh bại.
Trịnh phi không được như mong muốn, trong lòng càng lúc càng bất cam.
Tề Minh Diệu hạ triều liền đến Cam Tuyền cung thỉnh an, sau khi hành lễ với Trịnh phi, thấy Trịnh phi cười tươi chỉ vào nữ tử xinh đẹp đang dâng trà cho hắn: “A Diệu, đây là chất nữ của bản cung, biểu muội của ngươi…”