Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 96

Trịnh Linh Yến coi bản thân là một nhân vật rất tài giỏi, nhưng đầu óc của rất nhiều người vẫn luôn minh mẫn tỉnh táo, chỉ là e ngại Trịnh phi nên không biểu lộ rõ sự khinh bỉ.

Lúc này bị Đằng Huy Nguyệt hỏi vậy, không khác nào đánh cho Trinh Linh Yến trở về nguyên hình chỉ trong nháy mắt – Còn là nguyên hình vốn chẳng là cái gì hết!

Suýt nữa Trịnh Linh Yến đã buột miệng thốt ra “Cô cô của ta là Trịnh phi”, nhưng nói thật ra, thân phận này chẳng mang đến cho nàng quyền lợi gì. Nàng là nữ nhi đích xuất của Thừa Ân hầu phủ, nghe có vẻ rất có thân phận. Nhưng nàng không có phẩm cấp gì, ngay cả tư cách xin tiến cung cũng không có, chỉ có thể chờ quý nhân trong cung truyền triệu. Nếu không phải Trịnh phi giữ nàng ở lại, làm chỗ dựa cho nàng, đến nửa bước Trịnh Linh Yến cũng khó đi, bất cứ một quý nhân nào trong cung cũng có thể ép chết nàng. Mà nàng thì gần như đã quên mất điều này!

Trịnh Linh Yến khiếp sợ vì khí thế của Đằng Huy Nguyệt, á khẩu không trả lời được, khuôn mặt trướng đỏ nhìn cậu. Rõ ràng cậu ngồi, nàng đứng, nhưng lại khiến nàng xuất hiện cảm giác mình thật thấp bé.

Điều này khiến cho Trịnh Linh Yến luôn tự cho mình là rất cao cực kỳ khó chịu, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nàng coi Đằng Huy Nguyệt như kình địch, hiện giờ cảm thấy thật nhục nhã, chỉ muốn cào nát khuôn mặt hoàn mỹ đầy vẻ cao cao tại thượng kia của Đằng Huy Nguyệt.

Trịnh Linh Yến trào dâng phẫn nộ oán hận trong lòng, đột nhiên giật mình một cái. Nàng nhìn sang theo bản năng, chỉ thấy Tề Minh Diệu đang ngồi đối diện không còn vẻ ôn hòa nữa, chỉ có đôi mắt lạnh như băng, khiến đầu óc đang nóng lên của nàng bị giội một chậu nước lạnh, chỉ trong chớp mắt đã lạnh thấu xương.

Trịnh Linh Yến chưa từng nhìn thấy một Tề Minh Diệu tao nhã lại có thần sắc lãnh liệt như thế, toàn thân chấn động, sợ tới mức vội vàng cúi đầu, nhưng trong lòng càng thêm đố kỵ Đằng Huy Nguyệt có thể được Tề Minh Diệu bảo vệ như vậy.

Thật muốn thay thế…

Lâu thị và Đằng Văn Kỳ đều không phải người ngu ngốc, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này. Họ đều kinh hãi bởi khí thế bùng lên bất ngờ của Đằng Huy Nguyệt. Đằng Huy Nguyệt chất vấn Trịnh Linh Yến, ngữ khí bình thản nhàn nhạt, nhưng nội dung thì lại nhất châm kiến huyết, chọc vào đúng chỗ khó đỡ nhất của Trịnh Linh Yến. Hơn nữa đột nhiên Đằng Huy Nguyệt bùng phát khí thế, làm cho hai người bất giác cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu.

Đằng Văn Kỳ từng ở chung với Đằng Huy Nguyệt, biết rõ nhìn qua trông cậu tùy hứng làm liều, thật ra rất chú trọng quy củ, trên người có một loại uy nghi cao quý, là khí độ phong hoa chỉ có ở người tâm tính tự tin ngồi trên thương vị đã lâu. Đằng Văn Kỳ không lo Đằng Huy Nguyệt không bắt bí được Trịnh Linh Yến, nhưng hơi lo lắng cậu kiêu ngạo quá mức, không để tâm nhiều khiến người khác tìm được sơ hở. Lúc này thấy Đằng Huy Nguyệt phản kích lại, cũng thấy bao nhiêu tâm tư của Tề Minh Diệu đều đặt trên người cậu, hai phu thê đồng tâm đồng đức, Đằng Văn Kỳ yên tâm hẳn lên.

Lâu thị từng nghe nói Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt nhận được nghìn vạn sủng ái từ nhỏ, sau khi gả cho Nhị Hoàng tử Diên Thuận Quận Vương Tề Minh Uyên, chỉ nhắc đến Đằng Huy Nguyệt một hai lần, thái độ của Tề Minh Uyên có chút kỳ lạ, vừa như vui mừng lại vừa như oán hận, nhưng cũng chỉ nói sơ lược mấy câu, không hề nhiều lời. Ở nhà Lâu thị cũng là kiều nữ, vốn có chút tiếng tăm là thông tuệ, đương nhiên trong lòng không tán thành những người ỷ vào người khác để hoành hành ngang ngược như vậy.

Lần đầu gặp Đằng Huy Nguyệt, ngay lập tức nàng phải kinh hãi vì dung mạo tuyệt mỹ của đối phương. Có một dung mạo như thế, quả thật rất đáng được sủng ái. Nhưng làm Hoàng tử chính phi, đâu thể chỉ dựa vào một khuôn mặt! Nhìn Đằng Huy Nguyệt hành xử, thật sự không giống người tuân theo quy củ phép tắc.

Dù ít dù nhiều, trong lòng Lâu thị cũng nảy sinh một chút xem thường Đằng Huy Nguyệt.

Nhưng mà, thấy Đằng Huy Nguyệt chỉ nói mấy câu đã khiến Trịnh Linh Yến không thở được, cùng với sự bảo vệ của Tề Minh Diệu đối với Đằng Huy Nguyệt, Lâu thị như hiểu ra điều gì đó.

Nàng không dám khinh thường Đằng Huy Nguyệt nữa.

Trịnh Linh Yến cúi đầu không nói, hai vai run rẩy, thoạt trông rất đáng thương.

Vậy mà những người ở đây không có một ai động lòng cho nàng.

“Sao không trả lời câu hỏi của bản cung?” Đằng Huy Nguyệt hỏi tiếp, không hề thu liễm lại dù đã hủy sạch dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của nàng.

Nếu nhất định là người không thể chung sống hòa bình, Đằng Huy Nguyệt sẽ không lãng phí thời gian để xây dựng quan hệ với nhau. Phải áp chế phải ức hiếp, thì cứ áp chế ức hiếp đến cùng. Dám giơ tay trước mặt cậu, cứ chuẩn bị tốt phải đứt tay hay bỏ mạng đi!

Trịnh Linh Yến biết lúc này, thông minh nhất là phải cố nhẫn nại, thuận thế quỳ xuống, cầu xin Đằng Huy Nguyệt tha thứ. Nhưng nàng được Trịnh phi ủng hộ chống đỡ một thời gian rất lâu, đã tự nhận mình có thể thay thế Đằng Huy Nguyệt để trở thành nữ nhân tôn quý nhất Nguyên Trưng triều, cực kỳ tâm cao khí ngạo, sao có thể chấp nhận phải khúm núm luồn cúi trước mặt đối thủ lớn nhất?

Đầu óc lại nóng bừng lên, hai tay ôm mặt nghẹn ngào, dường như vô cùng ủy khuất, quay người chạy ra ngoài điện!

Liễm Vũ động đậy đầu ngón tay rất khẽ, chỉ thấy đầu gối Trịnh Linh Yến mềm nhũn, ngã rạp trước cửa điện bằng một tư thế cực kỳ khó nhìn, trán đập vào nền gạch, chảy máu ngay lập tức!

Nàng kêu đau một tiếng, chưa kịp phản ứng lại, khi ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt không có vẻ bi thương, chỉ tràn đầy bất cam phẫn nộ, phối hợp với vệt máu, trông khuôn mặt vô cùng dữ tợn, đúng lúc bị những người ở ngoài điện nhìn thấy. Ngay cả cung nữ đã nhanh chân muốn đến đỡ nàng đứng dậy cũng sợ hãi lùi lại mấy bước.

Trịnh Linh Yến cảm thấy trên mặt ẩm ướt, đưa tay lên sờ, nhìn thấy máu, sắc mặt lập tức thay đổi, hét toáng lên: “Mặt của ta, mặt của ta… Đồ ngu, còn không gọi Thái y! Gọi Thái y cho ta!” Đến khi cung nữ kia như tỉnh ra tiếp tục đến đỡ, lại bị nàng quay sang tát một cái! Hình tượng đoan trang dịu dàng luôn thể hiện trước mặt người khác sụp đổ hoàn toàn!

Có cung nữ hầu hạ Đằng Huy Nguyệt đi ra ngoài theo Trịnh Linh Yến, thấy thế, đi tới hỏi: “Trịnh cô nương, cần nô tỳ bẩm báo điện hạ, thỉnh cầu người truyền Thái y cho cô không?”

Trịnh Linh Yến ôm phần trán bị thương, nghiến răng nghiến lợi: “Không cần các ngươi giả tốt bụng!” Lập tức sai bảo cung nữ: “Chúng ta về Cam Tuyền cung!” Nơi này là địa bàn của Đằng Huy Nguyệt, ai biết cậu gọi Thái y tới có phải thật sự muốn trị liệu cho nàng không? Nếu bị thương ở chỗ khác, nàng còn có thể tương kế tựu kế, để cậu nuốt không trôi. Nhưng giờ lại bị thương ở dung mạo quan trọng nhất của nàng, nếu Đằng Huy Nguyệt âm thầm động tay động chân, hủy hoại mặt nàng thì phải làm sao? Đến lúc đó cuộc đời nàng sẽ bị phá hủy hoàn toàn! Việc cấp bách hiện nay là phải tìm một Thái y đáng tin để trị liệu! Tính sổ hay gì đó cứ để nói sau!

Bây giờ cũng không quan tâm lễ nghi gì hết, Trịnh Linh Yến được cung nữ nâng đỡ, vội vàng rời khỏi Văn Anh điện, vô cùng thảm hại.

Động tĩnh ngoài điện rất lớn, mọi người trong điện đều nghe thấy rõ.

Lâu thị và Đằng Văn Kỳ liếc nhau, trong mắt đều có chút kinh sợ. Bọn họ không biết Trịnh Linh Yến bị ngã vỡ trán có phải do Đằng Huy Nguyệt ra tay không, nhưng cung nữ kia định mời Thái y đến cho Trịnh Linh Yến, bị nàng cự tuyệt, hai người đều có chung cảm giác “Chuyện này vẫn chưa xong”.

Trên chủ vị, sắc mặt Đằng Huy Nguyệt không hề thay đổi, vuốt ve bộ lông của Bôn Lôi từng cái từng cái một, làm cho Bôn Lôi thoải mái híp mắt lại, dáng vẻ vô cùng lười biếng. A Kiếp ngáp một cái, đôi mắt to đen như quả nho cũng nhắm hờ, vươn tay với Đằng Huy Nguyệt đòi bế.

Đằng Huy Nguyệt cực kỳ yêu thương nhi tử này, sắc mặt mềm mỏng dần, bế nó lên. A Kiếp cọ quậy trong lòng cậu mấy cái, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ luôn.

Tề Minh Diệu vốn đang trầm mặt vì hành vi vô lễ của Trịnh Linh Yến, sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sắc mặt dịu dần, quay sang nhìn Đằng Huy Nguyệt rồi cười vô cùng thú vị, lại thấy cậu và A Kiếp thân mật, trong lòng càng mềm mại hơn, tình cảm trong đôi mắt vô ý lộ ra, sâu sắc đến nỗi khiến người khác phải xúc động.



Trịnh Linh Yến mang theo vết thương trở về Cam Tuyền cung, khóc lóc nói Đằng Huy Nguyệt ức hiếp nàng, Trịnh phi giận dữ ngay tức thì!

Cung nữ hầu hạ Trịnh Linh Yến không được phép vào Văn Anh điện, chỉ biết Trịnh Linh Yến ra khỏi Văn Anh điện thì bị ngã, trán bị rách. Nhưng dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Trịnh Linh Yến và những câu ép hỏi của Trịnh phi, nàng run lẩy bẩy lập cập, không dám nói chuyện này không có liên quan đến Đoan Thừa Vương phi Đằng Huy Nguyệt.

Trịnh phi làm như tóm được nhược điểm của Đằng Huy Nguyệt, bôi thuốc qua loa vào vết thương cho Trịnh Linh Yến, rồi kéo Trịnh Linh Yến đang đầu tóc bù xù đến Vĩnh An cung cáo trạng với Trịnh Thái hậu. Trịnh Linh Yến vừa mới cảm thấy không ổn, còn chưa kịp nói gì, đã bị Trịnh phi vội vàng ngắt lời, mơ hồ đi cùng.

Trịnh phi chuyên tâm quở trách Đằng Huy Nguyệt, không để ý đến vẻ khác thường của Trịnh Linh Yến. Nàng nghĩ, dù nói thế nào Trịnh Linh Yến cũng là người của Trịnh gia, bị Đằng Huy Nguyệt làm cho chảy máu, nếu Trịnh Thái hậu vẫn thiên vị quá đáng như vậy, chính là không công bằng với Trịnh gia.

Trịnh Thái hậu vừa nhìn thấy Trịnh phi đã cảm thấy đau đầu ghê gớm. Nhưng thấy trán Trịnh Linh Yến có vết thương, mặt mũi trắng bệch đáng thương, lại có chút khó hiểu.

Trịnh phi vẫn tố cáo liên hồi: “Thần thiếp tốt bụng để Linh Yến đến chào hỏi Đằng Huy Nguyệt, dù sao sau này cũng sẽ cùng hầu hạ một phu quân, nên ở chung hòa thuận mới đúng lẽ. Sao hắn có thể không rộng lượng như vậy? Làm Linh Yến bị thương thành thế này? Còn bị thương ở khuôn mặt quan trọng nhất đối với một nữ tử, hắn đang có tâm tư gì? Ác độc đến vậy…”

Nghe nửa đoạn trước, mấy nếp nhăn trên mặt Trịnh Thái hậu sâu hơn một chút. Bà và Tề Minh Diệu đã từng nói bóng gió với nhau nhiều lần, sẽ không để cho nữ nhi của Trịnh gia gả vào trong cung nữa. Vậy mà không biết Trịnh gia có tâm tư gì, vẫn luôn xúi giục Trịnh phi vấn đề này. Nghe được nửa chừng, Trịnh Thái hậu hơi nhíu mày. Bà không tin tưởng lắm Đằng Huy Nguyệt sẽ hủy dung Trịnh Linh Yến theo cách rõ ràng như thế. Sự ngông nghênh ngang ngược của Đằng Huy Nguyệt nổi danh xa gần, nhưng trên thực tế cậu làm việc vẫn theo phép tắc, dù muốn ra tay ngoan độc cũng sẽ không sử dụng biện pháp để người khác dễ dàng tóm được sơ hở này.

Đang ngẫm nghĩ, thái giám của Vĩnh An cung thông báo: “Đoan Thừa Vương điện hạ giá lâm, Đoan Thừa Vương phi điện hạ giá lâm, Đoan Thừa Vương Thế tử giá lâm…”

Rất nhanh, Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt đang bế A Kiếp, ung dung đi đến trước mặt Trịnh Thái hậu.

Hành lễ một hồi xong, ánh mắt Đằng Huy Nguyệt dừng lại trên người Trịnh Linh Yến, có chút kinh ngạc nói: “Hoàng tổ mẫu, trán của Trịnh cô nương bị làm sao vậy? Hình như bị thương rất nặng.”

Mắt Trịnh Linh Yến giật lên, tự dưng lại thấy hoảng loạn.

“Ngươi còn nói không biết ngượng như vậy? Linh Yến hiểu lễ, đến bái kiến ngươi, xem ngươi làm người ta bị thương thành thế này!” Trịnh phi giận dữ nói.

Tề Minh Diệu nhíu mi: “Mẫu phi, sự việc chưa điều tra rõ, sao đã nói A Việt có lỗi được? Lúc Trịnh cô nương bái kiến A Việt, nhi thần cũng có mặt, A Việt không hề chạm vào một đầu ngón tay của nàng. Ngược lại là Trịnh cô nương không hiểu lễ nghi, chưa được cho phép đã tự tiện rời đi…”

Trịnh phi thấy Tề Minh Diệu che chở hết lòng cho Đằng Huy Nguyệt, càng tức hơn: “Tên bất hiếu ngươi, ngươi cũng chỉ biết nói giúp hắn!”

Đằng Huy Nguyệt nói: “Việc này còn có nhị đệ muội, tam đê tức có thể làm chứng. Trịnh cô nương tự tiện rời khỏi Văn Anh điện, đi đứng vội vàng, tự mình ngã vỡ trán, thị vệ cung nữ thái giám bên ngoài Văn Anh điện đều nhìn thấy rõ. Cung nữ của bản cung còn hỏi Trịnh cô nương cần mời Thái y không, là chính Trịnh cô nương từ chối, kiên trì muốn về Cam Tuyền cung. Nếu mẫu phi có điều nghi ngờ, có thể gọi mọi người đến để đối chất.”

Trịnh phi nghe vậy, theo bản năng nhìn sang Trịnh Linh Yến. Trịnh Linh Yến cúi đầu không dám nhìn nàng, ánh mắt trốn tránh. Trịnh phi hiểu ra ngay tất cả những gì Đằng Huy Nguyệt nói đều là sự thật. Hơn nữa cậu nói rất dõng dạc, không có dáng vẻ sợ hãi, chỉ e chuyện này không chỉ đơn giản là vậy. Nếu thật sự điều tra rõ ràng trước mặt mọi người, rất có thể sẽ bất lợi cho các nàng.

“… Là vậy sao? Linh Yến bị thương ở trán, có lẽ hơi mơ màng, để mẫu phi hiểu lầm…” Ngữ khí của Trịnh phi mềm mỏng hơn.

“Cần đối chất không?” Đằng Huy Nguyệt hỏi. “Đừng để mẫu phi nghĩ rằng tâm địa ta độc ác, không rộng lượng với mọi người.”

Trịnh phi tức nghẹn ở ngực, mặt trướng đỏ lên.

“Mẫu phi?”

“Nếu là hiểu lầm, không cần đối chất.” Trịnh phi gượng gạo nói.

Đằng Huy Nguyệt nói: “Cứ làm như lời mẫu phi nói. Chỉ là lễ nghi của Trịnh cô nương có nhiều chỗ chưa thông suốt, mong mẫu phi dạy bảo nhiều hơn.”

Đây là đáp trả lại trước đây nàng nói muốn Đằng Huy Nguyệt học quy củ!

Trịnh phi căm tức nghiến răng nghiến lợi, quay sang giận cá chém thớt lên Trịnh Linh Yến. Đều tại Trịnh Linh Yến không nói rõ ràng, mới khiến nàng kích động đến tố cáo, còn bị mặt xám mày tro một trận.

“Bản cung chắc chắn sẽ dạy dỗ Linh Yến thật tốt. Nếu A Việt tự nhận có thể rộng lượng, đợi bản cung dạy dỗ Linh Yến xong, sẽ để nó đến cạnh ngươi, giúp ngươi một chút?” Trịnh phi cười như không cười.

Đằng Huy Nguyệt nhìn sang Tề Minh Diệu một cái: “Nếu phu quân muốn, tất nhiên ta sẽ nghe theo.”

Tề Minh Diệu hơi nhướng mi.

Trịnh phi thì lại tưởng Đằng Huy Nguyệt chấp nhận, không khỏi vui mừng.

Trịnh Thái hậu và Trịnh Linh Yến, một người tương đối hiểu rõ tính tình Đằng Huy Nguyệt, một người vừa phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đều không ngờ Đằng Huy Nguyệt lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng không ai bảo ai mà cùng cảm thấy ý tứ ẩn hàm trong đó.

Ba ngày trước khi đại điển nhường ngôi được cử hành, Tề Minh Diệu nói dứt khoát rõ ràng với Trịnh phi, hắn không muốn nạp Trịnh Linh Yến. Còn Trịnh phi thì không có bất cứ cách nào với hắn. Bởi vì lý do của hắn rất quang minh chính đại ____

Trịnh Linh Yến bị hủy dung rồi.

Cú ngã kia, làm cho trán nàng có một vết sẹo không thể xóa được, cũng làm cho giấc mộng trở thành Hoàng phi Hoàng hậu của nàng tan thành bong bóng.

Theo kết quả trị liệu của Thái y, nguyên nhân lưu lại vết sẹo là đã qua thời điểm trị liệu tốt nhất, đồng thời còn rất xui xẻo.

Dù Trịnh phi và Trịnh Linh Yến đều cùng hoài nghi Đằng Huy Nguyệt động tay động chân, nhưng khổ nỗi không hề có chứng cứ. Hơn nữa hai người cũng không tin lắm Đằng Huy Nguyệt có bản lĩnh này, dù sao thì quyết định quay về Cam Tuyền cung trị liệu là cho chính Trịnh Linh Yến đưa ra, Thái y trị liệu cho nàng là tâm phúc của Trịnh phi.

Nhưng bất luận thế nào, Trịnh Linh Yến muốn gả cho Tề Minh Diệu là chuyện không thể nào.

Đối với vết sẹo trên trán Trịnh Linh Yến, Tề Minh Diệu chỉ nói đúng một chữ: “Xấu!” Ngay lập tức khiến nàng cực kỳ xấu hổ.

Trịnh phi bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa Trịnh Linh Yến đang thương tâm muốn chết về Trịnh gia, còn vì vậy mà bị phụ mẫu ca tẩu oán trách. Dù sao Trịnh Linh Yến chính là nữ nhi đích xuất duy nhất của thế hệ này, rất có giá trị. Hiện giờ bị hủy dung, muốn tìm một nhà chồng tốt cũng là một vấn đề lớn, hơn nữa Trịnh phi đã ồn ào không ít ở trong cung, rằng Trịnh Linh Yến sắp trở thành nữ nhân của Tề Minh Diệu. Trong số các thế gia quyền quý cũng có không ít người tai thính mắt tinh.

Cuộc đời của Trịnh Linh Yến, đến nước này có thể nói đã bị phá hủy hơn nửa.

Trịnh phi muốn làm ầm lên, nhưng dưới sự áp chế của Trịnh Thái hậu, không thể không im bặt lại.

Vì đại điển nhường ngôi sắp được cử hành, không khí trong cung cũng coi như bình ổn an tĩnh, nhưng trong vô hình lại có thêm phần căng thẳng.

Trong hậu cung đã dọn dẹp một cung điện thật sạch sẽ, dùng để thu xếp cho các nội quyến hoàng tộc đến dự lễ. Đằng Huy Nguyệt chính là người quản lý việc này.

Cậu ngồi trên chủ vị, nhìn những nội quyến từng người từng người không hề có thân phận tầm thường, cúi người trước mặt cậu, cung kính hành lễ, trong đôi mắt hoa đào to tròn, trang nghiêm túc mục, đại khí đoan nhiên.
Bình Luận (0)
Comment