Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 34

Thời Việt còn chưa đẩy Úc Thụy tới trước cửa đã thấy một hạ nhân vội vã chạy tới, thấy bọn họ mới thở phào một cái, cung kính nói: “Đường công tử, lão gia nhà ta muốn mời Thời Việt đi qua một chuyến.”

“Thời Việt?”

Úc Thụy vừa nghe Trần Trọng Ân mời Thời Việt qua, có chút kinh ngạc, dù sao Thời Việt chính là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, mà Trần Trọng Ân lại khác, ít nhất địa vị hai người không hề ngang hàng.

Hạ nhân cười nói: “Đúng vậy, Đường thiếu gia không có nghe lầm, là Thời Việt. Lão gia muốn mời Thời Việt qua hỏi một chút chuyện dược liệu lần trước xem còn thiếu cái gì không.”

Úc Thụy do dự, hỏi: “Đã trễ thế này?”

Hạ nhân lại tiếp lời: “Lão gia nói, bởi vì ngày mai người muốn xuất môn, nếu thiếu thứ gì thì vừa lúc đặt mua luôn, cũng đỡ phiền toái, cho nên thỉnh Đường thiếu gia lượng thứ.”

Úc Thụy không nói gì nữa, chỉ dặn dò Thời Việt: “Ngươi đi một chuyến, đi nhanh về nhanh, đừng thất lễ với Trần lão bản.”

Thời Việt nghe xong gật gật đầu, đáp ứng một tiếng. Hiện giờ sắc trời đã tối đen, về lý gia chủ không nên quấy rầy khách nhân nghỉ ngơi mới phải, cho dù Thời Việt chỉ là hạ nhân, cũng không có đạo lý đêm hôm khuya khoắt phải đến gặp gia chủ.

Lần trước Thời Việt gặp mặt Trần Trọng Ân cũng chẳng vui vẻ gì, cảm thấy y nhất định không có ý tốt. Chẳng qua Thời Việt cho rằng mình tốt xấu gì cũng là một nam tử, xem chừng Trần Trọng Ân sẽ không làm ra chuyện gì, vả lại hắn cũng không phải người hiền lành, đương nhiên không thể để xảy ra chuyện.

Thời Việt không lập tức đi ngay, mà đẩy thiếu gia vào phòng Đường Kính. Phòng ở có cánh cửa, coi như Úc Thụy có thể tự lăn xe cũng không thể qua cánh cửa. Thời Việt an trí thiếu gia thỏa đáng, lúc này mới theo hạ nhân kia rời đi.

Úc Thụy vào phòng, vốn nên tìm hạ nhân hoặc nha hoàn vào nội gian thông truyền một tiếng, nhưng nhìn quanh toàn bộ ngoại gian lại không thấy bóng dáng một nha đầu tiểu tư nào.

Úc Thụy còn đang buồn bực, mình ở phòng nhỏ bên kia còn có nhiều tiểu tư chăm sóc như thế, Trần Trọng Ân lại là một gia chủ trọng thể diện, sao có thể không sai vài hạ nhân hầu hạ Đường Kính a.

Kỳ thật Úc Thụy không biết, Trần Trọng Ân có sai người đến, nhưng bởi vì Trần Xu một lòng luyến mộ Đường Kính, muốn tính kế giở trò để lên làm nữ chủ nhân Đường gia, cho nên cố ý điều bọn hạ nhân đi chỗ khác.

Trần Xu mới vừa rồi xuất đầu lộ diện ân cần hiến rượu, kỳ thật không phải nàng không biết phép tắc của khuê nữ, mà do nàng rất muốn làm nữ chủ nhân Đường gia. Cha mẹ mất từ nhỏ, Trần Trọng Ân lại không quản giáo nàng, bọn hạ nhân nào dám ngỗ nghịch đại tiểu thư, thế cho nên nàng ta bị nuông chiều đến mức không biết nặng nhẹ, mới có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.

Trần Xu đích thân cầm bình rót rượu cho Đường Kính, mà rượu những người khác uống không phải cùng một vò. Trần Xu đã sớm hạ vài thứ trong bình rượu, đối với thân thể không có hại. Nàng cũng là lần đầu tiên dùng loại đồ vật này, cho nên không biết liều thuốc lớn nhỏ, sợ cứ để mấy nha đầu hầu hạ, bị người khác chiếm mất tiện nghi, chẳng phải là tự bê đá đập chân mình? Vì thế Trần Xu mới trộm đuổi hết hạ nhân trong phòng Đường Kính.

Đường Kính từng là người trên quan trường, lại lăn lộn trên sa trường, có thể nói lục đục tranh đấu y đều đã gặp, sinh ly tử biệt y cũng đã lĩnh giáo, cho nên cũng không biết trên đời này còn có cái gì có thể để y học nữa.

Thủ đoạn nhỏ ấy của Trần Xu, y làm sao có thể không nhìn thấu? Chẳng qua Đường Kính lại không do dự uống cạn chén rượu.

Đường gia cần một nữ chủ nhân, nữ chủ nhân này thân phận phải trong sạch, địa vị phải cao quý, phải là thiên kim tiểu thư của đại môn nhà giàu, còn phải là đại gia tộc có danh vọng.

Đường Kính biết mình cần chính thê như vậy, nếu kéo dài thời gian, Hoàng Thượng, Liên Hách cùng thái hậu sẽ luôn nhắm vào mình, mà trong nhà còn có lão thái thái thúc giục.

Nếu người này là Trần Xu, như vậy mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng. Nàng có thân thế tốt, ngoại hình được, Trần Trọng Ân là tiểu thúc thúc của nàng, đừng nói vùng Giang Nam, chỉ cần Trần Trọng Ân khụ một tiếng, ngay cả quan to quý nhân ở kinh thành cũng phải vội vàng đến thăm bệnh.

Huống hồ Trần Trọng Ân cũng không phải là người dễ chọc, nếu như có thể kết làm quan hệ thông gia, đương nhiên cũng có chỗ tốt.

Quan trọng nhất là, nữ nhân có thể nghĩ ra biện pháp hạ lưu như vậy, gả vào Đường gia, chắc chắn nàng cũng chẳng thể ngóc đầu lên được.

Đủ loại lý do đều khiến Đường Kính cảm thấy, lần mua bán này có lợi, y là thương nhân, sẽ không chịu lỗ, cũng hiểu được đạo lý cái gì cũng có giá của nó. Thế nhưng chuyện Trần Xu tính kế, Đường Kính nhất định sẽ đòi lại, chẳng qua chuyện này sẽ tính sau, dù sao Trần Xu cũng phải ở lại Đường gia lâu dài, còn sợ không có cơ hội sao.

Đường Kính nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ là Trần Xu đến, không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có người đi vào.

Đường Kính không muốn kiên nhẫn chờ đợi nữa, y uống rượu, cũng không biết bên trong thả cái gì, tóm lại trên người bắt đầu nóng lên, mạch máu như muốn tuôn trào, từng đợt nhiệt khí nối tiếp nhau bốc lên, tìm kiếm nơi phát tiết.

Y nghe được một tiếng động, cho rằng Trần Xu cuối cùng cũng vào, phất tay dập tắt nến trên bàn, không muốn nhìn thấy mặt Trần Xu kia, dù sao những năm gần đây Đường Kính cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi, hiện giờ giả bộ với y mà nói cũng là một việc cần khắc chế.

Lại chờ trong giây lát, vẫn không thấy Trần Xu tiến vào, Đường Kính đã không còn kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Còn không tiến vào?”

Úc Thụy còn đang buồn bực thắc mắc vì sao không có hạ nhân, bởi vì xe lăn rất nặng, hắn chưa bao giờ tự đẩy, cũng không biết tự đẩy xe có đi không, hơn nữa gian ngoài có cánh cửa, Thời Việt đẩy mình đến, cũng cho rằng trong phòng có hạ nhân cho nên mới đi, hiện giờ không có một ai, bảo hắn đi vào thế nào.

Còn đang do dự, ánh nến trong phòng chợt tắt, lại nghe tiếng nói lạnh lẽo của Đường Kính, hỏi hắn còn không tiến vào.

Úc Thụy không còn cách nào, cũng không có thể kêu Đường Kính ra đẩy mình vào, đành phải quay ra đằng sau, sau lưng ghế dựa của xe lăn có đặt hai cái nạng, bởi vì chân của Úc Thụy chỉ có từ đầu gối trở xuống là không thể nhúc nhích, nếu dùng nạng vẫn có thể đi đường, thế nhưng trước giờ hắn đều được tiểu tư nha đầu vây quanh, không cần tự mình vất vả chống nạng.

Với tình trạng trước mắt, Úc Thụy đành phải rút nạng ra, cố gắng nửa ngày mới chống đứng dậy được.

Úc Thụy không quen dùng thứ này, đời trước hắn có vô dụng cũng không nghĩ tới sau khi mở mắt ra lại biến thành người què, càng không nghĩ tới phải chống nạng, bắt hắn đi vài bước thật đúng là làm khó.

Lúc Úc Thụy lết qua cánh cửa thực sự rất khó khăn, lúc này lại chợt nghe thấy tiếng động trong phòng, hình như có người tới, trong phòng quá tối, lại không mở cửa sổ, Úc Thụy không nhìn rõ, cánh tay bỗng nhiên căng thẳng, tựa hồ bị người kéo, tay người nọ rất ấm, có chút nóng bỏng, Úc Thụy không phòng bị, không ngăn được “A” một tiếng.

Hắn bị người nọ kéo, bản thân chống nạng đã đứng không vững, lúc này thân mình nghiêng đi, sắp ngã sấp xuống, “phanh” một cái đập vào ngực đối phương, cái mũi lập tức đau xót.

“Phụ… Phụ thân?”

Đường Kính đã hết kiên nhẫn, thế nhưng thời điểm y kéo “Trần xu”, lại thấy hình như không đúng, cổ tay người nọ rất nhỏ rất nhỏ, hơn nữa da thịt cũng không tính là mềm mịn, khớp xương cổ tay thực rõ ràng, đây không phải là tay nữ tử.

Hơn nữa Úc Thụy bởi vì kinh ngạc, hô một tiếng phụ thân…

Ngay tức khắc căn phòng đột nhiên yên tĩnh, không có người nào nói chuyện, hai cái nạng của Úc Thụy rơi xuống, lăn lóc dưới chân, hai tay chỉ có thể dùng sức bắt lấy cánh tay Đường Kính, cả người đều treo trên người Đường Kính, như vậy mới không đến mức té ngã.

Đường Kính là con nhà võ, Úc Thụy không thể thấy cái gì, nhưng y lại có thể thấy rõ mồn một, nâng mắt nhìn lên, người mình nắm lấy lại là Úc Thụy, căn bản không phải là Trần Xu.

Trong lòng Đường Kính lộp bộp một tiếng, y không thể ngờ Úc Thụy đột nhiên chạy tới, Úc Thụy tựa vào trong ngực y, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn y, đôi mắt rất tròn, cũng không biết có phải mình mạnh tay hay không, làm đau hắn, trong mắt tựa hồ phiếm hơi nước, kỳ thật là do cái mũi chua xót, dẫn đến ánh mắt Úc Thụy cũng mờ sương.

Đường Kính nghe thấy tiếng gọi “Phụ thân” kia, tim bỗng nhiên đập mạnh như nổi trống. Y không biết tại sao, một cỗ nhiệt khí mãnh liệt từ hạ thân bốc lên, tựa hồ uống quá nhiều rượu, hơi thở cũng trở nên cháy bỏng.

Úc Thụy cùng Đường Kính cứ như vậy yên lặng trong chốc lát. Mới đầu Úc Thụy không biết vì sao Đường Kính không nói gì, chẳng qua rất nhanh, Úc Thụy liền cảm thấy có vấn đề. Chân Úc Thụy không có lực, chỉ có thể dựa vào Đường Kính, cho nên thân thể Đường Kính xảy ra biến hóa, Úc Thụy cảm giác thực rõ ràng.

Trong lòng hắn nhất thời ngộ ra, sợ tới mức theo bản năng buông tay, cả người sắp sửa ngã ngồi trên mặt đất, Đường Kính đã nhanh chóng kéo hắn lại, ôm lấy hắn.

Úc Thụy bị Đường Kính ôm đến ôm đi cũng không phải một hai lần, chẳng qua đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi cùng bất lực như vậy.

Trong đầu Úc Thụy loạn cào cào, nhất thời sửng sốt nhớ tới trên tiệc rượu Đại tiểu thư Trần gia đến mời rượu, lại chỉ rót rượu cho mỗi mình Đường Kính, khi đó ai cũng nhìn ra Trần Xu có ý với Đường Kính, hai nhà môn đăng hộ đối cũng không có gì đáng trách, chẳng qua Úc Thụy trăm triệu lần không thể ngờ, Trần Xu lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

Hắn nghĩ tới đây, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người Đường Kính. Xiêm y mặc mùa hè rất mỏng, cũng không biết có phải do tâm lý hay không, Úc Thụy cảm thấy hơi nóng trên người đối phương, xuyên qua vạt áo lan sang mình, sau lưng giống như bị đâm, loại cảm giác này len lỏi đi lên, làm Úc Thụy miệng khô lưỡi nóng.

Chẳng qua Úc Thụy cho rằng Đường Kính nhầm mình thành Trần Xu, loại cảm giác tê dại quỷ quái này trong nháy mắt gần như tan biến hết, lập tức run rẩy, cả người lạnh toát.

Úc Thụy bị y ôm vào trong ngực, hai cánh tay cũng bị siết chặt, giãy dụa trốn ra đằng sau, vừa tránh né vừa gọi: “Phụ thân!”

Úc Thụy nguyên bản muốn làm Đường Kính thanh tỉnh lại, thế nhưng có vẻ hoàn toàn phản tác dụng.

Đường Kính chỉ theo phản xạ ôm lấy hắn, miễn cho Úc Thụy ngã ngồi dưới đất, nhưng đối phương tựa hồ đã nhận ra y khác thường, bắt đầu giãy dụa, chân Úc Thụy không thể động đậy, thân mình uốn éo vặn vẹo khó tránh khỏi đụng tới cái gì đó.

Hô hấp Đường Kính có chút không xong, bắt đầu trở nên nặng nề, lúc này lại nghe Úc Thụy hô một tiếng phụ thân, thanh âm không lớn, tựa hồ cũng không dám lớn tiếng, nhưng một tiếng gọi khẽ này lại giống như tiếng trống, mãnh liệt đánh vào lòng Đường Kính.

Đường Kính hung hăng thở ra một hơi, đột nhiên bế hắn lên, ba bước thành hai bước đi vào trong, ném Úc Thụy lên trên giường.

Úc Thụy ngã xuống giường, nhỏm dậy trừng hình dáng mơ hồ của Đường Kính. Đường Kính lại bật người đè lên, túm tay Úc Thụy lại, một tay nắm lấy cả hai cổ tay Úc Thụy kéo lên đỉnh đầu.

Úc Thụy cả kinh nhất thời quên hết giãy dụa, Đường Kính cúi đầu xuống, hơi thở nặng nề phả trên mặt Úc Thụy, trên môi ngay lập tức nóng lên, giống như muốn thiêu đốt, Đường Kính thế nhưng lại hôn hắn.

Không phải chỉ là hôn nhẹ, Úc Thụy hừ mạnh một tiếng, chân không thể dùng sức, tay lại bị cố định, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, Đường Kính lại dùng tay kia nắm cằm Úc Thụy, bắt hắn hé miệng.

Lần này Úc Thụy ngay cả đầu cũng không thể động, lực tay của Đường Kính không phải mạnh bình thường, làm Úc Thụy đau đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng đành phải nằm im. Đường Kính ngậm lấy bờ môi của hắn, cạy mở khớp hàm Úc Thụy, duỗi đầu lưỡi đi vào, Úc Thụy chỉ có thể kêu rên hai tiếng.

Úc Thụy chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, bị người ta đặt ở trên giường hôn môi. Hắn nhắm chặt hai mắt, đầu lưỡi Đường Kính thực nóng, bá đạo liếm hôn cánh môi Úc Thụy, quấn lấy đầu lưỡi hắn, trao đổi hơi thở nóng rực, đến khi đôi môi trở nên tê dại đau đớn.

Hô hấp Úc Thụy cũng chậm rãi gấp gáp, đã không cần Đường Kính vươn tay nắm cằm hắn, hai mắt nhắm chặt hơi hé ra, ánh mắt có chút mê mang, cách lớp áo mỏng manh lồng ngực dồn dập phập phồng, đôi môi được buông tha tiếp xúc với không khí, cứ như vậy theo hô hấp nhẹ nhàng khép mở, còn theo bản năng liếm nhẹ môi dưới bị cắn rách.

Đường Kính nhìn hành động vô thức của Úc Thụy, hô hấp cứng lại, buông tay Úc Thụy ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn, từ mũi trượt dần xuống vuốt ve bờ môi Úc Thụy, hô hấp Úc Thụy vẫn còn dồn dập, nương theo tay Đường Kính, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

Tay kia của y nắm chặt eo Úc Thụy, theo vạt áo luồn vào, chạm đến sống lưng đối phương, trượt dần lên trên, tại điểm nho nhỏ trên ngực Úc Thụy nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

Úc Thụy mãnh liệt run lên, thắt lưng trong nháy mắt cứng đờ, ngón tay Đường Kính đang vuốt ve bờ môi hắn đột nhiên với vào trong miệng Úc Thụy, phát ra tiếng nước nỉ non. Đường Kính đưa ngón tay trêu chọc đầu lưỡi Úc Thụy, tựa hồ đang bắt chước cái gì.

Úc Thụy cuộn đầu lưỡi trốn tránh, Đường Kính lại càng không buông tha cho hắn, cố ý kẹp lấy lưỡi hắn, một sợi tơ dâm mỹ từ khóe miệng Úc Thụy buông xuống.

Đường Kính cúi người qua, khẽ hôn khóe miệng hắn, từng chút từng chút nhấm nháp, lại vươn đầu lưỡi đùa bỡn hầu kết Úc Thụy.

Tay kia cũng từ trên ngực hắn trượt xuống, cầm lấy tiểu Úc Thụy đã khẽ ngẩng đầu.

Úc Thụy than nhẹ một tiếng, kinh hoàng mở to hai mắt, tựa hồ như vừa từ trong mộng tỉnh lại. Đường Kính đã buông tay hắn ra, nơi kia của hắn lại bị cầm, vừa nghĩ tới trên người mình là Đường Kính, liền mạnh mẽ tung ra một đấm, đánh trúng khóe mắt y.

Úc Thụy có thể cảm nhận rõ ràng Đường Kính ngừng lại, người nọ tựa hồ đang nhìn mình chằm chằm, Úc Thụy đánh xong nghĩ lại mới cảm thấy sợ hãi. Đường Kính là hạng người gì, chỉ sợ từ khi rời khỏi chiến trường, không có người nào dám động đến một sợi tóc của y, hiện giờ mình lại đánh y.

Người Đường Kính rất nóng, y đã muốn đến phát cuồng, một đấm này đánh vào khóe mắt y không hề đem lại cảm giác đau đớn. Nghĩ cũng phải, bản thân Úc Thụy vốn đã chẳng có bao nhiêu lực đạo, hiện giờ lại bị Đường Kính hôn đến chân tay mềm nhũn, thế nhưng một đấm này giống như châm ngòi thuốc nổ làm bùng lên sự tàn bạo trong người Đường Kính, hoặc có lẽ là bản năng của y bị châm ngòi.

Hai tay Úc Thụy bị cột vào giường, cố gắng rút ra, Đường Kính không hề để ý đến, một tay đè lại Úc Thụy, một tay xé xiêm y của hắn, hai ba cái đã lột xong toàn bộ quần áo trên người Úc Thụy.

Úc Thụy cảm giác được sự thô lỗ của đối phương, thân mình hơi run rẩy, hắn cũng không biết nam nhân cùng nam nhân làm như thế nào, đời trước tuy rằng có bàn chuyện làm ăn, nhưng Úc Thụy vẫn luôn giữ mình trong sạch, bản thân hắn ở nhà đã không được yêu thương, nếu làm loạn ra chuyện gì, lại càng không được coi trọng, cho nên Úc Thụy chỉ biết có thể làm cái này, nhưng không hề biết làm như thế nào, càng chưa từng nghĩ đến chuyện nếm thử.

Đường Kính đặt hắn ở dưới thân, hai tay nặng nề vuốt ve, Úc Thụy cảm giác được từng đợt từng đợt tê dại cháy bỏng. Đường Kính cũng không cầm địa phương khẽ ngẩng đầu kia nữa, chỉ nâng hai chân Úc Thụy lên, gác trên vai.

Chân Úc Thụy không thể động đậy, mắt mở trừng trừng nhìn chân mình đặt trên người Đường Kính, hắn cả kinh vươn tay đẩy ra, lại chỉ có thể vô lực nắm chặt sàng đan dưới thân.

Đường Kính một tay nắm eo Úc Thụy, tay kia trượt theo cái khe nho nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng đâm vào, hô hấp Úc Thụy theo động tác của y đột nhiên trở nên gấp gáp.

Úc Thụy mở to hai mắt nhìn, liều mạng lắc đầu, chân bị gác lên cao, hắn không thể thấy Đường Kính đang làm cái gì, chỉ có thể nhận lấy cảm giác xa lạ phía sau.

Ngón tay Đường Kính từng chút từng chút đi vào, lúc đầu là một ngón tay, ở bên trong chuyển vòng nhích tới nhích lui, đột nhiên ngón tay cong lại. Úc Thụy bởi vì trong thân thể có dị vật mà run bắn lên, mỗi một chuyển động đều làm hắn run rẩy, chỉ thấy một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, không thể khắc chế mà lan ra toàn thân, hắn chưa bao giờ có cảm giác này.

“A! A ân…”

Đường Kính lại đưa một ngón tay nữa vào, gập lại. Úc Thụy cũng không biết mình bị làm sao, mãnh liệt ngẩng đầu lên đến, hơi thở gấp gáp biến thành tiếng rên rỉ, cánh môi cũng bất giác run rẩy, mồ hôi từ thái dương theo tóc mai lăn xuống, Úc Thụy nắm chặt sàng đan dưới thân, sàng đan ở trong lòng bàn tay đã trở nên nhàu nhĩ.

Cổ họng Úc Thụy khô khốc lăn lộn hai cái, ngón tay Đường Kính trong cơ thể hắn hơi dừng một chút, lại lập tức gấp khúc xoa nắn trêu chọc, tựa hồ phát hiện ra một chỗ, dẫn theo khoái cảm tê dại mãnh liệt không thể tưởng tượng được, hô hấp Úc Thụy cũng bắt đầu đứt quãng.

Không lâu sau, trước mắt Úc Thụy chợt lóe, cảm giác bủn rủn thoát lực cơ hồ xâm chiếm toàn thân hắn, chạy thẳng lên đỉnh đầu, Úc Thụy cong thắt lưng, sau đó ngã xuống giường hổn hển thở dốc.

Bởi vì thân mình Úc Thụy yếu ớt, đại phu cũng đã dặn không cần sốt ruột chuyện thông phòng, trước hết phải điều dưỡng thân thể cho khỏe lên đã, hiện giờ Úc Thụy phát tiết xong một tia khí lực cũng không có, cũng quên mất tình cảnh của mình vẫn còn đang nằm dưới thân Đường Kính.

Đường Kính khép hờ hai mắt nhìn người bên dưới, thân thể suy nhược gây cho người ta một loại ảo giác bất lực. Đường Kính vốn là người bá đạo, lúc này nhìn lên Úc Thụy đơn bạc yếu ớt, hạ thân càng trướng đến phát đau.

Y đem dịch thể Úc Thụy tiết ra đẩy vào trong, tuy rằng hiện tại Đường Kính đang cực kì khó chịu, nhưng nếu không cẩn thận chuẩn bị, Úc Thụy thân mình yếu ớt, lại tuổi nhỏ, làm sao có thể thừa nhận được.

Úc Thụy bị khoái cảm tập kích bất ngờ, vẫn còn tê liệt ở trên giường thở dốc, tựa hồ có chút xuất thần. Tay Đường Kính dính lấy vật kia của hắn, đưa ra đằng sau, Úc Thụy cũng không kịp phản ứng, chỉ là cảm thấy mặt sau trơn nhuận, theo bản năng hơi đong đưa.

Ngón tay Đường Kính thăm dò đi vào bị bao lấy chặt chẽ, cổ họng nhất thời khô khát, y thở dốc, dứt khoát rút ngón tay ra, nắm chặt eo Úc Thụy, đâm vào.

“A, a —— “

Úc Thụy mở to mắt, trừng trừng nhìn trần nhà, cánh môi hé ra, cũng quên ức chế thanh âm, hắn chỉ cảm thấy đằng sau bị một vật nóng bỏng xâm nhập, từng chút từng chút đẩy vào, loại cảm giác trướng đau này khiến Úc Thụy có chút sợ hãi, nhưng trong thân thể lại dấy lên một luồng khí nóng, hắn theo bản năng buộc chặt lại.

Đường Kính hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt eo Úc Thụy, dứt khoát đẩy toàn bộ vật kia vào, cổ họng Úc Thụy lúc này đã khô khốc, chỉ có thể lăn lộn yết hầu, lại giống như bị mất tiếng không thể phát ra thanh âm.

Lắc lắc đầu, lại vươn tay bắt lấy cánh tay Đường Kính, móng tay dường như bấm vào thịt y.

Đường Kính ngừng một lát, Úc Thụy hơn nửa ngày mới tìm được hồn về, ngẩng đầu lên dõi theo y.

Đường Kính nhìn thẳng vào mắt hắn, đè chặt thắt lưng Úc Thụy ở trên giường, lại bắt đầu động tác.

“Ngô! Phụ thân… A ân… Đường Kính!”

Loại cảm giác này cùng với cảm giác của ngón tay vừa rồi căn bản không thể so sánh với nhau, Úc Thụy thậm chí có thể cảm giác được từng mạch máu nóng bỏng của Đường Kính nảy lên, liên tục ra vào thân thể của chính mình.

Úc Thụy nắm chặt lấy cánh tay của Đường Kính, thân mình bị động tác ra vào của Đường Kính từng chút đẩy lên, bất lực lắc đầu, tóc hắn đã sớm tán loạn dán trên người, mồ hôi ướt đẫm như tắm, không ngừng chảy xuống.

Đường Kính nghe hắn gọi tên mình, vật chôn trong người Úc Thụy kia lại càng lớn thêm một vòng, y nhấc Úc Thụy từ trên giường lên, thân mình Úc Thụy đã sớm mềm nhũn, tùy ý y bài bố.

Đường Kính ôm hắn vào trong ngực, để Úc Thụy ngồi trên người mình, chân Úc Thụy không thể động đậy, Đường Kính nâng thắt lưng của hắn lên, Úc Thụy không có điểm tựa, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy cổ Đường Kính, càng dính sát thân thể vào người Đường Kính, khuôn mặt cũng chôn ở hõm vai Đường Kính, bị tra tấn đến mức chỉ có thể hé miệng thở hổn hển, mỗi một thanh âm đều mỏng manh tựa như tiếng chú mèo nhỏ, theo thân mình không thể tự chủ lên xuống, hắn chỉ cảm thấy vật kia tiến vào càng lúc càng sâu, dường như muốn xỏ xuyên qua người hắn, mỗi một lần đều hung hăng đâm đến tận cùng, từng đợt từng đợt khoái cảm ập đến làm hắn muốn hỏng mất.

Trong phòng tràn ngập tiếng nước dính nị, theo động tác ra vào của Đường Kính, còn có tiếng quần áo ma sát kích thích, xương cốt toàn thân Úc Thụy như muốn tan chảy, hoàn toàn thoát lực, nhiều lần suýt nữa không thể ôm cổ Đường Kính.

Đường Kính nắm thắt lưng Úc Thụy, lại đỡ hắn ngã ra giường, lần nữa tiến lên, động tác so với vừa rồi còn nhanh hơn. Úc Thụy bị y gây sức ép như vậy, nhịn không được đã tiết hai lần, đằng sau ma sát không ngừng rõ ràng có cảm giác trướng trướng, dường như bị sưng đỏ rồi.

Úc Thụy kiệt sức, đến sức lực để lắc đầu cũng không có, hé miệng tựa hồ mang theo nức nở, “Đừng, đừng… Ta không được, a —— “

Úc Thụy vừa nói chuyện, vừa cố gắng động đậy thắt lưng, cổ họng trong phát ra tiếng nức nở, giống như con thú nhỏ bị thương, mệt mỏi bất động tê liệt ở trên giường, bị Đường Kính làm đến không còn một tia khí lực, tiếng rên rỉ kia cũng cực kì mỏng manh, cuối cùng chỉ có thể hé miệng, thân mình theo động tác ra ra vào vào của Đường Kính mà lắc qua lắc lại.

Đường Kính nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc này vô cùng đáng thương, hít sâu một hơi, từ trong thân thể hắn rút vật kia ra, cánh tay cùng thắt lưng Úc Thụy không thể ức chế run rẩy, khóe miệng lại phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Đường Kính còn chưa phát tiết được, hạ thân vẫn còn nóng bỏng, kéo tay Úc Thụy đến, Úc Thụy chỉ có thể mở to hai mắt, không còn khí lực phản kháng, Đường Kính nắm tay hắn bao lấy vật nóng hừng hực kia.

Lòng bàn tay Úc Thụy giống như bị bỏng, bị Đường Kính kéo tay không thể tự chủ động đậy, quang cảnh này ở trong mắt Úc Thụy làm hô hấp của hắn bất giác ngừng lại, tựa hồ cảm thấy đây thật là một màn dâm mỹ không thể tưởng tượng được.

Đường Kính đưa đẩy vài cái, tay Úc Thụy bắt đầu tê tê. Đường Kính lại buông tay hắn ra, lung tung vớ lấy một cái gối mềm kê dưới thắt lưng Úc Thụy, đem hai chân hắn khép lại, hai tay nắm chặt đùi hắn, để cho đối phương dùng hai chân kẹp lấy vật kia của mình.

Cứ như vậy vật kia của Úc Thụy không thể tránh khỏi ma sát một chỗ cùng với Đường Kính. Úc Thụy mặc dù mệt, nhưng thân thể lại bắt đầu có phản ứng, mang theo khoái cảm tê dại tràn ngập toàn bộ thần kinh Úc Thụy, hắn thất thần nhìn Đường Kính, chỉ còn lại bản năng.

“Ân… Ân… Ân…”

Tiếng thở dốc nhu thuận của Úc Thụy không thể nghi ngờ chính là xuân dược tốt nhất, mỗi một thanh âm đều thấm vào đáy lòng Đường Kính, Đường Kính cúi đầu, hôn lên môi Úc Thụy, Úc Thụy theo bản năng đáp lại, vòng eo cũng hơi hơi run rẩy.

Đường Kính tiết ra, bắn vào trên đùi, trên bụng Úc Thụy, cảm giác nóng bỏng lại làm cổ họng Úc Thụy rên rỉ một tiếng không rõ ý nghĩa, sau đó lập tức vô lực khép mắt, mệt mỏi không còn thiết gì nữa, rơi vào giấc ngủ say.

Thời Việt quả thật không ngờ, Trần Trọng Ân đêm hôm khuya khoắt còn ngồi trong hoa viên, hắn im lặng tiến đến.

Trần Trọng Ân cười: “Tuy ta cũng không phải là loại người tốt lành gì, thế nhưng Trần mỗ đã nói thì sẽ giữ lời, cũng không thích cậy mạnh, nếu không chẳng phải Trần mỗ tự vứt hết mặt mũi, ngươi cũng biết, phàm là người có chút tiền đều rất trọng chữ tín.”

Thời Việt nghe y ba hoa, khô khan nói: “Không biết Trần lão bản tìm ta có chuyện gì, nếu không có việc gì, ta trở về hầu hạ thiếu gia.”

Trần Trọng Ân cười: “Có chuyện, ngày mai ta xuất môn bàn chuyện làm ăn, ngươi có muốn mua gì không, viết ra là được, ta sai người đi mua.”

Đến đây Thời Việt đã nghe ra, Trần Trọng Ân là đang lấy lòng hắn. Thế nhưng hắn chỉ là một hạ nhân nho nhỏ, mà đối phương lại là một đại nhân vật muốn gió được gió muốn mưa được mưa, điều này nhìn thế nào cũng không hợp lý. Huống hồ Trần Trọng Ân đã nói, người có tiền rất xem trọng mặt mũi, y đối với Thời Việt chỉ có ý nghĩ chơi đùa, lúc đầu mới mẻ thì cái gì cũng có, chơi chán rồi cuối cùng cũng hảo tụ hảo tán mà thôi.

Nhưng Thời Việt không phải loại người như thế, bởi vậy giọng nói cũng thực lãnh đạm: “Trần lão bản đừng nói đùa với ta, ta là loại người không biết đùa cợt, sợ làm Trần lão bản mất hứng, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin cáo lui.”

Trần Trọng Ân cũng không ngăn cản hắn, chỉ nói với nha đầu bên cạnh: “Cầm đèn đi theo hắn, đừng để bị ngã.”

“Vâng, lão gia.”

Bọn nha đầu vâng lời, vầm đèn lồng cung kính dẫn đường cho Thời Việt.

Nói chuyện một lúc, Thời Việt bị Trần Trọng Ân kia làm cho tâm tình bực bội. Tuy rằng Thời Việt cũng không để Trần Trọng Ân kia ở trong lòng, nhưng nhìn người kia ăn chơi trác táng, còn có cái loại hư tình giả ý thối nát, Thời Việt thấy chán ghét.

Thời Việt quay lại chủ trạch, đi đến phòng Đường Kính, nhưng thấy cửa phòng Đường Kính đóng chặt, nến cũng tắt, chắc là đã nghỉ ngơi, hắn nghĩ có thể thiếu gia trở về rồi, cho nên rời đi.

Trở về tiểu viện, Chỉ Hi thấy hắn, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi trở về một mình? Thiếu gia đâu?”

Lúc này Thời Việt mới giật mình sửng sốt, hỏi: “Thiếu gia chưa về?”

“Ngươi hỏi ai? Không phải ngươi đi theo thiếu gia sao, sao lại hỏi ta?”

Nói xong cả kinh: “Không phải ngươi ném thiếu gia ở đâu chứ ! “

Thời Việt trấn tĩnh lại: “Thiếu gia đi thỉnh an lão gia, làm sao lại ném ở đâu được, bây giờ đi tìm.”

Chỉ Hi là một nữ hài tử, tuổi lại không lớn, tính tình không trầm ổn, vừa nghe không thấy thiếu gia nhất thời luống cuống, cũng không dám kinh động người bên ngoài, nhanh chóng cùng Thời Việt phân công nhau đi tìm.

Chủ trạch bên cạnh tiểu viện có năm sáu gian phòng, Thời Việt tìm kiếm từng phòng, tất cả đều là phòng trống, không có người ở, Chỉ Hi đi tìm một vòng trong hoa viên, cũng không thấy người.

Chỉ Hi mếu máo sắp khóc, nói: “Tất cả là tại ngươi, đi theo thiếu gia ra ngoài một chuyến, chỉ có vài bước đường, thế mà đánh mất thiếu gia rồi! Thiếu gia nếu xảy ra chuyện gì không hay, xem ngươi làm như thế nào!”

Thời Việt trong lòng nôn nóng, lại nghe nàng khóc, khó tránh khỏi càng nôn nóng, nói: “Đừng khóc nữa, ta đi bẩm báo lão gia, nếu lão gia sai người đi tìm, nhất định nhanh hơn chúng ta.”

Chỉ Hi nghe thấy hắn muốn đi tìm Đường Kính, trong lòng sợ bị trách phạt, nhưng nếu không tìm lão gia thì thật sự không còn biện pháp, dù sao nơi này cũng không phải Đường gia, không quen người không quen đường, hơn nữa lại đang trong cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ đành phải gật gật đầu.

Thời Việt cùng Chỉ Hi cùng nhau đi vào chủ trạch, chủ trạch đã đóng cửa, bên trong cũng tắt đèn, Chỉ Hi nói: “Lão gia ngủ rồi, làm thế nào bây giờ.”

Thời Việt đẩy cửa ra, đi vào bên trong, khắp nơi tối om, nương theo ánh trăng bàng bạc, lại không phát hiện có hạ nhân trực đêm, chợt phát hiện cách cửa phòng trong không xa có cái xe lăn.

Chỉ Hi nhìn thấy xe lăn, thiếu chút nữa kêu lên, nhanh chóng khều khều Thời Việt. Thời Việt cũng nhìn thấy, vội vàng đi qua, cửa phòng ngay trước mặt, thế nhưng không có người thông truyền, hạ nhân không thể trực tiếp đi vào.

Thời Việt chần chờ một lúc, cuối cùng đứng bên ngoài cất cao giọng nói: “Lão gia, lão gia đã ngủ chưa? Không biết thiếu gia có ở trong phòng hay không ?”

Bên trong rất nhanh vang lên tiếng động, đúng là Đường Kính, ngữ điệu Đường Kính vẫn lãnh đạm trước sau như một: “Hôm nay Thụy nhi ở chỗ này của ta, các ngươi về đi, sáng mai lại đây hầu hạ.”

Chỉ Hi cùng Thời Việt vừa nghe lời Đường Kính, nhất thời yên lòng. Chỉ Hi vuốt trán, thế mà đã đổ một tầng mồ hôi, Thời Việt cũng thở phào một cái, vạn nhất thực sự bỏ quên thiếu gia thì thật sự phạm vào tội lớn.

Đường Kính nghe tiếng hai người bọn họ lui ra ngoài, mới quay đầu thoáng nhìn Úc Thụy đang gối lên tay y nặng nề ngủ.

Úc Thụy hô hấp đều đều, bởi vì mệt nhọc, cũng không bị hai người bên ngoài đánh thức, khuôn mặt ngày thường trắng đến trong suốt vẫn còn đỏ ửng chưa tiêu tán.

Giường chiếu chưa dọn dẹp, trên người Úc Thụy có chút hỗn độn, thân thể hoặc nhân vẫn còn một tầng mồ hôi mỏng, vừa đơn bạc lại để lộ ra hơi thở dâm mỹ.

Đường Kính sợ thắp nến làm Úc Thụy tỉnh giấc, mà cho dù y có thắp nến cũng không biết làm thế nào hầu hạ người ta tắm rửa, loại chuyện này Đường Kính chưa từng làm.

Đường Kính không mặc y phục bước xuống giường, tìm bố khăn sạch sẽ, lau lau thân thể cho Úc Thụy. Bởi vì khi đó Đường Kính vẫn còn một chút lý trí, lo sợ thân mình Úc Thụy quá yếu, không có để vật kia phát tiết trong người Úc Thụy, lúc này tẩy rửa cũng tương đối đơn giản.

Cẩn thận lau chùi từng chút, đột nhiên phát hiện Úc Thụy có chút sưng, mị thịt hồng hồng dường như có tơ máu, Đường Kính không nghĩ tới đã làm hắn bị thương.

Trên người Đường Kính không có thuốc, cũng không biết bôi thuốc gì mới tốt, y nhìn chằm chằm Úc Thụy nằm trên giường ngủ say, có lẽ là bởi vì khi ngủ Úc Thụy càng có vẻ đơn bạc, bất lực, không hề phòng bị, Đường Kính nhìn, không khỏi nheo mắt lại.

Xem tình hình hiện tại Đường Kính muốn bôi thuốc cho Úc Thụy, nhưng hắn không thể ra ngoài đi tìm, nhất cử nhất động trong Trần gia không cẩn thận sẽ bị Trần Trọng Ân biết được. Chuyện này nếu để Trần Trọng Ân biết, cũng không biết sẽ biến thành cảnh tượng gì.

Ánh mắt Đường Kính trở nên lạnh lẽo âm u khiến người ta phải sợ hãi, Trần Xu chỉ muốn tính kế Đường Kính, cố gắng để tiến vào Đường gia, lại không ngờ sẽ biến thành kết quả như hiện tại, Đường Kính làm sao có thể tha cho nàng.

Úc Thụy than nhẹ một tiếng, hình như không ngủ ngon, lúc này Đường Kính mới hồi thần, đưa tay vuốt ve trán Úc Thụy, có vẻ không bị nóng sốt, nhìn Úc Thụy theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, cổ họng Đường Kính cũng bắt đầu khô khốc, hình như lại nhớ tới mới vừa rồi Úc Thụy chủ động mặc y ta cần ta cứ lấy.

Đường Kính xoay người rót một chén lạnh trà mang đến, bón trà lạnh trà cho Úc Thụy, Úc Thụy không uống được, trà trượt xuống làm ướt cần cổ, hắn lại vươn đầu lưỡi nhỏ liếm bọt nước còn đọng bên môi.

Đường Kính ngậm một ngụm trà, cúi đầu chạm vào môi hắn, tách hai cánh môi Úc Thụy ra, từng chút một đút cho hắn. Úc Thụy rất khát, hé miệng đón lấy nước trà lạnh đang chảy đến, thậm chí cuốn đầu lưỡi vươn đến tìm kiếm loạn lên trong miệng Đường Kính.

Hô hấp Đường Kính bắt đầu trở nên gấp gáp, lúc này Úc Thụy lại nằm mơ, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: “Đừng đến đây nữa… Đau, ta không chịu nổi … Phụ thân…”

Đường Kính nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ của Úc Thụy, hạ thân lại bắt đầu đứng lên, y hít sâu cố gắng đè ép xuống trấn tĩnh lại, ôm Úc Thụy vào ngực, chân tay có chút vụng về cứng ngắc nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Úc Thụy, tựa hồ đang dỗ hắn đi ngủ.

Úc Thụy hừ nhẹ vài tiếng, bởi vì ra một thân mồ hôi, cho dù đang là mùa hè cũng có chút lạnh, lúc này tựa vào trong ngực Đường Kính, cảm giác vô cùng ấm áp, không khỏi cọ cọ vào ngực Đường Kính, than nhẹ.

Thân mình Úc Thụy yếu ớt, lần đầu tiên trải qua việc này, mặc dù Đường Kính đã rất khắc chế, nhưng vẫn làm hắn mệt muốn chết, giấc ngủ này cảm giác rất dài rất dài, thẳng đến khi ánh mặt trời chiếu lên trên giường, Úc Thụy mới tỉnh lại.

Hắn chỉ cảm thấy người ngợm chân tay giống như không phải của mình, đau nhức lợi hại, nhất là thắt lưng, dính bẹp trên giường đau nhức đến không thể dùng sức, đáng sợ hơn chính là, mặt sau Úc Thụy sưng sưng lại đau đớn, loại cảm giác này làm hắn mãnh liệt nhớ lại đêm qua.

Úc Thụy thất thần nhìn trần nhà, theo bản năng xem trái phải xung quanh, chăn chiếu hỗn độn nhăn nhúm, có lẽ do bị mình nắm chặt, còn có một cái gối mềm kê dưới thắt lưng.

Úc Thụy nghiêng đầu, Đường Kính còn ngủ bên cạnh hắn, người nọ có mặc quần áo, mà chính hắn đến cái tiết khố cũng không có, gối lên một cánh tay Đường Kính, cơ hồ nằm gọn trong ngực y.

Úc Thụy không thể ức chế hồi tưởng lại đủ loại đêm qua. Đường Kính bị Trần gia Đại tiểu thư tính kế, lại ma xui quỷ khiến đụng phải hắn, nghĩ như vậy, thần kinh lại lập tức căng thẳng, nếu nói như thế, cũng không biết đêm qua Trần Xu có lại đây hay không, vạn nhất có đến, chẳng phải đều bị nàng thấy hết?

Úc Thụy cứng người lại, sống lưng căng ra, động đến miệng vết thương, trên lưng cũng đau nhức, đau đến mức làm hắn hít vào một hơi.

Đường Kính hơi nhíu mi, bật người nhanh chóng tỉnh lại, thấy Úc Thụy nhìn mình, trên mặt Đường Kính cũng không có bất luận biến hóa gì, chỉ rút cánh tay dưới cổ Úc Thụy ra, sau đó xoay người xuống giường.

Đường Kính mở miệng: “Trên người khó chịu sao?”

Úc Thụy không biết trả lời y như thế nào, trốn tránh dời đi ánh mắt, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh loại quan hệ này với Đường Kính, càng không bao giờ nghĩ tới nguyên nhân vì một nữ tử không có mắt, còn để mình bị liên luỵ vào.

Chẳng qua chuyện đã tới nước này, Úc Thụy cũng chỉ có thể không ngừng an ủi khuyên bảo chính mình, người bị tính kế là Đường Kính. Theo như bản tính của y, tất nhiên không thể cho Đại tiểu thư Trần gia này sắc mặt dễ nhìn. Mình lại là nam nhân, cùng lắm chỉ là thân thể khó chịu, mấy ngày nữa sẽ không có việc gì, hơn nữa vì chuyện này, Đường Kính khẳng định cũng sẽ có chút áy náy với mình.

Úc Thụy hé miệng thở dốc, cổ họng lại không phát ra tiếng gì hết, đành phải gục đầu xuống, lắc lắc đầu.

Kỳ thật Úc Thụy không hề biết, đêm qua Đường Kính vẫn còn ý thức, không phải hồ đồ cái gì cũng không rõ ràng, y biết cùng bản thân hoan ái không phải là Trần Xu, mà là Đường Úc Thụy…

Đường Kính rõ ràng, Đường Úc Thụy là nhi tử của y, là trưởng tử Đường gia. Chẳng qua tại một khắc kia, Đường Kính nhìn người nọ, tai nghe thấy hắn gọi tên mình, trong đầu hiện lên Úc Thụy ở trước mặt y lúc thì nhu thuận, lúc thì ẩn nhẫn, kì thực bản chất là ngoài mềm trong cứng, lại không thể ức chế xúc động, cho dù Đường Kính ở trên sa trường đã luyện thành trấn định tự nhiên, cũng có ngày mất đi lý trí như thế này.

Đường Kính nhìn Úc Thụy cúi đầu, hắn lấy chăn bọc mình lại, thế nhưng cần cổ tinh tế, cả xương quai xanh tinh xảo bất giác lộ hết ra bên ngoài.

Đường Kính đi qua, vươn tay nâng mặt Úc Thụy lên, sờ trán hắn.

Trong chớp mắt kia khi tay Đường Kính đụng tới Úc Thụy, hắn thế nhưng nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, thanh âm giống như tiếng mèo nhỏ, Úc Thụy cũng bị phản ứng của chính mình dọa đến trợn tròn hai mắt.

Úc Thụy mới trải việc đời, trận hoan ái tối qua đã muốn làm thân thể hắn nhớ kỹ Đường Kính, trên mặt Úc Thụy lập tức lan tràn sắc đỏ không bình thường, hắn không biết tại sao mình lại phát ra thanh âm như vậy, chỉ cầu mong tiếng kêu của mình không bị Đường Kính nghe thấy.

— Hết chương 34 —
Bình Luận (0)
Comment