Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 41

Đường Kính đúng là đã xuất môn, chẳng qua bọn hạ nhân đã đoán sai, Đường Kính không phải vì vội vàng đi đón dâu.

Mấy ngày nay lão thái thái rất cao hứng, khí sắc cũng tốt, cao thấp trong Đường trạch ai ai cũng biết lão thái thái vì lão gia muốn tái giá cho nên mới vui vẻ đến thế. Như vậy lần này lão gia đi ra ngoài còn có thể vì chuyện gì khác cơ chứ?

Đường Kính xuất môn là vì chuyện bên biệt quán kia.

Đêm đó Đường Kính sai Thành Thứ đi thăm dò, tuy rằng chuyện xảy ra ở biệt quán không phải do Mộ Dung Chẩn làm, nhưng cũng không thể nói không hề liên quan. Nguyên Bật muốn lấy lòng Thánh Thượng, lung tung dò đoán thánh ý, trộm sai tiểu thái giám đến biệt quán, bỏ thêm vài thứ vào lư hương trong phòng Mộ Dung Thịnh.

Biệt quán là nơi phương nào, động tác cứ nghĩ là nhỏ nhặt không đáng nói này cũng sẽ có sơ hở, Thành Thứ chẳng cần tốn sức đã điều tra xong, lập tức bẩm báo lại cho Đường Kính.

Ở kinh thành Nguyên Bật cũng được xem như một nhân vật nổi danh, mua quan bán chức hắn đều có một chân, mà mấy việc nhỏ như con kiến này, Triệu Lê cũng lười quan tâm, thế nên Nguyên Bật cứ thế làm đến quen tay. Không phải Triệu Lê không biết Nguyên Bật kiêu căng, chẳng qua Nguyên Bật làm việc coi như lưu loát, không phạm sai lầm quá lớn, Triệu Lê cũng không muốn động đến hắn.

Chỉ tiếc Nguyên Bật không thấy rõ tình thế, đi đắc tội người hắn không nên động tới.

Hôm nay Đường Kính hẹn người, bày yến hội tại Phong Thăng lâu, giữa trưa liền đi đến đó.

Ở trong kinh thành cũng không giống như ở Giang Ninh, nói bao hết tửu quán là có thể bao hết tửu quán, Phong Thăng lâu cũng coi như nơi quan to quý nhân trong kinh thành hay đến tụ tập, cũng không cho bao hết cả tửu lâu, không phải vì vấn đề nhiều bạc hay ít bạc, mà là mấy người đến đây không thể đắc tội, cho ai vào không cho ai vào đều không hề dễ nói chuyện.

Hiện giờ Đường Kính muốn mời khách tại Phong Thăng lâu, lão bản quán kia không nói hai lời liền dành nguyên cả lầu hai cho y.

Đường Kính từ trước tới giờ không thích mấy chuyện mời cơm kiểu này, cho nên thời điểm hai vị đại nhân nghe được Đường Kính muốn mời mình, thật sự là thụ sủng nhược kinh, cảm thấy con đường sau này thăng hoa phát đạt lớn rồi.

Đường Kính xuống xe, lập tức có tiểu nhị của Phong Thăng lâu đi ra nghênh đón, dẫn Đường Kính lên lầu, cung kính: “Hai vị đại nhân đã đến, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, Tứ gia có muốn bưng lên luôn không?”

Đường Kính gật gật đầu, vừa bước lên tới lầu hai đã nghe thấy trong nhã gian loáng thoáng truyền ra tiếng cười, tựa hồ có người đánh đàn, còn có người đang xướng khúc.

Tiểu nhị thay Đường Kính đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong có bốn người, một nữ tử ăn diện minh diễm đang đánh đàn, hai người khác ngồi cạnh bàn, trong ngực ôm một tiểu quan tuổi cũng không lớn lắm, tiểu quan kia điệu bộ âm nhu, ăn mặc giống như nữ tử, tựa vào trong ngực một người, miệng còn đang xướng khúc, thân thể để mặc hai người vuốt ve lên xuống.

Đường Kính đi vào, tiếng đàn lập tức ngừng lại, hai người kia nhìn thấy Đường Kính, vội vàng đứng lên, cười nói: “Đường tứ gia, đến rồi đến rồi.”

Tiểu quan kia bị người đẩy ra khỏi lồng ngực, lùi sang một bên, đôi mắt trộm liếc Đường Kính, tựa hồ muốn nhìn một chút nhìn một chút xem Đường tứ gia trong đồn đại của mọi người trông như thế nào.

Đường Kính chỉ hơi nhíu mi, lại nhanh chóng khôi phục bình thường, nói: “Hai vị đại nhân cũng không cần phải khách khí, đều ngồi đi.”

Y nói xong, đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, tiểu nhị lui ra ngoài bưng thức ăn, nữ tử kia lại bắt đầu đánh đàn, tiểu quan nọ cũng ngồi một bên rót rượu cho ba người.

Hai vị đại nhân nhìn thấy Đường Kính ngồi rồi, cũng vội vàng ngồi xuống, cười nói: “Đường tứ gia còn có thể nhớ đến hai người chúng ta, thật sự là thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh a.”

Đường Kính cũng nói đôi lời lời khách sáo, tiểu quan kia ở bên cạnh rót rượu, cũng rót đầy chén cho Đường Kính, trên người hắn một cỗ hương khí, thân thể nhu nhược đến mức có thể so sánh với Úc Thụy, chẳng qua Úc Thụy là bị bệnh, mà tiểu quan này là tự muốn làm thế, vậy mới có thể kiếm được tiền.

Tiểu quan kia lợi dụng lúc rót rượu, cứ nhắm thẳng vào người Đường Kính mà cọ cọ, chẳng qua Đường Kính không để ý đến hắn, hắn cũng là người thức thời, lại nghe đồn Đường tứ gia không phải người dễ trêu chọc, chưa từng có người nào có thể làm y lưu luyến, hơn nữa nghe nói vị đại gia này sắp tái giá, hắn cọ vài cái không thấy hiệu quả gì, cũng chỉ đành tiếc hận dừng lại.

Có Đường Kính ở đây, hai vị đại nhân kia không dám ôm tiểu quan nữa.

Ba người khách sáo một chút, một người trong đó cười nói: “Ta còn nhớ rõ tư thế oai hùng của Đường tứ gia năm đó lúc còn làm tướng quân, tuy rằng bây giờ đã từ quan, nhưng vẫn đạt được địa vị như thế, đúng là mấy người như chúng ta vĩnh viễn cũng không thể với tới.” Nói xong vừa khen ngợi Đường Kính, vừa mời rượu.

Đường Kính cũng không muốn phải vòng vo, nghe xong mấy câu này, lên tiếng: “Tuy rằng người bên ngoài cảm thấy Đường Kính ta phong quang vô hạn, thế nhưng thực sự không được như xưa nữa, cho nên còn cần hai vị đại nhân giúp một việc nhỏ.”

Hai người nghe xong trộm liếc nhau, một người tỏ ra ân cần hỏi han: “Tứ gia quá khách khí rồi, cần hỗ trợ cái gì ngài cứ việc nói, cho dù ta không ăn bữa cơm này của ngài, cũng nhất định giúp ngài đến cùng, chỉ cần ta đủ khả năng, nhất định sẽ làm ổn ổn thỏa thỏa.”

Lúc này Đường Kính mới không nhanh không chậm nói: “Hiện giờ ta không ở triều đình nữa, đành phải chuyển sang làm ăn buôn bán, tuy rằng tự tại, nhưng so ra kém xa hai vị đại nhân, hai vị đại nhân là người bên cạnh Hoàng Thượng, lời nói cũng có phân lượng hơn.”

Tuy rằng Đường Kính vẫn thường trưng ra khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm, nhưng vô luận là trong quan trường hay là trên thương trường, khéo ăn nói là điều vô cùng thiết yếu, nếu không sao có thể bàn được chuyện làm ăn buôn bán? Đường Kính chỉ không thích luồn cúi giả dối, nhưng lúc cần đến đương nhiên vẫn sẽ dùng.

Hai người kia nghe Đường Kính khen tặng, trong lòng vui sướng đến nở hoa, lại khiêm tốn khiêm tốn một chút.

Đường Kính chuyển đề tài, lại nói: “Người bên ngoài vẫn cảm thấy Đường gia ta rất lợi hại, lại có tiểu muội làm phi tử, chẳng qua mấy ngày trước ngẫu nhiên nghe được có người nói với ta, tiểu muội ở trong cung cũng không được như ý. Nếu chẳng may Thánh Thượng không thích tiểu muội, hoặc là tiểu muội ta đã gây ra chuyện gì làm Thánh Thượng không vui, vậy thì Đường Kính cũng không biết phải làm thế nào.”

Y nói xong dừng một chút, hai vị đại nhân vội vàng đích thân rót rượu cho Đường Kính, vừa nghiêm túc nghe Đường Kính nói tiếp.

“Chẳng qua, tiểu muội nhờ người kể khổ với ta, mấy chuyện đều không phải vì Thánh Thượng không thích nàng, mà là trong cung có mấy kẻ xấu chuyên lộng hành, bởi vì tiểu muội trước đó không hiếu kính hắn chút bạc, hắn vẫn luôn châm ngòi thổi gió bên tai Thánh Thượng nhằm vào tiểu muội. Cũng may Thánh Thượng anh minh, không có tin lời đồn đại, chẳng qua người này vô pháp vô thiên như vậy, chính vì ỷ vào mình được ở gần Thánh Thượng.”

“Này…” Một người nói: “Thật quá đáng! Trước không nói tới muội muội Đường tứ gia là nương nương, người chính là kim chi ngọc diệp, ai lại không biết Hoàng Thượng chỉ sủng ái Kỳ phi nương nương, mà chỉ cần nhắc đến Tứ gia ta, người nào to gan như vậy a, dám bất kính với Tứ gia, phải cho hắn đẹp mặt!”

Đường Kính nghe xong cười gật đầu, nói: “Hiện giờ tiểu muội ở trong cung, ta thân làm huynh trưởng đau lòng nàng còn không kịp, sao có thể để nàng bị người khi dễ? Vì chuyện này, Đường mỗ đã vài ngày ngủ không ngon giấc, thật bất đắc dĩ mới thỉnh hai vị đại nhân hỗ trợ.”

Hai người kia nghe xong vội vàng liên thanh đáp ứng.

Lúc này Đường Kính mới nói: “Kỳ thật người nọ cũng chẳng tài giỏi gì, hai vị đại nhân đều là lương đống của triều đình, nếu cùng dâng tấu chương, chuyện này còn không phải dễ như trở bàn tay sao.”

Một người được nịnh hót cười to vài tiếng, nói: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ là không biết danh tính người này là ai, ta trở về sẽ nhanh chóng viết tấu chương, vạch trần tội lỗi của hắn, để cho hắn nếm thử chút đòn!”

Đường Kính đáp: “Cũng không có gì, lũ hoạn quan mà thôi, chính là Nguyên Bật.”

Y nói xong lời này, hai người đối diện nhất thời im bặt, đây không phải chỉ là chuyện nhỏ, mà là đại sự, không biết làm thế nào cho phải.

Nguyên Bật mặc dù chỉ là thái giám, nhưng lại là một đại thái giám, ở bên cạnh Triệu Lê cũng không phải ngày một ngày hai, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng ai dám động đến hắn. Hiện tại Đường Kính đột nhiên nói vậy, hai người lập tức tỉnh ngộ, sao có thể bởi vì chuyện của Kỳ phi nương nương, chẳng biết Nguyên Bật đắc tội gì Đường tứ gia, tình hình này có vẻ Đường tứ gia đã quyết dạy dỗ hắn.

Đường Kính thấy hai người trù trừ, thân mình hơi ngả về sau tựa lưng vào ghế ngồi, cầm chén rượu trên bàn lên thưởng thức, thoáng liếc qua hai người đối diện, cười một tiếng, nói: “Hai vị đại nhân cũng không cần lo lắng, Đường mỗ chưa bao giờ nói chuyện viển vông, không có mười phần cũng phải có tám phần nắm chắc mới dám nhờ người khác.”

“Đường tứ gia nói vậy là có biện pháp gì hay sao? Thật không ngại nói với ngài, Nguyên Bật này ở trong cung ỷ vào mình sống lâu lên lão làng, hành sự vô pháp vô thiên, trên mị chủ, dưới áp bức chúng ta, hắn là nội quan thì đã sao, ta còn là mệnh quan triều đình nha, thấy hắn lại phải cúi đầu khom lưng, còn ra thể thống gì, phải không.”

Đường Kính đáp: “Đúng là như thế, cho nên hôm nay mới làm phiền thỉnh hai vị đại nhân, nhưng mà vì chuyện này cũng không nên để hai vị đại nhân mệt nhọc, chỉ viết một cái tấu chương dâng lên mà thôi, lấy thứ trong tay Đường mỗ liệt kê hết ra, thế là xong.”

Y nói xong, lôi ra một quyển sổ nhỏ ném lên bàn, hai người đối diện tranh cướp cầm lên, mở ra xem.

Không nhìn còn đỡ, vừa thấy mặt mày lập tức như đóa hoa nở bung, kinh hỉ: “Đây thật sự là thứ tốt a, vẫn là Đường tứ gia cao tay, nếu không có vật này, muốn đấu lại Nguyên Bật thật sự rất khó, giờ có cái này trong tay, không sợ Nguyên Bật có thể trở mình, cho dù hắn có bản lĩnh cũng không thể kiêu ngạo nữa.”

Trên mặt Đường Kính treo lên ý cười, không nói nữa, nhưng tươi cười cũng không chạm tới đáy mắt.

Kỳ thật cuốn sổ nhỏ kia không phải vật gì hiếm lạ, chỉ là sổ sách ghi lại chuyện Nguyên Bật mua quan bán chức mà thôi, lần trước Liên Hách nói, Hộ bộ thượng thư làm mấy việc này hết sức chu đáo chặt chẽ, lúc nhận bạc lại càng thêm cẩn thận, cho nên không thể bắt được nhược điểm của hắn.

Kỳ thật cũng chẳng đến mức như vậy, hộ bộ thượng thư kia cũng không có năng lực lớn đến thế, chẳng qua sau lưng hắn có chỗ dựa, chính là Nguyên Bật. Một chức quan nhỏ giá mười hai vạn lượng, Hộ bộ thượng thư chỉ giữ lại bốn vạn lượng, còn đâu đều hiếu kính Nguyên Bật tất.

Nguyên Bật là người bên cạnh Triệu Lê, có gió thổi cỏ lay gì, hắn nhất định là người đầu tiên biết được, đương nhiên sẽ chuẩn bị sớm chút, thế nên Hộ bộ thượng thư mới kiêu ngạo đến mức ở trong quán trà sát đường lớn thực hiện mua quan bán chức, vậy mà không có người nào dám nhiều lời một câu.

Hiện giờ Nguyên Bật không may đắc tội Đường Kính, ngày lành coi như chấm dứt.

Hai quan viên kia đã sớm bất mãn cách làm người của Nguyên Bật, chẳng qua kém người ta một bậc không thể không chịu đựng, giờ có sổ trong tay rồi, việc gì phải nén giận nữa? Một bàn đầy món ngon mỹ vị cũng không ăn vào, chỉ một lòng muốn trở về viết tấu chương, ngày mai dâng lên, lật đổ cái thứ bất nam bất nữ kia.

Đường Kính trông bộ dáng của bọn họ, cũng không ở lâu nữa, kêu tiểu nhị đến, gói mấy thức ăn nổi danh ở Phong Thăng lâu lại, đưa đến tận quý phủ của quý đại nhân.

Tiến bước hai vị đại nhân, Đường Kính cũng coi như làm xong việc, lại sai tiểu nhị lấy hai món khác dễ ăn, không hại dạ dày mang về.

Lão bản Phong Thăng lâu mặc dù không biết vì sao Đường tứ gia phải gói đồ ăn mang về, nhưng vẫn làm theo, chắc là trong nhà có người bệnh, cần bổ dạ dày, liền cười nói: “Không dối gạt Tứ gia, hôm qua quán ta vừa mới ủ được chút rượu trái cây, không mạnh như rượu khác đâu, ôn nhuận lắm, hơn nữa mỗi ngày uống một chén, không những không hề có hại với thân thể mà còn rất tốt, trong rượu cũng bỏ chút mứt táo tàu, ích khí bổ huyết lại ngon nữa.”

Trên mặt Đường Kính mặc dù không có biểu cảm đặc biệt gì, thế nhưng trong lòng chắc chắn đã nghĩ đến Úc Thụy, thân mình Úc Thụy yếu như vậy, ăn chút đổ bổ cũng được, hơn nữa thức ăn Phong Thăng lâu làm hương vị đều là nhất đẳng, không phải tốt hơn nhiều so với thuốc đắng sao.

Đường Kính lập tức bảo lão bản gói lại, sau đó hạ nhân cầm bao lớn bao nhỏ mấy thứ này nọ, đi theo Đường Kính trở về.

Đường Kính mặc dù mang tiếng đi Phong Thăng lâu dùng cơm, chẳng qua uống rượu là nhiều, đồ ăn chưa gắp được hai cái đã trở về, hỏi Kiều Tương thiếu gia đang làm gì.

Kiều Tương trả lời: “Hôm nay thái phu nhân truyền cơm, thiếu gia đang ở đó.”

Đường Kính nghe xong dừng lại một chút, mấy lần lão thái thái truyền cơm hình như đều không truyền Úc Hề viên. Thời điểm lần đầu thấy Úc Thụy, bà cảm thấy hắn lớn lên thực quy củ khiến người ta thương tiếc, nhưng dần dần ở chung lâu, thái phu nhân lại nghĩ Úc Thụy thủy chung cũng chỉ là một người què, không hề xứng làm trưởng tử Đường gia.

Thái phu nhân cứ nhìn thấy Úc Thụy là mất vui, cho nên số lần truyền Úc Hề viên dùng cơm cũng ít đi, từ khi Đường Kính nói với lão thái thái muốn kết hôn với Trần gia Đại tiểu thư Trần Xu tới nay, thái phu nhân không ngồi ăn cùng một bàn với Úc Thụy nữa.

Đôi khi tâm tình tốt, sẽ gọi Đường Kính cùng hai nữ nhi đến ăn cơm, nhưng không hề gọi Úc Thụy.

Chuyện này Úc Thụy đều biết, chẳng qua trong cái nhà này, tuy rằng thái phu nhân hết sức quan trọng, nhưng còn có người quan trọng hơn bà, chính là Đường Kính. Úc Thụy muốn chắc chân, ngoài nịnh bợ, đương nhiên còn phải lựa chọn lấy hay bỏ, cho nên Úc Thụy quyết định ôm chân Đường Kính, lão thái thái không thể trêu vào thì sẽ không đi trêu chọc.

Hôm nay bỗng nhiên thái phu nhân sai nha đầu đến Úc Hề viên, mời thiếu gia sang ăn cơm.

Úc Thụy nghe mấy nha đầu bẩm báo, hôn sự của Đường Kính đang được chuẩn bị rất khẩn trương, mấy ngày nữa là xong xuôi, hơn nữa càng nhanh càng tốt, đột nhiên thái phu nhân lại truyền cơm, nghĩ thầm, phải chăng để ra oai phủ đầu.

Thời Việt đẩy Úc Thụy đi đến chủ trạch, chẳng hiểu sao vắng tanh vắng ngắt, đến một ma ma cũng không có.

Thế nên Úc Thụy đành phải bảo Thời Việt lại đẩy tiếp vào bên trong, đi thẳng vào nội gian.

Trong nội gian ngược lại đứng rất nhiều người, bọn nha đầu đang bưng bát nhanh chóng bày thiện, chỉ có một mình lão thái thái ngồi bên cạnh bàn, có nha đầu nâng bồn đến, để cho lão thái thái rửa tay.

Bà rửa tay xong, lại có người nâng bố khăn thỉnh thái phu nhân lau tay, lau tay xong, thái phu nhân lại cầm bố khăn mới chà lau đôi đũa.

Bản thân chiếc đũa đã sạch đến mức bóng loáng rồi, thái phu nhân cũng không sạch sẽ đến mức như thế, có lẽ chỉ lau theo thói quen mà thôi.

Lúc bà nhìn thấy Úc Thụy tiến vào, chỉ hơi nhấc mí mắt, Úc Thụy thỉnh an thái phu nhân.

Lão thái thái “Ân” một tiếng, nói: “Đến ngồi đi, cơm cũng nguội rồi.”

Thời Việt đẩy Úc Thụy đến bên cạnh bàn, nha đầu mang bát đến, Úc Thụy rửa tay, chờ thái phu nhân gắp ăn, mới cầm đôi đũa lên.

Bữa cơm này thái phu nhân cứ luôn ngẩng đầu nhìn sang hắn, bởi vì trong lúc ăn cơm không thể nói, Úc Thụy cảm thấy cơm đều không trôi tới dạ dày, nhưng lại không thể phát ra một tiếng động.

Ăn cơm xong, nha đầu bưng một cái bàn vuông lên, đem đồ ăn cùng cơm còn thừa dọn hết sang, sau đó mang bàn xuống, lúc này mới bưng trà thơm cùng một ít điểm tâm hạt dưa và trái cây lên.

Lão thái thái nằm nghiêng trên ghế dựa lớn, ngoắc ngoắc nha đầu lấy hương hạp của bà đến, mở nắp, cầm cái thìa nhỏ bằng vàng bắt đầu đảo đảo, Úc Thụy an vị một bên, chờ thái phu nhân lên tiếng.

Thái phu nhân gảy một hồi, ném thìa vào trong hương hạp, để sang một bên trên, đậy nắp, sau đó nói: “Thụy nhi a.”

Úc Thụy khom người về phía trước, mặc kệ ở trong mắt thái phu nhân hắn là cái dạng gì, quy củ vẫn phải chu toàn, miễn cho lại bị chụp mũ.

“Có tôn nhi.”

Thái phu nhân chậm rãi nói: “Ngươi nghe nói chưa, chuyện cha ngươi muốn tái giá ấy.”

Úc Thụy dừng một chút, cảm thấy đây không phải là chuyện hắn có thể xen vào, chỉ đáp: “Tôn nhi đã nghe qua.”

“Cũng phải thôi, mọi người cao thấp trong nhà đều đang vội vàng vì chuyện này, dù sao cũng là khuê nữ Trần gia, là kim chi ngọc diệp, mặc dù không so được với công chúa quận chúa, nhưng cũng không phải người mà cô nương gia nhà bình thường có thể sánh bằng.”

Úc Thụy nghe bà nói như vậy, không hề bất ngờ, quả nhiên, thái phu nhân chỉ đơn giản muốn gõ gõ đầu hắn, bảo hắn hãy mau thức thời, nếu biết điều, Đường gia có thể trích chút tiền ra nuôi ngươi, còn không, e là thái phu nhân muốn phát uy ngay lập tức.

Úc Thụy đương nhiên là thức thời, hắn sống hai đời người, đã nhìn thấu thế sự, nhưng chính bởi vì hắn đã chết một lần, sợ nhất chính là thứ vốn là của mình lại tuột mất khỏi lòng bàn tay, vào một khắc sống lại kia hắn nếu đã là trưởng tử Đường gia, đại thiếu gia Đường gia, thì chính là của hắn, cho dù Úc Thụy có thức thời, cũng không muốn làm rùa rụt đầu, giống như đời trước, bị người tính kế, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm.

Hắn không nói gì, chỉ nghe thái phu nhân trò chuyện tựa như đang tán gẫu, kể lể khuê nữ Trần gia là kim chi ngọc diệp như thế nào, kể lể đương gia Trần gia biết đạo lý hiểu quy củ ra làm sao, rồi kể lể tháng sau Trần Xu gả vào cửa Đường gia rồi, Úc Thụy đừng có lỗ mãng va chạm với tân nãi nãi nha.

Lúc Đường Kính tiến vào, thái phu nhân đã kể lể được một lát, nhưng còn chưa nói đến trọng điểm, nha đầu tiến đến nhẹ giọng nói: “Thái phu nhân, lão gia đã trở lại, nghe nói thái phu nhân đang dùng cơm trưa cùng thiếu gia, cố ý vội tới biếu ngài chút điểm tâm.”

Thái phu nhân nghe xong, bởi vì chuyện tái giá là do chính miệng Đường Kính yêu cầu, cho nên nghĩ rằng Đường Kính sẽ giúp mình giáo huấn Úc Thụy vài lời, liền vô cùng cao hứng sai nha đầu thỉnh lão gia tiến vào.

Đường Kính cùng Kiều Tương theo sau đi vào, Kiều Tương cầm theo hộp điểm tâm hạ nhân mang về, thức ăn ở bên trong đều được làm vô cùng tinh xảo, từng đĩa từng đĩa bày ngay ngắn trong phủng hạp, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Đường Kính vừa tiến vào đã chú ý đến thiếu niên đang thẳng lưng nghe huấn kia.

Đường Kính nhìn Úc Thụy thân thể nho nhỏ, cũng chẳng biết tại sao hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu lại là thắt lưng tinh tế ấy, nhanh chóng dời ánh mắt đi, cảm thấy ý nghĩ của mình sao lại bất thường như vậy.

Y vẫn nghĩ bản thân hai lần chạm vào Úc Thụy đều có nguyên nhân, chỉ là trùng hợp mà thôi, Đường Kính cũng không thấy có gì bất thường, mà hiện tại, y vừa nhìn Úc Thụy lại tưởng tượng đến phương diện kia, thật không nên.

Thái phu nhân thấy y đến, cười nói: “Sao hôm nay trở lại sớm vậy? Ăn rồi sao, đồ ăn ở bên ngoài nào có được như trong nhà, có muốn ăn thêm một ít hay không?”

Đường Kính thỉnh an thái phu nhân, đáp: “Không cần đâu, nhi tử ăn rồi mới trở về, nghe nói mẫu thân đang dùng cơm, vừa lúc nhi tử mang về chút điểm tâm, ngài nếm thử xem.”

Nói xong, Kiều Tương cầm phủng hạp cung kính tiến lên, đến trước mặt thái phu nhân, quỳ xuống, dâng hộp thỉnh thái phu nhân chọn.

Vừa rồi thái phu nhân không có cẩn cẩn thận thận giống Úc Thụy, đương nhiên đã ăn no rồi, hiện giờ thấy mấy thứ này, cảm thấy ngọt ngấy, lớn tuổi rồi, không thích ăn mấy đồ ngọt, cho nên chỉ cầm một khối điểm tâm ăn thử, sau đó để sang một bên.

Nguyên bản điểm tâm này là mang về cho Úc Thụy, lão bản lúc gói đồ ăn nghe hạ nhân nói một câu, chuẩn bị cho thiếu gia, vì thế lão bản đương nhiên chọn mấy thứ mà lứa tuổi thiếu niên thích ăn nhưng không hại dạ dày, còn nghe nói thân thể thiếu gia Đường gia yếu ớt, lại chọn thêm mấy thứ đại bổ.

Thái phu nhân kêu Đường Kính ngồi xuống, cười hỏi: “Hôn sự chuẩn bị thế nào rồi? Ngươi không cho ta quan tâm, nhưng chuyện lớn này giao cho các ngươi, ta vẫn thật là lo lắng, người ta chính là Trần gia Đại tiểu thư, cũng là người có danh tiếng, trăm triệu lần đừng chậm trễ, để người khác cười nhạo chúng ta.”

Đường Kính đáp: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử đã kêu Thành Thứ chuẩn bị.”

“Còn đang chuẩn bị?”

Thái phu nhân nói: “Ai yô yô, đầu tháng sau đã đón tân nương tử rồi, còn chưa chuẩn bị thỏa đáng sao? Nhanh lên nhanh lên, thời gian không đợi người, cần phải làm thật long trọng, hôn sự này không tồi, môn đăng hộ đối, gia thế cũng sạch sẽ, nhớ là làm càng lớn càng tốt!”

Đường Kính cũng không phản đối, chỉ trả lời: “Nhi tử đã biết.”

Thái phu nhân nhắc tới việc hôn nhân là bắt đầu cao hứng, cho nên cũng không chú ý đến biểu tình của Đường Kính, hơn nữa Đường Kính vẫn luôn luôn như vậy, đối với cái gì cũng lãnh lãnh đạm đạm, cho nên thái phu nhân cũng chẳng cảm thấy có gì không thích hợp.

Đường Kính vừa đến, thái phu nhân liền quên luôn Úc Thụy còn đang ngồi bên cạnh, cứ liên tục nói với Đường Kính phải tổ chức hôn sự lớn thế nào, long trọng ra làm sao, phải thỉnh quan to gì quý nhân nào.

Đầu tháng sau, tuy rằng hơi gấp, nhưng Trần gia đã nguyện ý gả, Đường gia nguyện ý thú, có tiền có bạc thì sợ gì trong thời gian ngắn không xong được mấy việc vụn vặt này.

Thái phu nhân còn nói thêm một hồi, cảm thấy mệt, mới để Đường Kính cùng Úc Thụy trở về.

Hai người đi ra, Đường Kính lại không về chủ trạch, mà theo Úc Thụy đến Úc Hề viên.

Vào Úc Hề viên, Đường Kính bảo Kiều Tương lấy đồ ăn không đặt trong phủng hạp lại đây. Chỉ Hi mở hộp, bày điểm tâm ra đĩa, thức ăn nhiều lắm, chỉ lấy ra một ít, còn lại thì mang xuống phòng bếp, để thiếu gia từ từ ăn.

Đường Kính nói: “Mấy cái này đều bổ khí bổ hư, dù sao vẫn tốt hơn uống thuốc.”

Úc Thụy gật gật đầu, tạ Đường Kính, hắn thật sự không ngờ tới, Đường Kính lại quan tâm hắn như vậy, cũng không biết điều này có thể nói lên địa vị của hắn trong lòng Đường Kính được đề cao đôi chút hay không, càng cao thì càng chứng tỏ thân phận trưởng tử của hắn càng vững chắc.

Kỳ thật Úc Thụy không biết, địa vị của mình trong lòng Đường Kính quả thật là càng ngày càng cao, Đường Kính càng ngày càng không thể bỏ hắn xuống được, thời thời khắc khắc đều không tự chủ được nghĩ đến hắn, muốn quan tâm hắn, chẳng qua không phải xuất phát từ sự quan tâm của phụ thân đối với nhi tử.

Mà Đường Kính vẫn cho rằng điều này này không đúng, vẫn luôn khắc chế ý niệm này nảy sinh.

Bọn họ còn chưa nói được mấy câu, một nha đầu chợt tiến vào bẩm báo: “Lão gia, thợ may hỉ phục đã đến, thỉnh ngài đo quần áo.”

Đường Kính theo bản năng nhìn thoáng qua Úc Thụy, Úc Thụy nghe thấy hai chữ hỉ phục, trong lòng lại bắt đầu vô vị. Hắn vẫn luôn nghĩ là do địa vị trưởng tử của mình không vững chắc, cho nên không hề hy vọng Đường Kính tái giá, không nghĩ nhiều đến nguyên nhân khác, cũng không dám nghĩ nhiều.

Mặc dù trong lòng Úc Thụy thấy vô vị, nhưng trên mặt vẫn ngụy trang thực lạnh nhạt, bộ dáng vân đạm phong khinh kia rơi vào mắt Đường Kính, trong lòng Đường Kính cũng bắt đầu không thoải mái.

Đường Kính nói: “Gọi họ đến Úc Hề viên, đo ngay tại đây, thuận tiện đo cho thiếu gia làm thêm hai bộ đồ mới.”

Úc Thụy cảm thấy hắn không phải nữ hài nhi, không cần nhiều quần áo như vậy làm gì, nhưng bỗng nghĩ đến, không chừng là may để mặc trong hôn sự của Đường Kính, cho nên không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Cám ơn phụ thân.”

Thợ may đến rất nhanh, lấy số đo của Đường Kính, lại đo cho Úc Thụy, cẩn thận ghi lại kích cỡ, sau đó mời Đường Kính lựa chọn hình thức.

Đường Kính chẳng mấy để tâm hỉ phục của mình, bởi vì tâm của y căn bản không đặt trên người Trần Xu. Trần Xu tồn tại chỉ là cái cớ để Đường gia kết thông gia cùng Trần gia, biến thành một đại gia tộc, có lẽ ở trong mắt Trần Trọng Ân, y cũng chưa bao giờ coi trọng chuyện của chất nữ mình.

Ngược lại, Đường Kính có vẻ để bụng đến xiêm y của Úc Thụy, thợ may mang theo rất nhiều tranh mẫu, mời Đường Kính chọn hình thức, thân mình Úc Thụy vốn đã nhỏ nhắn, quần áo mặc thường ngày tuy rằng cũng đẹp nhưng vẫn thấy không vừa vặn, đương nhiên phải may lại.

Đường Kính chọn vài kiểu, làn da Úc Thụy rất trắng, mặc màu gì cũng rất hợp, bình thường Úc Thụy vẫn luôn mặc quần áo hạnh sắc, bởi vì màu sắc tương đối nhẹ nhàng, không hề chói mắt, mùa hè mặc vào khiến người ta vừa nhìn liền thấy mát mẻ.

Nhưng hôm nay Đường Kính lại cố tình không chọn vải nhạt màu, thậm chí còn chọn một bộ màu đỏ thẫm, bình thường cũng có nam tử mặc quần áo màu đỏ sẫm hoặc là tím đậm, quần áo tối màu cũng không có vấn đề gì, nhưng mà đỏ này lại đỏ thẫm giống như hỉ phục, điều này làm cho Úc Thụy cứng lưỡi. Tuy hắn mặc quần áo màu này, Kiều Tương cùng Chỉ Hi vẫn luôn nói nhìn đẹp nhìn đẹp, nhưng Úc Thụy vẫn cứ là cảm thấy, hỉ sự là của Đường Kính cơ mà, nhi tử như hắn mặc diêm dúa như vậy làm cái gì?

Thế nhưng Đường Kính đã gật đầu rồi, Úc Thụy cũng không có biện pháp nào khác.

Thời Việt là nam tử, không biết quần áo này nọ có đẹp hay không, chẳng qua thấy Chỉ Hi cùng Kiều Tương khen ngợi không ngớt, Thời Việt cũng chêm một câu: “Nhìn rất đẹp, trông càng trắng.”

Chọc đến mấy nha đầu trong phòng đều “Hì hì” bật cười theo.

Đường Kính đo quần áo xong cũng không đi, cứ ở lì tại Úc Hề viên, bởi vì Úc Thụy không đến thư viện nữa cho nên Đường Kính muốn giao cho hắn một ít việc làm ăn ở cửa hàng.

Sản nghiệp Đường gia chủ yếu ở trong kinh thành, ở những nơi khác cũng có, nhưng cho dù không phải sản nghiệp chính thì nhà khác cũng không thể so được.

Đường gia sai Thành Thứ mang đến sổ sách của hai cửa hàng bán vải vóc cho Úc Thụy xem, vải trong cửa hàng đều do Viên lão bản nhập hàng từ Giang Ninh về, bởi vì tất cả mọi người đều biết đến danh tiếng của vải vóc Giang Nam, quan to quý nhân trong kinh thành chẳng thiếu tiền, chỉ sợ không có hàng tốt, cho nên chuyên tìm mua những thứ càng đắt càng tốt.

Vải vóc vận chuyển từ Giang Nam đến, muốn nhanh cũng không được, đường thủy giá rẻ, đương nhiên là phương thức vận chuyển tốt nhất, nhưng vạn nhất gặp nước, vải vóc đều tiêu tùng, cho nên vận chuyển thế nào cũng là một chuyện vô cùng phiền phức.

Đường Kính trước hết đưa cho Úc Thụy xem của hai cửa hàng nhỏ, cũng coi như để luyện tập. Hai cửa hàng này ở trong kinh thành cũng không tính là lớn, nhưng rất nổi tiếng, doanh thu một tháng thu về Đường trạch không hề ít.

Đường Kính giao cửa hàng cho hắn, dặn dò: “Người bên ngoài hiện giờ chỉ biết đến trưởng tử của Đường gia, nhưng chưa hề biết đến thủ đoạn chân chính của ngươi, hai cửa hàng này cho ngươi, sau này đều do ngươi phụ trách, lãi lỗ ta cũng sẽ không hỏi đến, doanh thu mỗi tháng ngươi cũng không cần phải giao cho Thành Thứ, cái này đều là của ngươi. Chẳng qua ta cũng phải nói trước, nếu thua lỗ, đối với Đường gia mà nói cũng chỉ như mất một sợi lông trâu không có giá trị, coi như là đồ chơi ta cho ngươi, thế nhưng ở trong mắt người ngoài, phải biết hai cửa hàng này có vị trí thế nào, mà ngươi sẽ thành dạng người gì.”

“Dạ, nhi tử đã biết.”

Úc Thụy nghe Đường Kính nói xong, tuy rằng hắn trả lời thật nghiêm túc, nhưng trong lòng Úc Thụy vẫn không nhịn được kích động, hắn chưa từng nghĩ tới Đường Kính sẽ giao cho mình quản lý cửa hàng, bản thân hắn cũng không dám hỏi.

Úc Thụy đời trước cũng đã quản lý cửa hàng, đừng nói chỉ có hai cửa hàng bán vải, mà có nhiều hơn nữa Úc Thụy cũng quản lý được, lại còn quản đến đâu ra đấy, cho nên hắn cũng không lo lắng nhiều về việc này, nhưng lại sợ mình lộ ra chỗ nào quái dị, làm không tốt, cũng không thể để cho Đường Kính nhìn ra thủ đoạn chân chính của mình.

Làm một thương nhân, có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ là nói suông, chỉ có tiền bạc mới là bản lĩnh thật sự, có thể kiếm tiền, hơn nữa không phải đồng tiền bẩn thỉu, thì mới là một thương nhân giỏi.

Đường Kính cho hắn xem qua sổ sách, bản thân Úc Thụy rất mẫn cảm đối với các con số, chỉ nhìn một lần đã ghi tạc trong lòng.

Đường Kính không nghĩ tới hắn xem nhanh như vậy, bây giờ là buổi chiều, còn một lúc nữa trời mới tối, Đường Kính liền chuẩn bị mang Úc Thụy đến cửa hàng một chuyến, dù sao y đã giao cửa hàng cho Úc Thụy, cũng phải để thuộc hạ nhận thức nhận thức một chút tân quản sự.

Y sai Thành Thứ chuẩn bị ngựa cùng một cỗ kiệu, mang Úc Thụy đến cửa hàng.

Tuy Đường Kính nói cửa hàng không lớn lắm, chỉ có hai gian nhỏ, nhưng dù sao cũng là sản nghiệp của Đường gia, đến nơi, Úc Thụy mới biết được, không phải không lớn, mà là “không quá lớn”, hai cửa hàng bán vải này to hơn cửa hàng Úc Thụy quản lý đời trước rất nhiều.

Bọn họ còn chưa tới cửa, đã có tiểu nhị nhìn thấy từ xa, nhanh chóng chạy vào gọi chưởng quỹ, chưởng quỹ lúc đó còn đang thanh toán tiền cho khách nhân, vừa nghe thấy Đường tứ gia đến đây, tiền bạc gì cũng quăng hết, trực tiếp bỏ bàn tính, ra ngoài cửa hàng nghênh đón.

Lúc chưởng quỹ ra tới, Đường Kính cùng Úc Thụy cũng vừa lúc đến nơi, Đường Kính xoay người xuống ngựa, Thời Việt đi sau đẩy xe lăn đến, kiệu phu hạ thấp cỗ kiệu, sau đó vén mành lên.

Chưởng quỹ cười tủm tỉm chào: “Đường tứ gia đến đây, mời vào mời vào.”

Chẳng qua Đường Kính xuống ngựa xong, lại vòng ra sau, từ trong kiệu đỡ một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi ra, xoay người ôm thiếu niên kia đặt lên xe lăn.

Chưởng quỹ rất thông minh, đầu năm nay người mà hai chân có tật, lại có thể được Đường Kính đích thân hầu hạ, ngoài đại thiếu gia Đường gia ra, còn có thể là ai, vội vàng cười toe: “Đại thiếu gia cũng tới.”

Đường Kính đi vào bên trong, Thời Việt đẩy Úc Thụy theo sau cũng vào trong, mọi người qua gian ngoài, đi thẳng vào chủ ốc phía sau.

Chưởng quỹ mang nước trà lên, tự động đem một chồng sổ sách ra, đặt tới trước mặt Đường Kính.

Đường Kính mở miệng: “Hôm nay tới không phải kiểm tra sổ sách, sau này chuyện của hai cửa hàng này ta sẽ không hỏi đến nữa, tất cả đều do thiếu gia làm chủ, doanh thu hàng tháng cứ đưa thẳng đến Úc Hề viên là được.”

“Dạ dạ.”

Chưởng quỹ vừa nghe, vô cùng ngạc nhiên, có vẻ lão gia đã bắt đầu để thiếu gia tiếp nhận gia nghiệp, kỳ thật lúc mọi người nghe nói Đường tứ gia muốn kết hôn với Đại tiểu thư Trần gia, còn tưởng cái ghế trưởng tử Đường gia sẽ đổi chủ, địa vị của Trần gia là gì, so với một người què không nương vẫn tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần.

Nào biết, mấy ngày trước nghe xong còn đang vui vẻ, hôm nay lại đần mặt, Đường Kính thế mà lại cho Đường Úc Thụy tiếp nhận hai gian cửa hàng, nếu Đường tứ gia không thương trưởng tử này, sao có thể chuyển cửa hàng cho hắn?

Trong lòng chưởng quỹ run rẩy, may mắn mình vẫn luôn đứng ngoài xem cuộc vui, không làm ra cái gì sai lầm, nếu không nhỡ trái ý Đường tứ gia thì không phải tự tìm đau khổ sao.

Chưởng quỹ nhanh chóng cười nói với Úc Thụy: “Như vậy, sau này ta chỉ có Đường thiếu gia ngài là chủ tử, nếu có chuyện gì, ta đành phải vác cái mặt già nua này đi làm phiền ngài.”

Úc Thụy khách khí cười nói: “Ta cũng là lần đầu tiên không trâu bắt chó đi cày, nếu có việc gì làm không chu toàn, các vị đều là lão lương đống, mong rằng sẽ chỉ bảo nhiều hơn, đừng chê cười ta.”

“Nào dám, ta làm việc vì chủ tử, sao có thể chê cười.”

Úc Thụy cùng hắn khách khí hai câu. Hiếm khi Đường Kính cùng Úc Thụy đều đến đây, chưởng quỹ kia liền mọi cách giữ bọn họ lại dùng cơm chiều, sai hạ nhân ra ngoài đặt trước một nhã gian, cũng may ở ngay bên cạnh có một tửu lâu khá nổi danh, không cần phải chạy quá xa, cũng không phải chờ lâu lắm.

Chưởng quỹ nói chỉ là “cơm rau dưa”, hơn nữa lần đầu đến đây, Úc Thụy không tiện từ chối, Đường Kính cũng không tỏ vẻ phiền chán, vậy nên đều ở lại dùng cơm chiều.

Thời gian dùng cơm hơi lâu một chút, Úc Thụy bản tính ôn hòa lại trong sáng, nói kiểu gì cũng có thể ứng phó trôi chảy, lại có Đường Kính tọa trấn, quản sự cũng không dám làm khó dễ, có mời rượu cũng đều bị Đường Kính cản lại, tuy rằng ăn đến tối muộn, Úc Thụy vẫn rất cao hứng, dù sao đây cũng là cửa hàng đâu tiên đời này hắn được tiếp nhận.

Lúc trở về đã khuya rồi, trên đường không còn đèn, cũng không có người, đã qua giữa hè, gió đêm thổi đến đã se lạnh, Úc Thụy ngồi trong kiệu lắc lắc lắc lắc, dần thấy buồn ngủ, gió bỗng từ cửa sổ thổi vào, Úc Thụy rùng mình một cái, thanh tỉnh không ít.

Hắn vén màn lên, ngó ra ngoài, Thời Việt đi theo bên cạnh, lập tức đến gần hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy?”

Úc Thụy nói: “Bên ngoài lạnh, thỉnh lão gia vào kiệu ngồi.”

Thời Việt gật gật đầu, đi truyền lời, Đường Kính ngồi trên lưng ngựa, liếc cỗ kiệu phía sau một cái, lập tức xuống ngựa, thật sự đi qua.

Kiệu phu hạ thấp cỗ kiệu, thỉnh Đường Kính lên.

Kiệu rất lớn, bên trong cũng rộng rãi, Úc Thụy vừa gầy vừa yếu, Đường Kính ngồi lên cũng không chật chội.

Trong kiệu nhiều thêm một người, Úc Thụy cũng cảm thấy ấm áp hơn, Đường Kính không nói chuyện, mới đầu Úc Thụy còn giữ vững tinh thần, sau đó bị lay đến động đi mệt nhọc, đành phải dựa vào cỗ kiệu mà ngủ.

Đường Kính nghe tiếng hô hấp vững vàng của hắn, vươn tay đỡ đầu hắn lại tựa vào vai mình, bàn tay Úc Thụy thành thành thật thật đặt trên đầu gối, Đường Kính nắm nhẹ vào trong tay, có chút lạnh lẽo.

Úc Thụy ngủ say, đột nhiên có một cỗ ấm áp vây quanh, chỉ thoáng động một cái, không rút ra, cứ mơ mơ màng màng để Đường Kính nắm.

Qua thật lâu, Úc Thụy đột nhiên choàng mở to mắt, kỳ thật thời gian ngủ cũng không dài, còn chưa tới Đường trạch, lại nhìn thấy tay mình bị Đường Kính nắm, cái đầu còn đặt trên vai Đường Kính.

Úc Thụy nhất thời nghĩ tới mấy chuyện không nên nghĩ, cứ như vậy cứng ngắc không được tự nhiên, lại không dám động đậy, sợ Đường Kính cũng tỉnh theo thì thật xấu hổ.

Đường Kính không ngủ sâu, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, Úc Thụy vừa tỉnh y đã biết, đối phương lại chỉ động một cái rồi lập tức an tĩnh nhu thuận, đầu đặt trở lại vai y, qua một thời gian mới chậm rãi thả lỏng, toàn thân đều dựa vào người y.

Một đường thật ra cũng rất thư thái, đến Đường trạch, Đường Kính mới buông tay ra, Úc Thụy cũng đã tỉnh lại rồi, chẳng qua hắn vẫn luôn dựa vào Đường Kính, vành tai hơi đỏ lên, hắn còn nghĩ rằng mình đã diễn rất tự nhiên, xem nhẹ chuyện Đường Kính thực ra là một người luyện công.

Bọn họ bước xuống, vừa vào bên trong, Thành Thứ đã đến nghênh đón, trong tay còn cầm một tập giấy, đưa cho Đường Kính, nói: “Đây là danh sách những người cần mời cho hôn sự của lão gia, mở yến vào tháng sau, bây giờ không mời chỉ sợ sẽ không kịp, cũng có vẻ không phải phép. Lão gia xem qua, nếu không thêm bớt cái gì, ta cho người viết thiếp gửi đi.”

Đường Kính ra khỏi nhà thì thôi, vừa về tới là nghe thấy chuyện cưới hỏi, y chủ động thúc đẩy mối hôn sự này, kỳ thật là muốn lão thái thái vừa ý, để cho y được thanh tĩnh, nào ngờ giờ lại biến thành rườm rà như vậy.

Y không nhìn, cũng chẳng cầm tập giấy Thành Thứ đưa, chỉ phất phất tay nói: “Ngươi tự xem rồi mời là được, không cần phải rườm rà, thế này là được rồi.”

“Này… Vâng, lão gia.”

Thành Thứ đi theo Đường Kính nhiều năm như vậy, cũng biết rõ tính tình của Đường Kính, liền lên tiếng đi làm.

Lúc này Úc Thụy còn chưa đi, hắn ở bên cạnh nghe xong, trên mặt treo lên một tầng ý cười ôn hòa, mở miệng: “Phụ thân sắp nạp thê, nhi tử còn chưa chúc mừng phụ thân.”

Đường Kính không đáp lời, bình thường trong Đường gia đều treo đèn lồng, sau khi đóng đại môn, cửa hông cũng sẽ đóng, đèn lồng sẽ tự tắt, tuy lúc này vẫn sáng, nhưng nến sắp cháy hết, ánh sáng có chút mờ nhạt.

Trên mặt Đường Kính không có biểu cảm gì, yên lặng nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi là người thông tuệ, cho nên ta mới giao cho ngươi quản lý cửa hàng, như vậy chuyện lần trước ở biệt viện Trần gia… Ngươi cũng có thể đoán được là ai động tay động chân đúng không.”

Tim Úc Thụy đột nhiên đập giống như nổi trống, đúng như Đường Kính đã nói, Úc Thụy là người thông minh, cho nên Úc Thụy chưa bao giờ nhắc tới chuyện đêm đó, mặc kệ ngày ấy hai người có bao nhiêu điên cuồng bao nhiêu vui thích, Úc Thụy giống như đã quên hết sạch, giống như chuyện đó chưa hề phát sinh.

Thế nhưng Đường Kính lại đột nhiên nhắc tới, đem lớp giấy cửa sổ mỏng manh “ba” một cái chọc thủng.

Đường Kính thấy đối phương nháy mắt trợn trừng, cực nhanh liếc y một cái, lại lập tức an phận cúi đầu, y cũng không nóng nảy, nói tiếp: “Ngươi cũng biết là ai giở trò với ta, vậy ngươi có đoán ra, tại sao ta còn muốn thú nàng không?”
Bình Luận (0)
Comment