Nghê Huy cảm thấy tức giận, dần dần lại cảm thấy không có gì, vì sống lại một lần nữa, y cho dù ở trước mặt mình, chính mình cũng có thể không để ý tới y. Nghĩ như vậy, liền trầm tĩnh lại, không biết đã ngủ từ khi nào.
Lúc thức dậy đã là ngày hôm sau, đêm qua chắc là ông ngoại ôm hắn trở về, Nghê Huy cùng với ông ngoại đánh Thái Cực ở trong sân, Thủy Hướng Đông cũng đi theo tập. Ông ngoại nhìn thấy Thủy Hướng Đông đến, vô cùng vui vẻ: “Tốt, tốt, đều cùng nhau tập.”
Nghê Huy mặt không biểu tình mà đánh quyền của chính mình, ánh mắt Thủy Hướng Đông len lén nhìn hắn, phát hiện trên mặt hắn dường như có chút không vui, không nhịn được có chút thở dài.
Điểm tâm sáng là cháo gạo kệ, món cháo ngoài trừ bình thường ăn với dưa muối, còn có một mâm đồ ăn được chiên vàng óng, Nghê Huy hỏi bà ngoại: “Đây là cái gì ạ?”
Editor có đôi lời cần giải thích:* Trong chương này có hai từ, 1 là 知了, 2 là 知了猴.
– 知了: theo từ điển dịch là ve sầu.
– 知了猴: trong từ điển không có, hỏi google ca ca thì ảnh dịch là ve sầu khỉ, thím QT thì dịch là biết hầu. Mình cũng không biết dịch thế nào nên mình để là ve sầu khỉ. Cao nhân nào biết thì chỉ mình với nhé.
Bà ngoại cười gắp cho hắn một cái: “Ve sầu khỉ mà tối hôm qua Hướng Đông bắt được, rất nhiều, ta đã rửa sạch rồi dùng nước muối ngăm suốt đêm, vừa mới dùng dầu chiên lên. Nếm thử hương vị xem thế nào.”
Nghê Huy nhìn một cái qua Thủy Hướng Đông ở đối diện bàn, y trưng ra vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Nghê Huy xụ mặt, đem ve sầu khỉ đưa vào miệng. Trong lòng hắn nói, ta liền ăn 1 con, đây là con mà chính mình đã bắt.
Ve sầu khỉ bề ngoài vô cùng giòn, bên trong vô cùng giòn, có chút hương vị thơm ngọt, thơm phức rất ngon miệng. Nghê Huy ăn một con, nhìn dĩa ve sầu đó, bới một hớp cháo, lại ăn một chút dưa muối, cảm thấy vẫn là không bằng ve sầu khỉ ăn ngon, nhịn không được lại gắp một con. Thủy Hướng Đông nhìn thấy hắn chủ động gắp ve sầu khỉ ăn, khóe miệng cong lên, vừa trộm vui mừng vừa cúi đầu ăn cháo.
Ăn xong điểm tâm, Trương Dũng chạy đến: “Hướng Đông, Nê Ba, các ngươi ăn điểm tâm là ve sầu khỉ phải không? Bà nội của ta tối hôm qua đều đem ve sầu khỉ chiên cho ta ăn, hương vị thật ngon.” Vẻ mặt như đang nhớ đến hương vị đó.
Nghê Huy không nói gì, Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Ăn rồi, rất ngon.”
Trương Dũng nói: “Tối hôm nay, chúng ta lại đi bắt đi, ta rất thích ăn.”
Thủy Hướng Đông: “Được, tối hôm nay lại đi bắt nữa. Nhưng mà con nít ăn nhiều không tốt, ta chuẩn bị bắt ve sầu khỉ đi bán.”
Trương Dũng hai mắt tỏa sáng: “Thật chứ, ve sầu khỉ còn có khả năng bán lấy tiền?”
Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Ta cũng không rõ nữa, món này ăn ngon như vậy, chắc là có thể, phải thử mới biết được.”
Nghê Huy ở một bên nghe cuộc đối thoại của bọn họ, không nhịn được nhìn vào hai mắt của Thủy Hướng Đông, hắn đã có thể khẳng định rằng bên trong vẻ bề ngoài của y là một linh hồn khác, nếu không một đứa con nít 7 tuổi sao lại có thể hiểu được những chuyện này.
Đến lúc chạng vạng, trời vẫn còn chưa tối, Thủy Hướng Đông và Trương Dũng liền bắt đầu đi bắt ve sầu khỉ, vào thời gian này ve sầu khỉ vẫn chưa ra khỏi động, phải ở mặt đất tìm động mà móc. Cái này cần người có kinh nghiệm mới có thể nhận ra được, ve sầu khỉ trước tiên đem tầng đất xung quanh miệng động làm cho mỏng đi, trước hết trên đỉnh mở một cái lỗ nhỏ, đợi trời tối một chút, liền phá bỏ tầng đất mỏng xung quanh cái lỗ đi ra khỏi động.
Thủy Hướng Đông và Trương Dũng đều nhận biết được động của ve sầu khỉ, nhìn chuẩn một cái, dùng cái cuốc móc một cái, liền có thể móc ra, nhưng mà như vậy tương đối tốn sức, không bằng đợi bọn nó tự mình bò đi ra rồi bắt.
Nghê Huy nhìn hai người họ chơi đến bất diệc nhạc hồ, trong lòng mình cũng thấy ngứa ngứa, do dự hồi lâu, vẫn là không đi, một mực nằm trên giường lạnh, quấn quít lấy ông ngoại bà ngoại kể chuyện cho mình nghe, ông ngoại kể chuyện xưa về lịch sử bắt giam Lưu Trương*, bà ngoại lại kể chuyện về tình yêu thời xưa như ngưu lang chức nữ, Mạnh Khương Nữ, Lương Chúc…, những câu chuyện cổ xưa đó từ trong miệng bọn họ nói ra, so với những phiên bản mà mình biết lại có chút khác biệt, nghe ra vẫn có chút ý tứ.
* 外公讲的多是关刘张等人的历史故事: mọi người thấy mình dịch không đúng thì chỉ lại dùm mình nhé.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Nghê Huy cùng với ông ngoại tập Thái Cực, không thấy Thủy Hướng Đông, hắn quay đầu tìm kiếm, ông ngoại hỏi: “Con tìm Hướng Đông phải không?”
Nghê Huy trên mặt có chút nóng lên: “Không ạ, ai tìm y a.”
Ông ngoại cười nói: “Y cùng với Trương Dũng đến chợ đi bán ve sầu khỉ rồi.”
Hai đứa con nít luôn biệt biệt nữu nữu (别别扭扭的), người lớn đều thấy được, Hướng Đông đứa nhỏ này rất tốt, lúc nào cũng cố gắng lấy lòng Nghê Huy, nhưng mà Nghê Huy lại không cảm kích. Nếu như là đứa trẻ bình thường, đa phần đều sẽ không lại lấy mặt nóng dán mông lạnh, nhưng mà Thủy Hướng Đông lại không có bị sự lãnh đạm của Nghê Huy đả kích, trước sau như một vẫn đối tốt với hắn. Ông ngoại lúc bắt đầu cảm thấy, Nghê Huy không thích Thủy Hướng Đông, có thể là xuất phát từ sự đố kị, sợ hai anh em y đoạt đi sự quan tâm của ông bà ngoại, nhưng mà Nghê Huy đối với Thủy Hướng Dương lại rất quan tâm, ăn hay chơi đều nhường y, còn sẽ cùng hắn chơi, nhìn không ra thần sắc đố kị. Duy nhất chỉ có thành kiến đối với Thủy Hướng Đông, này cuối cùng là tại sao? Lão nhân nghĩ không được lời giải đáp, chỉ có thể sử dụng không hợp ý để giải thích.
Đến lúc hơn bảy giờ, Thủy Hướng Đông vẫn chưa trở lại, Thủy Hướng Dương đã thức dậy. Y thức dậy không nhìn thấy ca ca, liền nhịn không được khóc rống lên, đứa nhỏ này không có cha mẹ, anh trai chính là người thân duy nhất của y, cho nên đối với ca ca đặc biệt ỷ lại một chút.
Ông ngoại bà ngoại đều đến khuyên bảo, khuyên không được. Nghê Huy nắm tay y: “Dương Dương, ca ca đợi chút nữa liền trở lại, đi mua kẹo cho ngươi rồi. Con thỏ sinh thỏ con, chúng ta cùng đi xem đi.”
Thủy Hướng Dương nghe thấy Nghê Huy nói như vậy, dùng tay lau nước mắt: “Thật sự?”
“Ân”. Nghê Huy nắm tay của Thủy Hướng Dương, đi đến bên cạnh cái lồng của con thỏ, tối hôm qua, thỏ mẹ màu trắng sinh một ổ con nhỏ, tổng cộng sinh 7 con, 3 con màu trắng, 4 con màu xám, lông cũng chưa rậm, thịt vù vù, vắt thành một đoàn, nhìn ra đặc biệt đáng yêu.
Thủy Hướng Dương nhìn thấy con thỏ nhỏ bị con thỏ màu trắng bao phủ nằm trong ổ cỏ, quên luôn việc ca ca không có ở nhà, thân mật nhìn mấy con thỏ con, còn nghĩ đưa tay ra bắt.
Nghê Huy nói: “Dương Dương, đừng bắt thỏ con, bắt thỏ con, thỏ mẹ sẽ không cho nó uống sữa được, thỏ con sẽ bị đói chết.” Thỏ con bị lây nhiễm mùi của con người, thỏ lớn sẽ cảm thấy đây không phải là con của mình, phần lớn là sẽ không uy sữa.
Thủy Hướng Dương nghe hắn nói như vậy, liền rút tay lại, cách cái lồng nhìn vào: “Thỏ con khi nào mới lớn a?”
“Rất nhanh liền lớn, đợi thân thể của Dương Dương tốt lên, thỏ con liền lớn lên. Đến lúc đó ông ngoại cho ngươi hai con thỏ được không?” Nghê Huy nói.
Thủy Hướng Dương hưng phấn lên: “Được, em thích thỏ con.”
Thủy Hướng Đông trở lại, nhìn thấy Nghê Huy và đệ đệ ngồi xổm trước lồng thỏ nhìn con thỏ, hai người ở chung vô cùng hòa thuận, không nhịn được nở nụ cười: “Dương Dương, ca ca về rồi nè.”
Nghê Huy và Thủy Hướng Dương quay đầu lại, nhìn thấy Thủy Hướng Đông mang theo một cái thùng nhựa đứng ở trong sân, Thủy Hướng Dương vội vàng chạy qua: “Ca ca, Huy Huy ca nói muốn cho em hai con thỏ con.”
Thủy Hướng Đông nhanh chóng đón đệ đệ: “Dương Dương đừng chạy, từ từ đi. Con thỏ nhỏ sinh ra rồi sao?”
“Ân, ca ca, ngươi lại đây xem, rất nhiều nè.” Thủy Hướng Dương chỉ vào cái lồng thỏ.
Thủy Hướng Đông ôm đệ đệ đi đến nhìn con thỏ, nói với Nghê Huy: “Cám ơn ngươi đã trông đệ đệ của ta.”
Nghê Huy quay đầu đi, không nói gì, đi trở về phòng.
Lúc ăn điểm tâm sáng, Thủy Hướng Đông đêm một sấp tiền đưa cho bà ngoại: “Bà nội cái này đưa bà.”
Bà ngoại nhìn thấy tiền trong tay y: “Tiền bán ve sầu khỉ sao?”
Thủy Hướng Đông gật đầu: “Dạ.”
Bà ngoại nói: “Con cầm đi, để lại làm tiền tiêu vặt.”
Ông ngoại cũng nói: “Hướng Đông, tiền này con giữ lại cho con đi, sau này mua viết mua sách. Ve sầu khỉ bán được không?”
Thủy Hướng Đông nói: “Vẫn có thể, con bán một hào một con, hôm qua tụi con tổng cộng bắt được hơn 80 con, bán hơn 8 đồng.”
Ông ngoại cười rộ lên: “Rất tốt.”
Thủy Hướng Đông cười nói: “Con buổi tối sẽ đi bắt nữa.”
Nghê Huy cảm thấy Thủy Hướng Đông vẫn rất lợi hại, tiền lương một tháng của bọn họ ở đây cũng hơn 100 đồng 1 tháng, y bận rộn một trận, cũng nhanh chóng đuổi kịp một ngày lương của người ta.
Ăn cơm xong, Trương Dũng lại đến, trên tay cầm một cây kem bơ, lếm đến say mê thích thú, lúc liếm kem, cái răng cửa bị thiếu cũng lộ ra ngoài, vừa ăn vừa đắc ý: “Hắc hắc, đây là dùng tiền ta tự kiếm được mua đó.”
Thủy Hướng Đông nói với Nghê Huy: “Nghê Huy, ngươi ăn kem không?”
Nghê Huy quay đầu lại nhìn Thủy Hướng Đông: “Ta không ăn.” Nhìn dáng vẻ y muốn mua kem cho chính mình.
Thủy Hướng Dương nói: “Ca ca, em muốn ăn.”
Thủy Hướng Đông xoa xoa đầu của đệ đệ: “Dương Dương không thể ăn kem, ca mua kẹo quạt hương đồ cho ngươi ăn.”
Thủy Hướng Dương nhìn kem trong tay Trương Dũng, đem đầu ngón tay đưa ngậm vào miệng, Thủy Hướng Đông vội vàng đem ngón tay của đệ đệ rút ra, nói với Trương Dũng: “Trương Dũng sau này không cho phép cầm kem đến đây ăn, ngươi cố ý dụ dỗ Dương Dương phải không?”
Trương Dũng hắc hắc cười, sau đó vội vàng đem kem cắn hết vào trong bụng, lạnh đến y phải hút khí lạnh: “Về sau không bao giờ ở trước mặt Dương Dương ăn kem nữa.”
Thủy Hướng Đông nắm tay đệ đệ, đi mua kẹo, lúc trở lại, cho Nghê Huy một bao kẹo đường to: “Cái này cho ngươi.”
Nghê Huy nhìn bao kẹo đường trong tay y, cả nữa ngày cũng không đưa tay ra nhận, chính mình còn ăn cái gì kẹo đường a. Thủy Hướng Đông nói: “Cầm đi, Nghê Huy, cám ơn ngươi hôm nay giúp ta trông đệ đệ.”
Nghê Huy nói: “Ngươi cho Dương Dương ăn đi.”
“Dương Dương còn nhỏ lắm, không thể ăn kẹo đường, cái này mua cho ngươi.” Thủy Hướng Đông vẫn kiên trì, cái tay kia vẫn giữ tới 3 phút.
“Ngươi tự ăn đi.” Nghê Huy nói.
Thủy Hướng Đông cúi thấp đầu: “Nghê Huy, ta có chỗ nào làm không tốt, xin ngươi hãy tha thứ cho ta, xin lỗi.”
Nghê Huy trong lòng nói, một câu xin lỗi nhẹ nhàng như vậy, liền muốn chối bỏ hết tất cả những phản bội và tổn thương, có hơi quá dễ dàng. Hắn xoay người đi, không nói chuyện với Thủy Hướng Đông.
Thủy Hướng Đông cúi thấp đầu nhìn bao kẹo đường xinh đẹp trong tay, tâm tình lại vô cùng kém, Nghê Huy muốn như thế nào mới có thể tiếp nhận mình.
Biết được ve sầu khỉ có thể kiếm tiền, bắt đầu từ hôm qua, Thủy Hướng Đông và Trương Dũng bắt đầu đi bắt ve sầu khỉ. Qua vài ngày, Nghê Huy cũng bị Trương Dũng khuyến khích đi, bởi vì hắn quả thật đối với việc bắt ve sầu khỉ rất có hứng thú, nếu không Thủy Hướng Đông cũng muốn đi chơi, hắn đã sớm chơi đến bất diệt nhạc hồ.
Thủy Hướng Đông vẫn rất lợi hại, không qua mấy ngày, y liền tìm được một quán cơm có thu mua ve sầu khỉ, thu được so với bán lẻ rẻ một chút, nhưng có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, như vậy giảm bớt được rất nhiều chuyện, không cần phải sáng sớm mỗi ngày đi ra chợ ngồi chồm hổm trông coi.
Ba người bọn họ bắt được ve sầu khỉ đều đi bán lấy tiền, Thủy Hướng Đông đem tiền bán ve sầu khỉ lấy ra, chia đều ba phần, cho Trương Dũng, Nghê Huy và chính mình một phần. Lúc hắn đưa tiền cho Nghê Huy, Nghê Huy lắc đầu: “Ta không cần.”
Thủy Hướng Đông nói: “Cầm đi, đây là tiền mà ngươi kiếm được.”
“Ta chính là đi theo chơi thôi, ta lại không phải vì tiền.” Nghê Huy quay mặt qua chỗ khác.
Thủy Hướng Đông nói: “Đây không phải là đòi tiền, đây là tiền mà ngươi tự mình kiếm được a.”
Nghê Huy nhìn y, không kiên nhẫn nói: “Ta nói là ta không cần, ngươi sao lại phiền như vậy a, sau này nếu còn đưa ta tiền, ta sẽ không cùng đi với các ngươi nữa.”
Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy bỗng nhiên trở mặt, đành phải rút tay về, y vẫn là rất muốn Nghê Huy cùng đi chơi với y.
Đến hạ tuần tháng tám, ve sầu khỉ dần dần ít đi, hầu hết ve sầu vào thời gian này đã ra khỏi hang, lúc trước nhiều, một đêm có thể bắt được một hai trăm con, bây giờ một ngày chỉ có thể bắt được một hai chục con.
Thủy Hướng Đông nhìn số lượng ve sầu giảm đáng kể, liền dừng lại hoạt động bắt ve sầu. Kỳ nghỉ hè này, y cùng với Trương Dũng, Nghê Huy cùng nhau kiềm được không ít tiền, lúc bắt đầu hai người còn lục đục với nhau, về sau Nghê Huy kiến nghị bọn họ tách ra, phần mà chính mình bắt được cũng đưa cho Thủy Hướng Đông, kỳ nghỉ hè này bắt ve sầu khỉ, Thủy Hướng Đông liền kiếm được hơn 100 đồng.
Ban ngày, bọn họ còn đi kiếm xác ve, đến bán cho tiệm thuốc. Nghê Huy sợ phơi nắng, ban ngày luôn không ra khỏi cửa, ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài, ánh mắt hơn phân nửa đều lưu lại trên thân cây, nhìn thấy xác ve, liền cầm lên, mang về đặt ở bệ cửa sổ, Thủy Hướng Đông biết đây là Nghê Huy nhặt được, sẽ mỉm cười mà thu hồi.
Hết chương 11.