Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 20

Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, hai vị lão nhân đã thức dậy, Nghê Huy cũng thức dậy theo. Tôn gia gia khen hắn: “Huy Huy là đứa nhỏ tốt, biết ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt.”

Ông ngoại hỏi: “Huy Huy cũng muốn đi theo sao?”

“Dạ, con cũng muốn đi chơi.” Nghê Huy nghĩ đi nhận thức một chút cũng tốt.

Lúc này trời vẫn còn rất sớm, lại là mùa đông, trên đường cơ hồ không có người đi lại, ngẫu nhiên có thể gặp được những bà chủ của gia đình vội vàng đi chợ. Lúc này xe bus còn chưa có, Tôn gia gia gọi một chiếc xe ba bánh, chở ba người đến đầu phố, đầu phố là đường dành riêng cho người đi bộ, cửa hàng san sát nhau, là khu vực náo nhiệt nhất, nhưng mà lúc này vẫn rất vắng vẻ, những cửa hàng đã mở cửa chỉ có ít ỏi mấy nhà, mọi người vẫn còn đang ngủ say.

Tôn gia gia trực tiếp dẫn bọn họ quẹo vào một con hẻm nhỏ ở bên cạnh, khác với con phố chính vắng vẻ, trong hẻm rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều, rất nhiều cửa hàng đã mở cửa, ngọn đèn vàng ấm áp đón khách. Trong hẻm bày đầy các loại hàng rong, người bán hàng rong yên tĩnh bắt đầu chờ đợi khách hàng, đã có không ít người già và trẻ em đi dạo trong hẻm.

Tôn gia gia hiển nhiên là khách hàng thường xuyên ở đây, rất nhiều người bán hàng rong đều chào hỏi ông. Nghê Huy mở to hai mắt, nhìn đồ gốm trên quầy hàng, ngọc thạch, tiền đồng, dụng cụ kim loại, tranh chữ còn có các loại hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại vv, có mới có cũ, hàng bày la liệt, làm người xem hoa cả mắt.

Ông ngoại rất thích tranh chữ, giờ phút này đang xem một cái bản dập thời Ngụy. Nghê Huy ngồi chồm hổm ở sạp bên cạnh nhìn đồ gốm của người ta, trong tất cả những thứ đó, Nghê Huy chỉ biết một chút đối với đồ gốm. Trên sạp này bày các mặt hàng như đồ gốm, ly, chậu, bát, ấm, hộp, lọ, vv, rất nhiều hình dáng, một màu hay nhiều màu đều có.

Chủ quán là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thấy Nghê Huy ngồi xổm trước quầy hàng nhìn đến say sưa, liền cười tủm tỉm nói: “Bạn nhỏ đừng sờ loạn nha, cẩn thận coi chừng vỡ, phải đền tiền đó.”

Nghê Huy nói: “Em muốn mua đồ, vẫn không cho sờ sao?”

Người thanh niên trợn tròn mắt: “Đây không phải là đồ chơi đâu, mau đi tìm người lớn ở nhà đi.”

“Em biết, đây là đồ gốm, sưu tầm đồ cổ a.” Thanh âm của Nghê Huy giòn tan, mang theo tính trẻ con, nhưng lời nói lại nghiêm trang.

Chủ quầy thích thú, cầm lấy một cái đồ rửa bút: “Hắc, bạn nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi, biết cái này là đồ gốm gì sao?”

Nghê Huy nhìn một cái: “Bạch Từ Bối.”

“Hắc, được a, vậy cái này thì sao?”

“Phấn Thái.”

Mọi người xung quanh đều dừng lại, quay đầu lại đầy thích thú nhìn hắn, bọn họ đi dạo ở thị trường sưu tầm nhiều năm, còn chưa thấy qua người thích sưu tầm nào nhỏ như vậy.

Ông ngoại của Nghê Huy cũng rất kinh ngạc, vội vàng đặt bàn dập xuống rồi đi qua, Tôn gia gia đã sớm đi qua, đang cổ vũ Nghê Huy và chủ quầy đánh võ đài: “Vương Tam Nhi, ngươi thi đấu với cháu trai của ta như vậy, không cho ngươi chơi, không khoan dung chút nào sao?”

Chủ quầy đó tròng mắt xoay tròn vừa chuyển: “Tôn lão đầu, nguyên lai là cháu trai của ông, cố ý đến hãm hại tôi sao. Ông nhìn trúng cái nào?” Những gì Nghê Huy nói đều rất căn bản, người trong nghề nghe chính là chút bề ngoài, nhưng đây là một đứa con nít sáu bảy tuổi, có thể biết nhiều như vậy thì rất không bình thường.

Nghê Huy kỳ thực rất xấu hổ, hắn kỳ thực chỉ biết một chút bề ngoài, ỷ vào ưu thế dáng vẻ con nít. Tôn lão đầu chỉ vào cái đồ rửa bút bằng gốm màu trắng trong tay hắn: “Ngươi cái đó tặng cho cháu trai của ta là được rồi.”

Nghê Huy ánh mắt chuyển một vòng, ánh mắt dừng ở một cái bát lớn Thanh Hoa ở trên bàn, cái bát đó trên bề mặt còn đặt một cái bình hoa màu hồng: “Con muốn cái đó.”

Tôn gia gia hỏi: “Cái nào, bình hoa sao?”

“Không phải, là cái bát lớn đó.” Cái bát Thanh Hoa đó đường khính khoảng năm sáu chục milimet*, là một báu vật.

* Hông lẽ cái bát nhỏ dữ vậy sao?? Thật là khó hiểu!!??

Tôn gia gia vội vàng lắc đầu nói: “Cái đó không có tác dụng gì nhiều, chúng ta lấy cái này là được.”

Nghê Huy mắt điếc tai ngơ, quay đầu lại nói với ông ngoại của mình: “Ông ngoại, con muốn cái bát kia, ông giúp con mua đi.”

Tôn gia gia nói: “Chúng ta không cần cái bát đó, đó là đồ dỏm, phỏng theo thời Thanh Hoa, không phải hàng thật.” Vương Tam lúc đầu mang cái chậu này về, liền nói đây là Nguyên Thanh Hoa, kết quả rất nhiều người đều đến xem qua, nói là đồ giả.

Nghê Huy nói: “Nhưng mà cái đó đẹp, ông ngoại mua cho con đi, được không?”

Ông ngoại nhìn Nghê Huy: “Con muốn cái bát đó làm gì?”

Nghê Huy cười tủm tỉm nói: “Cái bát đó rất đẹp, còn có thể dùng để ăn cơm.” Nghê Huy không chỉ một lần nghe người bạn vong niên kia nói qua, hắn đã từng lỡ mất dịp tốt với một cái bát Nguyên Thanh Hoa, tình hình lúc đó là y đặc biệt muốn mua, mọi người đều nói là đồ giả, trong lòng hắn có chút hoảng, do dự một chút, ngày hôm sau lại tới đã không còn, sau này thấy cái bát đó được bán đấu giá ở Christie, đấu được giá cao hơn 5 ngàn vạn, làm y hối hận đến ruột đều xanh. Bạn tốt nói với hắn, mua đồ gốm, chỉ cần thích, giá cả có thể chấp nhận được, liền phải mua về, thật giả không sao cả, dù sao cũng không phải là đầu tư, mà là vì để chơi và thưởng thức, nghìn vàng khó mua hơn tâm vui vẻ a.

Nghê Huy không chỉ một lần nghe bạn tốt nói sự kiện này, thế là cảm tình của hắn đối với đồ gốm Nguyên Thanh Hoa thâm hậu hơn so với những đồ gốm khác một chút. Hắn nhìn trúng cái bát Thanh Hoa kia, cũng không phải là vì thật giả, thuần túy là thích, cho nên đặc biệt muốn mua về.

Chủ quầy kia nói: “Bạn nhỏ mắt thật tinh, lập tức nhìn trúng đồ vật đáng giá nhất của quầy anh, em thật sự muốn cái này sao?”

Nghê Huy bĩu môi, nếu là thật đáng giá, y sẽ đem cái bát để ở dưới chobị đè sao? Hắn nói: “Anh không cần vì em còn nhỏ không hiểu chuyện mà lừa em, cái bát đó nếu là đáng giá nhất, anh phải để ở nơi nào cao, mà không phải bị đè ở dưới đồ vật khác. Nói cái giá thật đi, rốt cuộc bao nhiêu tiền?”

Nụ cười trên mặt của chủ quầy cứng ngắc: “Đây là con nhà ai a? Sao lại tinh ranh như vậy.”

Ông ngoại đem tay đặt ở trên đầu Nghê Huy, trong lòng kinh ngạc không thôi, đây rốt cuộc là ai dạy hắn nói như vậy, hắn làm sao lại biết cái này? Nghê Huy nhe răng cười với chủ quầy: “Ông chủ, anh vừa nói bao nhiêu tiền vậy?” Sau đó ngửa đầu nhìn ông ngoại, “Ông ngoại, nếu ông mua được, ông liền giúp con mua cái này được không?”

Chủ quầy khẽ cắn môi: “Một vạn hai, đồ gia truyền của tôi, muốn thì lấy đi.”

Tôn gia gia nói: “Vương Tam, ngươi không được lừa con nít, ứt hiếp con nít chưa hiểu chuyện, muốn một lần kiếm tiền giàu cả năm phải không?”

Nghê Huy gãi gãi quai hàm: “Ông chủ anh đây là muốn dọa chúng tôi chạy hết phải không?”

“Hắc, em biết một vạn hai là bao nhiêu không? Đây là giá quy định anh lấy từ người khác. Chưa có tiền lời.

Nghê Huy nói: “Ông chủ anh vừa mới nói đây là đồ gia truyền, nếu là gia truyền, còn để ở đây bán, bây giờ lại nói lấy từ người khác. Rốt cuộc câu nào mới là thật đây?”

Vương Tam lập tức đỏ mặt, y bình thường mặc dù miệng lưỡi trơn tru, nhưng khẳng định sẽ không giống như hôm nay không hề ăn khớp, rất rõ ràng là y khinh địch, chủ yếu cũng không cho rằng thật có thể bán đi, đồ vật này cho dù là vài trăm đồng, cũng không có người lớn nào mua cho con nít làm đồ chơi.

Tôn gia gia nói: “Vương Tam, đây chỉ là cái sản phẩm phỏng theo thôi, đưa ngươi 50 đồng, bán cho cháu ta chơi đi.”

Đầu của Vương Tam lắc lắc giống như trống lắc: “Không được không được, rẻ như vậy làm sao mà bán, còn không đủ tiền vốn nữa.”

Nghê Huy nói: “Vậy anh muốn bao nhiêu?”

Vương Tam nói: “Em yên tâm đi, bán cho em 800.”

Nghê Huy nói: “300, em mua liền.”

Ông ngoại và Tôn gia gia nhíu mày, đứa nhỏ này, ép giá cũng thật độc ác.

Vương Tam nói: “Bạn nhỏ, 300 không được, em sao lại ép giá dữ vậy, thêm chút đi, anh bán cho em.”

Nghê Huy nói: “Anh cầm cái bát đến đây cho em xem, có đáng giá 200 hay không.”

Vương Tam nhìn hắn giống như người lớn, liền cẩn thận cầm cái bát đến: “Bạn nhỏ, tuyệt đối đáng giá, em xem xem, không có chút tỳ vết nào, em nhìn cái bọt khí này xem, đường nét này, còn hoa văn nữa này, rất đẹp a.

Nghê Huy nói: “Anh cầm chắc, để em xem.” Đây là một cái bát lớn màu xanh hoa văn là chim khổng tước với hoa mẫu đơn, thần sắc trông bên nọ ngó bên kia của khổng tước cùng với hoa lá mẫu đơn, đều được vẽ rất tinh xảo, màu sắc, nhìn ra vô cùng đẹp đẽ quý giá. Nghê Huy càng nhìn càng thích, hắn còn để cho Vương Tam cầm, trên dưới tỉ mỉ nhìn cái bát, dưới đáy bát cư nhiên còn có “chí chính bát niên trí”(至正八年置), chính là bởi vì cái lạc khoản(phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) này, làm mọi người đều nhận định rằng đây là đồ dỏm, bởi vì Nguyên Thanh Hoa truyền lại đời sau có rất ít cái có khắc chữ, chỉ có vài cái có khắc chữ nhưng cũng là trên cái hũ và cái bình, khắc chữ trên lạc khoản của cái bát hầu như không có. Nghê Huy cảm thấy cho dù là đồ dỏm, vậy cũng là đáng giá, Thanh Hoa rất đẹp a, hơn nữa đồ vật này nhìn ra cũng không hoàn toàn là đồ mới, cho dù là sản phẩm phỏng theo, đoán chừng cũng là cuối thời Thanh, 200 tuyệt đối đáng giá.

* Lúc 200, lúc 300, theo nguyên văn là vậy đó, mình cũng không hiểu ý tác giả lun!!

Vương Tam nói: “Thế nào, đẹp không? 300 tuyệt đối đáng giá.”

Nghê Huy đến gần cẩn thận xem xét, lại lấy ngón tay sờ sờ hoa văn của đồ gốm, cười nói: “Vậy được rồi, 300, ông chủ, giúp em gói lại đi.”

Vương Tam bị hắn nhiễu đi vào: “Hắc, đứa nhỏ này, anh khi nào nói 300?”

Nghê Huy cười tủm tỉm: “Ông chủ, anh vừa mới nói bán cho em 300, anh thấy em thích như vậy, liền giảm chút ít mà.”

Tôn gia gia và ông ngoại đều ăn ý mà không lên tiếng, nhìn Nghê Huy làm sao cò kè mặc cả với ông chủ. Nghê Huy lớn lên xinh xắn dễ thương, nói chuyện lại giống như người lớn, từng câu từng câu thổi phồng làm ông chủ tâm hoa nộ phóng, cuối cùng Vương Tam khẽ cắn môi: “Được rồi, bán cho em.”

Nghê Huy vui vẻ cơ hồ nhảy dựng lên: “Cám ơn ông chủ, ông chủ nhất định sẽ buôn may bán đắc, tài nguyên cuồn cuộn. Ông ngoại, trả tiền đi.”

Ông ngoại hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc này mới lo lắng đến vấn đề thực tế, thật muốn mua cái bát này với giá 300? Ông ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Nghê Huy: “Huy Huy, con thật muốn mua cái bát này?”

Nghê Huy nghiêm túc gật đầu: “Dạ, ông ngoại cho con mượn tiền nha, đợi sau khi trở về tìm mẹ con trả lại tiền cho ông.”

Ông ngoại thấy cháu trai mình nói nghiêm túc, do dự một chút: “Được, ông ngoại mua cho con.”

Nghê Huy vui vẻ ôm lấy cổ ông ngoại, cọ ở cần cổ của ông: “Cám ơn ông ngoại!”

Thế là Nghê Huy liền thành công đem cái bát thời Thanh Hoa có đường kính khoảng 60 milimet mua về. Ba người về tới nhà của Tôn gia gia, lấy cái bát ra lại bắt đầu đánh giá tỉ mỉ. Ông ngoại hỏi Nghê Huy: “Huy Huy, con làm sao biết là đồ gốm?”

Nghê Huy nháy mắt mấy cái: “Hôm qua lúc Tôn gia gia nói với ông, con nghe được a.” Hôm qua Tôn gia gia quả thật là cùng bạn cũ khoe đồ sưu tầm của mình, giới thiệu lịch sử của từng cái, Nghê Huy vẫn luôn ở bên cạnh nghe.

Ông ngoại không nghĩ đến trí nhớ của Nghê Huy lại tốt như vậy, bọn họ tùy tiện nói, hắn liền nhớ, có thể thật sự cháu ngoại đối với cái này rất có hứng thú, lại hỏi hắn: “Con mua cái bát này về làm gì?”

Nghê Huy nhếch miệng cười: “Chính là nhìn thấy thích, ông ngoại, con sẽ nói mẹ con trả tiền lại cho ông.”

“Không cần trả, ông ngoại mua cho con.”

Nghê Huy nói: “Vậy sẽ khấu trừ trong tiền sinh hoạt phí mà mẹ con đưa.”

“Con đứa nhỏ này.” Ông ngoại cười rộ lên, đưa tay sờ sờ đầu của hắn.

Tôn gia gia mang kính lão: “Lão Trần, ông qua đây xem, tôi cảm thấy cái bát này quả thực rất hoàn mỹ, càng nhìn càng cảm thấy không giống đồ giả, sao lại biết là đồ dỏm?”

Ông ngoại nói: “Tôi lại không biết cái này, không phải ông nói là đồ phỏng theo sao?”

Tôn gia gia nói: “Tôi cũng là nghe người ta nói, Nguyên Thanh Hoa có khắc chữ rất ít, đặc biệt là hình cái bát, gần như chưa thấy qua, chỉ bằng điểm này, mọi người nhận định là đồ giả. Cái bát này thật là hoàn mỹ, nếu là không có cái lạc khoản này, tuyệt đối có thể làm giả thành thật, kết quả cái lạc khoản này ngược lại trở nên giấu đầu hở đuôi. Cái này đoán chừng là người dân cuối thời Thanh làm phỏng theo, bán rất được giá.”

Nghê Huy vốn dĩ đã nhận định cái mình mua là đồ dỏm, hắn có thể không nghĩ tới 300 liền có thể mua Nguyên Thanh Hoa, nhưng mà không nghĩ đến lý do mọi người đánh giá thật giả lại là cái này, không kiềm được nghĩ, giữ không được đây thật là cái thứ gì đâu. Đương nhiên, ý niệm trong đầu cũng chỉ là chợt lóe qua thôi, chưa từng thật.

Tôn gia gia nói: “Huy Huy, con cho Tôn gia gia cái này đi, ta cho con 300, không, ta cho con 400.”

Nghê Huy lắc đầu: “Không được, con phải mang về nhà, con thích cái này.”

Tôn gia gia có chút thất vọng, nhưng mà người chơi sưu tầm, đều thích chú ý đến duyên phận, nếu Nghê Huy thích, lại trùng hợp mua về, liền là duyên phận của hắn, cũng không thể cưỡng cầu.
Bình Luận (0)
Comment