Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 39

Ngày thứ hai sau khi ông ngoại xảy ra chuyện, Trần Lệ Bình cùng Chương Thái Thanh từ Thượng Hải vội vàng trở về, mang theo con gái nhỏ tròn tròn mới hơn một tuổi, trở về thăm ông ngoại đang bị thương.

Có người lớn, thì không có lý gì để Thuỷ Hướng Đông ngủ lại. Chương Thái Thanh con rể này liền đảm nhận trọng trách đó, Nghê Huy đối với biểu hiện của cha dượng coi như là hài lòng, ít nhất hắn không xem ông là người ngoài.

Con gái con rể đã về, bà ngoại cuối cùng cũng tìm được người đáng tin cậy, cảm thấy không còn khủng hoảng như vậy nữa, mọi việc đều có người thương lượng. Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông mặc dù là hiểu chuyện có thể làm, nhưng bà ngoại cảm thấy rốt cuộc vẫn chỉ là hai đứa con nít. Chương Thái Thanh bận rộn nhiều việc, chỉ ở nhà hai ngày liền trở lại Thượng Hải, Trần Lệ Bình và con gái ở lại. Buổi tối chuyện ngủ lại ở bệnh viện lại rơi xuống trên người Thuỷ Hướng Đông, đến trước khi ông ngoại làm phẫu thuật, cậu cả và cậu hai mới trở về, tiếp nhận công việc ngủ lại ở bệnh viện của Thuỷ Hướng Đông.

Ông ngoại sau khi làm phẫu thuật, lại ở lại bệnh viện hai tuần. Trong thời gian này ngoại trừ cậu cả và cậu hai thay phiên nhau chăm sóc, đều là bà ngoại tự mình chăm sóc, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy cùng nhau giúp đỡ. Trần Lệ Bình nói là trở lại chăm người già, nhưng mà mang theo đứa con nhỏ như vậy, làm sao có thể chăm sóc đến người lớn, chỉ có thể miễn cưỡng giúp nấu cơm, để con nít và người lớn không cần ăn thức ăn nhanh.

Ông ngoại cuối cùng cũng xuất viện, phục hồi sau khi phẫu thuật xem như tốt lắm, nhưng mà bởi vì đã lớn tuổi, thời gian hồi phục phỏng chừng sẽ hơi dài. Cái chân bị thương của ông lâu ngày không hoạt động, vì phòng ngừa bắp thịt khô héo, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy mỗi ngày đều thay phiên xoa bóp cho ông ngoại, con nít đều học được sự hiếu thảo với cha mẹ, làm cho ông thả lỏng tâm tình, Thuỷ Hướng Dương dẫn theo tiểu viên viên cũng tham gia vào đội ngũ làm vui lòng ông, ông ngoại thấy một đám con nít vây quanh mình, tâm trạng không nhịn được cũng nhẹ nhàng đi.

Khoảng thời gian này Trần Lệ Bình ở nhà ngây ngô, thấy hai anh em Thuỷ Hướng Đông chạy tới chạy lui bận bịu, thật giống như người nhà của mình, liền nhịn không được cảm thán với mẹ của mình: “Mẹ, hai anh em Hướng Đông rất tốt a, giống như là cháu ruột của mẹ vậy. Phải nói là, còn hơi cả cháu ruột của mẹ, còn thân thiết hơn, hai người chăm sóc cho hai đứa nhỏ này, không uổng công.”

Bà ngoại cười nói: “Không phải như vậy sao. Ta có lúc cũng cảm thấy được an ủi, may là có những đứa nhỏ này, không thì ta không biết phải làm sao. Chính là quá vất vả cho Hướng Đông.”

“Mẹ, đây gọi là ở hiền gặp lành, đứa nhỏ này thiện lương, hiểu chuyện, tri ân báo đáp, đối tốt với hắn.” Trần Lệ Bình xúc động nói.

Trần Lệ Bình ở nhà không tới một tháng, trước khi đi nói với Nghê Huy: “Tiểu Huy, bây giờ sức khoẻ của ông ngoại không tốt như lúc trước nữa, bà ngoại cần chuyên tâm chăm sóc ông ngoại, không có thời gian chăm sóc con, con đến Thượng Hải ở với mẹ đi.”

Nghê Huy lắc đầu: “Mẹ, con không đến Thượng Hải đâu, con bây giờ có thể tự mình chăm sóc bản thân. Ông ngoại di chuyển không thuận tiện, bây giờ đang thời kỳ hồi phục, bà ngoại một mình bận rộn như vậy, con ở nhà còn có thể giúp đỡ ông tập luyện để khôi phục sức khoẻ. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không trở thành gánh nặng của ông bà đâu.” Sống chết như thế nào cũng không chịu đến Thượng Hải.

Trần Lệ Bình cảm khái với mẹ của mình nói: “Mẹ, Tiểu Huy những năm nay ở cùng mẹ, đều không thân thiết với con.” Ngữ khí rất uỷ khuất.

Bà ngoại nói: “Sao lại không thân thiết với con? Bây giờ nó đã lớn rồi, không có dính người giống như hồi nhỏ nữa, bình thường còn hay nhắc đến mẹ và em gái của nó. Đứa nhỏ này không quen biểu đạt tình cảm, hơn nữa tính cách đặc biệt độc lập, đặc biệt sợ bị người khác ràng buộc, ta và cha con cũng không quản được nó, khả năng tự ràng buộc của nó rất mạnh, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Chúng ta ở một bên quan sát, không làm chuyện xấu, không đi sai đường là được rồi.”

Trần Lệ Bình nói: “Đúng, ắt hẳn là như vậy, nó không thích con can thiệp vào chuyện của nó. Đại khái chính là sợ con quản nó, mới không chịu đến Thượng Hại. Mẹ giúp con quan sát nó chặt chẽ một chút, đừng để nó học điều xấu.”

“Yên tâm đi, xấu không được. Đứa nhỏ nảy rất có chủ kiến, lại nói nó thường chơi chung với Thuỷ Hướng Đông, có tấm gương tốt, sao lại có thể xấu được.” Bà ngoại nói đến Thuỷ Hướng Đông, liền nhịn không được vui vẻ hẳn lên.

Trần Lệ Bình nói: “Vậy được rồi, vậy con để nó ở đây, khi nào nó muốn đến Thượng Hải, thì đến.”

Nghê Huy chắc chắn không biết, bà ngoại và mẹ đều đem Thuỷ Hướng Đông làm tiêu chuẩn đứa nhỏ ưu tú, còn muốn mình học theo y. Hắn nếu như biết điều này, chắc chắn sẽ phun vào mặt Thuỷ Hướng Đông. Thuỷ Hướng Đông là ai, chính mình phải học tập y? Đơn giản là cười chết người.

Trần Lệ Bình và bà ngoại chắc chắn cũng không biết, Thuỷ Hướng Đông có thể hiểu chuyện như vậy, luôn muốn đánh chủ ý lên người Nghê Huy, hai vị trưởng bối nếu biết, không chừng sẽ tức giận đến mức cầm chổi đánh y.

Ông ngoại sau khi xuất viện, cẩn thận theo lời dặn của bác sĩ, sau một tháng ở nhà nằm trên giường nghỉ ngơi, đến bệnh viện tái khám, tình trạng hồi phục tốt, thế là bắt đầu xuống đất tập luyện. Sáng sớm mỗi ngày và sau khi tan học buổi chiều, mấy đứa nhỏ thay phiên nhau cùng tập luyện với ông ngoại, ông ngoại phải chống gậy, từng bước từng chút tản bộ theo mấy đứa nhỏ ở con đường nhỏ của thôn, sau đó mọi người thay phiên nhau xoa bóp chân cho ông, mắt thấy sức khoẻ của ông hồi phục từng ngày, mọi người đều cảm thấy rất vui.

Nghê Huy rất nhanh đã lên lớp sáu, tham gia cuộc thi thư pháp Nhan Chân Khanh toàn quốc lần I, đây là thông tin mà Điền lão sư biết, muốn hắn và Liễu Mộ Khanh cùng đăng ký tham gia. Hình thức dự thi rất đơn giản, chính là viết hai bức thư pháp, gửi đến Tổ Uỷ Hội. Mặc dù không cần phải đến trường thi, viết ở nhà, hơn nữa viết đến khi nào mình hài lòng thì thôi, yêu cầu về chữ thì rất cao, tuyệt đối phải không chút tỳ vết nào vô cùng hoàn mỹ mới được.

Thuỷ Hướng Đông một tay nâng khuỷu tay trái của ông ngoại hỏi: “Gia gia, chữ Nghê Huy viết còn chưa hài lòng?”

“Đúng a, viết mấy chục bức, luôn cảm thấy có tỳ vết, không hài lòng.”

“Hắn đối với yêu cầu của bản thân rất cao a, đâu có chuyện gì hoàn toàn hoàn mỹ, ngay cả Vương Hy Chi, cũng chưa chắc không thể tìm được điểm không hài lòng trong “Lan Đình Tự”. Còn hai ngày nữa là đến hạng nộp bài, phỏng chừng trong lòng hắn lại càng gấp gáp, càng gấp thì càng viết không tốt.” Thuỷ Hướng Đông nói.

Ông ngoại nói: “Chính là lý do đó, ta cũng khuyên nó buông lỏng một chút, nhưng nó cũng không nghe ta.”

Thuỷ Hướng Đông nghĩ nghĩ: “Ngày mai là cuối tuần, con dẫn hắn ra ngoài chơi, thoải mái một chút thì tốt rồi.”

“Được a, con dẫn nó đi chơi đi.”

Tản bộ trở về, trong thư phòng đã sáng đèn, Nghê Huy còn đang xem bảng chữ mẫu, một bên sàn nhà đã đặt mấy trang tác phẩm thư pháp. Thuỷ Hướng Đông đi vào, mở từng trang ra xem, lật đến trang thứ ba: “Trang này rất tốt a.”

Nghê Huy ngẩng đầu nhìn: “Chữ thứ hai từ dưới lên, cong không tốt lắm.”

Thuỷ Hướng Đông quay đầu nhìn hắn: “Thì cũng không sao, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đã rất tốt rồi.”

“Đây là cuộc thi mang tính toàn quốc, cao thủ nhiều như mây, ta muốn lấy tác phẩm xuất sắc nhất đi tham gia.” Nghê Huy ngồi ở ghế thái sư, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, “Còn có hai này nữa là hết hạn, nếu như thật sự không được, thì chỉ có thế chọn ra hai bức trong đây gửi đi. Thật sự không thể hài lòng a.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Quan trọng là có tham gia, không nhất định phải thắng.”

“Vậy cũng phải làm hết sức a.”

“Nếu không chúng ta ra ngoài chơi được không? Ngày mai đi leo núi Bút Giá đi, kêu thêm Trương Dũng và Sa Tử nữa, thư giãn một chút.” Thuỷ Hướng Đông đề nghị.

“Thời gian nộp bài của ta sắp đến rồi, leo cái gì núi a. Còn không bằng ở nhà viết thêm vài bức nữa.” Nghê Huy bất vi sở động nói.

Thuỷ Hướng Đông tiếp tục kiên nhẫn khuyên răng: “Loại chuyện này ngươi không gấp được a, e rằng ngươi có ở nhà viết hai ba chục bức, kết quả không có bức nào vừa ý, nói không chừng sau khi đi chơi về, linh cảm lại đến, tay viết thuận hơn, làm liền một mạch, chính là kiệt tác tuyệt thế. Ngươi xem, cũng chơi được, cũng học được, rất tốt, vẹn cả đôi đường.”

Nghê Huy nhíu chân mày nghĩ nghĩ, từ khi nhận được thông báo của Điền lão sư, kỳ thực hắn ép chính mình một cách chặt chẽ, lâu rồi không có thư giãn. “Ta ngày mai còn phải đến chỗ lão sư để luyện tập a.”

“Gọi điện thoại nói với thầy một tiếng, xin nghỉ.” Thuỷ Hướng Đông nói.

“Được rồi.” Nghê Huy đã lớn rồi, cũng là người, là người đều phải có lúc thư giãn.

Nghê Huy còn chưa gọi điện thoại, thì nhận được cuộc gọi của Liễu Mộ Khanh: “Sư huynh, chữ của anh viết xong chưa?”

“Còn chưa xong. Em thì sao?”

Liễu Mộ Khanh nói: “Em hiện tại đã viết xong một bức, nhưng mà còn một bức nữa viết thế nào cũng không vừa ý, cho rằng anh đã viết xong rồi, muốn học hỏi anh một chút.”

Nghê Huy nói: “Anh còn chưa viết xong, một bức cũng chưa xong.”

“A, vậy ngày mai em mang theo chữ của em cho anh xem.” Liễu Mộ Khanh nói.

Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Ngày mai anh không đến nhà lão sư, muốn xin nghỉ đi chơi.”

Liễu Mộ Khanh hào hừng: “Đi đâu vậy?”

Nghê Huy nhìn thoáng qua Thuỷ Hướng Đông: “Tụi anh đi leo núi Bút Giá.”

Liễu Mộ Khanh vội vàng nói: “Em cũng muốn đi, dẫn em theo với được không, sư huynh?”

Nghê Huy nghĩ đến mấy đứa con trai đi leo núi, dẫn theo một cô gái, không tốt chút nào, liền nói: “Tụi anh là con trai, em một đứa con gái làm sao đi?”

“Không sao đâu, em kêu bạn học của em đi cùng, em cũng rất lâu rồi chưa leo núi. Cho em đi với, sư huynh, cầu xin anh đó!” Liễu Mộ Khanh cư nhiên bắt đầu tung chiêu năn nỉ.

Nghê Huy đối với sự làm nũng của con gái thật không có cách nào, hắn nghĩ nghĩ, dù sao cũng là đứa con nít chưa tới mười tuổi, có thể có chuyện gì, đi chơi thôi mà, liền đáp ứng: “Được rồi, ngày mai trước 9 giờ gặp nhau ở núi Bút Giá.”

“Được, cám ơn sư huỵnh!”

Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn chú ý đến cuộc nói chuyện của Nghê Huy, thấy Nghê Huy gác máy, liền hỏi: “Ai muốn đi?”

Nghê Huy nói: “Một cô bé học chung lớp thư pháp của ta, cô ấy cũng muốn đi leo núi với chúng ta, ta đã đáp ứng rồi.”

Thuỷ Hướng Đông nhíu mày, trong tâm có chút không thoải mái, nhưng mà Nghê Huy đã đáp ứng rồi, có thể làm gì đây, vậy thì đi thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người ăn sáng xong liền xuất phát. Ngoại trừ Nghê Huy, Thuỷ Hướng Đông, Trương Dũng và Sa Hán Minh, Thuỷ Hướng Dương cũng đi cùng. Núi Bút Giá không tính là quá cao, cũng không quá dốc, Thuỷ Hướng Dương mặc dù không thể vận động kịch liệt, leo núi cũng có thể. Thuỷ Hướng Đông ngoại trừ không để cho em trai mình vận động kịch liệt, những cái khác đều không có cấm cản, giống như người bình thường, Thuỷ Hướng Dương chính mình cơ hồ cũng sẽ không nhớ mình đã từng bị bệnh tim, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn không dám quên.

Núi Bút Giá là một ngọn núi nổi tiếng ở chỗ này, bởi vì giữa ba ngọn núi có hai khoảng lõm xuống, giống như cái giá đựng bút nên mới được đặt tên như vậy, là chỗ tốt cho người dân địa phương nghỉ mát tập luyện. Trong thành phố cũng có xe bus chạy thẳng đến chân núi, giao thông vô cùng thuận tiện.

Sa Hán Minh cùng bọn họ không thuận đường, y đi một mình, Nghê Huy bọn họ đang đi trên đường, công thêm Liễu Mộ Khanh bên kia, tổng cộng là ba đội, tám người(??, bảy người mà, đâu ra tám người?).

Hôm nay trời đẹp có sương mù, đám mây ngũ sắc trên đỉnh núi Đại Thanh, nhìn giống như chốn bồn lai tiên cảnh mỹ lệ. Sa Hán Minh đến sớm một chút, một người vô cùng buồn chán ngồi ở tảng đá ngoài cổng chờ mọi người, Liễu Mộ Khanh đến hơi trễ một chút, nàng quét mắt qua một vòng, không thấy Nghê Huy đâu, chỉ thấy Sa Hán Minh. Bọn họ là học cùng một trường, mặc dù không phải học cùng lớp, cùng nhau năm sáu năm học, chắc chắn vẫn là nhận ra, huống chi Sa Hán Minh còn rất nổi tiếng trong trường bọn họ, nam sinh này lớn lên rất đẹp trai, lại còn học kéo violin, tính cách lại đặc biệt cởi mở, là đối tượng mối tình đầu của bạn học nhỏ Liễu Mộ Khanh.

Bạn học của Liễu Mộ Khanh thấy Sa Hán Minh, nhịn không được liền vui vẻ: “Ngươi nói xem y cũng là đến leo núi sao?”

Liễu Mộ Khanh nhìn thoáng qua Sa Hán Minh: “Chắc là như vậy. Ta và sư huynh của ta có mối quan hệ rất tốt, không chừng là bọn họ cùng nhau đi leo núi.”

“Thật sao a? Vậy thì tốt quá.” Tiểu cô nương cảm thấy hưng phấn, “Vậy chúng ta có nên qua chào hỏi hay không?”

Liễu Mộ Khanh có chút thẹn thùng, nàng nói: “Không cần đâu, đợi sư huynh của ta đến rồi nói.”

Nghê Huy thong dong đến muộn, kỳ thực cũng không muộn, đúng giờ, là bọn họ đến sớm, Sa Hán Minh đứng lên chạy lại, chỉ vào bọn hắn: “Các ngươi cũng quá trễ, sao lại chậm như vậy a. Ta đợi đến đói chết rồi, có cái gì ăn không?”

Thuỷ Hướng Đông mở balo của mình ra: “Ngươi chưa ăn sáng sao?”

“Ăn rồi, đợi các ngươi chẳng lẽ không tiêu hao năng lượng?” Sa Hán Minh một tay cầm lấy bánh mì, từng ngụm từng ngụm mà nhai, đang tuổi lớn, dạ dày giống như là cái hang không đáy,  lấp như thế nào cũng không đầy.

Hai cô bé bên kia thấy như vậy liền nhịn không được mà lén cười, Nghê Huy hướng họ vẫy tay: “Liễu Mộ Khanh, bên này.”

Kỳ thực cũng không cần gọi, hai cô bé đã chính mình đi qua, Liễu Mộ Khanh thấy Nghê Huy, cười nói: “Sư huynh. Đây là bạn học của em, Tiêu Dao.”

Tiêu Dao đưa tay ra chào bọn họ: “Hi.”

Thuỷ Hướng Đông trên dưới đánh giá thoáng qua cô gái gọi Nghê Huy là sư huynh, thấy cô bé nhiệt tình với Nghê Huy ra mặt, liền hơi nhíu mày, còn thật sự gọi sư huynh, lúc trước nghe Sa Hán Minh cười nhạo Nghê Huy, không nghĩ đến là thật.

Sa Hán Minh trong miệng toàn là bánh bao, quai hàm phình lên, khuôn mặt có chút vặn vẹo, y nhìn Nghê Huy, liều mạng mà trừng y, lúc nào gọi con gái đến cũng không nói trước với y, chính mìn như vậy cũng quá mất mặt rồi.

Nghê Huy nín cười, giới thiệu mọi người: “Đây là Liễu Mộ Khanh, bạn học thư pháp của ta. Đây là hàng xóm của ta, Thuỷ Hướng Đông, Trương Dũng và Thuỷ Hướng Dương, người đang ăn là bạn của ta, Sa Hán Minh.”

Trương Dũng không vui: “Sa Tử là bạn của ngươi, chúng ta chính là hàng xóm, đây cũng quá nặng bên này nhẹ bên kia.”

Nghê Huy ôm vai Trương Dũng, Xin lỗi, Trương Dũng cũng là bạn của ta. Bọn họ học ở trường trung học Thực Nghiệm.”

Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn im lặng, y bị Nghê Huy gạt bỏ tư cách bạn bè, trong tâm có chút buồn bực, sau đó tự mình thôi miên mình, hắn không xem ta là bạn bè, vậy về sau ta cũng không cần ngượng ngùng ăn cỏ trong ổ.
Bình Luận (0)
Comment