Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 47

Sắc mặt của dì bảo mẫu vô cùng khó coi. Nghê Huy bình thường tính tình rất tốt, cũng là người rất hiểu chuyện lễ phép, hiểu đạo lý làm người, từ trước đến giờ chưa từng nói nặng như vậy, hôm nay cư nhiên làm trò trước mặt mấy người ngoài bảo bà cút xéo, dì bảo mẫu sống mấy chục năm rồi, vẫn chưa từng nghe ai nói như vậy với chính mình.

Vốn dĩ trong nhà mời đến hai người bảo mẫu, một người làm việc nhà, một người trông trẻ, bà là chị họ bà con xa của Chương Thái Thanh, là đến giúp trông trẻ, Trần Lệ Bình cũng rất kính trọng bà. Sau này Viên Viên hơi lớn một chút, có thể chạy được, không cần lúc nào cũng ôm trong tay, bà liền chủ động nói với Chương Thái Thanh chính mình có thể giúp y tiết kiệm một khoản chi phí, vừa trông trẻ vừa làm việc nhà, vẫn không cần tiền lương nhiều như vậy. Chương Thái Thanh cũng cảm thấy trong nhà quá nhiều người, liền sa thải bảo mẫu kia, lưu lại người chị họ này, còn cho bà thêm hai nghìn tiền lương, tương đương với tiền lương của hai người.

Kỳ thực, mời thân thích đến nhà làm việc rất phiền toái, lo ngại mặt mũi, rất nhiều lời không tiện nói ra, có chút thân thích còn rất thích lo liệu việc nhà thay chủ, thời gian dài, liền cảm thấy chính mình cũng là chủ nhân của cái nhà này.

Bảo mẫu của nhà Nghê Huy chính là người như vậy, tuổi của bà đã hơn 40, giúp trông Viên Viên hơn hai tuổi, Viên Viên còn thân với bà hơn mẹ, bà liền đem chính mình làm nhiều việc, đem Viên Viên làm đứa trẻ của mình, cho rằng Viên Viên không thể rời khỏi bà. Nghê Huy là con riêng của Chương Thái Thanh, bà cảm thấy sự tồn tại của Nghê Huy uy hiếp đến địa vị của Viên Viên, đâu đâu cũng thấy Nghê Huy không vừa mắt. Cộng thêm tính cách của Nghê Huy nhàn nhạt, lại không thích để ý tới người khác, căn bản với bà cũng không giao lưu, tự nhiên cũng không có cảm tình, bà càng ngày càng chẳng coi Nghê Huy ra gì.

Lúc này bà nói: “Ta không tính toán với đứa nhỏ nhà ngươi, chuyện này lại không phải chỉ ngươi nói là được, là Chương Thái Thanh mời ta đến đây, không phải ngươi mời ta đến, ngươi dựa vào cái gì muốn ta đi a.” Ý là người phát lương là Chương Thái Thanh, không phải Nghê Huy, hắn không có tư cách đuổi bà.

Nghê Huy kêu mấy người Sa Hán Minh ngồi xuống, chính mình đi châm trà lấy thức ăn, một bên cười lạnh nói: “Bà là một nhân viên tạm thời, đã làm ông chủ của bà không hài lòng, bà còn có cái tư cách gì ở lại đây?”

“Ngươi lại không phải là ông chủ, ngươi có tư cách gì đuổi ta đi?” Dì bảo mẫu vẫn còn đối mặt với Nghê Huy, ba kỳ thực không để hắn trong mắt, theo bà thấy, Nghê Huy chính là đứa nhỏ nhà người khác tới tá túc ở nơi này, căn bản không phải là chủ nhân của cái nhà này.

Trong mắt Nghê Huy ẩn nhẫn sự tức giận, nói với mấy người bạn của mình: “Các ngươi lên lầu vào phòng của ta đi, đừng ở chung với bà già này. Bất quá chính là bảo mẫu, còn thật sự đem nơi này thành nhà của mình, ngay cả giá trị của chính mình đều không rõ, thật tức cười.”

Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn nghiêm mặt: “Ngươi tại sao chưa từng nói về việc bảo mẫu khi dễ ngươi?”

Nghê Huy liếc y một cái: “Nói rồi ngươi làm thế nào, ngươi có thể giúp ta đuổi bà ấy đi?”

“Ta có thể!”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, sự tức giận không biết làm sao tiêu tan đi, cười một cái: “Hôm nay không cần đến sự giúp đỡ của ngươi, ta cũng phải đuổi bà ta đi, mặt mũi của Chương Thái Thanh ta cũng không cho.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Bất kỳ người nào cũng không được phép khi dễ ngươi.”

Nghê Huy quay mặt đi, không để ý đến y.

Sa Hán Minh và Trương Dũng đến Thượng Hải thăm Nghê Huy, liền đụng phải chuyện như vậy, trong lòng thật không dễ chịu chút nào, đến khi vào phòng của Nghê Huy, thấy bài trí trong phòng, lực chú ý cuối cùng cũng rời đi, hai người tiến đến trước giá sách: “Oa, Nê Ba, ngươi còn có máy vi tính nữa. Thật cao cấp! Sảng!”

Vào năm 98, máy vi tính đã tiến vào cuộc sống của mọi người, nhưng mà máy vi tính cá nhân vẫn tương đối ít, bởi vì mắc, hơn nữa phạm vi sử dụng cũng không lớn. Nhưng mà Chương Thái Thanh kiên quyết mua máy vi tính cho Nghê Huy, còn tốn vài ngàn để kéo mạng lưới dây điện, từ gốc độ vật chất, y thật sự đối với Nghê Huy rất tốt.

Sa Hán Minh và Trương Dũng mở máy vi tính lên chơi Super Mario, Thuỷ Hướng Dương ghé vào bên cạnh xem náo nhiệt, Thuỷ Hướng Đông ngồi ở thảm trải sàn bên cạnh giường, nhìn Nghê Huy: “Ta cho rằng ngươi ở Thượng Hải sống rất tốt, hoá ra Chương Thái Thanh cũng là một người nói một đằng làm một nẻo?”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Không có, ông không biết bảo mẫu đối xử với ta như vậy. Công việc của ông rất bận, không có thời gian quản ta, tất cả thiết bị phương tiện đều thay ta chuẩn bị tốt nhất, từ góc độ một người bố dượng mà nói, ông đã cố gắng hết sức. Ta không có gì bắt bẻ với ông ấy.” Dẫu sao bọn họ ở chung nhau rất ít, không có nền tảng cảm tình, hắn không thể yêu cầu Chương Thái Thanh quan tâm mình giống như một người cha, hơn nữa Chương Thái Thanh ông còn làm tốt hơn người cha ruột – Nghê Vệ Dương của hắn.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy ngươi không cần thiết uỷ khuất chính mình. Không cần suy nghĩ thay người khác, nên suy nghĩ vì chính mình, cũng không cần người khác cho ngươi cái gì người liền nhận, không biết từ chối, chính mình muốn cái gì thì cứ trực tiếp nói ra, không có gì phải ngại.”

Nghê Huy rủ mi mắt nói: “Ta hiểu.”

“Lát nữa mẹ ngươi về, ta giúp ngươi nói.” Thuỷ Hướng Đông cảm thấy, chuyện của Nghê Huy chính là chuyện của chính mình, động viên hắn, đó là không thể chối từ.

“Không cần đâu, ta tự nói.” Nghê Huy không chút do dự mà bác bỏ.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy được rồi, nếu như ngươi nói không thông, ta sẽ nói.”

Bọn họ ở trong phòng chơi, dì bảo mẫu cũng không mang đồ ăn và nước uống đến, đều là Nghê Huy tự mình đi lấy. Hắn trong lòng cười lạnh, bảo mẫu như vậy, lão tử không xử bà, thì ta tự mình dọn ra ngoài.

Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh một thân lạnh lẽo mà trở về, bảo mẫu đang dụ Viên Viên đang ngủ trưa tỉnh lại, trong phòng không thấy bóng dáng của Nghê Huy, xem ra gió êm sóng lặng. Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh nhìn nhau một cái, Trần Lệ Bình hỏi: “Chị Hoa, Tiểu Huy đâu?”

Dì bảo mẫu hướng phòng của hắn chép miệng, không nói gì, sau đó bắt đầu nói: “Hôm nay có mấy đứa nhỏ đến nhấn chuông cửa, Viên Viên đang ngủ trưa, ta sợ ầm ĩ đến Viên Viên, liền vội vàng cầm microphone lên hỏi là ai, tụi nó nói là ở quê của các người, ta nghe không hiểu, nên không mở cửa. Nghê Huy cư nhiên nói ta cố ý để bạn của hắn nhốt ngoài cửa.”

Nghê Huy từ trong phòng từ sớm đã thấy mẹ trở về, hắn đứng ở cầu thang nói: “Không cần ở đây làm kẻ xấu cáo trạng trước, đổi trắng thay đen, bạn của ta đều là người có đi học, không thể nào đến Thượng Hải còn nói giọng miền quê.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Thúc thúc, dì. Con nghe giọng nữ truyền trong điện thoại, ta liền dùng tiếng phổ thông nói chuyện, nói chúng con là bạn của Nghê Huy, dưới quê lên thăm hắn. Sau đó con liền nghe âm thanh “lách cách”, điện thoại bị ngắt, cửa không mở. Con cho rằng có gì đó, lại nhấn chuông một lần nữa, để Dương Dương nói chuyện, kết quả dì ấy nói Nghê Huy không có ở nhà, cũng không mở cửa.”

Trần Lệ Bình thấy bảo mẫu như vậy, trong lòng nhịn không được cũng không thoải mái. “Chị Hoa, trời lạnh như vậy, mấy đứa nhỏ từ xa đến đây, chị sao có thể nhốt tụi nó ở ngoài?”

Bảo mẫu cúi đầu không nói lời nào, nhìn Viên Viên, Viên Viên vẫn chưa thức dậy, nhắm nửa con mắt mà tỉnh mộng. Chương Thái Thanh dùng tiếng Thượng Hải cùng bảo mẫu chứng thực, có phải hay không Nghê Huy ăn cơm thừa, bảo mẫu một mực nguỵ biện, nói bà chính mình cũng ăn đồ thừa, cũng không phải hà khắt với Nghê Huy.

Trần Lệ Bình nhíu chặt lông mày nói: “Tôi không phải đã nói rồi sao, đồ thừa không có dinh dưỡng, không tốt cho sức khoẻ, con nít đang trong giai đoạn phát triển, không nên để hắn ăn đồ thừa?”

Bảo mẫu nhìn Trần Lệ Bình: “Tôi không phải là tiết kiệm cho các người sao?”

Trần Lệ Bình cười rộ lên: “Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng tôi đều là thực sự đưa cho chị, không đủ tôi còn thêm cho chị, chị tiết kiệm chút tiền đó, đưa cho Thái Thanh sao?”

Bảo mẫu cứng họng, khấu trừ tiền thức ăn trong tiền sinh hoạt phí đứng giữa kiếm lời bỏ túi tiền riêng, đây dường như đã thành quy tắc ngầm trong nghề bảo mẫu. Trần Lệ Bình cũng biết, thân thích của nhà mình là bảo mẫu, cắt xén một chút, liền mở một mắt nhắm một mắt, nhưng mà không thể khấu trừ dinh dưỡng của con trai bà.

Cổ họng của Chương Thái Thanh trượt một cái: “Chị Hoa, Nghê Huy chính là con trai của tôi, anh trai của Viên Viên, chị không thể đối đãi với nó như người ngoài được. Bạn bè của nó từ xa tới đây, đến Thượng Hải chúng ta làm khách, không thể để người ta biết đây chính là đạo đãi khách của người Thượng Hải chúng ta a.”

Bảo mẫu cúi đầu ngập ngừng nói: “Ta thật sự không nhận ra, dáng vẻ của hai anh em tụi nó đã thay đổi nhiều.”

Nghê Huy đứng ở trên lầu từ trên cao nhìn xuống: “Mẹ, con không thích dì này, mẹ giúp con tìm một bảo mẫu khác đi. Bà ấy không có văn hoá, kiến thức lại thấp, ngay cả phẩm chất lễ phép và chính trực căn bản cũng không có, mẹ để người như vậy đến dạy bảo Viên Viên sao? Về sau em gái con lớn lên sai lệch, con chẳng muốn quản a.” Nghê Huy nói xong những lời này, liền xoay người cùng mấy người bạn của mình về phòng.

Lời này giống như một cái tử huyệt, điểm trúng vào Chương Thái Thanh và Trần Lệ Bình, cho dù bảo mẫu này và Nghê Huy vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà tạo ra khoảng cách, nhưng nhìn sâu xa liền biết, rõ ràng là nhân phẩm của người này không tốt, bà mỗi ngày đều ở bên cạnh con gái bảo bối của mình, vạn nhất xuất hiện ảnh hưởng không tốt, vậy không phải là hại con gái mình sao.

Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh đều ngồi xuống sofa, bảo mẫu cuối cùng cũng cảm thấy bầu không khí không đúng: “Thái Thanh, ngươi sẽ không thật sự nghe lời của nó nói chứ, muốn đuổi ta đi. Ta mấy năm nay làm ở nhà ngươi lẽ nào còn không đủ tốt?”

Chương Thái Thanh trầm mặc một lát: “Chị Hoa, Viên Viên bây giờ đã lớn rồi, qua năm sau ta chuẩn bị cho nó đi nhà trẻ. Liền không cần chị chăm sóc, cũng nhanh đến năm sau rồi, ta cho chị 4 tháng tiền lương, chị trở về nhà ăn tết, năm sau cũng đừng đến nữa.”

Dì bảo mẫu vừa nghe Chương Thái Thanh nói, mở tròn miệng, sau đó dùng lực bấm một cái trên người Viên Viên, Viên Viên bị đau, oa oa khóc lên, bảo mẫu nói: “Viên Viên thân với ta, ta luyến tiếc nó a.”

Nhưng mà động tác của bà làm không đủ sạch sẽ, đúng lúc bị Trần Lệ Bình nhìn thấy, Trần Lệ Bình nhất thời nổi trận lôi đình, chộp lấy đoạt lấy Viên Viên từ trong tay bảo mẫu: “Chị người này sao lại như vậy a, chị không hài lòng với chúng tôi, chị nhéo đứa nhỏ làm gì? Chị đi khỏi đây cho tôi, thu dọn đồ đạc đi! Thái Thanh, mau đi thanh toán tiền lương cho chỉ, bây giờ liền để chỉ về.”

Bảo mẫu bắt đầu miệng nói mà không lựa lời: “Được a, Trần Lệ Bình, ngươi đồ gái quê này, ta giúp ngươi chăm con lâu như vậy, làm việc nhà nhiều năm như vậy, ngươi lại không có lương tâm như vậy, nói muốn ta đi liền đi, ngơi đem ta thành cái gì?”

Trần Lệ Bình nghiêm mặt nói: “Tôi đem chị làm cái gì? Tôi xem chị là bảo mẫu, tôi gọi chị một tiếng “chị”, là đã nể mặt mũi của Chương Thái Thanh rồi, chị còn thật cho rằng chị là chủ nhân của cái nhà này a. Chị khi dễ con trai tôi, lại ngược đãi con gái tôi, chị không xem chúng tôi vào trong mắt. Nhanh đi đi, tôi cũng không tin, rời chị, người nhà liền sống không được, trái đất ngừng quay!”

Bảo mẫu xoay mặt về hướng Chương Thái Thanh: “Thái Thanh, ngươi lẽ nào cũng nghe lời của thằng nhỏ đó sao? Ngươi và nó không có quan hệ gì cả, nó là cái gì chứ, muốn ta đi liền đi, ngươi cũng thật vô dụng, bị nữ nhân và con trai của người khác dắt mũi đi, ngươi có còn là nam nhân không a? Đến lúc bị người khác ăn đến xương cốt mảnh vụn cũng không còn.”

Sắc mặt Chương Thái Thanh tái mét, nhưng mà vẫn không nói gì. Trần Lệ Bình cảm thấy người phụ nữa này quá ngang ngạnh, lại thích đâm chọt, liền nhịn không được mắng bà, Viên Viên thấy hai người phụ nữ thân nhất của mình cãi nhau, không nhịn được khóc lớn. Nghê Huy nghe không được nữa, đi xuống lầu, đem Viên Viên ôm vào trong phòng mình, đóng cửa lại, tránh khỏi đầu độc em gái của hắn.

Mấy đứa con trai vây quanh dỗ dành Viên Viên, Thuỷ Hướng Dương trêu Viên Viên có tâm nhất, y dùng bút máy vẽ mấy cái biểu tình nhỏ lên đầu ngón tay, lắc lư trước mặt Viên Viên, lực chú ý của Viên Viên liền bị thu hút đi, liền ngừng tiếng khóc.

Nghê Huy đem em gái đặt trên giường, để bé và Thuỷ Hướng Dương cùng nhau chơi. Mấy người bạn ngồi ở trong phòng, thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào, Sa Hán Minh từ trên bàn máy vi tính đi qua: “Nê Ba, cái dì đó thật sự bị đuổi đi sao?”

Nghê Huy nói: “Không phải là đuổi đi, mà nhà chúng ta không cần mời bà ấy, sa thải bà ấy.”

“Làm tốt lắm!” Trương Dũng ở trước máy vi tính quay đầu lại nói một câu.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Người phụ nữa này quá không tự biết mình, bà ấy còn thật đem chính mình làm chủ nhân của cái nhà này a.”

Nghê Huy nhún nhún vai: “Đều là tự bà ấy tìm. Ta vốn dĩ cảm thấy bà ấy chăm sóc cho em gái không thích hợp, miệng quá nát. Hôm nay đúng lúc, mượn cơ hội này. Các ngươi đừng để bụng a, như vậy ngược lại còn giúp được ta.”

Bọn họ ở trong phòng đợi khoảng một tiếng đồng hồ, Trần Lệ Bình đến gọi bọn họ ăn cơm: “Xin lỗi a, hôm nay dì chiêu đãi không tốt, để các con chịu uỷ khuất rồi. Đi thôi, dì mời các con ăn một bữa lớn.”

Nghê Huy nhìn một chút, bảo mẫu đã không thấy đâu, Chương Thái Thanh cũng không có ở đây: “Mẹ, thúc thúc đâu?”

“Đưa dì đi rồi.” Trần Lệ Bình nói, “Đừng quan tâm đến y, chúng ta đi ăn cơm, Tiểu Huy con ôm em gái, ta đi lấy xe.”

Nghê Huy không nghĩ đến chuyện này giải quyết thuận lợi như vậy, cùng ngày liền sa thải bảo mẫu đi.

Buổi tối Chương Thái Thanh nói với Trần Lệ Bình: “Tiểu Huy cũng quá hiểu chuyện rồi, lâu như vậy mà nó cư nhiên không nói ra.”

Trần Lệ Bình liếc nghiêng chồng mình: “Anh mới biết sao? Con trai của em từ nhỏ đã hiểu chuyện, nghĩ thay người khác. Em nghĩ đến liền cảm thấy tức giận, chị họ của anh cư nhiên không khách khí như vậy đối với nó, em không phát hiện, nó cũng không nói, nếu không phải đụng đến bạn bè của nó, phỏng chừng nó còn im lặng không lên tiếng mà tự chịu uỷ khuất.”

“Đứa nhỏ này co được dãn được, tương lai rất tốt.” Chương Thái Thanh cảm khái nói.

“Đương nhiên rồi, con trai của em khẳng định có tiền đồ.” Trần Lệ Bình tự hào nói.

Chương Thái Thanh thở dài một tiếng: “Bảo mẫu đi rồi, Viên Viên làm sao đây, ai trông chừng nó?”

Trần Lệ Bình nói: “Anh ngày mai đến Công ty quản lý gia đình tìm người, em ở nhà trông nó hai ngày. Trong nhà có một nhóm khách nhỏ, cũng không thể không có ai quản, em dẫn tụi nó đi chơi. Thuỷ Hướng Đông đó, tương lai cũng rất tốt, năm ngoái y đến, còn nhờ em dẫn y đi khu Phố Đông xem nhà, nhà ở bên đó một ngàn một mét vuông, y liền mua ba cái. Những năm nay y làm những kinh doanh nhỏ cư nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy! Em thấy y tương lai làm kinh doanh khoảng này có tiền đồ hơn con trai của chúng ta, cho nên em để Tiểu Huy tạo mối quan hệ tốt với y. Sau này cũng có thể có nhiều bạn bè hùng mạnh.”

“Phải không? Vây thì phải cố bồi dưỡng một chút.”

“Em đi xem thử, mấy đứa nhỏ đã ngủ chưa.”

Mấy đứa nhỏ vẫn chưa ngủ, ở trong phòng của Nghê Huy nói chuyện, mấy người đều núp ở trong chăn, nằm sát nhau, dường như từng bước từng bước phương hướng(?), liền ngay cả Thuỷ Hướng Đông, cũng chen trên giường. Nghê Huy không thích cùng Thuỷ Hướng Đông tạo ra loại mập mờ này, nhưng mà tất cả mọi người đều ở trên giường, y mặt dày mày dạn cũng chui vào, chính mình lại không biết làm sao để đuổi y. Từng trải qua chuyện này, một đời chỉ sợ cũng khó có được mấy lần, mọi người ngửa đầu nhìn trần nhà, câu được câu không mà nói chuyện, năm người chân này gác chân kia, ở trong chăn quấy nhiễu, niềm vui của thiếu niên nhỏ đơn thuần mà đẹp đẽ, đương nhiên, trong đó khẳng định cũng trộn lẫn Thuỷ Hướng Đông cảm tình không quá thuần khiết này.

Trần Lệ Bình đi tới phòng của khách, phát hiện trong hai gian phòng đều không có người, đi đến phòng của Nghê Huy, mới thấy mấy đứa nhỏ đều vui đùa ầm ĩ nói chuyện ở trong chăn, bà không nhịn được nở nụ cười, tình cảm của con nít thật tốt. Đứng ở ngoài cửa một lúc, bà đưa tay gõ gõ cửa: “Các con còn chưa ngủ sao? Ngày mai đi thăm quan Oriental Pearl Tower, phải dậy sớm đó.”

Nghê Huy nói: “Đúng rồi, phải ngồi xe lâu như vậy, đã sớm mệt rồi, đi ngủ đi, ngày mai lại nói chuyện tiếp, dù sao cũng ở nhà ta chơi mấy ngày. Mẹ, mẹ giúp con gọi điện thoại cho lão sư, xin nghỉ mấy ngày, nói con bệnh rồi.”

Trần Lệ Bình biết con trai có bao nhiêu không muốn đến lớp tập huấn, liền nói: “Được, ta xin cho con nghỉ hai ngày, lại có một ngày chủ nhật, ở nhà chơi ba ngày đủ không?”

“Dạ được.”

Thuỷ Hướng Đông và Thuỷ Hướng Dương ở một phòng, Trương Dũng và Sa Hán Minh ở một phòng, chỉ có Nghê Huy vẫn là một mình một phòng, Nghê Huy thấy bọn họ đều đi ra, tiếng ồn náo động mới vừa nãy giống như là cảnh trong mơ, nhất thời cảm thấy mình thật cô độc.

Vả lại không cần phải nói mấy người bạn ở Thượng Hải chơi đến vui vẻ như thế, danh tiếng nơi đây tương đối lớn, Trần Lệ Bình dẫn bọn họ đi vòng vo một chuyến. Sa Hán Minh và Trương Dũng lần đầu tiến đến cảm thấy Thượng Hải là một nơi rất tốt, chơi tốt, xem tốt, ăn ngon, đồ đẹp nhiều, Nghê Huy dụ dỗ bọn họ: “Đến lúc đó đều đậu vào đại học ở Thượng Hải.”

“Được!” Mọi người đều đáp lại vô cùng vang dội, Thuỷ Hướng Đông thì đáp ứng sảng khoái nhất.

Nghê Huy trừng mắt Thuỷ Hướng Đông một cái, Thuỷ Hướng Đông trơ mặt ra nở nụ cười.

Tập huấn của Nghê Huy còn có một đoạn thời gian nữa mới kết thúc, Thuỷ Hướng Đông bọn họ cũng không thể ở đây luôn mà không về, thế là bọn họ chơi vài ngày liền rời đi. Nghê Huy phải hoàn thành đợt tập huấn mới có thể về nhà ăn tết. Lúc gần đi, Nghê Huy đem hai cây bút có khắc chữ mà mình đạt được trong cuộc thi giữa kỳ và cuối kỳ lần lượt tặng cho Sa Hán Minh và Trương Dũng, Thuỷ Hướng Đông và Thuỷ Hướng Dương thì không có, chỉ tặng quà mà mình mua ở cửa hàng, Thuỷ Hướng Dương không hiểu ý nghĩa của bút máy, tự nhiên không sao cả, Thuỷ Hướng Đông thì lại mắt ba ba mà dòm Nghê Huy. Nghê Huy bị dòm đến sinh ra cảm giác tội ác, liền nói: “Đợi học kỳ sau ta đạt được giải thưởng nữa sẽ cho ngươi và Dương Dương mỗi người một cây.” May mà trường học coi như là hào phóng, một học kỳ còn có thể phát thưởng hai lần. Thuỷ Hướng Đông lúc này mới lộ ra nụ cười.

Nhà của Nghê Huy trước khi năm mới đến rốt cuộc cũng tìm được một bảo mẫu, là một bác gái người Giang Tô, hơn 50 tuổi, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, người cũng rất ngay thẳng, sự giáo dục của Viên Viên đương nhiên không thể chỉ trông cậy vào bảo mẫu, dù sao bé cũng mới ba tuổi, năm sau liền có thể đi nhà trẻ rồi.

Lúc năm mới qua đi, sắp xếp nhà ở bồi thường giải toả đã giao nhà, nhà ông ngoại được phân cho 4 căn nhà, ông cho hai người con trai mỗi người một căn, một căn đứng tên Nghê Huy, một căn khác đứng tên ông, ông ngoại không chuyển vào ở, mà là ở lại nhà của của Nghê Huy. Nhà của Thuỷ Hướng Đông cũng được phân 4 căn, y cũng không chuyển đến, Nghê Huy không ở đây, y tiếp tục thay hắn chăm sóc ông bà ngoại. Lúc Nghê Huy trở về, Thuỷ Hướng Đông liền ngủ ở thư phòng. Nghê Huy cũng không có ý định đuổi bọn họ đi, ông ngoại bà ngoại quả thật cần người bên cạnh. Hơn nữa nhà cũng không cần quá rộng, đủ ở là được, nhà quá rộng, lòng người cũng cách xa, nhà hẹp một chút, vừa đủ ở là được, lòng của mọi người ngược lại càng gần hơn một chút.

Học kỳ sau của năm nhất, Nghê Huy đem cây bút máy được thưởng trong cuộc thi giữa học kỳ cho Thuỷ Hướng Dương, đến cuối học kỳ lại được một cây, viết thư nói cho Thuỷ Hướng Đông, chính mình còn không có, cây này trước để lại dùng. Năm tới khi nào có lại nói tiếp. Thuỷ Hướng Đông có thể nói cái gì, ít nhất hắn còn cho mình một lời giải thích.

Học kỳ đầu của năm hai, trong cuộc thi Nghê Huy lại được một cây bút máy, hắn đối với nhân viên của bộ phận thu mua của trường biểu thị rất không biết nói gì, bọn họ một lần tính rốt cuộc mua bao nhiêu cây bút máy, sao lại phát hai nằm rồi vẫn chưa phát hết. Nếu như vậy, liền tiện nghi cho Thuỷ Hướng Đông, hắn đem cây bút máy này cho Thuỷ Hướng Đông. Thuỷ Hướng Đông mừng rỡ như điên, lập tức có đi có lại, gửi cho Nghê Huy một cây bút lông thuần khiết làm bằng thủ công — Y chính mình tự tay chế tạo cây bút lông thỏ này. Nghe nói y nhổ rất nhiều lông thỏ, học với thầy làm bút lông rất lâu, sau khi chế tác thất bại ba cây bút lông, cây thứ tư cuối cùng cũng thành công, liền đem nó vội vàng gửi tới cho Nghê Huy.

Nghê Huy đã tham quan qua quá trình chế tác một cây bút lông làm thủ công, đó đều là toàn bộ hoạt động công trình thuỷ lợi, Nghê Huy tưởng tượng hai tay Thuỷ Hướng Đông ngâm trong nước, kiên nhẫn mà đem từng cái lông thỏ chỉnh lý chỉnh tề, phối thành mũi nhọn, cuốn thành đầu bút, trên trăm khâu, mới được một cây viết. Tốn thời gian tâm tư không biết bao nhiêu, để tận tay làm một cây bút lông cho mình, trong lòng có chút cảm động.

Mùa đông năm nay, Nghê Huy mang cây bút lông thỏ này đi tham gia cuộc thi Thư pháp Thành phố Thượng Hải, đạt được giải nhất.
Bình Luận (0)
Comment