Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 6

Nghê Huy trở lại nhà của ông ngoại, hắn phát hiện, nhà ông ngoại cách nhà của Thủy Hướng Đông chỉ vài phút đi đường, Nghê Huy có một phen xúc động muốn chạy trối chết, hay là quay về nhà của chính mình, đừng ở đây đợi nữa.

Hắn nhìn thấy xe máy của mẹ đậu ở trong sân, trong lòng một trận cao hứng, mẹ đã trở lại, hắn đi vào trong nhà: “Mẹ, mẹ đến rồi?”

Trần Lệ Bình quay đầu lại nhìn con trai, nở nụ cười, hướng hắn vẫy tay: “Tiểu Huy, qua đây với mẹ.”

Nghê Huy đem vòng sắt dựa vào tường, đi đến bên cạnh mẹ: “Mẹ, mẹ đến đón con về phải không?” Đúng lúc hắn không nghĩ ở lại nhà ông ngoại đợi, cùng mẹ về là tốt nhất, cho dù là một người cũng không sao, vẫn còn Sa Tử cùng chơi với mình.

Trần Lệ Bình giấu đi nụ cười trên mặt, lộ ra thần sắc áy náy: “Tiểu Huy, con ở đây chơi có vui không? Mẹ xin lỗi, mẹ không phải đến đón con về. Mẹ muốn đi Thượng Hải cùng ba của con, về sau con ở cùng với ông ngoại bà ngoại được không?”

Nghê Huy nhìn mẹ, cha mẹ bây giờ muốn đi Thượng Hải sao? Hắn nhớ là lúc mình tốt nghiệp tiểu học thì cha mẹ mới đi Thượng Hải, sau đó đem hắn gửi đến ký túc xá ở trường để học sơ trung.

Trần Lệ Bình nhìn đứa con không nói lời nào, áy náy sờ sờ đầu hắn, bà ngoại đi qua: “Huy Huy, con không muốn ở nhà bà ngoại sao?”

Nghe Huy ngẩng đầu lên nhìn bà ngoại, thật sự không muốn làm bà ngoại buồn, hắn lắc đầu: “Con muốn.” Hắn không phải không muốn ở nhà bà ngoại, chỉ là không muốn ở gần Thủy Hướng Đông mà thôi, điều này làm trong lòng hắn cứ thấp thỏm lo âu.

Trần Lệ Bình ôm lấy con trai của mình: “Tiểu Huy ngoan, sau này mẹ có thời gian sẽ trở về thăm con. Đây là quà mà mẹ mua cho con.” Bà lấy ra một cái hộp có hình Transformers cho hắn: “Con thích không?”

Nghê Huy nhìn hộp quà, mím môi gật gật đầu.

Trần Lệ Bình hôn một cái lên trán của con trai: “Vậy con từ từ chơi đi, mẹ đi đây, còn phải về nhà thu dọn đồ đạc nữa. Con ở nhà bà ngoại nhớ phải nghe lời, sau này muốn cái gì, mẹ đều sẽ mua cho con.”

Nghê Huy “dạ” một tiếng.

Hắn nhìn mẹ đứng lên, đem túi xách đeo lên vai, mang vào đôi giày da mũi nhọn màu hồng, cộc cộc cộc mà đi ra ngoài. Nghê Huy tiễn bà đến ngoài cửa, nhìn bà ngồi lên chiếc xe máy màu hồng, quay đầu lại nhìn hắn một cái, hướng hắn nở nụ cười, đem nón bảo hiểm đội lên, sau đó khởi động xe chạy đi.

Bà ngoại đặt tay lên đầu Nghê Huy: “Huy Huy, ngoan, vào nhà thôi, mẹ sẽ trở lại mà.”

Nghê Huy đem một chút thất vọng trong lòng của mình giấu đi: “Dạ.”

Bỏ đi, ở nhà bà ngoại thì ở nhà bà ngoại thôi, chính mình không thể quá nhu nhược, gặp vấn đề, không đi đối mặt, chỉ biết trốn tránh, đây không phải là việc mà một nam nhân nên làm. Thủy Hướng Đông lại không quen biết hắn, sợ hắn làm gì. Chính mình không cùng hắn qua lại là được thôi.

Nhưng mà Nghê Huy nghĩ cũng quá đơn giản rồi, hắn không đi lên núi, núi sẽ đi theo hắn*. Ngày Quốc tế thiếu nhi, Nghê Huy cùng với thầy cô đi học khu tham gia hội diễn văn nghệ, biểu diễn xong tiết mục, lại đợi phát thưởng. Trở về trường học, đã qua giờ tan học, ông ngoại đã đợi hắn nảy giờ.

*他不去就山, 山会来就他: ai bik thì chỉ mình dịch câu này với.

Ông thấy cháu ngoại của mình trên mặt và cái miệng đều tô hồng hồng, còn vẽ viền mắt màu đen, không nhịn được ha ha cười: “Huy Huy nhà ta giống một tiểu cô nương.”

“Ông ngoại, ông không được cười con.” Nghê Huy biết dáng vẻ của mình rất 囧, hắn đã đi rửa mặt rồi, nhưng mà son kém chất lượng, không biết là son gì, nước lạnh căn bản là rửa không sạch, xem ra phải về nhà dùng nước ấm lau mới được. Nhưng trừ mình ra, những bạn học khác đều có cảm giác bộ dáng này nhìn rất đẹp, không muốn tháo trang sức, đây chính là sự khác biệt giữa người trưởng thành và con nít.

Sa Hán Minh ở đằng sau Nghê Huy: “Nê Ba, ngươi qua nhà ta chơi không?”

Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh: “Sa Tử, ta không đi đâu. Ông ngoại đến đón ta rồi.”

Sa Hán Minh thất vọng mà cúi thấp đầu: “Chúng ta đã rất lâu không có chơi cùng với nhau rồi.” Cuối tuần vừa mới qua, bọn họ thì không có gặp mặt, hôm nay mới gặp, lập tức lại tới kỳ nghỉ, kỳ nghỉ không có ai chơi cùng, liền không có ý nghĩa.

Nghê Huy cười an ủi y: “Ngày mai còn đi học mà, chúng ta lại cùng nhau chơi.” Trong lòng hắn cũng có một chút tiếc nuối, sau khi mình ở nhà của ông ngoại, thì rất khó cùng với Sa Hán Minh gắn bó với nhau như lúc trước.

Sa Hán Minh cuối thấp đầu: “Được rồi, vậy ngày mai gặp.” Sau đó xoay người, cúi đầu nhìn giày của mình, từng bước từng bước mà đi, có thể thấy được rằng trong lòng y cũng không nở.

Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh, trong lòng âm thầm thở dài. Ông ngoại đem hắn ôm lên xe đạp: “Đi thôi, Huy Huy, con đói chưa?”

Nghê Huy nói: “Dạ con không đói, thầy cô có phát bánh bích quy cho tụi con ăn.”

“Vậy được rồi.” Ông ngoại chạy xe, bắt đầu hướng phía trước chạy.

Nghê Huy hỏi: “Ông ngoại, sau này con sẽ học tiểu học ở đâu ạ?”

Ông ngoại nhìn về phía trước trả lời: “Trường Tiểu học Hướng Tiền gần nhà ông ngoại được không? Chỗ đó gần, sau này con có thể tự mình đi học, không cần ông ngoại đưa đón.”

Quả nhiên là như vậy, Nghê Huy đành phải dạ một tiếng, nếu như ở trường tiểu học Hướng Tiền, vậy chính là học cùng trường với Trương Dũng, cũng có nghĩa là học cùng trường với Thủy Hướng Đông. Nghê Huy ngẩng đầu lên nhìn trời, trên đỉnh đầu có một con chim sẻ nhỏ “chít” một tiếng bay qua, làm con chim nhỏ rất tự do a.

Về tới nhà, vừa tiến vào hàng rào trong sân, liền nhìn thấy có một đứa nhỏ đang ngồi xổm ngay cái lồng của con thỏ nhìn thỏ con. Trong nhà có khách sao? Đứa nhỏ kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn một cái, trong lòng Nghê Huy hồi hộp một chút, đây là cái tình trạng chết tiệt gì vậy, đệ đệ của Thủy Hướng Đông làm sao lại ở nhà ông ngoại.

Ông ngoại đem xe dừng lại, ôm Nghê Huy xuống, ở cửa truyền lại tiếng nói: “Trần gia gia!”

Nghê Huy thân thể cứng đờ, chậm rãi quay người lại, nhìn thấy Thủy Hướng Đông dựa vào cổng, chào hỏi ông ngoại của mình, nhưng mà ánh mắt lại đang nhìn mình, trong mắt lại mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Ông ngoại cười nói: “Hướng Đông, đây là cháu ngoại của ông, tên là Nghê Huy. Huy Huy, tiểu ca ca này là Thủy Hướng Đông, con có thể kêu y là Đông Đông ca, y là con trai của đồng nghiệp của ông ngoại. Kia là đệ đệ của y, tên là Hướng Dương.”

Nghê Huy trong lòng vô cùng phức tạp, tâm tình vào giờ phút này đã không biết hình dung ra sao, ông ngoại về hưu cũng được 3, 4 năm rồi, nhưng vẫn còn cùng đồng nghiệp của mình qua lại, Thủy Hướng Đông cư nhiên còn chạy đến nhà ông ngoại lôi kéo làm quen!

Ông ngoại thấy hắn im lặng, đẩy hắn một cái: “Kêu con a. Cùng ca ca đệ đệ đi chơi đi, đợi một chút rồi ăn cơm.”

Nghê Huy ngẩng đầu lên nhìn Thủy Hướng Đông một cái, nhìn thấy ý cười trên mặt y ngày càng nhiều, bất thình lình nhớ tới trên mặt của mình đỏ rực như mông khỉ, vội vàng cúi đầu chạy vào nhà, cặp sách vẫn còn để trên sofa, chạy vào phòng bếp tìm bà ngoại lấy nước ấm rửa mặt.

Ông ngoại nhìn đứa cháu ngoại luôn ngoan ngoãn lanh lợi của mình đột nhiên thành một người như vậy, liền lắc đầu, cười nói: “Huy Huy lá gan nhỏ, không thích cùng người lạ nói chuyện, tới lúc đã quen thì tốt rồi. Hướng Đông con về sau phải thường xuyên chơi cùng Nghê Huy nha.”

“Dạ được, Trần gia gia.” Thủy Hướng Đông đáp ứng trả lời.

Nghê Huy cuối cùng phải mất sức của chín trâu hai hổ, mới lau hết lớp son phấn trên mặt, nhưng mà cũng gần như lau đi một lớp da, trong lòng hắn âm thầm nghĩ, về sau có biểu diễn như vậy nữa, tuyệt đối phải bác bỏ hoàn toàn, quá mất thể diện.

Bà ngoại đã đem cơm và thức ăn bưng lên bàn, liền gọi mọi người: “Huy Huy, Hướng Đông, Dương Dương, lại ăn cơm.”

Ông ngoại lấy một chai coca cola qua, rót cho mỗi đứa một ly đầy: “Hôm nay là Tết thiếu nhi, chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút.”

Thủy Hướng Dương là một đứa trẻ rất an tĩnh, rất ít nói chuyện, đến khi nhìn thấy coca, trên mặt y mới có biểu cảm, trong mắt cũng lộ ra thần sắc chờ mong. Ông ngoại rót cho y một ly đầy, y gấp rút muốn cầm lên uống một hơi, nhưng mà hắn còn nhỏ, với không tới miệng ly, đành phải đem ly nghiêng xuống.

Nghê Huy ngồi bên cạnh y, nhìn thấy hành động của y, bị dọa một trận, vội vàng đưa tay giúp y cầm cái ly, một bàn tay khác cũng đưa ra giúp y đỡ cái ly, tay của Nghê Huy giống như bị bàn ủi là qua rút mạnh tay về, thế là cái ly trong tình trạng hỗn loạn mà rơi xuống, coca “ào ào” toàn bộ đều hắt lên người của Thủy Hướng Dương.

Thủy Hướng Dương bị dọa đến oa oa khóc rống lên. Nghê Huy sợ tới mức vội vàng chạy qua: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Thủy Hướng Đông vội vàng ôm lấy đệ đệ của mình: “Dương Dương đừng khóc, không khóc a, ca ca cho ngươi uống.”

Ông ngoại bà ngoại luống cuống tay chân nhanh chóng lấy cái khăn lau coca trên người Hướng Dương, bà ngoại thấy áo bị ướt hết rồi, vội vàng đi lấy áo của Nghê Huy cho y thay.

Thủy Hướng Dương khóc đến thương tâm, vô luận Thủy Hướng Đông an ủi như thế nào cũng không chịu nín. Nghê Huy thấy dáng vẻ của y, khóc đến nỗi thở không nổi, dường như sắp ngất xỉu đến nơi, dọa Thủy Hướng Đông mặt tái mét. Nghê Huy có chút bó tay không biết phải làm sao, liền cầm nguyên một chai coca nhét vào trong lòng của Hướng Dương: “Xin lỗi Dương Dương, ngươi đừng khóc nữa, chai này đều cho ngươi uống.”

Thủy Hướng Dương dừng một chút, nhìn chai coca trong lòng mình, lấy ra một chút, rốt cục cũng chịu nín, biến thành khóc thút thít. Bà ngoại cầm lấy áo của Nghê Huy lại: “Dương Dương, đến bận áo của Huy Huy ca ca. Ngoan a, đợi chút nữa uống.”

Thủy Hướng Dương ôm chai coca, làm ổ trong lòng anh hai, không cho người khác chạm vào, bà ngoại đành phải đem áo đưa cho Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông con thay áo cho Dương Dương đi.”

Thủy Hướng Đông xấu hổ nói: “Thật không phải, lại mang thêm phiền toái cho ông nội bà nội.”

Ông ngoại và bà ngoại ngồi xuống, khoát khoát tay: “Thêm cái gì phiền toái, về sau có gì khó khăn, thì đến nhà của Trần gia gia a.”

Thủy Hướng Đông cắn môi: “Con cám ơn.” Nghê Huy nhìn dáng vẻ như sắp khóc của y, trong lòng cũng có chút khổ sở, còn nhỏ như vậy lại mất cha mẹ, huynh đệ hai người phải như thế nào vượt qua đây.

Thủy Hướng Đông đem áo thay cho đệ đệ, ôm đệ đệ một lần nữa ngồi vào bàn ăn cơm. Nghê Huy quyết định không đi quản chuyện của hai huynh đệ nữa, tránh khỏi lòng tốt lại gây ra chuyện xấu.

Trên bàn cơm, vài đứa nhỏ đều im lặng ăn cơm, chỉ có Thủy Hướng Dương thỉnh thoảng phát ra âm thanh, nói muốn ăn cái gì, không ăn cái gì. Ông ngoại và bà ngoại hai người nhà gắp rau cho mấy đứa nhỏ, thúc giục mấy đứa nhỏ ăn nhiều một chút.

Mặc dù trên bàn có rất nhiều món ăn mà Nghê Huy thích ăn, nhưng mà hắn lại không có tâm tình từ từ thưởng thức, vội vàng ăn hết cơm, sau đó để lại chén đũa, chạy ra ngoài sân chơi.

Qua một lát, bà ngoại gọi hắn: “Huy Huy, đến đây ăn dưa hấu.”

Nghê Huy đi vào nhà, thấy ông ngoại và Thủy Hướng Đông ngồi trên sofa, Thủy Hướng Dương đang tập trung vào ăn dưa hấu, chai coca chưa uống hết kia cũng đặt ở trên đùi y.

Nghê Huy đi đến bên bàn trà, cầm lấy vài miếng dưa hấu, nghe ông ngoại nói: “Hướng Đông, chuyện này con tốt nhất nên tìm họ hàng thân thích giúp đỡ, Trần gia gia là người ngoài, nhúng tay vào loại chuyện này e là không tốt.”

Thủy Hướng Đông cúi đầu, ngữ khí hơi thất vọng mà nói: “Vậy con vẫn là tự mình nghĩ biện pháp.”

Ông ngoại nói: “Những loại thủ tục giấy chứng nhận cô nhi, ông ngược lại có thể giúp con làm.”

“Cám ơn Trần gia gia.”

Ông ngoại nhìn Thủy Hướng Đông, thở dài một hơi: “Hướng Đông, các con còn nhỏ như vậy, cuộc sống của chính mình rất vất vả, con phải sống cùng với họ hàng thân thích của nhà con a.”

Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Sức khỏe của đệ đệ của con không tốt, số tiền mà cha mẹ con để lại, con muốn làm phẫu thuật cho đệ đệ. Nếu như đến nhà của họ hàng ở, họ chắc chắn sẽ không cho con làm như vậy.

Ông ngoại ngoài ý muốn ngồi thẳng người dậy: “Dương Dương bị bệnh gì?”

Thủy Hướng Đông hạ xuống mi mắt nói: “Lúc cha mẹ con còn sống, đã mang đệ đệ đi kiểm tra, hắn bị bệnh tim bẩm sinh, cần phải làm phẫu thuật gấp, càng kéo dài về sau sẽ rất khó chữa trị. Cha mẹ của con chuẩn bị mang đệ đệ đi làm phẫu thuật, nhưng mà chưa kịp đi đã xảy ra chuyện rồi. Con muốn đợi tới kỳ nghỉ hè, liền mang đệ đệ đi khám bệnh, phải đi bệnh viện lớn ở Thượng Hải.”

Ông ngoại trên mặt lộ thần sắc kinh ngạc: “Đến lúc cần thiết, Trần gia gia có thể đi cùng con.”

Thủy Hướng Đông gật đầu: “Vậy con thật sự cám ơn Trần gia gia.”
Bình Luận (0)
Comment