Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 11

Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [11] Chu Gia

*****

Hạ Trạch ở lại Trì gia, Chu Hàm Thanh sắm vai Lã Vọng buông cần ẩn ẩn có điểm đứng ngồi không yên.

Hạ Trạch không về nhà ngủ trong mắt bà không phải vấn đề, nhưng nếu Hạ Trạch quá thân cận Trì gia thì bà không thể nào thư thái nổi. Chu Hàm Thanh cố ý gọi điện cho Hạ Trạch, nhưng từ phản ứng của vài lần trò chuyện trước đó, bà nghĩ nghĩ lại cố kiềm chế tâm tư. Hạ Trạch đã muốn trưởng thành, không còn dễ dụ như trước, mấy năm nay bà mất không ít công sức mới làm Hạ Trạch bất hòa với Trì gia, lỡ như làm hơi quá, tính phản nghịch của Hạ Trạch quay ngược thì không tốt.

Chu Hàm Thanh nghĩ nghĩ, quyết định quay về Chu gia một chuyến, tự mình hỏi Chu Tử Xương về tình hình quan hệ gần đây. Hạ Trạch đang trong thời kỳ phản nghịch, bắt đầu có ý nghĩ của mình, rất nhiều chuyện bà không còn thích hợp tham dự. Tử Xương cùng tuổi với Hạ Trạch, lại cùng nhau chơi từ nhỏ đến lớn, hẳn càng hiểu tâm tính Hạ Trạch hơn.

Nghe Chu Hàm Thanh muốn ra ngoài, lái xe sớm đã chuẩn bị tốt. Chu gia cách Hạ gia cũng không xa, ở khu trung tâm Hải thành. Trước lúc Chu Hàm Thanh gả cho Hạ Chí Thành, Chu gia chỉ là một hộ bình thường mà thôi. Ai cũng không ngờ Chu Hàm Thanh sau khi tốt nghiệp đại học tiến vào cơ quan chính phủ làm một văn chức nho nhỏ, cư nhiên có thể quen biết Hạ Chí Thành, lại còn gả cho ông ta. Lúc ấy Hạ Chí Thành tuy vẫn chưa phải phó thị trưởng Hải thành nhưng cũng là người lãnh đạo có thực quyền. Hơn nữa Hạ gia có chiêu bài dòng dõi thư hương trăm năm nay, hai nhà có thể nói là môn không đăng hộ không đối, hoàn toàn là Chu gia trèo cao.

Lúc ban đầu Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành kết hôn, vì bối cảnh hai bên quá chênh lệch, bà không ít lần nháo chuyện chê cười, Chu gia bình thường cũng không dám bước tới cửa Hạ gia. Nhưng từ khi Chu Hàm Thanh sinh được Hạ Khải, vị trí của bà ở Hạ gia ngày càng vững, Chu gia dưới sự nâng đỡ của bà cũng ngày càng phát đạt. Hiện giờ trong giới thượng lưu Hải thành, Chu gia tuy không đủ gia thế nên chỉ có thể xếp hàng chót, nhưng rốt cuộc cũng không còn ai dám khinh thường. Dù sao Chu Hàm Thanh cũng ngồi vững trên cái ghế phó thị trưởng phu nhân, mà Hạ Chí Thành tuổi còn trẻ đã làm phó thị trưởng, ai biết ngày sau sẽ còn đi tới cấp bậc nào nữa?

Chu Hàm Thanh nghĩ tới đây, mỉm cười nhìn dòng người ngoài cửa xe.

Hai mươi phút sau, một chiếc ô tô đen tiến vào sân Chu gia. Chu Hàm Thanh trước lúc xuất phát đã gọi cho Chu gia, vì thế lúc nhìn thấy anh cả ngày thường luôn bận rộn không có mặt ở nhà chạy ra đón, trong lòng lập tức tính toán. Anh cả Chu Hàm Thanh tên là Chu Chấn, năm nay vừa tròn năm mươi. Người Chu gia cũng không tệ, Chu Chấn năm nay đã năm mươi nhưng thoạt nhìn rất phong độ, thậm chí còn có chút trẻ tuổi. Trước khi Chu Hàm Thanh gả cho Hạ Chí Thành, Chu Chấn chỉ là một công nhân bình thường. Sau khi Chu Hàm Thanh kết hôn, Chu Chấn lập tức nghỉ việc, dựa vào Chu Hàm Thanh giúp đỡ mở công ty. Mấy năm nay Chu gia phát triển không tồi, kinh doanh cũng kiếm được không ít tiền. Nhưng Chu Chấn vẫn chưa thỏa mãn, bắt đầu có dã tâm lớn hơn, muốn càng nhiều hơn nữa.

“Anh cả!” Chu Hàm Thanh mỉm cười gọi một tiếng.

Chu Chấn thân thiết tới đón: “Chị dâu em dẫn cha mẹ ra ngoại quốc an dưỡng rồi, hôm nay chỉ có anh cùng Tử Xương ở nhà.”

Chu Hàm Thanh cười nói: “Vừa lúc cũng có việc tìm Tử Xương.”

Chu Chấn vừa nghe liền đoán được Chu Hàm Thanh vì sao lại đến, lập tức cười nói: “Nhóc con kia hôm qua không biết chạy đi nơi nào, sáng sớm vừa về đã lăn ra ngủ. Em vào ngồi trước, anh bảo người gọi nó dậy.”

Chu Chấn vừa an bài vừa đưa Chu Hàm Thanh vào phòng sách. Chu Hàm Thanh theo thói quen ngồi ở ghế gia chủ. Người hầu sau khi bưng trà lên cũng nhanh chóng lui xuống, phòng sách nhất thời an tĩnh. Chu Hàm Thanh nhấp khẽ ngụm trà, tư thái xinh đẹp, nhìn Chu Chấn mỉm cười.

“Anh cả dẫn tôi tới phòng sách không phải để tôi ngồi uống trà đi?”

Chu Chấn cười ha hả: “Không hổ là em gái anh, rất thông minh, có việc tìm em.”

Chu Chấn cười đứng dậy, lấy vài tờ tư liệu trên bàn làm việc đưa tới trước mặt Chu Hàm Thanh: “Đây là mảnh đất chính phủ chuẩn bị khai phá bên thành tây, rất có giá trị đầu tư, anh muốn thầu nó, em thấy thế nào?”

Chu Hàm Thanh nhanh chóng nhìn lướt qua, trong lòng thầm tính toán một phen, hơi siết tay: “Triển vọng thoạt nhìn không tồi, bất quá phí tổn quá lớn, nếu chỉ dựa vào chúng ta thì rất khó nuốt trôi.”

Chu Chấn cười cười, không để ý nói: “Vấn đề tiền bạc em không cần lo lắng. Chính phủ luôn khích lệ các xí nghiệp vay vốn ngân hàng, chỉ là chuyện chạy nhiều ngân hàng một chút mà thôi. Phiền toái trước mắt là Trì gia cảm thấy hứng thú với mảnh đất này, anh nghe nói con trai độc nhất của Trì gia vừa từ nước ngoài trở về chính vì hạng mục này.”

Trì gia? Sắc mặt Chu Hàm Thanh có chút khó xem. Chu gia mấy năm nay tuy phát triển không tồi nhưng tuyệt đối không thể đánh đồng với Trì gia. Nều Trì gia cùng tranh với Chu gia, Chu gia khẳng định tranh không lại.

Chu Chấn quan sát sắc mặt Chu Hàm Thanh, thân thiết nói: “Chu gia cùng Trì gia quan hệ thế nào? Em cũng biết rồi. Từ sau khi em gả cho em rể, Trì gia vẫn luôn chướng mắt Chu gia. Mấy năm nay lão già Trì Thủ Chính kia không ít lần mượn Hạ Trạch gây chuyện với em. Có đôi lúc gặp mặt bên ngoài, Trì gia vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt. Càng miễn bàn tới mấy hạng mục, rõ ràng chúng ta thầu nhưng kết quả Trì gia xen ngang đoạt lấy. Nếu tóm được mảnh đất này chính là hung hăng cho Trì gia một cái tát. Có nó, Chu gia tuy không dám nói đã vượt qua Trì gia, nhưng ít ra cũng miễn cưỡng ngang hàng. Chu gia càng tốt thì em cũng càng nắm chắc hơn, đúng không?”

Chu Chấn cùng Chu Hàm Thanh là anh em nhiều năm, tự nhiên biết nên nói thế nào để lấy lòng Chu Hàm Thanh. Mấy năm nay Trì Hân Vân vẫn đè trên đầu Chu Hàm Thanh, cứ việc bà ta đã chết rất nhiều năm, nhưng chỉ cần Trì gia còn thì không ai quên được Trì Hân Vân. Đừng thấy em gái ông hiện giờ sống không tồi, lúc mới gả cho Hạ Chí Thành đã bị không ít người Hạ gia chê cười phong thái cử chỉ, thậm chí ngay cả một ngón tay Trì Hân Vân cũng không bằng. Huống chi, tuy chưa gặp qua Trì Hân Vân nhưng tất cả mọi người đều nói đó là một người đẹp hiếm thấy, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho tới tận bây giờ vẫn còn người so sánh Chu Hàm Thanh với Trì Hân Vân.

Chu Chấn biết trong lòng Chu Hàm Thanh, Trì Hân Vân là một cây gai. Chu Hàm Thanh cố ý dụ Hạ Trạch thân cận với Chu gia, bất hòa Trì gia, còn không phải vì chán ghét Trì gia sao. Đương nhiên nói tới nói lui thì người chết cũng không bằng người sống, bằng không Hạ Chí Thành cũng không tỏ ra không hay biết hành vi của Chu Hàm Thanh, mặc Hạ Trạch bất hòa với Trì gia.

Chu Chấn tin tưởng Chu Hàm Thanh nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ cần bọn họ thầu được mảnh đất này, Chu gia khẳng định có thể nhờ hạng mục này mà nhảy vào vòng thượng lưu Hải thành. Chu Chấn kiên nhẫn chờ Chu Hàm Thanh suy tính, Chu Hàm Thanh suy ngẫm một lát, chỉ ra tâm tư Chu Chấn: “Anh cả, anh muốn nhờ Chí Thành sao?”

Chu Chấn tự rót cho Chu Hàm Thanh một ly trà, cười nói: “Đúng vậy, anh đã hỏi được hạng mục này do em rể phụ trách, em nhắc với em rể một tiếng, chúng ta kỳ thật không thua kém Trì gia bao nhiêu.”

Chu Hàm thanh cười cười, Chu gia cùng Trì gia cách biệt thế nào, không phải người Chu gia có thể tự lựa mình dối người. Bất quá hạng mục này quả thực rất có lợi nhuận, nếu bị Trì gia cướp mất thì đúng là không cam lòng, xem ra phải phí chút công sức ở chỗ Hạ Chí Thành.

Trong lòng nghĩ tới chuyện này, Chu Hàm Thanh không quản Hạ Trạch nữa, thuận miệng căn dặn Chu Tử Xương theo sát Hạ Trạch rồi không tiếp tục ở lại, sớm trở về nhà.

Vừa vào cửa, Chu Hàm Thanh liền nhận ra khác thường, vừa cởi áo khoác vừa hỏi người giúp việc bên cạnh: “Chí Thành đã trở lại?”

Người giúp việc gật gật đầu, ý bảo Hạ Chí Thành ở phòng sách trên lầu. Chu Hàm Thanh nghĩ nghĩ, tự mình pha một bình trà mang lên lầu. Cửa phòng sách không khóa, bên trong ẩn ẩn có âm thanh nói chuyện truyền ra. Bình thường lúc có khách, Chu Hàm Thanh đều thức thời không tới quấy rầy. Đang định xoay người rời đi nhưng vì nghe thấy rõ cuộc nói bên trong thì khựng lại. Do dự vài giây, Chu Hàm Thanh cẩn thận bước tới vài bước, cứ vậy, âm thanh bên trong phòng sách lại càng rõ hơn.

“Chí Thành, đây là cơ hội tốt, nếu anh bỏ lỡ thì lần tới không biết là khi nào.”

Chu Hàm Thanh nhận ra âm thanh này, là thư kí Tưởng Đào của Hạ Chí Thành, đã theo ông nhiều năm, có thể xem là thân tín.

Tiếng Hạ Chí Thành vang lên, lộ ra chút do dự: “Để tôi suy nghĩ thêm đã.”

“Còn nghĩ gì nữa? Công chức Trung kinh thay đổi, vị trí số một Hải thành liền trống. Anh nói xem một là quan lớn ngoài biên giới, một là thị trưởng Hải thành, hai vị trí này đặt trước mặt, Vương Tu Võ sẽ chọn cái nào? Chỉ cần Vương Tu Võ đi Ninh Hải thì chỉ còn bốn người, Mã Văn Trung trước mắt đã sắp về hưu, hai người khác thành tích đều không bằng anh, đây thật sự là một cơ hội tốt! Nếu anh không tranh, lỡ như bên trên có người chuyển xuống, anh muốn có lại cơ hội thế này quả thực rất khó.”

“Lỡ như Vương Tu Võ không đi thì sao?” Hạ Chí Thành vẫn còn do dự.

“Đương nhiên, này cũng có khả năng.” Tưởng Đào nói tiếp: “Cho dù Vương Tu Võ không đi, nhưng nếu anh thân cận với ông ta nhiều một chút thì cũng không phải chuyện xấu.”

“Tôi muốn suy nghĩ thêm.”

Hạ Chí Thành vẫn không hạ được quyết tâm. Tưởng Đào theo Hạ Chí Thành nhiều năm, biết rõ tính cách đối phương thế nào. Bình thường khôn khéo quả cảm nhưng tới thời khắc mấu chốt nhất liền do dự. Mặc kệ là làm cấp dưới hay bằng hữu, nên nói đều đã nói, còn lại thì Hạ Chí Thành phải tự mình quyết định.

“Được rồi, Chí Thành hảo hảo nghĩ lại đi, tôi đi trước.”

Tưởng Đào nói xong liền để lại không gian riêng cho Hạ Chí Thành, xoay người đẩy cửa bước ra. Ngoài cửa, Chu Hàm Thanh giống như vừa mới lên lầu, hai người đối mặt, Chu Hàm Thanh mỉm cười: “Tưởng Đào đến sao, Chí Thành đâu? Còn ở bên trong?”

Tưởng Đào cười cười, gọi một tiếng chị dâu, ý bảo Hạ Chí Thành vẫn còn trong phòng sách.

Mắt thấy Tưởng Đào muốn về, Chu Hàm Thanh nhiệt tình nói: “Buổi trưa ở lại đây dùng cơm đi. Tôi tự xuống bếp làm vài món cho hai người.”

Tưởng Đào khéo léo từ chối, biểu thị mình còn việc, lần sau lại tới.

Chu Hàm Thanh cười tiễn Tưởng Đào, bưng trà đứng ngoài cửa phòng sách. Nhớ lại những lời Tưởng Đào nói khi nãy, chỉ cần Hạ Chí Thành tranh một phen thì ông chính là thị trưởng Hải Thành tiếp theo, mà bà cũng chính là thị trưởng phu nhân. Đã không còn chữ phó phía trước, để xem còn ai dám khinh thường bà.

Tối hôm nay, Hạ Chí Thành một mực ở trong phòng sách tới tận nửa đêm. Trong gạt tàn chứa đần tàn thuốc nhưng ông vẫn không phát hiện, tiếp tục châm điếu khác. Những lời Tưởng Đào nói ban ngày không ngừng lởn vởn bên tai, chỉ cần tranh một phen thì ông chính là thị trưởng Hải thành.

Suy nghĩ một chút, thị trưởng thành phố trực thuộc trung ương năm bốn mươi bảy tuổi, tiền đồ vô lượng. Chỉ cần thận trong làm thêm vài năm, tiếp đó tuyển cử vào trung ương, nói không chừng còn cơ hội tiến cao hơn. Hạ gia trước giờ đều tự hào là dòng dõi thư hương, tổ tiên cố gắng đèn sách như vậy vì cái gì, còn không phải muốn tiến vào nội các sao? Hiện giờ mục tiêu chỉ còn kém một bước, chẳng lẽ mình cứ vậy bỏ cuộc?

Hạ Chí Thành không ngừng suy nghĩ, lại nghĩ tới chuyện Tưởng Đào nói mình nên tạo quan hệ thân thiết với Vương Tu Võ. Mấy năm nay Vương Tu Võ làm thị trưởng Hải thành, ông làm phó thị trưởng quan hệ cũng không tồi, nhưng nói thân thì không tới mức đó. Hiện giờ nếu thân thiết với Vương Tu Võ, đối phương có rục rịch gì mình sẽ biết ngay. Ông nên làm thế nào nắm chắc cơ hội này đây?

Làm thế nào mới tốt?

Trong lòng Hạ Chí Thành khẽ động, ông biết Vương Tu Võ đam mê thi họa, hơn nữa thích tranh chữ hoặc thư pháp của danh gia. Ông nghĩ tới số tranh chữ vô giá mà phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch…

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment