Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [28] Tranh Phong
*****
Gặp Hạ Nguyên ở nhà tổ đã nằm trong dự đoán của Hạ Trạch, bà nội té xỉu, người Hạ gia nhất định đều gấp gáp quay về. Nhưng cứ việc đã chuẩn bị tâm lý, lúc Hạ Nguyên thật sự xuất hiện, Hạ Trạch vẫn khó làm tình tự chính mình bình ổn trở lại.
Nói tới, Hạ Trạch cũng không hận Hạ Nguyên, không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, Hạ Nguyên làm anh trai cậu cũng không phải lỗi Hạ Nguyên. Huống chi, mặc kệ là đời trước hay đời này, Hạ Nguyên luôn đối xử với cậu rất tốt, Hạ Trạch thật sự không tìm ra lý do để hận Hạ Nguyên.
Cậu chỉ phẫn nộ, loại cảm xúc vì bị lừa gạt. Cậu từng toàn tâm toàn ý tín nhiệm Hạ Nguyên, nhưng Hạ Nguyên đáp lại cũng chỉ là giấu diếm, rất nhiều rất nhiều chuyện. Hạ Trạch thực muốn ngả bài với Hạ Nguyên, muốn tranh cãi một trận. Nhưng cậu không thể, cậm thậm chí phải giả vờ như cái gì cũng không biết. Bởi vì cậu cần lão A điều tra nguyên nhân cái chết thật sự của mẫu thân, cậu không thể bứt dây động rừng.
Có lẽ vì sắc mặt Hạ Trạch quá khó xem, Hạ Nguyên thân thiết tiến tới, giống như trước kia áp tay lên trán cậu kiểm tra, lo lắng nói: “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, có phải bị cảm không?”
Động tác của Hạ Nguyên quá thân mật, ánh mắt Trì Dĩ Hoành u ám, trong lòng ẩn ẩn có chút khó chịu. Hạ Trạch hơi lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách với Hạ Nguyên, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Hạ Nguyên nhạy bén cảm nhận được Hạ Trạch kháng cự, không biết bắt đầu từ khi nào, giữa anh cùng Hạ Trạch tựa hồ có một tầng ngăn cách vi diệu. Hạ Nguyên trong lòng trầm xuống, mờ mịt liếc nhìn Trì Dĩ Hoành, biểu tình lo lắng biến thành ôn nhu, dặn dò nói: “Không có việc gì là tốt rồi, gần nhiệt độ chênh lệch trong ngày khá lớn, phải chú ý sức khỏe.”
Hạ Trạch gật gật đầu, Hạ Nguyên cười khẽ: “Sao lại nói ít như vậy?”
Hạ Trạch nhíu mày, Trì Dĩ Hoành không chút biến sắc tiến tới ôm vai Hạ Trạch, xoa nhẹ đầu cậu cười nói: “Tối qua tôi nói chuyện điện thoại với Hạ Trạch hơi muộn, chắc ngủ không ngon.”
Trong mắt Hạ Nguyên hiện lên một tia ghen tị, lần đầu tiên quay đầu nhìn thẳng vào Trì Dĩ Hoành.
“Tôi nghe chú tư nói mỗi tối Dĩ Hoành đều gọi điện qua kiểm tra bài tập Tiểu Trạch. Tôi thay Tiểu Trạch cám ơn anh, bất quá tôi thấy không cần thiết tạo áp lực quá lớn như vậy.”
Trì Dĩ Hoành từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, nhìn Hạ Nguyên, nói: “Nếu dượng đã giao Tiểu Trạch cho tôi, tôi cảm thấy mình nên có trách nhiệm.”
Tầm mắt hai người tương giao, tia lửa bắn khắp nơi, Hạ Nguyên hơi nhếch khóe miệng nói: “Dĩ Hoành, có lẽ anh không biết, tôi đã bàn với chú ba rồi, Tiểu Trạch không cần thi đại học, tháng tám trực tiếp theo tôi xuất ngoại du học, trường tôi cũng đã giúp Tiểu Trạch liên hệ.”
“Cái gì?” Hạ Trạch giật mình nhìn Hạ Nguyên: “Sao tôi không biết gì cả?”
Hạ Nguyên nhìn Hạ Trạch vĩnh viễn vẫn luôn ôn nhu như vậy, cười cười nhẹ giọng nói: “Còn phải làm vài thủ tục giấy tờ nữa, anh không nói vì muốn chờ đến khi làm xong hết mới tạo một bất ngờ cho em. Chính là nếu vậy thì không thể chờ thi đại học xong mới tặng xe cho em, chỉ đành chờ xuất ngoại rồi thực hiện.”
Tin tức mà Hạ Nguyên lộ ra quá đột ngột, phản ứng đầu tiên của Hạ Trạch là không có khả năng. Trì Dĩ Hoành thì có chút đăm chiêu nhìn Hạ Nguyên, mày nhíu chặt, ánh mắt dần dần tỏa ra khí lạnh.
Sau khi Hạ nãi nãi tỉnh lại, mọi người đều lục đục rời khỏi nhà tổ. Vì chuyện Thẩm Gia Thạch nên tâm tình bà lúc này rất tệ, không ai dám đưa đầu chịu chém. Về phần Hạ Trạch nhắc chuyện kiểm tra thật giả những món đồ cất giữ, này không phải chuyện một sớm một chiều, cần liên hệ với chuyên gia, hơn nữa phải chờ thân thể Hạ nãi nãi tốt lên mới được.
Khoảng thời gian này Thẩm Gia Thạch thế nào, không ai nhắc tới. Bất quá Hạ Chí Thành đã phân phó quản gia thu dọn đồ đạc của Thẩm Gia Thạch, đưa hết về Thẩm gia. Trước lúc kiểm tra thật giả, ông không hi vọng Thẩm Gia Thạch ra vô nhà tổ.
Lời nói Hạ Chí Thành rất có trọng lượng, tuy Hạ nãi nãi luôn cứng cỏi cố chấp, nhưng đối mặt với thái độ thống nhất của đám con, bà cũng chỉ cam chịu, tức giận ôm ngực đau nửa ngày.
Lúc rời khỏi nhà tổ, Hạ Nguyên đề nghị đưa Hạ Trạch về. Trì Dĩ Hoành tỉnh rụi kéo Hạ Trạch, biểu thị mấy ngày này Hạ Trạch ở Trì gia, anh trực tiếp đưa Hạ Trạch về là được.
Hai người đối chọi gay gắt, Hạ Trạch không hề nghi ngờ chọn lựa đi theo Trì Dĩ Hoành, Hạ Nguyên miễn cưỡng cười cười với Hạ Trạch, nhưng lúc nhìn Trì Dĩ Hoành thì ánh mắt lại lộ ra một tia địch ý.
Trên xe, Hạ Trạch vẫn còn suy nghĩ chuyện Hạ Nguyên muốn dẫn mình xuất ngoại, Trì Dĩ Hoành đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu Trạch, em muốn xuất ngoại sao?”
Hạ Trạch lắc đầu, thành thật nói: “Trước kia muốn, giờ không muốn nữa.”
Trì Dĩ Hoành hài lòng, lại nghĩ tới một chuyện: “Em muốn một chiếc xe à?”
“… cũng không phải.” Hạ Trạch không biết nên giải thích thế nào: “Là tất cả mọi người đều cho rằng em muốn một chiếc xe, vì thế cứ như tặng em một chiếc là có thể dụ được em, vì nó mà muốn em làm gì cũng được.”
Trì Dĩ Hoành nghe Hạ Trạch diễn tả thì bật cười, tựa hồ bác hai Hạ gia cũng dụ Hạ Trạch như vậy. Anh cố ý nói: “Ra là vậy, anh vốn nếu lần này kết quả thi đại học của Tiểu Trạch không tồi sẽ tặng em một chiếc, xem ra không cần rồi.”
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành thấy phản ứng của cậu thì bật cười.
Sau khi cười đã, anh giống như không chút để ý nói: “Về sau, em nhớ phải cách Hạ Nguyên xa một chút, người này thực thông minh, trước lúc lão A chưa tìm ra manh mối, anh sợ em làm lộ chuyện.”
Hạ Trạch cũng tự biết mình, tốt nhất là giống như trước làm như không có gì, nhưng lúc đối mặt thì rõ ràng không làm được, chỉ có thể tránh xa Hạ Nguyên một chút.
Hạ Trạch gật gật đầu, Trì Dĩ Hoành nhìn cậu, trong đầu hiện lên ánh mắt của Hạ Nguyên lúc nhìn Hạ Trạch, loại ánh mắt kia làm anh không thoải mái. Anh ẩn ẩn nhận ra tình cảm Hạ Nguyên dành cho Hạ Trạch có chút không bình thường, tựa hồ quá mãnh liệt, đối với điều này anh bài xích cùng phản cảm không nói nên lời.
“Chúng ta về nhà sao?” Hạ Trạch hỏi một câu.
“Không về thì muốn đi đâu?” Trì Dĩ Hoành tung ra một lời dụ ngọt: “Hôm nay nghỉ xả hơi, anh cùng em.”
‘Ưm’ Hạ Trạch thật sự suy tư, lúc này điện thoại Trì Dĩ Hoành reo vang, đánh gãy suy nghĩ cậu.
“Alo, hóa ra cậu còn nhớ tới tôi à?” Trì Dĩ Hoành cười cười trêu chọc, tên người gọi tới chính là Mặc Chính. Từ ngày Phương Lạc Duy tới Hải thành, Mặc Chính liền dốc hết thời gian cùng tinh lực bám dính lấy Phương Lạc Duy, anh đã vài ngày không gặp Mặc Chính.
“Không phải, tôi là Phương Lạc Duy.” Người đối diện hiển nhiên có chút xấu hổ, Trì Dĩ Hoành sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng: “Thật có lỗi, Mặc Chính đâu?”
“Mặc Chính có chút chuyện ngoài ý muốn, có thể phiền anh tới Thiên Hải hội quán một chuyến không?”
Trì Dĩ Hoành trong lòng nghĩ Mặc Chính có thể gặp chuyện gì cơ chứ, đáp ứng một tiếng liền cúp máy: “Xem ra hành trình buổi chiều của chúng ta có thay đổi, không ngại chứ?” Trì Dĩ Hoành hỏi.
Hạ Trạch lắc đầu: “Xảy ra chuyện gì?”
Trì Dĩ Hoành: “Không rõ lắm, Phương Lạc Duy ở cùng Mặc Chính, nói gặp chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Sao bọn họ lại quen biết nhau?”
“Bộ phim mà Phương Lạc Duy sắp quay là do Mặc gia đầu tư. Công ty giải trí Tinh Không, em biết đi?”
Công ty giải trí Tinh Không, một trong ba công ty giải trí lớn nhất Hoa quốc, Hạ Trạch từng nghe qua. Vì thế cậu nghĩ tới công ty của Trầm Hi: “Em xem tin tức nói công ty giải trí của Trầm Hi chỉ ký hợp đồng với mình Phương Lạc Duy, nguyên do hình như là Trầm Hi không chịu ký với người khác, là thật sao?”
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu, cười nói: “Trầm Hi không thiếu tiền, tuy không biết cậu ta kiếm tiền từ đâu nhưng thật sự rất có tiền. Mở công ty cũng vì nâng đỡ Phương Lạc Duy, làm Phương Lạc Duy vui vẻ mà thôi.”
Hạ Trạch: “… kia Lý Minh Hiên?”
Trì Dĩ Hoành tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ Trạch: “Em muốn nói cái gì?”
Hạ Trạch xấu hổ quay đầu, nói sau lưng người ta như vậy hình như không tốt lắm, nhưng cậu đối với Trầm Hi quả thực có chút hiều kỳ. Cậu biết Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên đã ra nước ngoài kết hôn, nhưng tin tức khắp nơi cứ bát quái Trầm Hi với Phương Lạc Duy, ngay cả công ty Thần Hi cũng bị đồn đãi ban đầu tính toán gọi là công ty giải trí Duy Nhất, ý là công ty này chỉ ký hợp đồng chính thức với một mình Phương Lạc Duy, Hạ Trạch có chút không rõ quan hệ giữa ba người bọn họ.
Trì Dĩ Hoành mỉm cười: “Truyền thông thích nhất là tung tin đồn, quan hệ của ba bọn họ rất đơn giản. Trầm Hi cùng học trưởng là người yêu, cùng Phương Lạc Duy là bạn tốt, không hề có quan hệ phức tạp nào khác.”
Trì Dĩ Hoành đã nói vậy, Hạ Trạch liền tin lời anh. Cậu đối với Phương Lạc Duy có ấn tượng rất tốt, xác thực thì Phương Lạc Duy có một loại khí chất làm người ta yêu thích, cậu cũng hiểu Phương Lạc Duy không giống như trên báo nói.
Hai người cách Thiên Hải hội quán cũng không xa, chạy tới chỉ mất không tới nửa giờ. Trì Dĩ Hoành không đồng ý để Hạ Trạch tiến vào những nơi thế này, lúc xuống xe liền giữ cậu lại: “Chờ ở đây.”
Hạ Trạch ngoan ngoãn gật đầu.
Trì Dĩ Hoành chiếu theo địa chỉ Phương Lạc Duy lưu lại tìm tới, ngoài cửa ghế lô, hai vệ sĩ mặc vest đen nhìn thấy Trì Dĩ Hoành, do dự không ngăn cản. Trì Dĩ Hoành lập tức đẩy cửa bước vào, người bên trong không nhiều, trừ bỏ Mặc Chính cùng Phương Lạc Duy, Triệu Văn Bình đã từng gặp qua, ngồi đối diện chỉ có bốn người, mà ba người trong đó anh đều nhận ra.
“Chú Trần.” Trì Dĩ Hoành khách khí chào hỏi.
Người được anh gọi là chú Trần chính là người đàn ông trung niên, tên đầy đủ là Trần Huy. Trần Huy dáng người cao lớn, một thân vest đen trầm ổn ngồi ở đó. Thấy Trì Dĩ Hoành tiến vào liền mỉm cười: “Dĩ Hoành tới rồi?”
Trì Dĩ Hoành đáp lại, tầm mắt đảo qua Mặc Chính, Mặc Chính tựa hồ uống khá nhiều, thần trí đã không còn thanh tỉnh, ôm một cánh tay Phương Lạc Duy, làm thế nào cũng không chịu buông.
“Sao Mặc Chính lại uống nhiều như vậy?” Trì Dĩ Hoành nhướng mi hỏi.
Phương Lạc Duy cười cười áy náy, đang định giải thích thì Trần Huy đã sâu sa nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân a, này là lần đầu tiên chú biết A Chính có thể uống dữ vậy a.”
Trì Dĩ Hoành cứ việc đã đoán được nhưng vẻ mặt vẫn không khỏi có chút cổ quái. Thật sự là đám người này hợp lại quá mức kỳ quái, không giống hội họp dùng cơm. Mặc Chính cuối cùng cũng nhận ra Trì Dĩ Hoành, mơ mơ màng màng nói: “Dĩ Hoành đến đến, tôi muốn dẫn Lạc Duy đi.”
Phương Lạc Duy xấu hổ nhìn Mặc Chính một cái, Trì Dĩ Hoành nén cười, kéo Mặc Chính đứng dậy, nói: “Rồi rồi, cùng nhau đi.”
Mặc Chính miễn cưỡng ngồi dậy, đưa tay tới trước mặt Phương Lạc Duy, muốn Phương Lạc Duy kéo mình. Phương Lạc Duy túng quẫn, Triệu Văn Bình yên lặng đưa tay qua kéo Mặc Chính.
Mọi người: “…”
Mặc Chính nghi ngờ nhìn một lúc lâu, tựa hồ không nhìn rõ rốt cuộc có phải tay Phương Lạc Duy hay không. Trì Dĩ Hoành hết biết nói gì, trực tiếp kéo Mặc Chính ra phía cửa, đồng thời ý bảo Phương Lạc Duy đi cùng.
“Chú Trần, chúng ta đi trước.” Trì Dĩ Hoành khách khí nói.
Trần Huy cười gật gật đầu.
Phương Lạc Duy cùng Triệu Văn Bình cũng đứng dậy, khách khí nhìn về phía Trần Huy: “Ngài Trần, cáo từ. Chuyện vai diễn ngài nói, tôi sẽ nói lại với ông chủ. Tình huống cụ thể thế nào cậu ấy sẽ bàn bạc lại với công ty giả trí Tinh Không.”
Trần Huy lờ mờ ừ một tiếng, xem như nghe thấy những lời này.
Rời khỏi ghế lô, Trì Dĩ Hoành đỡ Mặc Chính, Phương Lạc Duy bước nhanh tới trước nhấn nút thang máy. Cửa thang máy khép lại, đã không còn người ngoài, Trì Dĩ Hoành mới hỏi: “Sao lại thế này?”
Phương Lạc Duy áy náy cười cười: “Trần Huy là một trong những nhà đầu tư
‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’, hẹn mọi người tới dũng bữa cơm, không ngờ lại liên lụy tới Mặc Chính, làm anh ta uống thành thế này.”
Lần này Phương Lạc Duy tới Hải thành cũng vì quay
‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’, vốn trước khi cậu tới, người đại diện đã cùng công ty giải trí Tinh Không bàn bạc vai diễn cụ thể cùng cát-sê. Nhưng sau khi tới đây, nhà đầu tư Trần Huy lại bất mãn việc để Phương Lạc Duy diễn Thiên Thần, cố ý muốn để Quách Hoa Đình diễn vai này, cũng biểu thị nếu Tinh Không không chịu đồng ý đổi diễn viên thì ông sẽ rút vốn đầu tư.
Trần Huy đưa ra yêu cầu này, làm ông chủ của Phương Lạc Duy, Trầm Hi tự nhiên không đồng ý. Đối với uy hiếp rút vốn đầu tư của Trần Huy, cậu chỉ cười nhạt. Đối với Trầm Hi mà nói, thứ cậu ta không thiếu nhất chính là tiền, nếu không phải bản quyền phim
‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’ nằm trong tay Tinh Không, Trầm Hi ước gì mình vung tiền mua đứt bản quyền, muốn quay thế nào thì quay thế ấy.
Bởi vì Trầm Hi cương quyết không chịu nên vấn đề chọn diễn viên cứ giằng co. Làm người đầu tư chính của bộ phim này, anh cả Mặc Ngự của Mặc Chính không hi vọng trở mặt với Trầm Hi, hơn nữa anh càng nguyện ý chọn Phương Lạc Duy. Nhưng Trần Huy đã cùng anh hợp tác nhiều năm, anh cũng không muốn vì chuyện này mà xích mích. Hai bên cứ giằng co, Mặc Ngự vốn hi vọng hai bên ngồi lại cùng dùng bữa cơm, hảo hảo nói chuyện. Nào ngờ Trầm Hi không ở, người tới chỉ có Phương Lạc Duy. Mà Mặc Chính nghe nói tới bữa cơm này thì nằng nặc đòi tới. Mặc Ngự không biết tâm tư Mặc Chính, chỉ nghĩ Mặc Chính cuối cùng cũng để tâm tới chuyện công ty, liền đồng ý, coi như để đứa em này rèn luyện một chút.
Kết quả không ngờ Mặc Chính vốn nên trung lập lại một lòng một dạ hướng về Phương Lạc Duy, một ngụm rượu cũng không để Phương Lạc Duy uống, toàn bộ do Mặc Chính một mình uống hết. Uống đến cuối cùng, sắc mặt Trần Huy đã không còn khó coi bình thường. Mặc Chính trong lòng hiểu rõ, mặt mũi của anh không đủ để Trần Huy để vào mắt, thừa dịp còn chút tỉnh táo bảo Phương Lạc Duy liên hệ Trì Dĩ Hoành. Con trai độc nhất của Trì gia so ra dùng được hơn con út Mặc gia.
Phương Lạc Duy đại khái kể xong, đám người cũng ra thang máy đi tới bãi đỗ xe.
Trì Dĩ Hoành đứng trước xe, sắc mặt khẽ biến, Hạ Trạch không ở trong xe, em ấy đi đâu rồi?
Hoàn